Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Dạy Học Cho Hùng Hài Tử

Hùng hài tử (熊孩子): Có thể hiểu như những đứa con một được nuông chiều đến mức khó dạy dỗ, ngang ngược. Hoặc cũng có thể là cách gọi yêu giữa các thành viên trong gia đình với một đứa trẻ.

***

Tai họa đột ngột rơi lên đầu Chúc Hợp và Mã Đại lúc này duyên cớ đều do Chúc Hợp quá bồng bột khi bắt cóc Tạ Lâm, lại còn hành hạ hắn ta thê thảm như vậy, cái này có khác gì vả một cái thật mạnh vào thể diện bọn họ. Nếu xét theo phong cách làm việc của Tạ gia, chỉ cần Chúc Hợp hoặc Mã Đại hoặc cả hai người xuất hiện trên đường cái, khẳng định sẽ bị lôi vào một trận ẩu đả, mà trong trận ẩu đả đó tất nhiên sẽ bị người ta đánh đến xương cốt đều rã ra.

Tạ Thành lại là một người cứng rắn, đem hết chuyện rắc rối của cả hai ôm vào người. Phẩm hạnh của nhóm người Mã Đại không tính là quá xấu, Tạ Thành quyết định giữ bọn họ lại làm gia đinh trong nhà, không cần ký khế ước bán thân, chỉ tạm thời ở lại Tạ gia làm việc, về sau muốn đi đâu cũng không quá vướng bận.

Ngày thường lăn lộn đầu đường xó chợ, bọn người Mã Đại đều là ăn bữa nay lo bữa mai. Ở Tạ gia, tuy nói là gia đinh làm việc cho người khác nhưng đời sống thường ngày vẫn có thể bảo đảm, không cần lo lắng bữa này ăn có đủ no hay không, chỗ ngủ có đủ ấm hay không, bọn họ đội ơn còn không kịp. Ý kiến này của Tạ Thành nhanh chóng được mọi người đồng ý, cứ như vậy mọi người đều ở lại, xem như là người của Tạ gia.

So sánh với một người mạnh khỏe lực lưỡng như Mã Đại, Chúc Hợp bản thân sức yếu, làm nô gia không hợp, cũng không thể làm người quản lý sổ sách, quản sự lại càng không có khả năng. Tạ Thành suy nghĩ rất lâu, cảm thấy điểm mạnh của Chúc Hợp vẫn là một bụng kiến thức, dứt khoác để Chúc Hợp đến hậu viện làm thầy dạy học cho đứa con trai độc nhất của ông, Tạ Kỳ.

Vốn dĩ trước đó Tạ Kỳ theo học một lão sư, nhưng vị lão sư này đã lớn tuổi lại khó tính cứng nhắc, hơn nữa ông cũng là người từng dạy dỗ Tạ Thành, vì vậy đối với việc con của học trò cũ đến bái mình làm sư cũng trở nên nghiêm khắc thái quá, ngày tháng học tập của Tạ Kỳ vô cùng khổ sở.

Đi hậu viện dạy học cho Tạ Kỳ quả thực phù hợp với khả năng của Chúc Hợp cũng như thỏa mãn tâm ý của hắn. Tạ Phác là một tiểu thư khuê các chuẩn mực, nàng chỉ ở hậu trạch, rất ít khi ra khỏi cửa lớn. Mỗi lần nàng xuất môn đều có một đám nha hoàn lão bà vây quanh, muốn tới gần Tạ Phác chẳng khác nào gió đông muốn lọt qua khe cửa.

Từ ngày ở trên phố được nhận được phần điểm tâm của Tạ Phác, rất lâu về sau hắn cũng không thấy được nàng, trong lòng không nghĩ ít cùng nghĩ nhiều, rơi vào trạng thái tương tư thất thần không dưới mười lần. Hiện tại Tạ Thành lại muốn hắn bước chân vào hậu viện dạy học, Chúc Hợp cũng không phải quá ngốc, đây là cơ hội tốt cho hắn gặp mặt Tạ Phác nhiều hơn.

Hắn đến hậu viện, trước ngày dạy học một buổi tối, nằm trên giường Chúc Hợp mê man thiếp đi, hắn nhìn thấy cảnh tượng hư ảo. Tạ Phác đứng bên cạnh chậu hoa mẫu đơn hồng đang nở rộ, chiếc quạt tròn thêu một đóa sen trong tay nàng khe khẽ chuyển động, bất giác Tạ Phác quay đầu đối diện với Chúc Hợp, cánh môi phấn nộn khẽ nở một nụ cười duyên.

Chúc Hợp bừng tỉnh, đáy lòng như vị hàng ngàn con kiến xâu xé, nhất thời hô hấp không thông.

Ngày hôm sau Chúc Hợp chỉnh y đến thư phòng của Tạ Kỳ dạy học. Tạ Kỳ vẫn đang vô cùng phiền não, động lực đón sư một chút cũng không có, cậu được biết Chúc Hợp là một vị tiên sinh do Tạ Thành đích thân chọn lựa gửi đến cho cậu, giống với vị lão sư kia cũng là do Tạ Thành một mực bắt cậu theo học. Cho nên đối với cách nhìn người của phụ thân, Tạ Kỳ muôn phần bất tín, ấn tượng cũng không quá tốt đẹp.

Để tạo hiệu ứng tốt nhất cho việc học tập của đích tử, Tạ Thành xây cho Tạ Kỳ một thư phòng nhỏ, tọa bắc triều nam, lúc nào ánh sáng cũng tràn ngập gian phòng thoáng đãng. Lúc Chúc Hợp bước đến, Tạ Kỳ vẫn đang tập trung luyện chữ, vờ như bản thân không thấy hắn, đôi mắt cậu chăm chú vào tờ giấy trước mặt, đem Chúc Hợp vứt ra sau đầu.

Chúc Hợp khẽ cười, không để thái độ trẻ con của Tạ Kỳ vào mắt, chỉ kéo một chiếc ghế kiên nhẫn đợi chờ bên cạnh.

Tạ Kỳ luyện chữ rất lâu, lúc buông bút hai bàn tay đã mỏi nhừ, đoạn xoa bóp một chút. Cậu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, lại thấy Chúc Hợp tùy tay cầm lấy một quyển Tam Tự Kinh chăm chú đọc. Khóe miệng cậu khẽ nhếch, nhịn không được buông lời chế nhạo.

"Tiên sinh, người đã lớn như vậy, thế nào lại còn xem loại thư tịch nhập môn như Tam Tự Kinh."

Chúc Hợp nâng mắt, không tức giận với lời nói vô phép của Tạ Kỳ. Hắn buông quyển thư tịch, tiếu tựa phi tiếu nhìn cậu nhóc.

"Sống hết một đời, những tri thức học được ít nhiều cũng quên mất, ngẫu nhiên nhìn lại củng cố một chút cũng không có gì xấu."

"Bất quá nó chỉ là một quyển Tam Tự Kinh, có gì tốt?" Bị người khác phản bác, nét mặt Tạ Kỳ thoáng buồn bực.

"Tuy nó chỉ là một quyển Tam Tự Kinh đơn giản nhưng bên trong bao hàm rất nhiều ý nghĩa, đọc càng nhiều khám phá được càng nhiều, ấn tượng cũng khắc sâu."

Tiên sinh dạy học sinh đọc sách, rất ít người chịu thuyết thư nội dung, giải thích điển cố điển tích trong sách, đa phần đều yêu cầu học trò tự thân đi lĩnh ngộ. Tạ Kỳ được thiên phú khả năng đọc sách, nội dung thư tịch cậu lĩnh hội không ít, chỗ nào bản thân vẫn chưa thông suốt sẽ nghiền ngẫm nhiều lần, tự tìm đáp án.

Nghe Chúc Hợp nói một câu hàm ý như vậy, nét buồn bực trên mặt hài tử non nớt bị giảm đi không ít, thay vào đó là vẻ hứng thú cùng tò mò.

"Nói như vậy, tiên sinh có thể nói cho ta nghe một chút điển cố trong sách chứ?"

Phản ứng của Tạ Kỳ trong lòng Chúc Hợp đã sớm dự đoán trong lòng, đối phó với những đích tử được nuông chiều đến vô pháp vô thiên như thế này, Chúc Hợp luôn luôn có biện pháp.

Cả một buổi chiều, Tạ Kỳ đều bám theo Chúc Hợp nài nỉ hắn giảng giải những điển cố điển tích trong sách. Chúc Hợp từ tốn kể rất nhiều chuyện xưa cho cậu, so với những gì Tạ Kỳ đã đọc được có rất nhiều chỗ khác nhau, thậm chí còn có phần trái ngược với lý lẽ của Chúc Hợp.

Tạ Kỳ có rất nhiều thắc mắc, Chúc Hợp ôn tồn giải thích cậu vẫn tán thành, chỉ là hai bên đều có đạo lý, cậu rốt cuộc nên tin vào cái nào? Tạ Kỳ nhất thời lâm vào mê man, không biết cái nào mới là chân lý thật sự.

Cậu đem tất cả những điều khó hiểu nói cho Chúc Hợp, vẫn ngần ngại để mở lời hỏi rốt cuộc lời của hắn và thư tịch, đâu mới là tốt.

Tạ Kỳ có lòng hiếu học, Chúc Hợp cũng tìm cho mình hứng thú để giảng dạy. Hắn khẽ xoa đầu cậu nhóc, không nhanh không chậm giải thích.

"Thật ra mỗi người đều có nhận định của riêng mình, ngàn vạn lần không thể bảo sao biết vậy, không chịu khó tìm tòi học hỏi, như thế sẽ không có chính kiến của bản thân."

Lời này của Chúc Hợp khác hoàn toàn với những tiên sinh trước kia giảng dạy cho Tạ Kỳ, ngày trước bọn họ luôn bắt cậu phải tuân theo lời họ nói, một khắc cũng không được cãi lời. Trong lòng cậu như mở thêm cánh cổng mới, Tạ Kỳ tình nguyện đứng chung chiến tuyến với Chúc Hợp, hảo cảm trong lòng cũng tăng lên không ít.

Nói về Tạ Thành một chút, thật lòng ông cũng không an tâm khi để Chúc Hợp dạy học cho đích tử của mình.

Cái này phải nhắc lại hôm trước lúc đi đàm đạo cùng Chúc Hợp, ông cảm thấy bản thân người này cuồng ngôn hoang đường nhưng lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý. Đem Chúc Hợp làm tiên sinh dạy học cũng là một bài thử thách với hắn, nhưng bản thân ông cũng sợ Chúc Hợp chỉ cần một buổi dạy liền đem hài tử của mình dạy hư, liền âm thầm đứng ngoài nghe lén. Chúc Hợp bên trong thao thao bất tuyệt, Tạ Thành cũng gật gù, không thể không thừa nhận hắn có tài học vấn sâu rộng, nhưng vấn đề Chúc Hợp quá tự cao.

Từ đó, tuyến thời gian của Chúc Hợp được cố định, buổi sáng nghỉ ngơi, buổi chiều đến thư phòng của Tạ Kỳ dạy học. Nhìn như thể hắn là một người thầy cần mẫn, trên thực tế Chúc Hợp chỉ kể cho Tạ Kỳ nghe những câu chuyện xưa, thuận tiện xây dựng một ít tư tưởng đặc thù cho cậu.

Có Chúc Hợp liên tục rót tư tưởng thời không hiện đại cho Tạ Kỳ, Triệu tiên sinh dạy học buổi sáng cho cậu liền không muốn làm nữa. Bởi vì Tạ Kỳ hiện tại ngày càng bất tuân, thường xuyên phản bác những vấn đề mà ông đặt ra, quả thực không đem Triệu tiên sinh để vào trong mắt.

Càng nhục nhã hơn nữa, Triệu tiên sinh không thể phản biện lại Tạ Kỳ, đây mới chính là điểm khiến con tim mong manh của ông không tài nào chấp nhận nổi!

Vì thế Triệu tiên sinh buổi sáng ban một thước vào tay Tạ Kỳ, buổi chiều liền đi tìm Tạ Thành cáo trạng, đem những biểu hiện bất hảo của cậu toàn bộ nói ra, thậm chí phóng đại một vài chuyện đến mức nghiêm trọng, vi phạm giáo điều.

Triệu tiên sinh là thầy dạy ở Tạ gia rất nhiều năm, Tạ Thành không thể không cho ông chút mặt mũi. Nhưng ông cảm thấy Tạ Kỳ hiện tại hoạt ngôn nhanh nhạy thật ra rất tốt, Chúc Hợp dạy những điều này cũng không tồi, liền đem bản thân đứng phía trung lập, hứa suông một hai lời liền đem chuyện này vứt ra phía sau.

Không quá hai ngày, Triệu tiên sinh lại chạy đến khóc lóc cáo trạng với Tạ Thành, cầu ông chủ trì công đạo. Tạ Thành dứt khoát tránh mặt làm ngơ, sai gia nhân mời trở về.

Liên tiếp mấy lần như vậy, Triệu tiên sinh liền biết Tạ Thành không muốn nhúng tay vào chuyện này, liền tỏ rõ thái độ cạnh tranh với Chúc Hợp. Chỉ cần hắn nói ra ý tưởng của mình, Triệu tiên sinh liền bất chấp đúng sai, một mực phản đối.

Nhưng mà Triệu tiên sinh lại không biết, Tạ Kỳ hiện tại hoàn toàn đứng về phe Chúc Hợp, bị hắn thu phục từ lâu. Chỉ cần Triệu tiên sinh ở bàn luận nhận xét cái gì, Tạ Kỳ liền ghi nhớ trong lòng, sau đó trước mắt Chúc Hợp nói qua một lần. Hắn nương theo lời của Triệu tiên sinh, chỉ rõ đâu là cái cần học tập, đâu là cái dư thừa có thể bỏ qua nói với Tạ Kỳ, tỉ mỉ phân biệt một hồi.

Cậu nhóc đáng thương bị kẹp giữa hai tư tưởng của hai lão sư, lời giải thích của hai người cũng như kẻ thù đứng hai đầu chiến tuyến. Tạ Kỳ có đau khổ khó xử nhưng cũng rất có hứng thú học tập, thành tích cũng dần dần tốt lên.

Từ lúc Chúc Hợp đến dạy cho Tạ Kỳ, thư phòng của cậu nhóc trở nên vô cùng náo nhiệt. Tạ Phác nghe gia nhân nói lại, phòng học của Tạ Kỳ lúc nào cũng ồn ào vui vẻ, đến nỗi Tạ Phác cho dù không tham gia cũng bị chọc cười theo.

Hôm nay chạng vạng, Tạ Kỳ sau khi tan học liền chạy đến chỗ Tạ Phác. Kể từ khi cậu nhóc được hai tiên sinh dạy học cả sáng lẫn chiều, thời gian thư thả chơi đùa cũng bị thiếu hụt trầm trọng, thậm chí chỗ của tỷ tỷ cũng rất ít khi lui tới. Hôm nay vẫn là Chúc Hợp đại phát từ bi, giao ít bài tập cho cậu, Tạ Kỳ tư chất thông minh hoàn thành nhanh chóng, cậu lúc này mới có thời gian tìm đến tỷ tỷ.

Vì cái gì Chúc Hợp bỗng nhiên khai ân cho Tạ Kỳ? Trừ bỏ vì nương tử của lòng hắn còn có thể vì nguyên nhân gì? Làm như vậy đều muốn lấy lòng cậu em vợ tinh ranh Tạ Kỳ này thôi. Chỉ là Tạ Kỳ dù có ranh mãnh đến đâu cũng không phải con sâu trong bụng Chúc Hợp, lại còn cảm thấy hắn quả thực là lão sư tốt nhất trên đời.

Tạ Phác đang an tĩnh tưới hoa trong sân, dù là buổi chiều nhưng vẫn có vài khóm hoa tươi sắc nở rộ. Tạ Kỳ chạy đến ôm lấy nàng, ngửa đầu nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

"Tỷ tỷ!"

"Tiểu tử này, hôm nay ngươi lại có thời gian đến thăm tỷ tỷ cơ đấy."

Tạ Phác yêu thương véo nhẹ má đệ đệ, đem bình nước để vào tay nha hoàn bên cạnh. Nàng dẫn Tạ Kỳ đến bên bàn đá dưới gốc hòe trong viện, lệnh gia nhân mang ít điểm tâm đến.

Tạ Kỳ để bụng đói meo nửa ngày trời, lúc này còn chưa đến giờ cơm, cậu biết tỷ tỷ chắc chắn sẽ chuẩn bị mấy món ăn nhẹ cậu thích ăn, liền nhất quyết hướng về khuê viện của tỷ tỷ mà chạy đến. Tạ Kỳ hưng phấn bốc một khối bánh đậu đỏ để vào miệng, không chú ý lễ nghi vừa nhai vừa nói.

"Chúc tiên sinh nghe đệ nói đã thật lâu không đến thăm tỷ tỷ nên ân xá cho đệ tan học sớm."

Yến Hà rót cho cậu một chung trà, nghe tiểu chủ nói vậy, nàng ta không khỏi nhíu mày.

"Vị Chúc tiên sinh này cũng thật là, không tận tình dạy học cho thiếu gia, lại tùy tiện để thiếu gia sớm tan học."

Tạ Phác sâu kín nhìn Yến Hà một cái, nàng ta biết cái miệng mình lại hồ ngôn loạn ngữ, liền thức thời ngậm miệng, lặng lẽ lui về phía sau lưng Tạ Phác.

"Không phải!" – Tạ Kỳ nghiêm túc phản bác. – "Tiên sinh nói phải kết hợp giữa việc học tập và thư giãn, không cần cả ngày đều nhốt mình đọc sách, không tốt đối với thân thể!"

"Đệ thích Chúc tiên sinh đến như vậy sao?"

Tạ Phác lấy khăn tay lau một mảnh vụn bánh trên khóe môi cậu nhóc. Tạ Kỳ trước giờ đều không nói được lời nào hay đẹp với những vị lão sư trước đó, hôm nay lại nghiêm túc bên vực cho Chúc Hợp, vì hắn mà phân lý lẽ, khiến nàng đối với vị Chúc tiên sinh này thập phần tò mò.

Phải nói, vị Chúc tiên sinh này rất giỏi thu phục lòng người, thuần phục được cả một hùng tài tử như Tạ Kỳ vẫn luôn khiến phụ thân và các lão sư đau đầu.

Tạ Kỳ gật mạnh đầu, giống như bị chọc trúng huyệt, một hơi dài đều một mực nói tốt cho Chúc Hợp.

"Chúc tiên sinh rất tốt, không giống những người khác thích cho đệ ăn roi. Đệ phạm sai lầm, tiên sinh sẽ kiên nhẫn thuyết giáo, để đệ biết chuyện này là không đúng. Tiên sinh thật sự rất giống tỷ tỷ!"

Nói đến đó liền không nhịn nổi kích động mà khua tay múa chân, còn đưa ra gương mặt vô cùng vui vẻ mà cười với Tạ Phác.

"Đứa nhỏ này, đệ vậy mà so sánh tiên sinh với ta." – Nàng rất muốn cười, nhưng lại cố làm ra vẻ hờn dỗi. – "Chẳng lẽ Chúc tiên sinh so ra đều tốt hơn tỷ sao?"

"Mới không có, tỷ tỷ là tỷ tỷ, tiên sinh là tiên sinh, đệ không có so sánh nha. Tỷ tỷ chính là người thân nhất của đệ, trong lòng đệ chỉ có một mình tỷ tỷ."

Tạ Kỳ như sợ Tạ Phác làm mặt giận, vội vã ôm tay nàng cười nịnh nọt, cả người cậu nhóc dán chặt vào Tạ Phác, thậm chí còn thơm lên má nàng một cái.

"Cái miệng mới từng này tuổi đã biết dỗ ngọt như vậy. Xem như đệ còn có lương tâm."– Tạ Phác nhịn không nổi bật cười, giang tay ôm lấy đệ đệ, không quên nhéo mũi Tạ Kỳ một cái. – "Chỉ là đáng tiếc, Chúc tiên sinh kia là ngoại nam, tỷ tỷ cũng có điểm bất tiện không thể gặp mặt, bằng không tỷ tỷ nhất định phải đến nhìn xem đó là thần thánh phương nào, đạo hạnh đến đâu lại có thể đem tên hùng hài tử như đệ thu phục trong lòng bàn tay."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com