Chương 115: Ván cờ (4 )
Chương 115: Ván cờ (4 )
"Điện hạ, người gác cổng nhận được mật hàm do một tiểu nha đầu đưa tới. Lại chỉ rõ đưa đến tận tay quản sự của Đan Nhược uyển, nói là có chuyện hết sức khẩn cấp muốn thông bẩm."
Điền Phúc Sơn vừa nhận được tin lập tức chạy đến thư phòng. Hôm nay chỉ cần là tin tức có liên quan đến vị ở Đan Nhược uyển kia, điện hạ nhất định từng cái đều xem qua. Kể từ khi Dao chủ tử gặp chuyện không may, điện hạ liền chưa từng nghỉ ngơi. Hôm qua thiết yến vốn đã mệt nhọc, hiện nay lại thức suốt đêm. Điện hạ trong mắt giăng đầy tia máu, lại cố chống đỡ chờ tin tức khắp nơi truyền đến.
"Điện hạ, Hách Liên chính phi vừa rồi truyền tin, muốn đến đây thăm bệnh. Tô trắc phi cũng có ý như vậy."
Tông Chính Lâm tiếp nhận tờ giấy, chỉ lo tìm dấu vết để lại của Mộ Tịch Dao. Những chuyện còn lại đều hờ hững, mí mắt cũng chưa từng nhấc lên một chút. Tâm tư của hắn đều đặt vào chuyện tìm Mộ Tịch Dao hồi phủ. Nguyên Thành đế bên kia ngày mai đã trở về, nếu là muộn dù chỉ một bước, cũng là chuyện đại sự mất mạng.
Điền Phúc Sơn ngượng ngùng, không dám nói thêm. Điện hạ quanh thân hơi thở đã lạnh băng đến cùng cực.
"Điền Phúc Sơn!" Tông Chính Lâm đột nhiên hét lớn, một quyền đánh vào trên thư án, thần thái kích động dị thường.
"Đi tìm chim ruồi Kim Quan!"
Kiều Kiều, cuối cùng nàng cũng làm cho bản điện đỡ phí công.
Nếu là Mộ Tịch Dao ở đây, chỉ sợ sẽ phi thường đắc ý. Nhớ tới nét mặt tươi cười sáng rỡ của nàng, ánh mắt Tông Chính Lâm trở lên tĩnh mịch. Nữ nhân này làm cho hắn yêu hận đan xen, hôm nay lại điên cuồng tưởng niệm.
Chim ruồi Kim Quan là thứ gì? Bị Tông Chính Lâm đột nhiên phát tác sợ hết hồn nên Điền Phúc Sơn không dám hỏi nhiều, vội vội vàng vàng phái người bốn phía hỏi thăm. Xem bộ dáng kia của chủ tử, chẳng lẽ trắc phi có tin tức?
Mộ Tịch Dao ngồi ở trong phòng, tâm tình tốt ăn được ngon ngọt. Dáng vẻ thỏa mãn kia, khiến cho tráng hán ở một bên giám thị nhìn mà khóe miệng rút gân.
Nữ nhân này tốn công tốn sức, lại thực sự chỉ vì một bàn thức ăn này! Lục hoàng tử ngày thường toàn nuông chiều nữ nhân này như vậy sao? Dung túng đến mức ham hưởng thụ, bất chấp tính mạng?
Đại nhân sợ Mộ Tịch Dao cùng đầu bếp có liên hệ, chuyên môn dặn dò hắn để ý đống đồ ăn xem có gì lẫn vào không. Thức ăn trên đường mang đến cũng qua tay vòng vo nhiều lần, kết quả rõ ràng gió êm sóng lặng, không hề dị thường.
Thấy nàng đoan chính ngồi, ăn rất tập trung, tráng hán thực sự không hiểu nổi lòng dạ nữ nhân này.
Trong lao tử tù sợ nhất là có thức ăn phong phú. Nàng tốt hơn, ghét bỏ thức ăn ít, còn bày trò đòi thêm. Nữ nhân này đầu óc phát triển như thế nào vậy? Thật sự là theo như lời nàng vì bào thai trong bụng suy nghĩ? Thoạt nhìn không phải có chuyện như vậy đó...
Trung niên nam nhân được hồi bẩm, trầm tư một hồi lâu.
Mộ thị này chính là người ngoại tộc, hết thẩy người thông minh đều có chỗ cổ quái. Hắn không quản được nữ nhân hoa tuyệt thế như vậy. Tông Chính Lâm vỗn đã bí hiểm, nuôi nữ nhân cũng xảo trá tai quái.
"Đại nhân, đây là thực đơn nữ nhân kia mới đưa ra."
Trung niên nam nhân động tác hơi chậm lại, bắt nữ nhân này so với đi hành thích còn gian nan hơn.
Mộ Tịch Dao trong lúc rảnh rỗi, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng.
"Người phương nào ở bên cạnh vậy?" Tông Chính Minh ung dung tỉnh lại, khẽ vuốt trán, khàn khàn lên tiếng.
Mộ Tịch Dao nghe hắn gọi người, rốt cục yên tâm. Nếu không tỉnh lại, nàng đều muốn hoài nghi Tông Chính Minh có phải đã bị người điểm huyệt câm rồi hay không.
Cái chỗ này quá mức không thú vị, có người nói chuyện, luôn tốt hơn so với một người ngồi ngây ngô.
"Điện hạ." Mộ Tịch Dao đến gần góc tường.
"Mộ trắc phi?" Tông Chính Minh kinh ngạc.
Khi hắn tỉnh lại rõ ràng toàn thân vô lực, nội lực bị phong bế. Vừa hô gọi người, lại nghe Mộ Tịch Dao lên tiếng trả lời từ cách vách.
"Điện hạ, từ từ nghe thiếp nói." Cặn kẽ đem chuyện tối hôm qua cùng những gì nàng phỏng đoán nói cho Tông Chính Minh nghe, Mộ Tịch Dao nói rất mạch lạc rõ ràng, phân tích sâu sắc. "Cho nên bây giờ là bị bắt nhốt lại, mặc người ức hiếp?" Tông Chính Minh cũng không hoảng hốt, giọng nói trấn định. Hiển nhiên không phải là người khoanh tay chịu chết. Đám hoàng tử này, người nào mà không phải lớn lên trong gió tanh mưa máu, đừng nói là nhốt, dù là chỉ còn một hơi, cũng quyết sẽ không buông tha ý trí muốn sống.
"Điện hạ đã đói bụng chưa? Thiếp gọi đồ ăn của Tụ Tiên Lâu, cố ý lưu lại một nửa cho ngài."
Tông Chính Minh giật sững mình. Nghịch tặc Thục trung làm ra chuyện bắt cóc, lại có ưu đãi như thế? Sao lại thấy như đang chiêu hàng?
Ngũ điện hạ bỏ lỡ trò hay sáng nay, bây giờ không hiểu gì.
"Vị đại ca gì ơi!" Mộ Tịch Dao giật ra cuống họng hướng ra phía ngoài gào thét, gọi người đến. Không chút khách khí phân phó hắn đem cơm cho Tông Chính Minh ở cách vách.
Tráng hán liền nghiêm mặt, bị nàng sai sử làm việc, không nói câu nào.
Đại nhân bị nàng ta lăn qua lăn lại sợ rồi, tránh phải thật xa. Lưu lại hắn "Ẩn nhẫn mấy ngày, đại sự làm trọng", một mình thừa nhận nữ nhân này tạo uất khí.
Tông Chính Minh nhìn vẻ mặt hắn, lập tức liền biết người này chắc chắn đã bị Mộ Tịch Dao hung hăng sửa trị qua. Nếu không sao có thể dễ nói chuyện như vậy?
Nghịch tặc làm đến mức này, bị người coi là người hầu mà sai bảo, Mộ Tịch Dao thật là thủ đoạn.
Tông Chính Minh đem bàn ăn đưa tới gần bên tường, vừa ưu nhã dùng cơm, vừa cùng Mộ Tịch Dao tán gẫu. "Cơm trưa cũng là Tụ Tiên Lâu?"
"Đương nhiên không phải, cơm trưa thiếp chọn vịt quay Trần Ký."
Tông Chính Minh buồn cười. Này trói người trói thật tốt, trói phải tổ tông.
"Trắc phi không sợ sao?" Sẽ không một chút lo lắng?
"Tính mạng của điện hạ quý trọng hơn nhiều so với thiếp, thiếp dù có sợ, cũng phải xếp sau điện hạ." Mộ Tịch Dao trêu chọc. Nàng cũng không tin Tông Chính Minh sẽ không hiểu gì.
"Vậy liền ủy khuất trắc phi mấy ngày, bản điện ngày mai sẽ dẫn nàng đi ra ngoài."
"Mai đã quá trễ, Hoàng Thượng sẽ về đến Thịnh kinh."
Tông Chính Minh nhíu mày. Uống thuốc giải độc huyệt vị ít nhất cần hai ngày, còn chưa kịp sao?
"Điện hạ không cần lo lắng, số mệnh thiếp trước sau như một không tồi." Mộ Tịch Dao cười khẽ, Tông Chính Minh đến lúc đó còn phải lây hào quang của nàng.
Đợi đến ngày mai, rau cúc vàng đều nguội lạnh. Vẫn là trông cậy vào Tông Chính Lâm còn tín nhiệm hơn.
Nói đến Boss, ngài không đến mức giống mấy tên ngu đần kia đấy chứ? Rốt cuộc bao lâu nữa mới đến? Mộ Tịch Dao bĩu môi.
"Điện hạ, chim ruồi kim Quan ở Thịnh kinh chỉ có hai đôi. Một đôi nuôi ở trong hậu cung, một đôi ở quý phủ Tứ công chúa."
Điền Phúc Sơn lau mồ hôi, chuyện như vậy hắn không làm được. Thái hậu chỗ kia tuyệt đối không dám quấy rầy, về phần Tứ công chúa... Mẹ đẻ chính là Đức phi bị nhốt ở lãnh cung.
Tìm được rồi? Tông Chính Lâm trong lòng tất cả đều là kích động khi tìm được chim ruồi, về phần Điền Phúc Sơn nhấn mạnh nhắc tới Tứ công chúa, Lục điện hạ phản ứng lãnh đạm.
"Các ngươi đây là định làm gì!" Tông Chính Oánh giận dữ mắng mỏ. Thân vệ Tông Chính Lâm không mời mà tới, còn dám xông vào phủ công chúa?
Nữ nhân hắn sủng ái đã làm hại mẫu phi bị biếm lãnh cung, hôm nay ngay cả nô tài cũng dám đến lấn trên đầu mình? Đây là cảm thấy mình mất chỗ dựa, có thể tùy tiện làm nhục?
"Khởi bẩm công chúa, chim ruồi của ngài, Lục điện hạ muốn. Kính xin ra giá." Vệ Chân kiên trì, theo như điện hạ giao phó mở lời.
"Quả thực là làm càn! Đây là phụ hoàng ban cho, hắn dựa vào cái gì mở miệng đòi hỏi!"
Tông Chính Lâm có phải điên rồi hay không? Rõ ràng dung túng thủ hạ xông vào phủ công chúa, cưỡng đoạt ngự tứ vật (vật được hoàng thượng ban thưởng)?
Vệ Chân chống chọi ánh mắt tức giận đến đỏ hồng của Tứ công chúa, rập khuôn nguyên thoại của điện hạ.
"Điện hạ nói, nếu là công chúa không muốn chuyện nuôi dưỡng trai lơ bị thái hậu biết được, mời nhượng lại chim ruồi."
Tông Chính Oánh sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận đập phá bình lưu ly Bát Bảo trong tay.
"Cho bản cung mang theo chim ruồi cút!"
Tông Chính Lâm, ngươi khinh người quá đáng!
Vệ Chân xách theo lồng chim, khoái mã hồi phủ. Gặp phải Dao chủ tử quả nhiên không có chuyện tốt gì. Lần này ngay cả thổ phỉ đều làm, còn khi dễ nữ nhân, quả thực không phải việc làm của đại trượng phu.
"Không cần đi theo. Làm cho ám vệ đi theo là được. Thư phòng không cho phép bất luận kẻ nào bước vào, người trái lệnh, giết!"
Tông Chính Lâm một thân cẩm y màu đen tuyền, vận khởi khinh công, vài cái lên xuống người đã biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ lưu lại một câu mệnh lệnh âm ngoan, hù dọa Vệ Chân run lên một cái.
Ai cũng không biết, Lục điện hạ gặp chuyện trọng thương trong truyền thuyết ở Thịnh kinh, đang đuổi sát chim ruồi, dẫn ám vệ hướng đến Thành tây.
...
Mia: Kỷ niệm thêm 1 chương nhân dịp mùng một Tết ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com