Rốt cuộc ông chủ Nông Gia Nhạc ở thôn Vũ có mấy người tình?
Tác giả: Lãnh Hôi
Gần đây tôi bị mất ngủ, sau khi hoàn thành kịch bản một bộ phim, một người bạn cùng làm biên kịch đề cử tôi đi địa phương tên thôn Vũ ở Phúc Kiến để tĩnh dưỡng.
Đồng nghiệp là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, mãnh liệt đề cử cho tôi một nhà Nông Gia Nhạc mới mở. Nói nơi đó chẳng những hoàn cảnh tốt, hương vị đồ ăn cũng không tồi. Quan trọng nhất chính là, ông chủ và bạn trai hắn đều rất tuấn tú, hoàn toàn không thua kém các nam minh tinh diễn kịch bản của chúng tôi.
Tôi nghe vậy khịt mũi coi thường, hiện tại chỉ cần là người hơi có chút tư sắc, không phải đi làm minh tinh chính là thành người nổi tiếng trên internet, đâu ra nhiều người bình thường lại đẹp như vậy.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn Nông Gia Nhạc tên Hỷ Lai Miên kia, chỉ là bởi vì tôi vừa nghe tên này thì cảm giác có lợi cho giấc ngủ của tôi.
Xuống máy bay lại chuyển hai chuyến xe, rốt cuộc tôi tìm được thế ngoại đào nguyên trong miệng bạn bè: thôn Vũ.
Vào thôn, tôi đã bị thác nước và tiếng mưa rơi thuyết phục. Âm thanh trắng tuyệt hảo bực này, nhất định có trợ giúp điều dưỡng chứng mất ngủ của tôi.
Tôi máy móc rập khuôn tìm được Nông Gia Nhạc, thoạt nhìn trang hoàng thập phần có phẩm vị. Chỉ là trước mắt là mùa ế hàng, trong tiệm không có người khách nào.
Người đàn ông giúp tôi đăng ký là ông chủ, quả nhiên bạn tôi không hề khoa trương, ông chủ là một người rất tuấn tú. Thoạt nhìn ước chừng khoảng 30 tuổi, trên người lại mang theo điểm tang thương không tương xứng với dung mạo.
Ông chủ rất nhiệt tình, còn chủ động giới thiệu cho tôi vài địa phương phụ cận có thể chơi. Dù sao tôi cũng là làm ngành giải trí, nói chuyện hứng khởi, tôi nhịn không được bát quái nói: “Ông chủ Ngô, người bạn trai kia của anh so với anh còn đẹp trai hơn đang ở đâu? Làm sao không nhìn thấy y?”
"Y hả, hai ngày này đi ra cửa làm việc.” Ông chủ nói, “Tôi cũng không biết khi nào trở về.”
Tôi cảm thấy đáng tiếc, nếu bạn tôi nói thật, ông chủ Ngô đã đẹp như vậy, bạn trai hắn chẳng phải là có thể sánh với thiên thần hạ phàm?
Chúng tôi đang trò chuyện, bỗng nhiên một ông lão từ bên ngoài đi vào, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, giống giáo viên già về hưu. Hắn hướng về phía ông chủ gọi “Ngô Tà”, rồi đi về phía quầy hàng.
“Vị này là ai?” Tôi hỏi.
Ông chủ Ngô nhìn y một cái, biểu cảm dường như có chút xấu hổ, rất nhanh lại khôi phục ý cười: “Vị này, là… bạn của ba tôi, chú Lương.”
Tôi chào hỏi y, cụ ông văn nhã cũng lễ phép gật gật đầu.
Chúng tôi lại tiếp tục hàn huyên trong chốc lát, đã biết ông chủ Ngô là người Hàng Châu, lúc trước đi làm quá mệt mỏi, dẫn tới thân thể không tốt lắm, lúc này mới từ chức tới thôn Vũ mở Nông Gia Nhạc. Cùng là người 996, người ta lại sớm đã thực hiện mộng tưởng tự chủ gây dựng sự nghiệp, tôi đột nhiên than thở, hận không thể cũng lập tức từ chức nhập cổ vào Nông Gia Nhạc này.
Tôi xách ba lô đi lên phòng trên lầu, ở chỗ rẽ thang lầu lơ đãng nhìn xuống dưới, phát hiện chú Lương kia đã chạy tới sau quầy, một bàn tay đặt ở trên vai ông chủ Ngô đang xem sổ sách, một cái tay khác lại đặt bên hông hắn, nhìn chằm chằm cái ót của ông chủ Ngô, biểu cảm trên mặt rất từ ái. Tôi cảm thấy hình như không thích hợp lắm, nhưng cũng không thể nói là tại sao.
Hậu viện Hỷ Lai Miên có một mảnh rừng trúc, ăn xong cơm chiều, tôi đi nơi đó tản bộ. Đêm xuân gió nhẹ quất vào mặt, ánh trăng trút xuống rừng trúc, trên mặt đất chiếu ra ánh sáng loang lổ. Tôi tiện tay hái được vài miếng lá trúc, chuẩn bị mang về làm thẻ kẹp sách.
Khi chuẩn bị về phòng, tôi lại nhìn đến trên một ghế đá bên rừng trúc có hai người sóng vai ngồi cùng nhau. Tôi tập trung nhìn vào, đúng là ông chủ Ngô và chú Lương kia. Chú Lương cầm lấy tay của ông chủ Ngô, hình như đang giúp hắn xem tướng tay. Xem xong tướng tay, ông chủ Ngô lại dựa đầu vào vai chú Lương. Chú Lương ôm hắn, thủ thỉ nói chuyện gì.
Quan hệ của ông chủ Ngô và trưởng bối tốt như vậy sao.
Tôi hơi kinh sợ, qua 18 tuổi, tôi và cha mẹ cũng chưa buồn nôn như vậy, huống chi chỉ là bạn của phụ thân.
Khoan đã, bạn bè của ba, vậy chẳng phải chính là cha nuôi!
Tôi tức khắc hiểu ra, ông chủ Ngô nhìn là người chính phái mày rậm mắt to, hóa ra lại lừa dối bạn trai thiên thần hạ phàm của hắn để làm loại sự tình xấu xa này! Tôi nói một người mới hơn 30 đâu ra nhiều tiền như vậy để mở Nông Gia Nhạc, hóa ra đều là cha nuôi cho tiền!
Nghĩ thông suốt tầng quan hệ này, mấy ngày kế tiếp, tôi quan sát hai người này, càng xem càng không thích hợp.
Có thể nói chú Lương đối với ông chủ Ngô là ngoan ngoãn phục tùng, đi theo làm tùy tùng, thời điểm tôi và bọn họ cùng nhau ăn cơm sáng, đến trứng gà cũng phải bóc sạch sẽ đặt vào trong chén ông chủ Ngô. Buổi sáng y sẽ đi ra ngoài trong chốc lát, nghe nói là giúp người lên lớp dạy thay, giữa trưa và buổi chiều gần như một tấc cũng không rời đi ông chủ Ngô. Ông chủ Ngô mới vừa buông chiếc đũa, y đã mang chén đũa đi rửa sạch. Ông chủ Ngô mới vừa cầm lấy cây chổi, y đã cầm chổi quét tước toàn bộ đại sảnh rồi.
Tôi ở một bên xem, không khỏi cảm khái, hiện giờ kim chủ không chỉ có ra tiền, còn phải xuất lực. Xem ra muốn lấy lòng người tình tuổi trẻ, cũng không phải một việc dễ dàng.
Lại qua một ngày, chi đến chạng vạng tôi cũng chưa thấy được bóng dáng chú Lương. Đang hoang mang, đột nhiên nhìn đến cổng lớn có người đi xe máy lại đây.
“Tiểu Ngô.” Người đàn ông trung niên lớn giọng hô, “Ra dỡ hàng!”
Ngô Tà theo tiếng ra cửa, từ trên xe máy dỡ xuống vài cái sọt to, đều là đồ ăn mới mẻ. Ngô Tà ôm một sọt đồ ăn vào cửa, tôi thấy bộ dáng hắn thập phần gian nan, không khỏi hỏi hắn có cần tôi hỗ trợ không.
“Sao lại để cho khách nhân hỗ trợ.” Người đàn ông trung niên hói đầu cười, một tay xách theo một cái cái sọt vào sau bếp, hai lần đã dọn xong đồ vật rồi.
Ông chủ Ngô mới vừa đem một sọt lớn đồ ăn dọn đến cửa phòng bếp, người đàn ông hói đầu kia xoay người tiếp lấy. Tôi còn đang kinh ngạc người này thoạt nhìn gầy gầy cao cao, không nghĩ tới còn rất có sức lực, sau đó mắt sắc phát hiện, người đàn ông hói đầu này đưa tay nhéo mông ông chủ Ngô.
Ông chủ Ngô lập tức đỏ mặt, còn ngẩng đầu nhìn xung quanh. Tôi lập tức cúi đầu làm bộ chơi di động, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Người hói đầu dọn xong đồ vật, lúc ra tới ôm vai ông chủ Ngô, ra dáng anh em tốt, cười hì hì nói: “Tiểu Ngô, tôi đều mang đồ lại đây cho cậu, buổi tối giữ tôi ở lại ăn bữa cơm chứ?”
Ông chủ Ngô đồng ý, vào phòng bếp, người hói đầu kia cũng đi theo chui vào bếp.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy tôi lặng lẽ đến gần cửa sổ phòng bếp, chỉ thấy ông chủ Ngô đang rửa rau, người hói đầu đứng ở sau lưng hắn, đôi tay không thành thật ở trên người hắn sờ tới sờ lui, còn nghiêng đầu đi cắn vành tai ông chủ. Mặt ông chủ Ngô đỏ đến có thể chiên trứng gà, nhưng không hề nhúc nhích, để cho người hói đầu tùy ý sờ soạng.
Tôi cực kỳ chấn động.
Không nghĩ đến ông chủ Ngô gây dựng sự nghiệp thế nhưng lại gian khổ như vậy, vì tiết kiệm tiền đưa đồ ăn còn phải bị người hói đầu giở trò. Nơi nào là mộng tưởng thực hiện tự do gây dựng sự nghiệp, rõ ràng là lịch sử phấn đấu đầy khuất nhục của ông chủ nhỏ tầng dưới chót.
Tôi lập tức đánh mất ý tưởng từ chức làm Nông Gia Nhạc.
Buổi tối ăn cơm, người đàn ông hói đầu này cũng tự giới thiệu, y là Trương Hạo, lúc trước dạy học, sau ngại tiền lương quá ít, đổi nghề đi làm buôn bán nông sản, hiện giờ ở chợ nông sản trong huyện có một cửa hàng mặt tiền lớn. Y vừa nói vừa gỡ xương cá cho ông chủ Ngô, còn cười hì hì nhéo eo của ông chủ.
Tôi vừa thuận miệng nịnh hót y có khả năng, vừa cảm thấy quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi. Ông chủ Ngô cũng thật không dễ dàng, hắn đúng là vì Nông Gia Nhạc này trả giá quá nhiều. Không biết bạn trai giống như thiên thần hạ phàm trong truyền thuyết của hắn có biết những việc này không, có thể cảm thấy hổ thẹn vì chính mình đang ăn bám hay không.
Tôi ở Hỉ Lai Miên nửa tháng, giấc ngủ đã được điều chỉnh bình thường trở lại. Kỳ nghỉ đông đã dùng hết rồi, thu thập đồ vật chuẩn bị về Bắc Kinh, ở trong đại sảnh Hỉ Lai Miên đụng phải một người đàn ông.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy y, tôi biết đấy nhất định là bạn trai của ông chủ. Bởi vì diện mạo khí chất của y thật sự là quá xuất trần, hoàn toàn có thể đảm nhiệm bất luận vai nam chính nào của một bộ phim thần tượng nào đó của tôi. Tôi cũng nháy mắt hiểu được, tại sao ông chủ Ngô nguyện ý chịu đựng khuất nhục, cũng phải kiên trì mở Nông Gia Nhạc nuôi y.
Tôi đã biết tất cả chân tướng, nhìn thế nào cũng cảm thấy trên đầu thần tiên ca ca ánh lên sắc xanh lục.
Tôi nhìn y, như nghẹn ở họng. Nếu nói ra, cảm giác phụ lòng mấy ngày nay ông chủ Ngô nhiệt tình chiêu đãi; không nói ra, lại cảm giác thần tiên ca ca hoàn toàn không biết gì cả thập phần đáng thương.
Cuối cùng tôi quyết định vẫn nên ngậm lại miệng, đi đến trước quầy tính tiền. Ông chủ Ngô cực kỳ nhiệt tình giảm 20% cho tôi, còn dặn dò tôi về sau nghỉ mang bạn bè đồng nghiệp lại đây chơi.
Tôi đi ra cổng Hỷ Lai Miên, ông chủ Ngô và thần tiên ca ca cũng đến trong viện phơi nắng. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thần tiên ca ca ôm ông chủ Ngô vào trong ngực, ông chủ Ngô ôm cổ y, đang đứng dưới cây hòe lớn ở trong sân hôn môi.
Hoa hòe màu trắng theo gió phiêu tán ở trên tóc của bọn họ, đẹp đến làm người cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Tôi xách ba lô, lòng thầm mong chờ, hy vọng thần tiên ca ca vĩnh viễn cũng không cần biết chuyện của ông chú Lương và Trương hói.
-END-
Ông chú Lương: Lương sư gia - chú Ba xác nhận là Ca giả trang trong Tần Lĩnh Thần Thụ
Trương hói: giáo sư Trương trong Nộ Hải Tiềm Sa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com