CHƯƠNG 1
"Ảnh Nghị, đem ta thả xuống đi"
Ảnh Nghị không nói gì, đôi tay dần dần xiết chặt, thể hiện rằng hắn không muốn nghe theo mệnh lệnh này.
Quý Mạt mở miệng, âm thanh dần lạnh xuống: "Ảnh Nghị, quy tắc thứ nhất của ám vệ, đó là nghe theo hết thảy mệnh lệnh của chủ nhân vô điều kiện, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, đem ta thả xuống, sau đó rời khỏi đây, làm một người bình thường, quên đi hết thảy"
Bình an hỉ nhạc mà quá một cái không có chém giết cùng huyết tinh, nhân sinh không có lục đục với nhau.
Thân ảnh Ảnh Nghị không ngừng chạy băng băng, dù cho võ công cao cường thì chính là Quý Mạt đã sớm nhận thấy được tốc độ của hắn dần dần biến chậm, sớm muộn gì đám người kia sẽ đuổi giết tới, nếu mình hắn vừa vặn chạy thoát, cái đồ ngốc này cần gì phải bị hắn cùng kéo xuống nước...
"Ảnh Nghị," Quý Mạt quát một tiếng chói tai, "Đem ta thả xuống!"
Thân hình Ảnh Nghị hơi cứng lại, chậm rãi quay đầu, đôi mắt màu đen phảng phất sự bực bội, thanh âm nói chuyện cũng trầm thấp, không giống như âm thanh của Quý Mạt thanh thấu ôn nhuận, mà là kiên định cùng trầm ổn: "Trước tiên hết thảy đều vì mạng sống của chủ tử."
"Nếu ngài đã chết, thuộc hạ không dám sống tạm" Ảnh Nghị nói xong câu này, liền hướng ra ngoài phi nhanh.
Quý Mạt cười khổ một chút, chung quy lại chỉ thầm than một tiếng, nhiều năm như vậy, người này im lặng đứng phía sau chính mình, cửu tử nhất sinh, cuối cùng chính mình lại muốn đem người tin cậy nhất kéo xuống hoàng tuyền, hắn đã từng nghĩ, chỉ cần sau khi việc thành, liền có thể dẫn hắn cùng nhau rời đi, ẩn cư núi rừng, chung quy chỉ là một giấc mộng...
Ảnh Nghị đột nhiên dừng lại, trước mặt là huyền nhai đem hy vọng cuối cùng bóp chết.
Ảnh Nghị có thể nghe được rõ ràng, dựa vào một đám nhân mã càng ngày càng gần, bọn họ càng không còn đường mà chạy thoát...
"Thả ta xuống dưới"
Ảnh Nghị nhẹ nhàng đem Quý Mạt buông xuống, trong người Quý Mạt mang kịch độc, mỗi một động tác rất nhỏ, đều sẽ làm hắn càng tiếp cận tử vong, chính là hắn vẫn bình thản như vậy, bộ dáng đứng thẳng phảng phất giống như thần tiên, bạch y tóc đen, phong hoa tuyệt đại....
Quý Mạt đứng thẳng thân mình, khóe miệng thậm chí gợi lên mạt cười nhạt, nhìn về phía nhân mã sắp đến.
Ảnh Nghị trầm mặc đứng phía sau Quý Mạt, đem vỏ kiếm đen nhánh sắc bén rút ra khỏi vỏ.
Quý Hồi cưỡi ngựa chậm rãi từ trong rừng bước ra, đi đến cách nơi Quý Mạt đứng tầm mấy mét, khóe miệng gợi lên ý cười sung sướng mà kiêu ngạo: "Quý Mạt, lần này ngươi thua, ngươi không còn có cơ hội thắng"
Quý Mạt gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Hồi, không có khủng hoảng cũng không có thấp hèn: "Đúng ta thua, nhưng ngươi cũng không có thắng"
Mặt Quý Hồi vặn vẹo chớp mắt một cái: "Ngươi cũng sắp phải chết, còn không chịu thừa nhận chính mình thua!" Quý Hồi đem nữ nhân sau lưng mình một phen kéo lại đây, nắm lấy cằm của nàng một phen đẩy ngã xuống đất "Nhìn xem nữ nhân của ngươi, ngươi không phải yêu nàng ta sao? Nàng bất quá chỉ là con cẩu của ta, chính nàng đem ngươi hủy diệt rồi!"
Từ Hiểu Huyên bị ngã trên mặt đất, có chút ăn đau nheo mắt lại, nhìn về phía Quý Mạt, nước mắt rưng rưng, không có lời nào để nói, mà Quý Mạt khinh khinh phiêu phiêu chỉ nhìn nàng một cái, con ngươi bình đạm mà lạnh nhạt......
Từ Hiểu Huyên đau lòng mà có chút phát run, một người ôn nhu như vậy, chung quy chính mình vẫn là mất đi...
Quý Hồi một chân dẫm lên mặt Từ Hiểu Huyên, thần sắc khinh bỉ, đồ đê tiện ăn trong chén nghĩ trong nồi.
"Quý Mạt, ngươi không biết ta có bao nhiêu vui vẻ, từ nhỏ đến lớn, ngươi đều là người hoàn mỹ nhất, lúc trước không đem ngươi nhổ cỏ tận gốc, mới làm ta mất đi nhiều như vậy, đáng tiếc, ông trời cho ngươi quá ít thời gian, ngươi không kịp đánh bại ta, dù ngươi trưởng thành có bản lĩnh che trời đi nữa, đáng tiếc căn cơ của ngươi hỏng rồi, không còn thuốc nào chữa được....."
Tay Quý Hồi nâng lên, cung thủ nâng mũi tên lên, Ảnh Nghị vọt đến trước người Quý Mạt, ánh mắt nặng nề liếc nhìn Từ Hiểu Huyên một cái, sau đó nhìn về phía Quý Hồi, giống như một con sói cô độc bảo vệ thứ gì đó, lạnh băng mà túc sát......
"Hắn chính là người mẫu thân lưu lại cho ngươi? Bên người chỉ còn lại có mình hắn đi, sách, thật đáng thương!" Quý Hồi cười cười.
"Ảnh Nghị, thực xin lỗi" Quý Mạt quay đầu nhìn về phía Ảnh Nghị, thần sắc trước sau như một mang theo ôn nhuận thanh lãnh, trong ánh mắt nhìn thấy Ảnh Nghị không hiểu cảm xúc, ôn nhu mà đau thương, ta tính được nhân tâm, lại không tính được mệnh, ta cho rằng ta có thể đem ngươi ra khỏi đầm lầy, không nghĩ tới lại đem ngươi kéo xuống vực sâu.
"Bồi chủ tử đồng sinh cộng tử, là bổn phận của thuộc hạ"
Ảnh Nghị theo bản năng đáp, tay cầm kiếm trầm ổn mà hữu lực, trong mắt cũng hiện lên đau đớn: "Là thuộc hạ tới quá muộn......" Chỉ tới kịp nhìn đến ngươi bày mưu lập kế, liên tiếp thắng lợi, kinh tài tuyệt diễm, chưa kịp biết trong ngươi mang kịch độc lâu ngày, thời gian không còn nhiều, ta rõ ràng đáp ứng phu nhân phải hảo hảo bảo hộ ngươi, cuối cùng lại chỉ có thể...
Quý Mạt nhẹ nhàng phát ra vài tiếng cười khẽ, bước gần về phía huyền nhai, sau đó một phen kéo Ảnh Nghị qua ôm vào trong ngực, tư thái thanh thản mà ngã xuống, cực kỳ giống như bạch điệp theo gió mà bay, cũng phảng phất như trích tiên thuận gió mà đi...
Quý Hồi cuối cùng liếc mắt một cái chỉ có thể thấy Quý Mạt môi khẽ nhúc nhích, hắn nói chính là "Ba tháng", Quý Hồi giật giật lông mày, có ý tứ gì, phái người đến dưới chân núi tìm thi thể, Quý Hồi liền quay trở về phủ đệ.....
Ảnh Nghị mở to hai mắt nhìn, trước khi chết ít nhất hắn muốn giết chết Quý Hồi vì Vương gia báo thù, cứ như vậy nhảy xuống huyền nhai mà chết đi không rõ ràng vậy cũng quá mệt đi!
Ôm ấp ấm ấp mang theo thanh hương gắt gao ôm lấy Ảnh Nghị, có thứ gì đó ấm áp mà ướt át rơi sau cổ, bên tai còn có âm thanh lẩm bẩm gì đó, âm thanh kia thực nhẹ, gió lại quá lớn, tốc độ giảm xuống quá nhanh, Ảnh Nghị nghe không rõ, loáng thoáng ~~
Sau khi đau nhức qua đi, hắn liền mất đi ý thức......
Ba tháng qua đi, ban đầu là Tam hoàng tử Quý Hồi cùng phe Trấn Quốc tướng quân đột nhiên quy phục Ngũ hoàng tử Quý Dạ, dưới sự chèn ép của Ngũ hoàng tử tới thế lực của Quý Hồi cùng tướng quân, căn nguyên dường như nháy mắt sụp đổ, tháng năm Quý Hồi bị chém đầu, vào tháng mười cùng năm, Ngũ hoàng tử đăng cơ, sửa quốc hiệu "Nguyên", sửa niên hiệu thành "Hiện Đức", xưng hào "Thần võ hoàng đế", đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com