Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 298. Quả đào


Chương 298. Quả đào



Lạc Thần đạt được câu trả lời của ta, nhìn về phía ta, nhẹ nhàng cười cười.

Trong mắt của nàng có hơi nước mông lung, càng có ánh trăng ẩm ướt.

Ta biết tiếp theo nàng sẽ làm cái gì, trong chớp mắt nỗi khẩn trương leo lên, không ngờ thốt ra: "Ta...... Ta biết khí tức của ngươi tràn đầy, có thể nín thở rất lâu, nhưng ngươi ở dưới nước như vậy, có phải quá cực khổ hay không?"

Ý cười của nàng càng sâu hơn, chỉ nhìn ta chằm chằm.

Ta: "......"

...... Thật mất thể diện.

Hai tay Lạc Thần khoác lên trên cánh tay của ta, thân thể hơi có chút cong xuống, mi mắt hạ xuống, ánh mắt rơi vào trên mặt nước.

Ta vô ý hít sâu một hơi, thầm nghĩ may mà trên mặt nước có cánh hoa che, nàng nhìn ta như vậy, cũng tạm thời sẽ không nhìn ra cái gì, nếu không ta làm sao chịu được ánh mắt này của nàng.

Nhưng nghĩ đến lát nữa nàng chìm vào trong nước, không còn cánh hoa cản trở, chẳng phải là sẽ nhìn thấy sạch sẽ từ đầu tới chân.

...... Còn mất công tính toán, thật mất mặt.

Ta cảm giác gương mặt như bị lửa đốt, vội vàng dùng hai tay bưng kín mặt, phủ một mặt nước lên chính mình.

Nàng thấy ta không dám nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Muốn đổi ý sao?"

Lời nói của nàng càng có mấy phần nhu hòa: "Nếu muốn, ta đều theo ý ngươi."

Ta lại bụm mặt lắc đầu, hàm hồ nói: "...... Không thay đổi. Đều nói chúng ta đã thành thân rồi."

Nàng đưa tay qua, nắm hai tay đang che mặt của ta kéo ra một chút, mắt ta lộ ra, trông thấy thần sắc trong mắt nàng.

Nàng cười: "Tốt."

Ta cúi thấp đầu.

"Yên tâm, ta không khổ cực." Lạc Thần nói.

Nhưng ta vẫn còn lúng túng một tiếng: "Ngươi cần phải... Cần phải nhớ nổi lên lấy hơi."

... Aiz, đều đã đến bực thời điểm thế này, ta vẫn còn tránh không được mà quan tâm những này cho nàng.

"Ta làm sao nỡ bỏ được mà đi lấy hơi?" Lạc Thần liếc ta một chút, có chút giống như cười mà không phải cười.

Trong lời nói của nàng mang theo ý vị cong quấn, lại trực tiếp đem tâm ta quấy đến thình thịch nhảy nhót, ta nhất thời nghẹn lời, chỉ còn lại nhịp tim loạn đập phóng đại ở bên tai.

Lạc Thần ghé lại càng gần ta hơn một chút: "Bây giờ nghĩ lại, may mà ngày xưa ta có học được mấy phần pháp môn nín thở, thời gian ở dưới nước có thể lâu hơn một chút, số lần lấy hơi cũng có thể ít một chút."

Ta hận không thể để chính mình chui vào trong nước: "Ngươi... Ngươi đừng nói nữa."

Lạc Thần cười cười, tay trái cùng tay ta mười ngón đan xen, nói: "Chớ có khẩn trương."

Ta cắn môi nhẹ gật đầu.

Thân thể của nàng hạ xuống, chìm vào trong nước.

Mặt nước bị đẩy ra, cánh hoa cũng theo đó nhẹ nhàng chập trùng.

Ta dựa lưng vào thành bể tắm, thân thể càng thẳng hơn. Nàng ở dưới nước, ta không nhìn thấy nàng, lúc này càng xấu hổ không dám đi nhìn nàng, hô hấp càng gấp hơn.

Trong phòng tắm đèn đuốc mông lung, lụa trắng khẽ lay động, hết thảy đều thật yên tĩnh.

Phảng phất chỉ còn lại tiếng hít thở của ta.

Thẳng đến... Ta cảm giác được môi của nàng ở trong nước đang gần sát ta, thế giới trước mắt ta lúc này mới bỗng nhiên loạn cả lên.

Ánh mắt của ta dần dần tan rã, chụp đèn vẽ hình hạc trắng trong mắt ta cũng càng trở nên mơ hồ, bên trong ánh lửa chập chờn, ngẫu nhiên có thể nghe được một tiếng lửa cháy nhẹ nhàng vang động.

Ta nghe thấy được... âm thanh của chính mình.

Nó...... Khiến cho ta hận không thể mau mau cuộn tròn giấu đi âm thanh của chính mình.

Tại sao ta...... lại phát ra âm thanh như vậy.

Mà giờ khắc này, tư vị khi ở trong nước chính là lần đầu tiên trong đời ta. Đã rất lâu rồi ta cùng nàng mới chân chính như vậy, toàn thân có chút không nhịn được rung động.

Lạc Thần cho dù ở dưới đáy nước, cũng có thể nghe được rõ ràng những tiếng than nhẹ này, tay trái của nàng vẫn luôn luôn chưa từng thả ta ra, hơn nữa còn cùng ta nắm chặt lấy nhau.

Tuy rằng nói muốn giấu, trên thực tế ta cũng đã giấu đi, chỉ cho một mình nàng nghe.

Ta càng có thể cảm giác được Lạc Thần tựa như là nước ở bốn phía, đem ta bao bọc lấy, mà ta thành gợn sóng trong nước. Thời điểm sóng nước khinh động, gợn sóng cũng chập trùng lên xuống theo đó.

Trôi qua một đoạn thời gian, nhất thời cũng không phân biệt rõ được cái nào là nước bể tắm, cái nào là... ta... là... ta lưu lại cho nàng...

Lỗ chân lông toàn thân ta đều giống như run rẩy theo chỗ mềm mại kia, nhưng lại có một loại  thoải mái dễ chịu khó mà diễn tả bằng lời. Nhất là khi men say Ngọc Dịch Thanh chếnh choáng ngày càng dâng lên, thế là trước mắt như có ướt át lại như có hoa đào tán loạn, rì rào mà rơi xuống.

Cuối cùng chỉ biết được đã bị nàng cẩn thận ôn nhu ôm tiến vào trong ngực, hóa thành từng đóa nhỏ vụn rời rạc.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lạc Thần mới từ đáy nước trồi lên, tóc dài đen nhánh của nàng bị thấm ướt, choàng tại đầu vai. Có lẽ là bởi vì hô hấp quá nhanh, hai vai chập trùng có chút rõ ràng, sợi tóc liên tục nhỏ nước, rơi trên những cánh hoa trắng xóa.

Mà hai mắt của ta sớm tan rã không nói nên lời.

Hai tay nàng nâng mặt của ta lên, nhẹ giọng rung động nói: ".... Thanh Y."

Ta kịch liệt cố gắng hô hấp, đối mặt cùng nàng.

Nàng tựa hồ là châm chước một phen, mới trầm thấp hỏi ta: "Vừa rồi, ngươi...... có dễ chịu không?"

Ta: "...."

Lời này của nàng thậm chí còn mang theo chút cẩn thận, trong mắt lại ngậm lấy chờ đợi.

Ta thực sự không thể nói với nàng, ta thoải mái... sắp chết rồi.

Lạc Thần thấy ta không đáp, giọng nói càng nhẹ hơn, lại có loại câu nệ trước nay chưa từng có: "Đây là lần đầu tiên ta dùng phương thức như vậy, không biết đã làm được như thế nào. Nếu như ta làm không tốt, ngươi nói cho ta biết."

Ta nhẫn nhịn nửa ngày, mới đưa loại khí tức hỗn loạn kia ấn xuống, nói: "...... Ta sắp chết."

"Ân?" Lạc Thần liền giật mình.

Mặt ta đỏ bừng lên: "Ngươi... Làm được cũng quá tốt rồi."

Bên môi Lạc Thần lúc này mới có ý cười.

Tư vị mới vừa rồi đã sớm nhiễu loạn tâm thần ta, nhất thời ta nhịn không được, lại tựa như phát sốt mà bắt đầu nói mê sảng, đem ý nghĩ nơi đáy lòng đều thì thào ra: "Không được... Tại sao có thể như thế, ta vốn định muốn công thành, muốn phá ra cửa thành, đưa ngươi cái tên thành chủ này cầm giữ, ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay ta, vì sao ngươi lại là...... Lại là người chiếm được tiên cơ?"

"Công thành?" Đôi mắt nàng híp híp.

Ta: "...."

Lạc Thần như có chút hiểu ra, nói: "Rõ ràng người đã công thành thành công là ngươi mới đúng."

".... Lúc nào?" Ta nâng lên cánh tay vô lực, chỉ chỉ thân thể chính mình, nếu không phải đang ở trong nước, ta sớm đã bởi vì nàng mà nóng đến mồ hôi đều nhanh nhấn chìm chính mình: "Ngươi...... Ngươi thấy bộ dáng ta giống là kẻ thành công sao? Ta rõ ràng đã bị ngươi... giày vò."

Lạc Thần nghiêm trang nói: "Ta đây là đang hầu hạ ngươi. Rõ ràng là ngươi khí thế hùng hổ công thành tiến đến, chiếm ghế thành chủ của ta, còn muốn đoạt đất của ta, ta bất đắc dĩ làm phu nhân thành chủ của ngươi, chỉ có thể hầu hạ ngươi như vậy ."

Ta: "......"

Nghe lời này của nàng, còn mang theo ủy khuất.

"Ngươi giỏi nhất là nói hươu nói vượn."Ta khẽ nói: "Đều đã nói là tối nay không cho ngươi ăn ta, ngươi không những ăn sạch sẽ, còn đem chân tướng đổi trắng thay đen."

Toàn thân ta như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào bể tắm nghỉ ngơi.

Nàng nghiêng người dựa đi tới, dán chóp mũi của ta: "Tại sao ta cảm thấy còn chưa ăn sạch sẽ?"

Một tay nàng đệm ở đằng sau ta, một tay còn lại nắm lấy ta: "Quả đào này của ngươi, nửa bên còn lại chưa có gặm."

"Ta mới không phải là quả đào." Ta làm bộ như muốn cắn cằm nàng.

Mặt của nàng hơi lui lại, mỉm cười nheo mắt nhìn ta: "Là quả đào, hơn nữa còn là quả đào xinh đẹp".

Ta không thể cắn, chăm chú nhìn cánh hoa còn dính trên sợi tóc của nàng, nàng còn chưa hề hay biết. Ta vốn định thay nàng đem cánh hoa kia vê xuống, trong lòng suy nghĩ một chút, ngược lại chụp lấy thân thể của nàng: "Đừng nhúc nhích."

"Nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?" Nàng vẫn cười: "Quả đào không muốn bị người ăn, lại muốn ăn thịt người?"

Nhưng mà nàng vẫn làm theo ý của ta, giữ nguyên bất động.

Ta tiến tới, dùng miệng cắn lên cánh hoa trắng kia, lúc này nàng mới phát giác ra. Ta chỉ cắn nửa bên kia của cánh hoa, nàng liếc ta một chút, lại rất nhanh lại gần, cũng cắn lên nửa cánh hoa còn lại trên miệng ta.

Hai người môi kề nhau, tự phần mình một nửa cánh hoa.

Tim của ta lúc này hoàn toàn dập đến không thể khống chế, đưa tay tới, nắm tay của nàng, hướng đến trên người của ta. Mới bị nàng ở trong nước làm như vậy một lần, hiện tại chỉ là hơi sờ nhẹ, ta đều nhịn không được.

Loại khó nhịn này thậm chí để cho hai hàm răng của ta đều run rẩy, cánh hoa trong miệng bị ta xé rách xuống, cùng nàng tách ra một chút.

Cánh tay rảnh rỗi kia của Lạc Thần nâng lên, đem nửa bên cánh hoa trong miệng hai người gỡ xuống, đặt ở trong nước, tùy ý theo gợn sóng mà trôi đi.

Cánh tay bị ta dắt đột nhiên vươn ngang ra, giọng nói bị đè nén đến mê người: "Ngươi không phải đã thề son sắt nói rằng tối nay không cho ta ăn sao? Nhưng Thanh Y, tay của ngươi, tựa hồ...... Lại không giống như suy nghĩ của ngươi?"

Nàng còn không biết xấu hổ dùng tới từ "lại", rõ ràng ám chỉ ta đã thất bại, phải để nàng làm.

Nhưng...... Thì tính sao.

Hô hấp của ta nóng lên.

Hiện tại, ta chỉ hận nàng không thể ngay lập tức cẩn thận nhai nát ta, một ngụm nuốt vào, mới có một lần, vẫn còn muốn lần thứ hai, lần thứ ba......

Coi như ta...... Nói không giữ lời. Ai bảo đã quá lâu rồi ta không gặp nàng.

"Quân tử lời hứa ngàn vàng, Thanh Y sao không thủ tín?" hô hấp của Lạc Thần cũng dần gấp lên.

"Ta không phải quân tử." Ta cắn một cái vào tai của nàng. Rủ xuống.

Tai nàng dần nóng lên như phát bỏng.

Ta cảm giác được biến hóa rõ ràng này của nàng, lần này mặt mũi cũng không cần, run giọng nói: "Lạc Thần, ngươi... ngươi lại nếm thử một quả đào khác ở bên kia của ta đi."

Nàng ngay lập tức một tay ôm lấy ta càng chặt, lẩm bẩm nói: "Chắc hẳn so với bên kia, sẽ còn càng ngọt."

Thế giới của ta, lại lần nữa bị nàng ôn nhu chiếm trọn.

Mà ta, kẻ gọi là cường hào đoạt ghế thành chủ của nàng, cũng "bất đắc dĩ" ở trong tay phu nhân thành chủ, đầu hàng liên tục, được nàng lật qua lật lại mà hầu hạ.

Nước lạnh đi, lại thông qua thanh trúc dẫn nước mới tới, tối nay, thời gian trôi qua cũng không lưu lại dấu vết gì trong đầu của ta, trong mắt ta chỉ có thể nhìn thấy nàng.

Cuối cùng ta đã không còn khí lực, vẫn là nàng với ta từ trong nước lên, lau sạch sẽ thân thể, mặc quần áo.

Ta cơ hồ là treo ở trên người nàng, nàng đành phải một bên ôm lấy ta, một bên tự mặc quần áo cho chính mình. Chờ cả hai đều đã ăn mặc thỏa đáng, nàng ôm ta vững vàng ở trong ngực, nói: "Trở về phòng nghỉ ngơi."

"...... Ta không động được." Ta cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn, nói thật nhỏ: "Ai bảo ngươi...... đụng ta lợi hại như vậy."

"Cho nên?" Lạc Thần cười khẽ.

"Cho nên, ngươi ôm ta trở về." Ta giang hai cánh tay, chếnh choáng, ôm lấy cổ nàng.

"Tốt." Lạc Thần hơi hạ thấp người, ôm ta vào trong ngực, rời đi phòng tắm.

Bên ngoài gió đêm thổi đến khiến đầu óc u ám của ta hơi thanh tỉnh chút, nhưng trong đầu vẫn là trùng trùng điệp điệp một màn mới vừa rồi ở trong bồn tắm. Có đôi khi nàng còn dùng một tay ôm lấy ta, ở phía sau lưng ta mà tiếp tục, ta chỉ có thể dùng hai tay gác tại ven bể, ghé đầu vào bên trên.

Cuối cùng ta thật sự là không chịu nổi, nhưng lại hận không thể cầu nàng đừng ngừng lại.

Nghĩ đến cái này, ta hít một tiếng.

Quả đào đáng thương này của ta, đã bị nàng ăn đến thảm rồi.

Bên trong Huyên Hoa Hiên treo đèn lồng, hai người chúng ta đạp trên ánh đèn hướng về phía trước.

Lạc Thần nghe ta thở dài, nói: "Sao vậy?"

"Không sao." Ta thều thào nói nhỏ.

"Là chỗ đó khó chịu sao?" Trong mắt nàng liễm lấy cười nhạt, giọng nói êm dịu không ít.

"Xương sống, thắt lưng run, chân lưng đều đau." Ta uốn tại trong ngực nàng, nói: "Liền chỉ kém rút gân toàn thân."

"Phải làm sao mới ổn đây?" Lạc Thần vẫn ôm ta vững vàng: "Đợi chút nữa ta xoa bóp cho ngươi một chút."

"Ngươi... Đừng xoa." Ta vội vàng cự tuyệt.

"Vì sao?" Lạc Thần vô tội hỏi lại: "Ta xoa không ổn sao?"

Mới tắm rửa xong, gió thổi qua gương mặt khiến ta rất thoải mái dễ chịu, ta nói: "Ngươi xoa quá ổn, nhưng không cho ngươi xoa, nếu không ta......"

"Nếu không ngươi làm sao?"

"Dù sao thì...... Ngươi chớ có xoa ta." Giọng nói của ta thấp đi, rất muốn moi ra được một câu từ trong lòng của nàng: "Ngươi cảm thấy tối nay ngươi phá lệ nhiệt tình, là bởi vì ngươi... Nhớ ta sao?"

Nhưng Lạc Thần lại không lên tiếng trả lời.

Nếu không phải hiện tại ta đang bị nàng ôm lấy, ta liền muốn ở trước mặt nàng tức giận đến dậm chân một cái.

Ta ủy khuất: "Ngươi không ở bên ta đã lâu như vậy, bây giờ thật vất vả mới trở về, dưới tay... Dưới tay nhiệt tình như vậy, ngoài miệng lại không nói một lời? Ta hỏi mấy lần, ngươi cũng không nói."

Lạc Thần chỉ nhìn ta, trong mắt mang lấy mỉm cười.

Qua nửa ngày, nàng nói: "Ta ngượng ngùng."

Ta: "...."

Hừ, lúc ở phòng tắm làm như vậy với ta đều không thấy ngươi ngượng ngùng, nói một tiếng nhớ ta thì lại ngượng ngùng.

Ta mới không thèm tin nữ quỷ như nàng, chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.

Trước mắt cũng không thể moi ra được câu nói kia, đành phải thở dài trong lòng, coi như thôi.

Nhưng mà, lúc này nàng lại ôm chặt ta hơn.

Ta cũng không muốn tách ra khỏi nàng, hận không thể cứ một mực bị nàng ôm như vậy, một đường đi tới.

Đi đến ngoài cửa phòng của Trường Sinh, ta nghiêng tai nghe ngóng, bên trong cũng không có động tĩnh, lập tức yên tâm không ít, đè ép tiếng nói: "Đã qua lâu như vậy, có lẽ Trường Sinh đã ngủ rồi."

Lạc Thần nói: "Ừ, chúng ta cũng đi vào nghỉ ngơi."

Hai tay nàng ôm ta, không có tay rảnh rỗi, muốn dùng thân thể để đẩy ra cửa kia, động tác rất nhẹ.

Ta vội nói: "... khoan."

Lạc Thần nhìn về phía ta.

"Đi... về phòng ngủ của chúng ta." Ta lặng yên mà nói.

"Nhưng lúc trước Trường Sinh đã nói chúng ta phải cùng ngủ với nàng."

"Nàng đã ngủ rồi, làm sao biết được chúng ta có ngủ cùng hay không." Trong lòng ta có chút chủ ý, nóng mặt mà nói.

Lạc Thần nhìn thấu tâm tư của ta, ý vị thâm trường nói: "Nhưng mà quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Ta bị nàng cười nhiều lần như vậy, còn sợ gì thêm một lần này nữa, ráng chống đỡ nghiêm sắc mặt, điềm nhiên như không có việc gì: "Lúc trước ở trong phòng tắm ta đã nói, ta cũng không phải quân tử."

"Ừm, là quả đào."

Ta: "...."

Lạc Thần lại nói: "Ngươi, cái quả đào này, còn muốn lừa gạt tiểu hài tử như Trường Sinh."

"Ta không có lừa gạt." Ta ấp úng: "Ta chỉ nói...... Ta chỉ nói cùng Trường Sinh đi ngủ, nhưng nếu ta không ngủ, liền không tính là lừa."

Lạc Thần ngưng mi, nhìn chằm chằm ta nửa ngày, nói: "Ngươi không ngủ, còn muốn làm cái gì?"

__________

Mé. Ế mà edit gặp mấy cảnh H vờn nhau của 2 bà nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bhtt#dhl#gl