Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Mơ hồ

Thanh thiếu niên ở tuổi dậy thì luôn có một nguồn năng lượng vô tận chờ được giải tỏa, cũng không giấu nổi sự tò mò với chuyện yêu sớm mà bố mẹ thầy cô luôn nghiêm cấm. Vậy nên có nữ sinh mặc quần áo xinh xắn giấu trong đồng phục, đợi thầy cô đi khuất liền tháo tóc đuôi ngựa xõa dài ngang vai. Có nam sinh giả vờ ngầu nhảy lên chạm cửa, huýt sáo với mấy bạn nữ xinh đi ngang qua. Vào giờ nghỉ giữa các tiết học buổi tối, có những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo quanh sân thể dục.

Dưới con mắt của Từ Tình khi đã hai mươi lăm tuổi mà nhìn lại, những thích — ghét của học sinh cấp ba đều giống như một giếng nước cạn, liếc một cái là thấy tận đáy — ai thích ai, ai ghét ai, lý do đều rõ mười mươi. Nhưng sự bài xích mơ hồ của Nhạc Khuynh, trong một thời gian dài, lại khiến người trong cuộc như cô hoàn toàn không hiểu nổi.

Nhớ năm đó, cô hẹn Hạ Minh Thâm đến thư viện học nhóm, vốn dĩ là buổi "thế giới hai người" đã được lên kế hoạch kỹ càng, nào ngờ Nhạc Khuynh cũng lẽo đẽo theo đến, lại còn ngồi chễm chệ đối diện cô như thần giữ cửa, cả người toát ra cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Từ Tình lúc đó đã hơi tức rồi, nhân lúc Hạ Minh Thâm ra ngoài mua nước, cô hậm hực hỏi: "Cậu không thấy mình quá chướng mắt à?"

Nghe vậy, Nhạc Khuynh dừng bút, ngòi bút nước màu đen loang ra một vệt mực lớn trên giấy.

Từ Tình định nói tiếp, muốn thuyết phục cậu ta nhường lại "thế giới hai người" cho cô, ai ngờ ngay giây sau, Nhạc Khuynh chẳng nói một lời, đứng phắt dậy, quét sách vở vào cặp, chẳng buồn nhìn cô lấy một cái mà xoay người bỏ đi luôn.

Từ Tình sững sờ.

... Cái thái độ thất thường này là sao chứ?

Chẳng bao lâu sau, Hạ Minh Thâm xách ba cốc nước quay lại, thấy chỗ ngồi trống trơn thì hơi khựng lại, hỏi cô có chuyện gì.

Từ Tình cũng cảm thấy tủi thân, nhưng lúc đó cô vẫn chưa tỏ tình với Hạ Minh Thâm, những lời oán trách Nhạc Khuynh không thể nói thẳng, đành ậm ừ: "Tôi cũng không biết nữa... Hình như cậu ta không vui."

Chuyện khiến cô thấy tủi thân hơn còn ở phía sau —— Hạ Minh Thâm chẳng hỏi thêm câu nào, chỉ qua loa an ủi cô vài tiếng rồi thu dọn đồ đạc đuổi theo người kia, để lại cô với cốc trà sữa bị bỏ vội trên bàn.

Từ Tình ngơ ngác cảm thấy mình giống như nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết Mary Sue —— hống hách ép nữ chính tốt bụng phải bỏ đi, rồi nam chính thấy rõ "bộ mặt thật" của cô liền chạy theo luôn.

Nếu không phải vì Nhạc Khuynh là một anh chàng đẹp trai hàng thật giá thật, thì cô đã tin sái cổ vào cái kịch bản kia rồi.

Về sau cô lại rủ Hạ Minh Thâm đi chơi, thì cái tên Nhạc Khuynh này vẫn dai như đỉa theo cùng, cô cũng lười quản nữa.

Nhưng những buổi như vậy không kéo dài được lâu, bởi Hạ Minh Thâm đã từ chối tình cảm của cô một cách khéo léo.

Hạ Minh Thâm quả thực là hình mẫu trong mộng của mọi cô gái thời đi học —— nụ cười ấm áp, thành tích tốt, tính cách hòa nhã, đến cả lời từ chối cũng rất dịu dàng. Dù Từ Tình buồn bã nhưng lại càng rung động hơn một chút.

Sau kỳ thi đại học, cô lấy hết dũng khí, viết một bức thư tình chân thành và bỏ vào hòm thư nhà Hạ Minh Thâm.

Từ Tình nghĩ, cho dù có phải xếp hàng, thì Hạ Minh Thâm cũng nên cân nhắc đến cô đầu tiên, không thể nào cứ lần lượt đẩy cô ra như vậy.

Ai ngờ thư tình không những không đến được tay người nhận, mà còn bị một tên "đầu gấu" tên là Nhạc Khuynh chặn ngang đường.

Lúc họ về trường dự lễ tốt nghiệp, Nhạc Khuynh cầm nguyên lá thư chưa bóc, một mình tìm đến Từ Tình, cứng nhắc đưa lại cho cô, nói thẳng: "Hạ Minh Thâm không biết yêu đâu."

Từ Tình tức điên, chất vấn cậu ta: "Cậu dựa vào cái gì mà nói vậy?"

Trên tai Nhạc Khuynh vẫn là chiếc tai nghe trắng muốt như mọi ngày, Từ Tình gần như chưa từng thấy hắn tháo xuống bao giờ, cả người như thể luôn khép kín và buồn tẻ. Nhưng mỗi lần nhìn Hạ Minh Thâm, hắn lại thay đổi —— giống như một con mèo cảnh giác, chỉ bộc lộ phần mềm yếu trước người mình tin tưởng, kiểu thiên vị này lộ rõ không thể che giấu.

Nhạc Khuynh lộ ra một biểu cảm mơ hồ giữa ngơ ngác và nghi hoặc, hơi cau mày lại, như thể chính hắn cũng không hiểu câu hỏi của Từ Tình, tất cả hành động đều xuất phát từ bản năng không thể khống chế trong cơ thể.

Từ Tình càng tức hơn, buột miệng hét lên: "Hạ Minh Thâm không nhận thư tình của tôi, chẳng lẽ lại nhận của cậu?! Cậu đi mà yêu cậu ấy! Đỡ phải ngày nào cũng cản trở người khác!"

Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã biết mình lỡ lời —— con trai bình thường mà nghe thế, ai mà chẳng nổi giận, cô nhất thời đứng ngây tại chỗ, không biết làm sao.

Nhạc Khuynh cũng ngây người, mím môi nói một câu "Xin lỗi", rồi quay người rời đi.

Từ Tình lo lắng suốt nhiều ngày, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Nhưng khi cô vừa chạm đến cái giới hạn đó, thì người con trai mà mình từng yêu thời niên thiếu lại chết trong cái nắng như thiêu đốt giữa mùa hè.

Chồng cô lại gọi một tiếng, Từ Tình kéo mình ra khỏi dòng hồi ức: "Anh nói đúng, không nên làm phiền người ta quá."

Cô bước lại gần hai người, khẽ ho một tiếng, nói với con gái: "Bánh Su à, đừng làm chú mệt quá, lại đây, để mẹ bế nào."

Con gái ruột của cô chỉ trong thời gian ngắn đã thân thiết với kẻ đối đầu thời cấp ba của cô, túm lấy cổ áo Nhạc Khuynh ôm thật lâu mới chịu buông ra.

Chàng thanh niên trông rất giống mối tình đầu của cô bế bé Bánh Su từ nách, đặt bé cẩn thận vào tay cô, lễ phép nở một nụ cười.

Từ Tình không biết nên diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình ra sao, đầu óc như mụ mị, nhìn thanh niên kia trò chuyện cùng Nhạc Khuynh. Nhạc Khuynh hơi cúi đầu, ánh mắt có một nụ cười nhàn nhạt không thể giấu, tựa như từ sâu trong lòng lan ra.

Từ Tình không nhịn được mà nói: "Cậu..."

Nhưng cô lại không biết nên nói gì —— khuyên cậu ta đừng chấp niệm với người đã mất ư? Hay nên nhìn về phía trước?

Nhạc Khuynh hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì, chỉ là..." cô cười, "Gặp lại cậu, tôi rất vui."

Mưa đến nhanh mà tạnh cũng nhanh, chỉ hai tiếng sau trời đã hửng nắng. Hạ Minh Thâm và Nhạc Khuynh tạm biệt gia đình Từ Tình, rời khỏi đài quan sát, đi đến khu trò chơi tiếp theo.

Có lẽ do sự tình cờ gặp lại người xưa đã khuấy động tâm trạng, suốt nửa tiếng sau đó, não bộ của Hạ Minh Thâm vẫn trong trạng thái hưng phấn kỳ lạ, hăng hái kể lại những chuyện xưa cho người nghe duy nhất của mình.

"Năm lớp 12 học kỳ I, cậu nhớ không Lão Nhạc, cậu, tôi, Béo Hoa, Từ Tình với cả đám học sinh hội học sinh, trốn buổi tổng kết giữa kỳ đi chơi ngoài trường, kết quả là trong danh sách tuyên dương có hơn nửa là không tìm thấy mặt trong hội trường, khiến thầy giám thị tức điên."

Hạ Minh Thâm cười nghiêng ngả: "Thầy sau đó định phạt bọn mình, lập bảng theo dõi tiến bộ, thi thử không tiến bộ là phải gọi phụ huynh, nhưng lại quên mất cậu vốn dĩ là đứng nhất khối tự nhiên, có muốn cũng chẳng tiến bộ nổi nữa."

Nhạc Khuynh thấy người kia cười đến mức đứng không vững, đành chìa tay ra đỡ lấy cánh tay cậu, hỏi: "Nói nhiều vậy rồi, có khát không?"

Đúng lúc đó, họ đi ngang qua một tiệm trà sữa, cửa kính mở ra mang theo hương trái cây hấp dẫn, thu hút sự chú ý của Hạ Minh Thâm.

Nhân viên nữ trong tiệm vừa tiễn xong một đám khách trú mưa, lau sạch sàn nhà ướt sũng, phấn chấn tiếp đón hai vị khách mới, đưa menu cho họ rồi chỉ vào một hàng: "Đây là món mới của quán em."

Hạ Minh Thâm vẫn đang tiếp tục kể chuyện cũ, tiện miệng nói: "Tôi một ly trà sữa hoa nhài, cậu ấy một ly Americano đá."

Nhạc Khuynh gọi cô nhân viên lại: "Không lấy Americano đâu, cho tôi giống cậu ấy, một ly trà sữa hoa nhài."

Hạ Minh Thâm nói thêm mấy câu rồi mới khựng lại, ngơ ngác hỏi: "Cậu không bỏ uống trà sữa rồi à?"

Nhạc Khuynh nhìn cậu, ánh mắt đầy nghi hoặc —— Tôi từng nói vậy khi nào chứ?

"Thì là ở buổi tuyển thành viên mới của hội sinh viên C Đại đó." Hạ Minh Thâm quét mã xong, đứng trước quầy cúi đầu đợi, khi Nhạc Khuynh tưởng cậu không nói nữa, thì cậu lại tiếp:

"Lúc đó tôi thấy cậu đi từ xa tới, rõ ràng nhìn thấy tôi mà hoàn toàn không nhận ra," giọng oán trách của Hạ Minh Thâm nghe không rõ thật giả bao nhiêu, nhưng nghe đủ buồn bực, "Khi đó cậu đang uống Americano đá, không phải vì thích mới gọi sao?"

Nhạc Khuynh dừng lại, rồi đưa ra một đáp án chẳng có gì bất ngờ.

"Cậu nghĩ nhiều rồi," Cậu nhận lấy ly trà sữa, hút một ngụm như để chứng minh, "Còn buổi tuyển hội sinh viên, chắc tôi nhận nhầm người."

"Vậy à..." Hạ Minh Thâm cố tình nói chậm lại, kéo dài giọng đầy ẩn ý, "Thật ra tôi có một câu muốn hỏi, nghẹn trong lòng nhiều năm rồi, cậu có thể trả lời thẳng được không?"

Nhạc Khuynh nói: "Cậu hỏi đi."

Hạ Minh Thâm ghé sát lại, thần bí hỏi: "Lão Nhạc —— cậu có phải thích Từ Tình không đấy?"

"Phụt!" Nhạc Khuynh không ngờ tới, không kịp nhịn, phun luôn ngụm trà sữa ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com