Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Giữa tháng mười hai nghênh đón một trận tuyết đầu mùa.

Ngụy Vô Tiện sáng sớm rời giường kéo màn cửa sổ ra liền phát hiện trên mặt đất phủ trắng tuyết, sáng đến chói mắt.

Lam Vong Cơ ở đầu con phố hai người đã hẹn trước chờ hắn, trên tay còn cầm điểm tâm Ngụy Vô Tiện nói muốn ăn.

Sữa đậu nành còn nóng hổi, Ngụy Vô Tiện không thích dùng ống hút, trực tiếp mở bung nắp. Hương vị và nhiệt khí cùng nhau dũng mãnh tiến ra.

"Cẩn thận nóng." Lam Vong Cơ nhắc nhở hắn.

Đáng tiếc vẫn là chậm một chút. Ngụy Vô Tiện đã gào khóc kêu lên, thiếu chút nữa là đem cốc sữa đậu nành lật úp, Lam Vong Cơ nhanh tay tới giúp hắn cầm chắc.

Ngụy Vô Tiện để Lam Vong Cơ cầm sữa đậu nành, còn mình lấy bánh bao cắn lấy cắn để. Bánh bao được bọc cẩn thận trong túi ny lon, giữ ấm hiệu quả tốt như vậy, hiện tại ăn bên ngoài đã có chút nguội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hương vị. Ngụy Vô Tiện liên tục vừa ăn vừa khen ngợi.

Lúc tới trường học thì Ngụy Vô Tiện cũng đã đem xử xong đống đồ ăn, Lam Vong Cơ đang thu dọn lại thì đột nhiên từ bụi cỏ nhảy ra một con chó, trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện sợ đến mức chạy thẳng ra giữa đường. Tuyết rơi làm mặt đất trơn trượt, Ngụy Vô Tiện ngã úp mặt nhào trên đất. May là ăn mặc tương đối dày nên không bị thương.

Một chiếc xe phanh gấp dừng lại, bởi vì trơn nên sau khi đạp phanh phải chạy thêm một đoạn nữa mới hoàn toàn dừng hẳn, cách Ngụy Vô Tiện cũng không xa.

Nhưng lúc này Lam Vong Cơ mới là người càng hoảng sợ hơn, lần trước Ngụy Vô Tiện ở trước mặt mình bị xe đâm đã làm tim y như bị dao cắt, nếu như lần này lại bị đụng một cái, y hoàn toàn không biết mình có thể chịu đựng được tiếp hay không.

Ngụy Vô Tiện từ trên đất bò dậy. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong lộ ra một cái đầu. Ngụy Vô Tiện không thấy rõ là ai nhưng vẫn hô to một tiếng: "Tôi không phải giả bị đụng trúng đâu."

Kim Lăng ở trên xe có chút không biết nói gì, "Anh không sao chứ?"

"Oh, là cậu à. Không có việc gì không có việc gì." Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ một cái kéo lên.

"Có cần đi bệnh viện khám không?" Kim Lăng hỏi hắn.

"Không cần." Ngụy Vô Tiện xua tay.

"Ồ, vậy được rồi." Kim Lăng nâng cửa kính lên, sau đó ngồi xe tiếp tục chạy về hướng trường học.

Lam Vong Cơ phủi tuyết rơi và lá cây khô trên người Ngụy Vô Tiện xuống, "Làm sao như vậy?"

Ngụy Vô Tiện bật người đáng thương ôm chặt lấy y, "Có chó. Làm tôi sợ muốn chết."

Lam Vong Cơ cũng ôm lấy hắn, nghĩ thầm, cậu mới làm tôi sợ muốn chết.

"Tôi đi không được rồi, đau quá, cậu cõng tôi có được hay không?" Có cơ hội Ngụy Vô Tiện lại chả nắm bắt ngay, thực ra hắn hoàn toàn đi được, đừng nói đi, chạy việt dã còn được.

Lam Vong Cơ nghe ngữ khí của hắn, nhìn cái vẻ mặt này cũng biết hắn tám chín phần mười là cố tình, nhưng nếu vẻ mặt dày mười dặm như vậy có hai phần là thật thôi y cũng đích thật là rất rất đau lòng, huống hồ, y cũng không cảm thấy cưng chiều Ngụy Vô Tiện có gì không tốt.

Lần trước cõng Ngụy Vô Tiện là ở trại hè hắn ngã bị thương, tỉ mỉ xem xét đã qua được mấy tháng. Chỉ là khi đó hai người còn là quan hệ bạn học phổ thông, cũng không thân mật như bây giờ. Bây giờ cõng lên, cảm thấy hơi bất đồng so với ngày đó.

Ngụy Vô Tiện trên lưng Lam Vong Cơ, ghé vào lỗ tai y thổi khí, Lam Vong Cơ quay đầu hơi nghiêng bảo hắn an phận.

"Vậy cậu đem tôi ném xuống đi." Ngụy Vô Tiện quặp chân lại thật chặt, dù là Lam Vong Cơ buông tay hắn cũng sẽ không ngã xuống được. Lam Vong Cơ thực sự là mặc kệ.

Tuyết lại bắt đầu rơi, Ngụy Vô Tiện muốn ăn kem, hoa tuyết rơi xuống trên chóp mũi mát lạnh, nhịn không được cười rộ lên.

Ngụy Vô Tiện đang mang khăn quàng cổ mà Lam Vong Cơ lại không mang, Ngụy Vô Tiện đem khăn quàng cổ của mình rũ xuống phía dưới một đoạn kéo lên vắt qua vai Lam Vong Cơ, sau đó từ phía trước vòng qua cổ của y kéo trở về.

"Chúng ta cùng đeo khăn quàng cổ." Ngụy Vô Tiện tì cằm lên bờ vai phải của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng hơi lệch đầu sang bên phải, Ngụy Vô Tiện ở trên mặt y hôn một cái.

Khó được, Lam Vong Cơ lại không ngăn hắn làm rộn.

Tiết học bị hủy bỏ, đổi thành sinh hoạt tự do. Bình thường tan học các học sinh cấp ba đều chọn ở trong phòng học của trường, nhưng ngày hôm nay trên sân trường phủ kín tuyết, rất thích hợp ra ngoài chơi ném tuyết, vậy nên chuông tan học vừa vang lên mọi người toàn bộ đều chạy ra ngoài.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ tham gia loại hoạt động này, thế nhưng Ngụy Vô Tiện muốn đi, y cũng đi.

Mọi người dùng phương pháp lấy tâm mu bàn tay phân làm hai tổ. (không biết cách gì :) ). Lúc đầu thì thống nhất tuân thủ quy tắc, thế nhưng không bao lâu sau thì hoàn toàn loạn. Rõ ràng là thống nhất chia đội xong lại đánh thành một đoàn, càng về sau thì trực tiếp thấy ai sẽ ném người đó.

Ôn Ninh ngơ ngác, thế nhưng ném tuyết lại rất lợi hại, một quả cầu tuyết nhưng đập mạnh đến nỗi nạn nhân quên cả ngày tháng.

"Ôn Ninh!"

Ngụy Vô Tiện bị đánh sau đó điên cuồng mà đập vài quả cầu tuyết lên người Ôn Ninh, Ôn Ninh tùy hắn đập tới, tránh cũng không tránh. Ngụy Vô Tiện nhào qua đè hắn vào trong đống tuyết.

Màn này thực sự rất không đẹp mắt, nhất là ở trong mắt Lam Vong Cơ, y đi qua tách hai người ra, mang theo Ngụy Vô Tiện rời xa Ôn Ninh.

Ném tuyết là trò chơi rất lôi cuốn, trên sân trường người càng ngày càng đông.

Lúc Giang Trừng ném cầu tuyết tới chỗ Ngụy Vô Tiện hai người nhìn nhau mất vài giây, ánh mắt này cũng khó mà biểu đạt qua lời nói.

"Cậu có bệnh không, ném đâu không ném lại ném vào mặt." Ngụy Vô Tiện xa xa hướng phía hắn mà rống.

Giang Trừng quay lại nói một câu: "Sợ cái gì, nhìn lại xem gương mặt này của cậu có bao nhiêu khó nhìn."

Giống như một đoạn năm tháng từ xa xưa được kéo lại, bọn họ một giây liền trở về như trước.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà ở trong lòng cảm kích trận tuyết lớn này. Sau này chúng ta lớn lên, cũng không thể được như khi còn bé nữa, chỉ đơn giản một câu "Hòa" mà đã giải quyết được vấn đề. Nhưng cũng chính bởi vì chúng ta đã trưởng thành, nên có rất nhiều lời không cần phải nói ra, hai người vẫn có thể hiểu, như vậy là đủ rồi.

Chơi bời cũng hơi mệt chút, Ngụy Vô Tiện tháo khăn quàng cổ xuống cầm ở trên tay, Lam Vong Cơ ngăn không cho hắn chạy nữa, lôi kéo hắn qua một bên dạo vài vòng.

Ngụy Vô Tiện thấy một gốc cây cổ liền rùm beng muốn trèo lên ngồi, hắn sáng nay vừa mới ngã vô cùng dọa người, Lam Vong Cơ dĩ nhiên là không cho phép.

"Sao cậu một chút cũng không yêu thương tôi thế?" Được cưng chiều lên tận trời rồi mà hắn còn nói ra những lời dối trá như vậy, "Ai nha, cùng lắm thì, cậu muốn cái gì cũng được. Hay là chơi trò ngồi cưỡi mà cậu thích nhất nhé."

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ lạnh lùng gọi hắn.

"Được rồi được rồi, là tôi thích nhất, tôi thích nhất, được chưa?" Ngụy Vô Tiện cười đến hai mắt cũng cong lên.

Ngụy Vô Tiện leo đến một cành cây khá cao, những bông tuyết trắng nõn mềm mại bay xuống, tuyết trên đất vừa hòa tan, tuyết mới lại lần nữa bao trùm lên. Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên cây, trái lại có chút ngơ ngẩn, cảm thấy mình như đang ở cảnh trong mơ. Nếu có Ngụy Vô Tiện, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng đẹp thôi. Nhưng nếu đây thật là mơ, cũng còn tốt hơn hiện thực tàn nhẫn không có Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên có một ý niệm quái lạ trong đầu, hắn muốn xem nếu từ nơi này nhảy xuống không biết Lam Vong Cơ có thể tiếp được hắn hay không.

Ngụy Vô Tiện giang hai tay lao từ tàng cây xuống, thẳng tắp ngã vào vòng ôm của Lam Vong Cơ, hai người cùng nhau ngã vào thảm cỏ. Hai bên trái phải có đám thực vật hoa cỏ mọc cao hơn một chút giúp bọn họ che khuất.

Lam Vong Cơ ở dưới, Ngụy Vô Tiện đè lên trên.

Ngụy Vô Tiện hiện tại thầm nghĩ làm một chuyện, ý nghĩ đè Lam Vong Cơ xuống mà hảo hảo thân đã thông qua. Hắn cúi đầu lấn cấn mặt của Lam Vong Cơ, sau đó ngăn chặn môi của đối phương. Lam Vong Cơ vẫn không nhắm mắt lại, vì một giây thấy được Ngụy Vô Tiện đột nhiên nóng bỏng mà trong mắt lóe lên lấm tấm lân quang. Môi lưỡi quấn quýt, trên mặt Lam Vong Cơ vốn luôn không có màu sắc giờ lại dấy lên chút màu sắc khác thường.

"Đệch!"

Giang Trừng xin thề, hắn tuyệt đối không phải cố ý thấy hết cái màn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com