Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Chậm chạp

Hạ Minh Thâm nhận được một câu trả lời mà cậu không thể tin nổi, lặng lẽ tạm biệt cô gái kia, lén lút quay trở lại nhà hàng như làm chuyện xấu.

"Cậu đi lâu thế?" Nhạc Khuynh hỏi.

Hạ Minh Thâm không kể việc bản thân đã dằn vặt khổ sở ra sao ở hành lang, muốn kéo Nhạc Khuynh chạy trốn đến mức nào, rồi lại như có ma xui quỷ khiến mà quyết định im lặng. Cậu chỉ qua loa đáp: "Đi nhầm đường."

Để tạo không khí thích hợp, ánh đèn trong Lanscape mờ mờ ảo ảo, mang theo sự vấn vít ám muội. Từ bên này bàn nhìn sang, chỉ có thể thấy lờ mờ đường nét gương mặt người đối diện. Mùi hương nồng nàn của hoa hồng thoang thoảng trong không khí, những tiếng cười nói nhẹ nhàng vang lên từ bốn phương tám hướng, bao phủ lấy họ.

Đồng tử của Nhạc Khuynh hơi lộ phần tròng trắng dưới, nhìn trong ánh sáng mạnh sẽ tạo cảm giác dữ tợn, áp lực rất lớn. Nhưng dưới thứ ánh sáng dịu này, trông hắn như được phủ một lớp lọc mềm mại, trông chẳng khác gì những chàng trai đang cắt bít tết cho bạn gái xung quanh.

Trên sân khấu, ca sĩ chơi guitar, tiếng hát chảy ra dịu dàng như nước.

Béo Hoa từng có lần ví Hạ Minh Thâm như một con thỏ ngốc phản ứng chậm —— thỏ nhà người ta phải ăn cà rốt, ở biệt thự mới thấy mãn nguyện; còn Hạ Minh Thâm chỉ cần cho ít cỏ là đủ sống vui vẻ rồi. Dù bạn có đổi tổ vàng thành ổ cỏ cho cậu, cậu cũng không phàn nàn, bốn chân giang rộng ngủ ngon lành.

Không biết quý trọng bản thân —— không ngu thì cũng là dại.

Câu này được nói khi Hạ Minh Thâm đang nằm trên giường bệnh. Khi đó, cậu từ bỏ quyền thừa kế di sản của cô mình, Nhạc Khuynh lại bận thi cử với cuộc thi học sinh giỏi, thành ra Hạ Minh Thâm phải gánh vác tiền sinh hoạt của cả hai. Cậu nhận vẽ tranh cho một tạp chí, làm ngày làm đêm đến mức phải nhập viện cấp cứu, tỉnh lại thì bị Béo Hoa mắng cho một trận.

Dù lời của Béo Hoa sau này đã được chứng thực phần nào, nhưng Hạ Minh Thâm vẫn cảm thấy, nói về độ chậm hiểu, Nhạc Khuynh còn hơn cả cậu.

—— Bởi chính cậu là người phát hiện ra sự đặc biệt của nhà hàng này, còn Nhạc Khuynh thì hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, vẫn đang thản nhiên bàn luận cách nấu món cổ lão nhục(1), tính thử làm tại nhà.

____________________________________________

(1): 咕咾肉: Đây là tên một món ăn nổi tiếng của ẩm thực Quảng Đông (Trung Quốc), được biết đến với cái tên quốc tế là Sweet and Sour Pork. Món này đặc trưng bởi thịt lợn (thường là thịt thăn) được tẩm bột và chiên giòn, sau đó xào nhanh với nước sốt chua ngọt làm từ giấm, đường, tương cà, và thường có thêm các loại rau củ như ớt chuông, hành tây, dứa.

Hạ Minh Thâm dần dần thả lỏng.

Dù sao với Nhạc Khuynh, đây cũng chỉ là một nhà hàng bình thường, họ bình thường bước vào, ăn một bữa trưa bình thường, có gì đáng để căng thẳng đâu?

May quá, Nhạc Khuynh trong chuyện tình cảm lúc nào cũng vụng về thế đấy, cậu nghĩ vậy.

Giống như hồi học cấp ba, ai cũng biết hoa khôi Từ Tình thích cậu bạn lớp 6 – Hạ Minh Thâm. Trừ Nhạc Khuynh là không biết.

Từ Tình là kiểu con gái nhiệt tình, hoạt bát, không e dè, sự chủ động theo đuổi của cô toát lên sự dũng cảm tự tin đặc trưng của các cô gái trẻ. Sau mỗi trận bóng rổ của Hạ Minh Thâm, cô sẽ mang nước và khăn đến, ngồi trên khán đài cổ vũ còn to hơn ai hết. Lúc Hạ Minh Thâm nhập viện vì đau dạ dày, cô khóc đỏ cả mắt, lén hầm canh gà ác mang tới, nhưng quên bỏ muối, uống vào chỉ thấy tanh, cả hai nhìn nhau ngượng ngùng.

Trường trung học rất nghiêm với yêu đương sớm, lũ nhóc con thực ra chẳng rõ yêu đương là thế nào, nhưng "một người thích một người" đã là chuyện khiến người ta hưng phấn rồi. Chỉ cần Hạ Minh Thâm và Từ Tình nói vài câu, y như rằng có đám bạn đứng bên hò hét chọc ghẹo. Mỗi lần tụ tập đi chơi cuối tuần, đi được một lúc là đám bạn tìm đủ lý do để tách ra, cố ý để Hạ Minh Thâm và Từ Tình ở lại với nhau.

Chỉ có Nhạc Khuynh là đầu óc không chịu xoay chuyển, sống chết không chịu rút lui.

Có lần Béo Hoa kéo tay áo Nhạc Khuynh, hỏi to: "Muốn đi quán mèo không?" Bị Nhạc Khuynh không hiểu chuyện từ chối thẳng thừng.

"Cậu muốn đi thì đi một mình đi," Nhạc Khuynh ngơ ngác, "Đâu còn là con nít, đi đâu cũng phải có người canh à?"

Mỗi lần nghe kiểu đối thoại như vậy, Hạ Minh Thâm phải cố hết sức không bật cười. Cậu thực ra không có cảm tình gì đặc biệt với Từ Tình, nhưng lại rất biết ơn tấm lòng chân thành mà cô dành cho mình —— đúng lúc, đúng mực, rồi cũng biết rút lui đúng thời điểm. Sau khi hiểu được ý cậu, Từ Tình không còn đến tìm cậu thường xuyên nữa.

Kiếp trước sau khi cậu qua đời, ba bốn năm đầu mỗi dịp giỗ, vẫn có thể thấy bó hoa cúc trắng mà Từ Tình đặt trước mộ. Những năm về sau, cô cũng như những người từng liên quan đến cậu, không còn xuất hiện nữa. Hạ Minh Thâm còn âm thầm mừng cho cô đã bước qua được nỗi đau.

Nói mới nhớ, số thư tình mà Nhạc Khuynh nhận cũng không ít, nhưng kết cục thường là bị trả lại nguyên vẹn, cậu chẳng bao giờ từ chối thẳng, nhưng lời nói thì lại không khách sáo chút nào.

Hạ Minh Thâm mỗi lần suy nghĩ, thường hay vô thức cắn đũa. Lần này nghĩ hơi lâu, đến khi bị Nhạc Khuynh gọi mới hoàn hồn, thì đũa đã in một hàng răng.

Nhạc Khuynh hỏi: "Nghĩ gì đấy?"

"Không có gì," Hạ Minh Thâm ra vẻ thần bí, hỏi, "Lão Nhạc, cậu từng yêu đương chưa?"

Nhạc Khuynh khựng lại, rồi nói: "Chưa."

Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Thâm, khiến Hạ Minh Thâm cảm thấy trong ánh mắt ấy có chút gì đó không thể nói ra.

Hạ Minh Thâm lẩm bẩm: "Vậy à..."

Nhạc Khuynh hỏi: "Cậu định yêu đương à?" Hắn dường như không muốn mình nói nhiều quá, lời nào cũng ngắn gọn, "Cậu thích ai rồi à?"

"Chưa đâu chưa đâu," Hạ Minh Thâm vội xua tay. Cậu liếc nhìn Nhạc Khuynh, cố tình nói thêm một câu, "Nhưng nếu gặp được người mình thích thì cũng nên thử chứ."

Không biết vì sao, không khí quanh Nhạc Khuynh bỗng trầm xuống, chẳng còn nói đến món cổ lão nhục nữa.

Bữa trưa kết thúc trong im lặng. Ra khỏi nhà hàng, bầu trời âm u, gió mang hơi ẩm thổi đến trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Khi họ leo lên đài quan sát, mưa bất ngờ trút xuống, ào ào quất vào kính cường lực của mái vòm. Cây cối bên dưới nhòe đi trong mưa, trông như lớp màu xanh trên tranh sơn dầu.

—— Murphy từng nói: Nếu bạn lo lắng một điều gì đó sẽ xảy ra, thì nó càng có khả năng xảy ra.

Điều này đã được kiểm chứng trên người Hạ Minh Thâm.

Khi họ đang trú mưa trên đài quan sát, bé gái Tiểu Bánh Su đột nhiên như một viên pháo, "bộp" một tiếng lao vào chân Nhạc Khuynh, dính chặt lấy anh, liên tục gọi "Anh trai ơi".

Lần này, Từ Tình và chồng bám sát con không rời.

Tiểu Bánh Su ôm Nhạc Khuynh bằng tay trái, tay phải nắm lấy Hạ Minh Thâm —— người chưa kịp tránh, rồi giới thiệu: "Đây là anh trai lớn, đây là anh trai nhỏ."

Hạ Minh Thâm thần kinh căng như dây đàn, thấy Từ Tình vừa nhìn đã nhận ra Nhạc Khuynh, vội vàng nói lời cảm ơn. Nhưng khi ánh mắt cô dừng trên gương mặt cậu, thì đột nhiên chết lặng.

Ngoài dự đoán của cậu, Từ Tình rất nhanh đã tự tìm được lý do cho sự hiện diện của cậu, giọng nói ngạc nhiên nhưng vẫn ở mức chấp nhận được.

"Đây là bạn của Nhạc Khuynh đúng không," cô mỉm cười, "Cảm ơn cậu đã trông giúp Tiểu Bánh Su nhà chúng tôi."

Rõ ràng, Từ Tình nhận nhầm cậu thành một người lạ trông giống Hạ Minh Thâm.

Cô nghĩ vậy cũng hợp lý thôi.

Dù là người thân quen đến đâu, xa cách gần mười năm cũng cần thời gian nhận diện lại, huống hồ trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, Hạ Minh Thâm là người "đã chết" —— kiểu chết không thể sống lại.

Từ Tình trò chuyện với họ vài câu, Tiểu Bánh Su ngoan ngoãn nghe được một lát thì lại bắt đầu không yên. Bé thì thầm với Hạ Minh Thâm là muốn xem mấy chú chim sẻ đang ríu rít ngoài bệ cửa sổ.

Bệ cửa cao ngang người, Nhạc Khuynh bế Tiểu Bánh Su lên,

đặt cô bé ngồi lên vai mình. Vừa khéo đôi mắt long lanh của cô bé có thể nhìn thẳng vào mắt đen nhánh của mấy chú chim. Hạ Minh Thâm đứng sau giữ lưng cô bé, đề phòng bé mừng quá ngửa ra sau rồi ngã.

Chồng của Từ Tình thấy vậy không yên tâm: "Sao có thể làm phiền người ta như thế được, Tình à, chúng ta bếTiểu Bánh Su về đi."

Anh ta vừa nói xong, lại không nghe thấy vợ trả lời.

"Tình?"

"Hửm?" Từ Tình thu lại ánh mắt đang đặt trên hai người đối diện.

Chồng cô nhận ra điểm khác thường trong biểu cảm vợ, hỏi: "Em với bạn học cấp ba kia thân lắm à?"

Anh ta đang nói đến Nhạc Khuynh. Từ Tình lắc đầu: "Cũng được, không thân lắm."

Nhưng nói thật, Từ Tình cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Nhạc Khuynh hồi cấp ba, căn bản chẳng đến mức "không thân".

Phải nói chính xác là "không ưa nhau".

Nhạc Khuynh hồi mười mấy tuổi rất không hòa đồng, gần như không thân thiết với ai trong lớp. Từ Tình luôn lấy làm lạ, Hạ Minh Thâm và hắn chẳng có điểm gì giống nhau, sao vẫn có thể chơi thân?

Tất nhiên, điều mà Từ Tình ghét nhất ở Nhạc Khuynh vẫn là: ánh mắt coi thường người khác.

Cô tự thấy mình theo đuổi đủ chủ động rồi —— trong khóa đó chẳng ai không biết cô thích Hạ Minh Thâm, ngay cả thầy giám thị còn gọi cô lên văn phòng dạy dỗ.

Cô và Hạ Minh Thâm không học cùng lớp, nhưng quen thân với lớp cậu hơn cả lớp mình. Bạn bè ai cũng thấy hai người họ xứng đôi, cố hết sức tác hợp, giúp cô che chắn, đưa thư, báo tin tức hoạt động của Hạ Minh Thâm, khích lệ cô tỏ tình.

Nhưng dù Nhạc Khuynh không nói ra, bằng sự nhạy bén trời sinh của con gái, Từ Tình vẫn nhận ra —— trong số những người đó, chỉ có Nhạc Khuynh là tỏ rõ sự phản cảm với sự xuất hiện của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com