Chương 22: Ra điều kiện.
Diêu Thiên Thiên gấp gáp gửi tin nhắn Wechat cho Mạc Dật.
Đào chi Diêu Diêu: Học trưởng, anh ở đâu?
Mạc Dật: Quả nhiên không đến sao?
Đào chi Diêu Diêu: Sao có thể? Em đã ra tay đâu?
Mạc Dật: Học muội lợi hại!
Đào chi Diêu Diêu: Chuyện này còn phải nói?
Diêu Thiên Thiên cất điện thoại, đánh vào tay phải của mình, vừa đánh vừa mắng: "Cái tay phá rối, sao phải nói dối như vậy, mày bị bệnh tâm thần sao!"
Mắng xong, cô lại bắt đầu tức giận bất bình, cái gì gọi là "Quả nhiên không đến" chứ? Hoá ra ngay từ đầu, tên họ Mạc đó đã nghi ngờ năng lực của cô rồi sao, hoàn toàn không xem nhân vật nhỏ như cô ra gì phải không?
Nhất định hôm nay phải hẹn Ngô Song ra cho bằng được, cho tên Mạc Dật kia thấy được bản lĩnh của Diêu Thiên Thiên cô. Sự việc phát triển đến như vậy, không chỉ là vấn đề chung thân đại sự nữa rồi, mà còn liên quan đến tôn nghiêm của cô!
Vì bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt Mạc Dật, Diêu Thiên Thiên quyết định tự mình thúc ngựa ra trận (tự mình ra tay), dù có khiêng cũng phải khiêng Ngô Song đến chỗ hẹn.
. . . . . . . . .
"Song Song, không phải chị ăn cái gì bậy rồi chứ?" Đột nhiên Phương Thiếu Tắc hỏi.
"Cậu nói cái gì?"
Phương Thiếu Tắc: "Từ nãy đến giờ chỉ mới có hai giờ đồng hồ trôi qua, mà chị đã vào toilet 5 lần rồi ,trung bình 24 phút một lần. Tôi thấy chị uống nước không nhiều, không phải bữa sáng lúc nãy có vấn đề chứ? Chính tôi cũng có ăn, sao không có phản ứng?"
Mặt Ngô Song đen lại, đi đến trước sô pha, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đi toilet mấy lần thì kệ tôi, ai cần cậu quản, Cậu có thể về được rồi!"
"Không được!" Phương Thiếu app lập tức cự tuyệt, "Sao tôi có thể để một người bệnh như chị ở nhà một mình, tôi phải ở lại chăm sóc cho chị!"
"Tôi rất khoẻ, không cần cậu chăm sóc."
"Bình thường người say rượu đều sẽ nói mình không hề uống rượu, tôi hiểu mà!" Phương Thiếu Tắc vừa nói vừa nhìn chằm chằm TV, trong tay còn cầm khoai tây lát nhai rồm rộp, quả thật hắn xem nơi đây như nhà của mình rồi.
Chỉ khi đi vào toilet mới làm Ngô Song bình tĩnh lại. Cố kìm nén, cô nói: "Phương Thiếu Tắc, cậu nhìn cho kỹ, đây là nhà của tôi."
"Tôi biết, tôi còn lấy chìa khóa mở cửa là từ trong túi xách của chị mà. Không sai được." Phương Thiếu Tắc vẫn ăn khoai tây lát, không để ý nói.
"Vậy mời cậu ra khỏi nhà tôi, đây là quyền lợi của chủ nhà là tôi!"
Căn bản Phương Thiếu Tắc không xem lời cô nói ra gì, chăm chú xem bóng đá trên TV, nói: "Đợi lát nữa nói tiếp, tôi xem bóng đá cái đã. Ô, chị đứng tránh ra một chút, tôi thấy không rõ, sút đi sút đi.....Giỏi lắm, vào rồi! Này, sao chị lại tắt TV? Trận bóng còn chưa hết mà!" Hắn từ trên sô pha bật dậy, kháng nghị với Ngô Song.
"Thích xem bóng đá phải không? Hay là chúng ta tự đá đi, cậu làm trái bóng, tôi là cầu thủ, được không?"
Phương Thiếu Tắc vừa nghe, lập tức nằm hình chữ X trên sô pha, mặt dày mày dạn mà nói: "Chị sai rồi, tôi là cầu môn, không phải trái bóng....Ai, chị không thể đá hư cầu môn nha! Đừng túm tôi, cầu môn không được chuyển động....."
Ngô Song mặc kệ hắn nói gì, túm lấy hai chân của hắn kéo ra ngoài.
"Này, chị bị thương sao sức lực còn lớn như vậy, cẩn thận chút a....." Phương Thiếu Tắc gắt gao ôm lấy sô pha.
"Rốt cuộc cậu có đi hay không?"
"Không đi!"
"Cậu phải đi!"
"Tôi là một người có nguyên tắc, nói không đi thì sẽ không đi!"
. . . . . . . . . . . .
Hai người giằng co một lúc, chuông cửa vang lên.
Phương Thiếu Tắc như được đại xá, nhanh chóng buông sô pha ra, chạy thẳng đến phía cửa.
Ngô Song nóng nảy: "Cậu định làm gì?"
"Có người tới, tôi muốn xem là ai."
"Không được mở!" Ngô Song chịu đựng cơn đau, đi qua đó, muốn ngăn cản Phương Thiếu Tắc. Nhưng không kịp nữa rồi, gương mặt của Diêu Thiên Thiên đã xuất hiện trên màn hình.
Ngô Song đẩy Phương Thiếu Tắc qua quên cạnh, cảnh cáo: "Mau tránh đi, nhanh lên!"
"Song Song, cậu nói cái gì? Ồ, nhà cậu đang có khách sao?" Diêu Thiên Thiên hỏi.
"Không, chỉ có mỗi mình ở nhà, cậu có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có, nếu không mình chạy tới đây tìm cậu làm gì? Mở cửa nhanh lên, mình có chuyện gấp!" Diêu Thiên Thiên thúc giục.
Ngô Song hết cách, đành phải mở cửa, thừa dịp Diêu Thiên Thiên còn chưa kịp đi lên, nhanh chóng đẩy Phương Thiếu Tắc giấu vào trong.
"Cậu mau tránh đi, còn đứng đó làm gì?"
"Sao tôi lại phải trốn? Đâu phải tôi xấu đến mức không thể gặp người. Hơn nữa, quan hệ của hai chúng ta sớm muộn gì cũng công khai, không cần phải che che dấu dấu." Người nào đó đứng yên như pho tượng, trong miệng còn lải nhải.
Ngô Song gấp đến phát khóc, liều mạng đẩy hắn: "Ai có quan hệ với cậu? Cậu đừng nói bậy, Diêu Thiên Thiên sắp lên tới rồi, cậu mau tránh đi, nhanh lên."
"Chúng ta đã ở chung một nhà thế này rồi, sao lại nói không có quan hệ? Nói ra cũng không ai tin, hay là chị hỏi Diêu Thiên Thiên xem, cô ấy sắp lên tới rồi." Mặt Phương Thiếu Tắc dày đến cực hạn rồi.
Ngô Song bất lực với hắn: "Đừng để cậu ấy thấy cậu, coi như tôi năn nỉ cậu."
"Chị năn nỉ tôi?" Lập tức, Phương Thiếu Tắc trở nên đắc ý: "Chị là cấp trên của tôi, chị năn nỉ tôi như vậy không thất xấu hổ sao?"
"Phương Thiếu Tắc, tôi ra lệnh cho cậu đi vào!"
"Hôm nay là cuối tuần, là thời gian nghỉ ngơi nên không có quan hệ cấp trên hay cấp dưới. Nếu là bạn gái ra lệnh cho tôi, chắc chắn tôi sẽ nghe lời suốt 24 giờ."
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Diêu Thiên Thiên đã đứng ngoài cửa.
Diêu Thiên Thiên: "Ngô Song, mở cửa đi!"
"Ừm, cậu đợi chút, mình đang thay quần áo!" Ngô Song nói, quay đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Phương Thiếu Tắc, nói: "Nếu cậu chịu tránh đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không đánh cậu."
Phương Thiếu Tắc lắc đầu: "Không sao đâu, tôi chịu được."
Ngô Song: ".....Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Làm bạn gái tôi."
"Nằm mơ đi!"
"Về sau nhà chị, tôi muốn tới lúc nào thì tới, không được đuổi tôi ra ngoài."
Ngô Song do dự một chút: " Thời hạn một tuần."
Phương Thiếu Tắc giơ ba ngón tay: "Ba tháng."
Ngô Song cắn chặt răng: "Một tháng, thêm một ngày nữa cậu cũng đừng hòng."
"Thành giao!" Phương Thiếu Tắc tươi cười nham hiểm. Sau đó chui vào bên cạnh phòng thay đồ, động tác mau lẹ.
Diêu Thiên Thiên ngoài cửa chờ đến hết kiên nhẫn, bắt đầu gõ cửa: "Mở cửa, sao cậu thay quần áo lại lâu như vậy chứ? Mình cũng không phải là đàn ông, nếu cậu không mặc quần áo mở cửa, mình cũng không ngại đâu!"
Đang nói chuyện thì cửa mở, Ngô Song mặc đồ ngủ đứng bên trong, vẻ mặt hấp tấp.
Diêu Thiên Thiên quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, "Không phải cậu thay quần áo ra ngoài sao, sao bây giờ lại mặc đồ ngủ? A, chân cậu bị làm sao vậy?" Vừa nói vừa vào phòng, cúi đầu nhìn phần băng gạt trên mắt cá chân của Ngô Song.
Ngô Song đóng cửa lại, lò cò một chân đi vào nhà, "Không có việc gì, trật chân một chút thôi."
"Có nghiêm trọng không, để mình xem? Ai, cậu mau ngồi xuống!" Diêu Thiên Thiên ấn Ngô Song ngồi xuống sô pha, nâng chân cô lên xem.
"Thật sự mình không sao mà, đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi."
"Vậy là tốt rồi, sao cậu lại bị thương vậy? Một mình cậu đến bệnh viện sao? Sao không gọi cho mình?" Diêu Thiên Thiên hỏi tới tấp.
Ngô Song sợ nói nhiều rồi lỡ miệng thì nguy, dứt khoát nói sang chủ đề khác: "Đúng rồi, sao cậu lại tới đây?"
Ngô Song hỏi vậy làm Diêu Thiên Thiên nhớ tới chính sự, nhanh chóng nói: "Mình đến là vì chuyện khi nãy nói qua điện thoại với cậu, nhưng xem bộ dạng hiện tại của cậu, xem ra là hết cách rồi."
Ngô Song như trút được gánh nặng, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mình bị thương như vậy, không đi được đâu."
"Ai, hay là mình gọi hắn đến nhà cậu?"Vì không muốn mất mặt trước Mạc Dật, Diêu Thiên Thiên đành bất chấp.
"Đừng nha." Ngô Song nóng nảy, "Mình đã nói với cậu, mình không có thời gian, cũng không có ý muốn, cậu đừng ngọc công thay mình nữa. Lại nói, đây là nhà mình, sao có thể tuỳ tiện để đàn ông ra vào như vậy?"
"Cậu nói cũng đúng." Diêu Thiên Thiên bị thuyết phục, lẩm bẩm, "Gọi hắn tới nhà cậu quả thật không thích hợp, hay là như vậy đi, tôi nói tình cảnh của cậu hiện tại cho hắn biết một chút, chờ cậu hồi phục, mình lại sắp xếp cho hai người gặp mặt."
"Tôi sẽ không để chị đi gặp hắn!" Phòng chứa đồ đột nhiên bị mở ra, Phương Thiếu Tắc mang đôi dép lê, vẻ mặt phẫn nộ mà đi ra.
Diêu Thiên Thiên......hoá đá.
______...______
Tác giả có lời muốn nói:
08:03:37 _ 08-12-2015.
Hôn lễ càng ngày càng gần, lần đầu tiên gả chồng ( - -||| ) khẩn trương lắm, hy vọng ngày đó có thể thuận lợi.....
Mặc khác, truyện sẽ không bị ảnh hưởng bởi hôn lễ mà ra trễ nải đâu, mong mọi người yên tâm.
_________..._________
#Pi: Ồ ồ ồ, mới biết được thông tin mới, chị Cẩm lên xe bông vào cuối năm 2015 nha. Như vậy, hiện tại chị ấy lấy chồng được hai năm rồi, không biết đã có baby chưa hén? Biết đâu mấy chương sau lại có thêm thông tin mới. Khặc khặc...
#Thông báo: vì lý do cá nhân, bắt đầu từ chương này Pi xin ngừng Mini games. Tuy nhiên, nếu bạn muốn cũng có thể đề nghị chương sau Pi up ảnh idol của bạn, nhưng Pi chỉ up theo yêu cầu, không phải mini games nữa. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho truyện. :-))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com