Chương 35:
Từ lần đó trở đi, Lý Thư Hoa không chịu dắt Từ Lục ra ngoài nữa.
Căn nhà nhỏ của nhà họ Từ, phòng của mình, chỉ cần là nơi chỉ có anh với Từ Lục, nơi người ta không nhìn thấy, đều trở thành thiên đường vui vẻ của hai người.
Nghĩ lại trước kia đi làm ngoài đồng, trong lòng rốt cuộc nghĩ gì nhỉ?
Không biết nữa, quên sạch rồi, như thể quãng thời gian trước kia đều bị mồ hôi cuốn trôi, hoang phí hết.
Giờ thì khác hẳn, có một người như vậy, thật thật tại tại, cắm rễ trong lòng anh, chỉ cần không thấy, không chạm được, là trong lòng ngứa ngáy khó chịu, làm việc cũng hăng hơn, chỉ mong mau về để quấn quýt với người ta.
Có cái để mong, ngày trôi qua cũng nhanh hơn hẳn.
Đến vụ mùa, cả làng ra đồng, anh vừa làm việc, mắt vừa liếc về phía nhà họ Từ, chờ Từ Lục cũng nhìn thấy anh, lon ton chạy đến, theo sau anh gom mấy bó lúa mạch anh cắt.
Người ngoài nhìn mãi thành quen, chỉ có mấy anh em nhà họ Từ thỉnh thoảng đứng xa xa gọi: "Đồ vong ân, việc nhà không làm, đi bợ đỡ người ngoài thì hăng thế! Ngốc đến quên cả gốc gác!"
Hai người cũng chẳng buồn để ý, Lý Thư Hoa ở trước cắt nhanh đứt gốc lúa, têm ngốc theo sau nhặt bông lúa rơi. Đa phần là một trước một sau, có lúc anh cố tình chậm lại, đợi tên ngốc đuổi kịp, đảo mắt nhìn quanh không có ai, liền nhanh như chớp véo mặt người ta, hôn một cái.
Ngày mùa bận bịu, ai nấy bụi bặm bẩn thỉu, trước kia Lý Thư Hoa vốn ưa sạch sẽ, một ngày thế này cũng thấy ghét bản thân.
Giờ thì không ghét nữa.
Ngọt ngào ban ngày đều là lén lút từ khổ sở mà ra, thời gian đẹp đẽ nhất là ban đêm.
Không ai nhìn, không ai nói gì, những chuyện vừa xấu hổ vừa lén lút ấy, đều lên men trong đêm tối. Đến tối, dục niệm trong lòng phóng đại vô hạn, gan cũng lớn hẳn.
Anh hết lần này đến lần khác "lén" ôm người từ căn nhà nhỏ ra, cõng lên lưng, đi qua từng mái nhà tối om dưới ánh trăng, cõng về phòng mình.
Chuyện ấy cũng dần dần thuận lợi hơn.
Tối đến bưng một chậu nước nóng, quay đầu lại thì tên ngốc đã cởi sạch sẽ, chỉ chờ anh cho phép xuống nước.
Sao cứ chẳng nhớ gì cả, Lý Thư Hoa nghĩ.
Sợ, mà vẫn chẳng phòng bị anh. Có lẽ là quá tin anh, hoặc là chẳng hiểu gì.
Từ Lục ngồi khoanh chân trong chậu nước, nó bỗng nổi hứng, vốc nước tạt anh một cái, đợi anh trừng thì lại hoảng hốt lấy tay che mặt định trốn.
Trò trẻ con này trước nay Lý Thư Hoa vốn chướng mắt, vậy mà khi Từ Lục len lén qua kẽ tay nhìn anh, lại thấy đáng yêu vô cùng.
Ánh đèn vàng vọt hắt lên làn da trắng trẻo, phủ thêm một lớp mờ ảo dịu dàng, không biết sao lại bỗng dâng lên thứ cảm giác khó gọi thành tên.
Lý Thư Hoa nhìn tên ngốc, những ngày này anh ngày ba bữa đút cho ăn không thiếu bữa nào, rốt cuộc cũng có chút thịt, không còn gầy trơ xương như trước, nhưng khuỷu tay nâng lên vẫn thấy xương ngực rõ ràng, eo mảnh như tờ giấy.
Từ Lục che mặt mãi, chờ Lý Thư Hoa vẩy nước, nhưng mãi không thấy động tĩnh, liền len lén hé tay, từ kẽ tay to tròn ấy chớp chớp đôi mắt to muốn nhìn tình hình bên ngoài.
Còn chưa kịp nhìn rõ đã bị ôm bổng lên, nó hoảng quá ôm chặt cổ anh, mắt tròn xoe, Lý Thư Hoa chỉ thấy phía dưới mình càng thêm cứng rắn.
Đã mấy tháng rồi, người trần truồng ôm trong ngực khiến anh lại nhớ đến dư vị mê hồn lần trước.
Nước trên người Từ Lục còn chưa lau, đặt lên giường đã thấm ướt một mảng ga trải, Lý Thư Hoa cũng chẳng để tâm, đè lên hôn lấy hôn để, từ trán nhẵn mịn đến đôi mắt ướt át, lông mi còn đọng nước, dưới đèn dầu lấp lánh như giọt lệ.
Lý Thư Hoa chợt thấy tên ngốc khóc còn khiến người ta muốn thương hơn là cười.
Những nụ hôn mảnh vụn trượt từ yết hầu xuống ngực bằng phẳng, trên làn da trắng nõn là hai hạt đỏ hồng, mắt anh tối sầm, cúi đầu ngậm lấy một bên, người dưới run bắn, bị anh giữ chặt.
Đầu lưỡi quấn quanh, anh lại nhớ tới cảnh trong hẻm hôm đó, lòng bùng lên cơn tức, như trả thù mà cắn mạnh, ngẩng lên liền thấy tên ngốc rưng rưng nước mắt.
Trong lòng anh chợt mềm xuống, lấy ngón cái lau mắt nó, lại cúi hôn môi, khàn giọng dỗ: "Ngoan... đừng sợ... lát nữa sẽ thoải mái."
Từ Lục da trắng, lông tơ cũng thưa, giữa hai chân là một mẩu nho nhỏ, mềm mềm nằm đó.
Lý Thư Hoa đưa tay gẩy gẩy, nó ngốc run rẩy muốn lùi, lại bị anh đè không cho động.
Đặt ở trước kia, anh nhất định sẽ thấy bẩn, lúc này lại cứng rắn cúi xuống ngậm, chẳng có kinh nghiệm, chỉ thè lưỡi liếm, chỗ ấy lại cứng lên, hắn mơ hồ thấy Từ Lục còn hơi ưỡn eo.
Mút thêm mấy cái, một dòng đục trào ra trong miệng.
Hơi tanh, lại mang vị gì đó khó tả.
Ngẩng lên, chỉ thấy tên ngốc mắt mông lung, chẳng còn biết trời đất gì.
Anh nhổ thứ trong miệng ra, luyến tiếc đứng dậy đi súc miệng, quay lại thấy Từ Lục tự cầm lấy xoa, nhưng là tên ngốc, chẳng biết cách, xoa đến đau thì không dám nữa, chỉ mím môi ngấn lệ nhìn anh.
Lý Thư Hoa ngây dại, người trên giường thoang thoảng màu hồng, khó nhịn mà ưỡn lên, vừa ngây thơ vừa buông thả, khiến anh ngứa ngáy.
Anh giả vờ bình tĩnh đi tới, lấy hộp thuốc mỡ trên đầu giường, móc một ít.
"Lục nhi?"
Lần này anh hạ quyết tâm, phải để người ta cam tâm tình nguyện mà thoải mái.
Từ Lục tội nghiệp nhìn anh, mắt to rưng rưng, lệ chảy dài.
Anh dụ dỗ: "Ngoan, Lục nhi, tách... tách chân ra." Nói đến đây tự thấy như kẻ dối trá, hơi đỏ mặt, "Tách ra... sẽ thoải mái..."
Mãi sau, tên ngốc mới run rẩy mở chân, có lẽ chịu không nổi nữa, còn vô thức ưỡn eo, chỗ ấy phập phồng trước mắt anh.
Hồng hồng, chặt chẽ, co rút theo nhịp, như mời anh nhanh chóng khai phá.
Anh không nhịn được nữa, trèo lên giường, quấn đôi chân gầy quanh eo, ngón tay lần tìm đến đó.
Vừa chạm, nó đã run lẩy bẩy, rụt lại, anh vội bóp đùi giữ lại: "Ngoan, đừng... đừng động, lần này nhẹ thôi, em... em khó chịu mà? Đừng... anh làm em thoải mái..."
Từ Lục ngơ ngác nhìn anh, phía dưới vẫn cứng đau, lại tự đưa tay chạm, nhưng bị anh tháo thắt lưng trói cổ tay vào cột giường.
Lần đầu anh xấu xa đến thế, lại trêu chọc nó đến rỉ ra dịch trắng.
Đợi khi đã vào được ba ngón, anh mới chậm rãi đưa mình vào, vừa mới vào đầu, nước mắt nó đã lăn dài.
Anh cúi xuống hôn sạch, đôi mắt kia đỏ bừng, đẫm lệ.
"Đừng sợ, anh chậm thôi... chậm thôi được không?"
Nói rồi lại đẩy vào thêm, vừa chạm đến đâu, nó bỗng trừng mắt, miệng há ra, ngực bụng ưỡn cao, xương sườn hằn rõ.
Lý Thư Hoa cúi nhìn, chỗ kia của nó đã mềm nhũn, bụng hai người dính đầy dịch trắng đục.
Nó lại bắn thêm lần nữa.
Anh như tìm ra chỗ ngọt, lại đẩy vào điểm ấy, tên ngốc như muốn hét, nhưng há miệng lại không phát ra tiếng.
Anh dỗ: "Lục nhi... ngoan... gọi anh một tiếng, được không?"
Nó chỉ nhìn anh, theo động tác mà run bần bật, cổ tay hằn đỏ, anh cũng không nỡ tháo, lại hôn cổ tay nó, vẫn không từ bỏ: "Gọi anh... được không?"
Nó chỉ há miệng, anh ghé tai chờ đợi, ngoài hơi thở đứt quãng chẳng nghe được gì.
Anh giả vờ giận: "Không gọi anh sẽ phạt em."
Rồi bắt đầu ra sức ra vào.
Đây rõ là ngang ngược ức hiếp người ta.
Nhưng Từ Lục có cách nào? Chỉ là một tên ngốc, không biết nói cũng chẳng hiểu rõ, chỉ có thể để anh ức hiếp đến rưng rưng mắt.
Về sau, nước mắt gần như khô cạn, chẳng biết đã bắn ra bao nhiêu lần, đến khi chẳng ra nổi chút gì nữa, Lý Thư Hoa vẫn ôm nó mà cọ xát.
Nhịn mấy tháng trời, lần này anh quả thực đã đòi lại đủ cả vốn lẫn lãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com