Chương 30:
Lý Thư Hoa không dám tin, khẽ chạm vào thân thể ấy, Từ Lục ngoan ngoãn để anh chạm, chỉ là khi tay anh chạm tới những vết bầm tím, nó lại run rẩy bất thường.
Lúc này ngoài cổng có người bước vào, là người nhà họ Từ, chắc vừa đi xem náo nhiệt về.
Từ Lục xoay người một cái, kéo chăn trùm kín hai người, hai chân của Lý Thư Hoa còn lộ ra ngoài, thấy vậy anh vội vàng co chân lên, cùng trốn trong chăn với tên ngốc.
Bên ngoài vang lên tiếng cửa gỗ va chạm, xen lẫn giọng người nhà họ Từ:
"Ngày nào cũng mấy chuyện vớ vẩn này, theo tôi thì chưa chắc chắn thì đừng bôi xấu người ta!"
"Tiểu Trù kia phải loại dễ chọc à? Dù thật là họ cũng phải nhịn đấy!"
"..."
"Mẹ nấu cơm chưa?"
"Ngày nào cũng chỉ biết gọi mẹ nấu, vợ mày cả ngày chẳng thấy
làm mà cũng chẳng thấy mày sai khiến!"
"..."
Có vẻ sắp ăn cơm, tiếng bát đũa leng keng, bàn ghế cọ xát dưới đất, tiếng nói chuyện, thỉnh thoảng còn có tiếng trẻ con khóc, hòa vào nhau thật náo nhiệt.
Ngoài kia nắng chói chang, cửa mở toang, nhưng không hắt được chút sáng nào vào mép cửa căn phòng này, khiến nơi đây càng thêm lạnh lẽo, hiu quạnh.
Không ai nhớ tới tên ngốc này, như thể họ đã quên nó mất rồi, hành động luống cuống vừa nãy giờ nghĩ lại thấy thật dư thừa.
Vỏ chăn cũ kỹ màu vàng nhạt, in mấy đóa mẫu đơn đỏ vàng rực rỡ sến sẩm chen chúc, bên trong chỉ độn ít bông mỏng, che trên đầu vẫn lờ mờ thấy sáng.
Trong không gian khép kín ấy, Lý Thư Hoa chỉ thấy đôi mắt nhìn mình chằm chằm kia, trong ánh sáng mờ ảo xuyên qua chăn, long lanh, trong veo, thuần khiết, lại mang một nỗi si mê thẳng thớm khiến hắn bối rối.
Tấm ván dưới người cứng hơn hẳn chiếc chõng đêm qua, chưa bao lâu đã khiến đầu gối anh đau, anh xoa xoa đầu gối, Từ Lục thấy vậy liền rút chăn khỏi đầu, gấp lại.
Nhưng chắc chẳng ai dạy nó gấp chăn bao giờ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng vo thành một đống bằng phẳng, vừa vặn để lộ ra một đóa mẫu đơn nở rộ trên cùng.
Nó quay đầu, vỗ vỗ chăn, ra hiệu anh ngồi lên.
Lý Thư Hoa thuận theo ngồi xuống, nó cũng lại gần ngồi cạnh, mông đè xuống đau đến nỗi hít khí, anh vội đỡ lấy, nó lại nở nụ cười khổ, tựa đầu lên vai anh.
Hai người ngồi trên đóa mẫu đơn ấy, tựa lưng vào bức tường trộn rơm vữa lởm chởm.
Trong phòng yên tĩnh, hoàn toàn khác hẳn thế giới náo nhiệt ngoài kia.
Lý Thư Hoa nhớ trong túi quần có vài viên kẹo, liền bóc một viên, đưa tới miệng tên ngốc, vậy mà Từ Lục lại mím chặt môi, quay đầu tránh.
Anh sững người, lại đưa tới: "Lục nhi? Nào, ăn kẹo... chẳng phải em thích ăn kẹo sao?"
Từ Lục lại sợ hãi, ôm mông lùi về sau, nhưng sau lưng là tường, không lùi được nữa, anh vừa đưa tới nó liền sợ hãi nhắm chặt mắt.
Lý Thư Hoa mới hiểu ra tên ngốc sợ cái gì.
Từ Lục nhớ đòn, nó tưởng lại là chuyện hôm qua: Ăn một viên kẹo, chịu một trận đau.
Lý Thư Hoa trong lòng chua xót, tối qua anh quá bốc đồng, xuống tay nặng nề, bốc đồng đến không giống chính mình, giờ nghĩ lại thấy hối hận.
Anh vuốt má Từ Lục, ngón cái khẽ lướt qua hàng mi dài cong của cậu: "Lục nhi... ngoan, mở mắt, đừng sợ... anh không động vào em."
Anh lại khép vạt áo cậu che đi những vết bầm tím đáng sợ kia: "Không chạm em, ngoan, chỉ ăn kẹo thôi, em thích mà..."
Người trước mắt mới run rẩy mở mắt, đáng thương nhìn anh, run run hé miệng ngậm viên kẹo, nhưng không dám mút, chỉ ngậm yên.
Chắc hôm qua khiến tên ngốc hoảng sợ quá, lúc vị ngọt dần tan ra, nước mắt nó rơi lộp bộp, thấm thành vết đậm trên ống quần vải xanh mỏng.
Lý Thư Hoa hoảng hốt, dỗ dành: "Sao... sao lại khóc?"
Anh đành bóc môi nó, lấy viên kẹo ra.
Viên kẹo vàng óng nhỏ bé dính chút nước bọt, kéo theo hai sợi tơ bạc, càng óng ánh.
Lý Thư Hoa như mê muội, nhét viên kẹo vào miệng mình.
Ngọt, ngọt thật, mà không ngấy.
Anh thấy chưa bao giờ ăn gì ngọt đến thế, vị ngọt len lỏi tận tim.
Ngoài kia chợt có tiếng bước chân, hình như là ai đó nhà họ Từ, đi tới chỗ chuồng lợn đối diện, Lý Thư Hoa chợt nhận ra vừa nãy vào quên đóng cửa, cánh cửa mục mở hé, từ chỗ anh nhìn ra ngoài rõ mồn một.
Đang căng thẳng, bỗng mắt anh bị một đôi tay mềm mại che lại, trong lòng nép vào một cái đầu nhỏ.
Qua kẽ ngón tay, anh thấy Từ Lục che mắt mình, tự nhắm chặt mắt trong lòng anh. Đúng là ngốc, nó tưởng anh không thấy thì người ngoài cũng chẳng thấy.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lý Thư Hoa nghĩ bụng: Lần này mà bị phát hiện, hắn sẽ đưa Từ Lục đi, mang đi đâu chưa biết, miễn sao không để ai tìm thấy.
"Chuồng lợn mà không có lợn, Trường Thịnh, anh phải mua chứ."
Là giọng vợ cả nhà họ Từ, chanh chua kiểu đỏng đảnh, nghe đã biết là người hay giận dỗi.
Một giọng nam quát: "Cô chỉ biết mua, trong nhà không tiền cô không biết à!"
"Ôi dào! Không tiền thì trách tôi à? Tôi về đây đâu phải để chịu khổ." Rồi hạ giọng, "Anh không có tiền, cha anh chắc chắn giấu ấy chứ!"
"Lại thế nữa! Nói bao lần rồi, đợi tôi lên phố làm kiếm được tiền sẽ mua!"
Có lẽ không muốn cãi nữa, anh ta lại nói: "Lâu lắm không thấy Tiểu Lục, cô có thấy nó đâu không?" Vừa nói vừa đi về phía này.
Người trong lòng nghe thấy tên mình run lên, Lý Thư Hoa vỗ nhẹ lưng nó, nó mới bình tĩnh lại.
"Hừ! Tôi đâu thấy?! Anh lại đây, tìm thằng ranh ấy làm gì? Đừng vào." Cô ta nhổ một bãi, "Phòng này xúi quẩy!"
Người đàn ông thấy cô ta không nhắc nữa thì vội vã thuận theo: "Không vào, không vào, tôi đưa cô lên phố chơi."
Tiếng bước chân xa dần, Lý Thư Hoa mới thở phào, mồ hôi lạnh rịn ra.
Anh xuống giường, đứng sau cửa đợi thật lâu, chắc chắn không còn ai ngoài kia mới khép cửa lại.
Cửa không khép khít, hở ra một khe rộng, nếu là mùa đông gió lạnh hẳn sẽ lùa vào.
Trong căn phòng thế này, anh không dám tưởng tượng Từ Lục đã sống bao năm ra sao.
Khép cửa xong, trong phòng chỉ còn chút ánh sáng lọt qua khe, càng thêm tối tăm, kẹo trong miệng hắn vẫn chưa tan, anh nếm từng chút.
Chiều hôm ấy anh cứ ngồi trên đóa mẫu đơn nở rộ, bên cạnh Từ Lục, đầu kề đầu, tay cọ tay.
Thỉnh thoảng mũi chân chạm mũi chân, tim đập như trống dồn.
***
Trần Tiểu Trù dạo này cứ thấy xúi quẩy, không thì sao xui thế?
Sáng sớm, mặt trời lên cao, cậu ta mơ màng mở mắt, còn chưa kịp ôm ấp người bên cạnh, ngoài cửa đã bị người ta đập ầm ầm.
Mấy người xông vào đòi cậu ta và người kia giải thích, trong sân vây kín nam nữ già trẻ, lộn xộn, còn thấy có bà mẹ lấy tay che mắt con.
Cậu ta bực, Hách Hành Giang bên cạnh muốn khoác áo cho cậu ta mà cậu ta không chịu, cứ trần trụi nửa người.
Hỏi cậu ta đêm qua ở đâu?
Còn ở đâu nữa? Chẳng rõ rành rành sao?
Nhưng người ta cứ cắn chặt cậu ta và người kia làm loạn ngoài ruộng ngô, cậu ta tức đỏ mắt.
Hách Hành Giang kéo hắn, quấn chăn quanh cậu ta: "Ngủ tiếp đi, để anh nói."
Rồi đuổi đám người ra sân.
Trần Tiểu Trù trong phòng nghe tiếng ồn ngoài kia, tức đến nghiến răng, mắng to: "Ruộng nhà mày là đất phong thủy chắc?! Ông đi ỉa còn chả buồn bước vào cái ruộng nát ấy!"
Thấy chưa đã, cậu ta định mở cửa, mới phát hiện then bị cài, liền đập cửa ầm ầm: "Miệng đầy phân thì về bón cho ruộng, may ra cứu được, không năm nay đói rạc xương cho coi!"
Cậu ta mắng to đến nỗi chính cậu ta cũng chẳng nghe rõ ngoài kia nói gì, nhưng mắng thế mới sướng.
Không biết bao lâu sau, tiếng ồn mới lắng xuống, cậu ta còn ngồi sau cửa lẩm bẩm, khản cả giọng, cửa bị mở ra.
Cậu ta quay lại, xếch mắt lườm Hách Hành Giang: "Anh anh hùng làm gì?! Chuyện không làm lại đổ lên đầu tôi! Để họ vào đây, ông phải mắng chết họ!"
Hách Hành Giang cười khẽ, khập khiễng bước vào ôm hắn: "Biết em giỏi, không muốn em bực thôi."
Rồi lại đè cậu ta xuống giường dỗ: "Em không thích nghe 'Côn khúc' nhất hả? Tối nay trong thành có gánh hát Tô Châu diễn 'Mẫu Đơn Đình', đi không?"
Trần Tiểu Trù mắt sáng lên, giận dữ tan biến, ôm cổ hắn ta vẫn cố cứng miệng: "Chỉ giỏi dỗ tôi!"
"He, không dỗ vợ anh thì dỗ ai?" Hách Hành Giang khẽ véo mũi cậu ta, hôn hàng mày dài: "Đói rồi hả, để anh nấu cơm."
Nói rồi ra ngoài.
Trần Tiểu Trù cũng theo ra, bám theo như cái đuôi, miệng lẩm bẩm: "Giờ ai chả diễn mẫu mực cách mạng, sao còn diễn cái này?"
"Ai mà chả phải ăn cơm, nghe nói ông chủ trà lâu mê hát, bỏ tiền bao đấy."
Hắn ta không mấy thích nghe, nhưng thích nhìn vợ nghe, thỉnh thoảng Trần Tiểu Trù còn cất giọng, hắn ta liền vỗ tay cổ vũ.
Đến lúc nấu, Trần Tiểu Trù giành lấy không cho hắn ta đụng vào.
Gần trưa hai người mới ăn bữa đầu tiên, ở thôn Thanh Thủy mà là nhà khác thì bị chê cười rồi, nhưng họ chẳng thèm để ý, ai buôn chuyện mặc ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com