Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Xuất Động

Editor: Bạch Nguyệt

Xung quanh tối như mực, hai người vẫn tiếp tục rơi xuống, Thanh Nguyệt có thể cảm giác được người ở bên cạnh, nhiệt độ ấm áp kia, nhịp tim đập mạnh kia, chứng tỏ nàng không phải một mình, nhưng trong lòng vẫn không để ý như cũ, một loại khủng hoảng không tên dần dần xuất hiện.

Sẽ không phải cứ như vậy mà ngã chết đấy chứ?

Sớm biết vậy tối hôm đó nàng không nên tham tài, nếu không cũng sẽ không gặp phải chuyện thế này.

Thanh Nguyệt thầm ảo não trong lòng, mà bây giờ ảo não cũng chẳng làm được việc gì, chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi.

Đúng lúc này, hai người bỗng rơi mạnh xuống, thân thể nàng lập tức mất khống chế đè lên người Quân Lăng Duệ, đồng thời nàng cũng nghe thấy tiếng hắn kêu lên một tiếng, ngay sau đó thân thể hai người lại trượt xuống dưới.

Thanh Nguyệt cảm giác được bàn tay đặ trên người nàng bỗng nhiên tăng thêm lực, Quân Lăng Duệ ôm chặt lấy nàng, chặt chẽ bảo vệ.

Nàng không thể hiểu được hành động của hắn, nhưng trong nháy mắt sự bảo vệ này lại làm tim nàng đột nhiên đập loạn nhịp.

Trong bóng đêm không biết thời gian nhanh hay chậm, tựa như chỉ là một cái chớp mắt, cũng tựa như đã qua thật lâu, thân thể hai người đang lăn trên một cái dốc thoải chợt bịch một tiếng rơi xuống đất.

Thanh Nguyệt tựa vào người hắn thở hổn hển, đầu có chút choáng váng, đầu nàng đặt ở trên ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ hắn.

Sau một lúc lâu, nàng mới dần dần bình tĩnh trở lại, phát hiện người bên dưới đến bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, lập tức lập tức vội vàng sờ sờ mặt hắn, dùng sức vỗ vỗ.

“Này, còn sống không?”

“Nếu nàng còn vỗ nữa thì chắc chắc ta sẽ không sống được đấy.” Nàng vừa cất lời, thanh âm Quân Lăng Duệ cười khổ lập tức vang lên.

“Còn sống sao lại không đứng lên? Làm ta sợ muốn chết.” Nghe thấy thanh âm hắn, Thanh Nguyệt mới lập tức hết lo lắng, tức giận nói.

Đương nhiên nàng biết hắn còn sống, tiếng tim đập thình thịch kia chính là bằng chứng, chỉ là không nghe thấy hắn nói gì khiến trong lòng nàng không yên ổn, trong bóng đêm này cái gì cũng không biết, nếu hắn cũng mất đi ý thức, nàng không biết mình có thể "ngủm" luôn hay không.

“Nhưng thật ra ta lại nhớ, là nàng ép tới không thở nổi a.” Quân Lăng Duệ nằm đó nửa chế nhạo nói.

Nếu là bình thường, cho dù trên người có thêm một Thanh Nguyệt nữa, hắn cũng có thể làm theo đứng dậy, nhưng hiện tại……

Thanh Nguyệt nghe vậy thì gương mặt nháy mắt nổi lên rặng mây đỏ, nhanh chóng bò dậy từ hắn trên người, may mà ở đây là buổi tối, người khác không nhìn thấy, bằng không cái mặt không biết nên vứt đi đâu.

Theo động tác đứng dậy của nàng, Quân Lăng Duệ lập tức khẽ kêu một tiếng, giống như là cố kìm nén cái gì, thanh âm rất nhỏ kia để người ngoài nghe thấy lại mang theo chút hương vị ái muội.

“Sao vậy?” Trong bóng tới nàng không nhìn thấy mặt hắn, Thanh Nguyệt lập tức lại lần nữa sờ soạng, muốn xem thử hắn có chỗ nào không thích hợp hay không.

Nàng không cho rằng lúc này hắn còn có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện đào hoa không đâu, tuy rằng lúc đầu nàng nghe thanh âm hắn cũng hiểu lầm, nhưng âm thanh thống khổ ẩn nhẫn và cái loại âm thanh động tình nàng vẫn có thể phân biệt được.

Chỉ là, tay nàng vừa mới chạm vào, một tia sáng đột nhiên xuất hiện giữa hai người, chiếu sáng gương mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn.

Hắn……

“Ngươi không sao chứ?” Nhìn bộ dáng của hắn, Thanh Nguyệt không khỏi kinh hãi, gấp gáp hỏi.

“Hiện tại thì không sao, nhưng nếu mà nàng còn sờ nữa thì ta không dám cam đoan đâu.” Quân Lăng Duệ nói xong, ánh mắt dừng ở bàn tay đặt trên ngực hắn của nàng, trong mắt đều là ý cười.

Thanh Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, lúc này mới phát hiện tay mình đang gắt gao dán trên lồng ngực trần hắn, cả người lập tức nóng giống như thiêu đốt, vội vàng thu tay lại, không được tự nhiên quay đầu đi.

Chết tiệt, quần áo trên người hắn rơi ra khi nào thế?

Nàng vừa mới quay đầu, Quân Lăng Duệ lập tức đau đớn nhăn cặp mày rậm lại, cắn răng chống tay lên mặt đất từ từ ngồi dậy, ngay lúc nàng nhìn qua lần nữa, khuôn mặt hắn lại trở nên hòa hoãn, làm nàng không nhìn ra bất kì bất thường gì.

Bất quá giây lát, Thanh Nguyệt đã bình thường trở lại, bỗng nhiên nhớ tới ánh sáng đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lại lần nữa nhìn lại, lúc này mới phát hiện trong tay hắn thế nhưng có một viên dạ minh châu, kích thước không khác lắm so với viên trong hang động đá vôi, vừa thấy liền biết từ đâu ra.

“Ngươi đúng là có dự kiến trước.” Nhìn dạ minh châu trong tay hắn, Thanh Nguyệt cảm khái cười, đứng lên bắt đầu nhìn xung quanh.

Cũng không biết đây là nơi nào mà lại rơi xuống, nói vậy hẳn là đã xuống lòng đất rồi.

“Không có biện pháp, trong động chỉ có dạ minh châu, không lấy một cái làm vật kỷ niệm chẳng phải uổng một chuyến này hay sao.” Quân Lăng Duệ cười vang, đứng dậy cùng nàng quan sát bốn phía.

Thanh Nguyệt nghe vậy không khỏi cười khẽ, rõ ràng chính là bị nhốt ở chỗ
này, hắn cư nhiên còn có thể nói giống như đi du lịch thánh địa, hắn thật đúng là lúc nào cũng có thể tự tại.

Nơi này không gian không lớn, nơi bọn họ vừa rồi rơi xuống là một sườn núi khá dốc, mà Thanh Nguyệt thì lại kinh hãi không thôi, may mà nơi đó không có cơ quan ám khí linh tinh gì, bằng không hai người bọn họ phỏng chừng đã sớm đi tong rồi. Hơn nữa phía trước là thông đạo rộng không tới hai mét, hai bên lối đi là một loại kim loại, được dạ minh châu chiếu rọi xuống thỉnh thoảng sẽ thấy có ánh kim lóe sáng, rõ ràng là một loại kim loại đặc biệt.

“Ngươi nói thử xem đây không phải mỏ vàng đấy chứ?” Thanh Nguyệt thu tay lại, ánh mắt chuyển đến trên người Quân Lăng Duệ.

“Có lẽ vậy.” Quân Lăng Duệ từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, ba phải cười cười, chỉ tay về thông đạo phía trước, nói: “Đi thôi, mặc kệ là cái gì, vẫn nên ra ngoài trước rồi nói sau.”

Thanh Nguyệt nghe vậy liền gật đầu đồng ý, cùng hắn đi đến phía trước.

Hắn nói không sai, mặc kệ nơi này có cái gì, việc cấp bách là phải ra ngoài trước cái đã, còn sống thì mới có thể hưởng thụ được.

Không khí trong thông đạo rất khó chịu, mặt đất cũng lúc cao lúc thấp lúc trái lúc phải, không có bất kì lối rẽ gì, một đường đi thẳng về trước, phảng phất như không có điểm cuối, không có bất cứ một hang động nào khác xuất hiện, càng không có bất kì phát sinh ngoài ý muốn gì, một đường yên ổn có chút không thể tưởng tượng.

Cũng không biết đã đi bao lâu, cho đến khi chân nàng đã bắt đầu nhũn ra, khi bụng đói kêu lên vẫn chưa thấy ra khỏi được, mà người nam nhân bên cạnh nàng đồng dạng cũng không thoải mái như vừa rồi, khuôn mặt cũng khôi phục thần sắc lạnh lẽo như lúc mới gặp trên đại diện tròng mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú phía trước, sắc mặt trắng bệt hơn vừa rồi.

“Nơi này tất nhiên là mỏ vàng, chờ sau khi ta ra ngoài nhất định phải trở về khai thác, đến lúc đó nhất định sẽ trở thành người giàu nhất.” Ánh mắt chuyển đến kim loại hai bên, Thanh Nguyệt khàn khàn mở miệng nói, không còn cách nào, lâu như vậy không uống nước, giọng nói muốn không khàn cũng khó.

“Coi chừng còn chưa khai thác thì mạng nhỏ đã không còn, đây không phải thứ nàng có khả năng chạm vào, cẩn thận không chừng mất mạng.” Nàng vừa dứt lời, Quân Lăng Duệ lập tức mở miệng, giọng nói toát ra khí lạnh, hoàn toàn không bình thản giống lúc vừa rơi xuống đất.

Thanh Nguyệt bị hắn nói đến uất nghẹn, đang muốn phản bác lại thì bị ánh sáng phía trước đột nhiên xuất hiện làm cho cả kinh ngừng ở cổ họng, tâm tình nháy mắt tốt lên cực độ, cũng không để ý tới Quân Lăng Duệ cảnh cáo, hoan hô một tiếng lập tức chạy như bay về phía ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com