Chương 9
Triệu Duệ tuy rằng mấy năm gần đây có chút vắng vẻ, nhưng vẫn mấy lần đến tổng bộ « Phẩm Cách ». Gã quen cửa quen nẻo mang theo Minh Dụ lên tầng 14, cửa thang máy vừa mở, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt Minh Dụ chính là hai chữ "Phẩm cách" đầy chí khí.
Tại Hoa Hạ, tạp chí tuyến một cùng tạp chí tuyến hai không chỉ khác nhau ở lượng tiêu thụ, mà từ việc mời người mẫu, tìm thương hiệu tài trợ, cũng như tại vị trí quốc tế cùng nhiều phương diện khác đều có khác biệt sâu sắc.
Hai người Minh Dụ Triệu Duệ đi theo nhân viên công tác « Phẩm Cách » tiến vào phòng biên tập, còn chưa đi xa, liền nghe thấy có biên tập trong phòng giải khát thở dài nói: "Ngày hôm qua Trần biên gọi điện thoại mời Tịch Trạch, bất quá vẫn bị uyển chuyển cự tuyệt. Không biết trang bìa kỷ niệm hai mươi năm xuất bản lần này của chúng ta sẽ do ai chụp ảnh a..."
"Tôi nghe nói gần đây Tịch Trạch hình như đang bận chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang cho đầu năm sau, chắc là không có thời gian đi."
...
Quẹo vào ngã rẽ, âm thanh nói chuyện dần dần nhạt đi, Minh Dụ cùng Triệu Duệ trong phòng họp đợi vài phút, mấy nam nhân tinh anh bộ dáng trung niên liền vào phòng, cùng sau lưng bọn họ còn có một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, khí chất cao nhã.
Ánh mắt Minh Dụ quét một vòng trên người vị phu nhân kia, song phương trao đổi một lát, liền nghe « Phẩm Cách » phó chủ biên Dương nói rằng: "Lúc trước tôi cùng Triệu tiên sinh đã bàn qua, các vị cũng biết lần này chúng tôi mời bốn người mẫu mới tương đối nổi gần đây cùng chụp một bộ ảnh chủ đề. Không giấu giếm gì, chúng tôi đã thành công mời được Ngô Vu Chân và Lưu Càn, bọn họ hai năm qua thực sự rất có thành tích."
Ý của phó chủ biên Dương là, vô luận là điều kiện chủ quan gì, khách quan mà nói, tiếng tăm Minh Dụ đúng là kém một chút, hoàn toàn không thể cùng hai vị ngôi sao người mẫu mới ra mắt kia đánh đồng với nhau.
Nếu đã ngồi ở đây, Triệu Duệ tự nhiên là có chuẩn bị, gã ung dung nói: "Chúng tôi đại khái cũng hiểu ý ngài, Dương phó chủ biên. Ngô Vu Chân và Lưu Càn thành công tôi vô cùng kính phục, bọn họ từ công ty nhỏ đi ra, thực sự không dễ dàng. Thế nhưng tôi nghĩ ngài cũng có thể rõ ràng, ngoại trừ có chút không tiếng tăm, Minh Dụ chẳng kém hai người kia chút nào."
Lời này Triệu Duệ nói cũng có chút khiêm nhường tốn: Không phải không kém a, trong lòng gã, người mẫu nhỏ nhà gã còn lợi hại hơn cả hai tên kia nữa có được không hả!
Dừng một chút, Triệu Duệ tiếp tục nói: "Bốn người chụp một ảnh, các ngài là muốn mượn danh tiếng của bốn người này tạo tiếng vang một cách hiệu quả. Theo tôi được biết, hiện tại trong giới có rất nhiều người phi thường xem trọng Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn, người bên ngoài cũng hết sức ủng hộ hai người đó hợp tác, các ngài đã thành công mời được bọn họ, bước 'tạo tiếng vang' này kỳ thực đã rất thành công."
Triệu Duệ ngữ khí trấn định, thần sắc tự nhiên, phân tích mạch lạc rõ ràng, không có một tia khiếp đảm khiến phó chủ biên Dương cũng hơi choáng váng.
Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh phó chủ biên Dương tiếp lời gã, nói: "Triệu tiên sinh, tôi nghĩ ngài nên hiểu, tại phương diện nhân khí, Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn xác thực cao hơn một cái đầu. Chúng tôi cũng không phải là không muốn mời các vị, chỉ là hợp đồng lần này, tôi nghĩ cần phải cân nhắc một phen."
Kỳ thực nháy mắt phó chủ biên Dương mở miệng Minh Dụ liền hiểu ý của đối phương. Nếu « Phẩm Cách » đã có tâm mời bọn họ đến tổng bộ tạp chí, tất nhiên là có ý muốn hợp tác. Vậy tại sao còn phải ở chỗ này thảo luận bàn bạc?
Đương nhiên có quan hệ mật thiết đến hợp đồng hắn sắp kí.
Triệu Duệ đương nhiên cũng biết đến ý tứ « Phẩm Cách » ở phương diện kia, gã miễn cưỡng kìm nén tâm tình bất mãn trong lòng, nói: "Đúng là tiếng tăm của Minh Dụ so với hai người Ngô Vu Chân kém một cái đầu, thế nhưng Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn đã bao giờ được chụp ảnh bìa cho « Đạo Trầm Tư » hay chụp ảnh nội dung cho « Lanca » bao giờ chưa?."
« Đạo Trầm Tư » chính là tạp chí tuyến một Hoa Hạ Minh Dụ mấy năm trước chụp ảnh bìa, còn « Lanca » là tạp chí tuyến một Hoa Hạ Minh Dụ chụp ảnh nội dung.
Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, Triệu Duệ khẽ thở dài nói: "Nếu chúng tôi được La Vũ tiên sinh đề cử, tôi nghĩ các ngài sẽ không hoài nghi thực lực của Minh Dụ. Chỉ là tại phương diện danh tiếng này, các ngài có cân nhắc, kỳ thực cũng có thể lý giải. Như thế này đi, chúng tôi chấp nhận khoản tiền thù lao của Minh Dụ chỉ bằng Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn tám phần..."
"Năm phần."
Âm thanh trong sáng dễ nghe thiếu niên trong phòng họp an tĩnh vang lên, đột nhiên hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Triệu Duệ kinh ngạc nhìn về phía tiểu người mẫu của mình, chỉ thấy Minh Dụ bình tĩnh trấn tĩnh câu lên khóe môi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà thong dong mà lặp lại: "Tôi cho rằng chỉ cần năm phần mười là đủ rồi. Luận về thành tích, tôi so với Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn kém hơn rất nhiều, có được cơ hội lần này đã vô cùng vinh hạnh, rất cảm tạ các ngài có thể cho tôi cơ hội tốt như vậy, tôi cũng không để ý tiền lương."
Nghe Minh Dụ nói, phó chủ biên Dương không cưỡng nổi đắc ý mà nở nụ cười, thế nhưng gã còn chưa cười được bao lâu, liền thấy ý cười bên môi thiếu niên bỗng thu liễm, sắc mặt phút chốc chuyển một cái, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía gã: "Có lúc tôi nghĩ, xuất thân từ công ty nhỏ có lẽ cũng là một loại hạnh phúc đi, không có nhiều đối thủ cạnh tranh, tài nguyên dồi dào cũng có thể tự chạy đến đã dâng tận tay. Nếu như bọn họ là người của Muse, có thể sẽ không ra mắt nhanh như vậy đâu?"
Nói xong lời cuối cùng, Minh Dụ nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn nói nghe có vẻ đơn giản tùy ý, phảng phất chỉ như đang lải nhải việc nhà , nói lên suy đoán bản thân, thế nhưng lại từ từ toát ra một loại khí tràng bình tĩnh cường đại, khiến người khác rùng mình.
Đặc biệt là vị phó chủ biên Dương bị Minh Dụ nhìn chằm chằm, tại thời điểm Minh Dụ dứt lời, trên trán gã cư nhiên đã lấm tấm mấy giọt mồ hôi nhỏ. Nặng nề nuốt nước miếng một cái, phó chủ biên Dương hơn bốn mươi tuổi luôn tự nhận sự nghiệp thành công trong lòng run rẩy nghĩ: Lẽ nào là ảo giác? Khí thế như vậy, gã dường như chỉ từng lĩnh hội qua mấy người, mà mấy người đó không ai không phải là siêu mẫu tiếng tăm lừng lẫy trên bảng xếp hạng thế giới...
Nếu như phó chủ biên Dương đang chú ý tới khí chất của Minh Dụ, người phụ nữ ngồi ngoài cùng thì lại để ý đến nội dung câu nói của hắn. Tổng biên « Phẩm Cách » Trần Dung Thần dùng ánh mắt nghiên cứu mà quan sát Minh Dụ vài lần, sau đó bất động thanh sắc khẽ cười——
Đây là đang lấy Muse tạo áp lực cho bọn họ?
Đạp xuống mong muốn của Dương, đánh thẳng vào yếu điểm sao.
Thủ đoạn không tồi!
Không tiếp tục bàng quan, Trần biên ngón tay gõ bàn, bình tĩnh nói: "Không cần năm phần, hợp đồng như Ngô Vu Chân."
Lời này ngay lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, một biên tập vội vàng nói: "Trần biên, ngài..."
"Tôi nói, không cần thay đổi hợp đồng, hiểu chứ?"
Có thể ngồi lên cái ghế tổng biên tạp chí của tuyến một , thanh danh làm việc của Trần Dung Thần cũng rất nổi bật, có được uy tín nhiều năm. Ánh mắt bà lạnh như băng quan sát nhóm biên tập chỉ muốn thu nhỏ người lại, liếc mắt trào phúng mà cười một tiếng, khiến những người này xấu hổ mà cúi đầu.
Thấy nhóm biên tập bình thường của mình đều nhận sai, Trần biên lại quay đầu nhìn về phía Minh Dụ, thế nhưng bà lại kinh ngạc phát hiện, tiểu người mẫu này cư nhiên vẫn mặt không đổi sắc ngước mắt nhìn mình, ý cười như trước.
—— Cư nhiên không có chút kích động nào sao?
Trong lòng lần thứ hai thêm điểm hảo cảm , nữ vương « Phẩm Cách » Trần Dung Thần mỉm cười nói: "Minh Dụ, con người tôi chưa bao giờ chỉ coi trọng bề ngoài, tôi coi trọng là thực lực. Tôi nghĩ, cậu đáng giá phần hợp đồng này, cậu đủ trình độ để làm cho hợp đồng này thể hiện ra giá trị vốn có của nó, có lẽ...còn có thể cho tôi một kinh hỉ bất ngờ."
Trần biên nói hời hợt, nhưng ánh mắt của bà vẫn dừng trên người Minh Dụ.
Nếu như những người khác bị nữ vương « Phẩm Cách » nhìn chằm chằm như vậy, áp lực tự nhiên là tăng gấp bội, thế nhưng Minh Dụ lại ung dung cười nói: "Vì thành toàn mong đợi của phu nhân ngài, người thân sĩ này xin tận tâm tận chức nhận phê phán."
............................
Sau đó, buổi ký kết kết thúc trong bầu không khí "hài hòa ấm áp".
Thời điểm Minh Dụ cùng Triệu Duệ ra khỏi « Phẩm Cách », Trần biên cười nhạt đưa cho Minh Dụ một tấm danh thiếp, không nói không rằng, quay người liền rời đi.
Tổng biên tạp chí tuyến một Hoa Hạ, đương nhiên phải có khí khái của bản thân. Bà có hảo cảm với Minh Dụ, thế nhưng khi cậu trai này còn chưa làm ra thành tích đáng nói gì, bà cũng sẽ không làm bất cứ điều gì nhiều hơn. Phải biết, hàng năm trong giới này người mới có linh khí xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thế nhưng cuối cùng có thể tiến vào bảng xếp hạng siêu mẫu thế giới, đứng trên đỉnh đầu của mọi người, thực sự là lác đác chẳng có bao nhiêu.
Khi lái xe rời đi tổng bộ « Phẩm Cách », Triệu Duệ còn cảm khái không dứt: "Không nghĩ tới Trần nữ vương cư nhiên chủ động vì cậu nói chuyện a Minh Dụ. Ngày hôm nay trước khi đến tôi đã đoán được có thể phải thương lượng sự tình liên quan tới hợp đồng, kỳ thực trong lòng tôi dự đoán chỉ được là sáu phần, vậy mà hiện tại lại là hợp đồng giống với Ngô Vu Chân Lưu Càn!"
Minh Dụ khẽ mỉm cười: "Trần biên rất có khí phách."
"Còn không phải à! Cho cậu hợp đồng như Ngô Vu Chân, điều này nói rõ tại thời điểm chụp ảnh địa vị các cậu đều là bình đẳng. Chờ sau khi tạp chí xuất bản, đây chính là đang trá hình mà nói: '« Phẩm Cách » chính thức tán thành, Minh Dụ cùng Ngô Vu Chân, Lưu Càn địa vị ngang nhau'. Cảm giác này không tồi!"
"Phốc." Bị giọng điệu ngạc nhiên của Triệu Duệ trêu chọc, Minh Dụ nhịn không được cười.
Triệu Duệ trách cứ: "Cậu đừng cười! Cậu đây là không hiểu, lương bổng là một chuyện, phó chủ biên kia còn muốn địa vị của cậu so với Ngô Vu Chân thấp hơn một cái đầu! Mặt ngoài nhìn qua là chúng ta đang nói chuyện tiền lương, kỳ thực chúng ta là đang bàn tới thời điểm chụp ảnh của tuần sau, nên dùng địa vị nào tới chụp ảnh."
"Cái gì cũng không hiểu " Minh Dụ gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng."
Triệu Duệ cảm khái nói: "Ai, Trần nữ vương cũng thật là có khí phách a!!!"
........................
Xe thương vụ màu trắng chậm rãi chạy lên đường cao tốc đế đô, dần dần hòa mình vào trong ánh chiều tà rực rỡ ấm áp.
Sáu ngày sau, Triệu Duệ lần thứ hai đem Minh Dụ tới tổng bộ « Phẩm Cách », lần này bọn họ mới vừa ra khỏi thang máy còn đi chưa được mấy bước, bỗng gặp được một bóng người quen thuộc.
Song phương vừa đối mắt, Triệu Duệ đột nhiên giật mình ở tại chỗ, Minh Dụ cười nhạt câu lên khóe môi, ngước mắt nhìn về phía đối phương.
Mà Chu Ngụy lại càng kinh hãi mà trừng lớn hai mắt, kinh ngạc không dám tin thốt lên: "Sao lại là cậu!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com