Chương 86
Cuối tuần đó, cả nhóm ngồi xe của Tô Hoan Trạch đến nhà Bao Sảng.
Thầy Ngô ngồi ở ghế phụ chỉ đường, lúc mới lên xe có hơi phấn khích, chắc cảm giác lúc này của anh ta không khác gì với Tiết Diệc Sâm lần đầu tiên ngồi xe, tóm lại đều mất mặt y chang nhau. Nhưng đi được nửa đường, anh ta lại suy tư về chuyện của Bao Sảng nên mặt mày cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.
Tô Hoan Trạch vốn không quan tâm chuyện của ai khác, tỏ ra thờ ơ suốt dọc đường, cậu ta chỉ miễn cưỡng đi theo Tiết Diệc Sâm. Trong đầu chỉ nghĩ tới việc cùng Tiết Diệc Sâm tay trong tay đi dạo phố, xem phim, nhân tiện ăn mấy món Âu. Suy nghĩ một lúc, cậu ta cảm thấy ăn tôm hùm đất cũng không tệ, cậu ta còn muốn mua một đôi găng tay cho Tiết Diệc Sâm vì tay của cậu lúc nào cũng lạnh buốt.
Vì vậy suốt chặng đường cả thầy Ngô và Tô Hoan Trạch đều mang vẻ mặt trầm tư, thực tế suy nghĩ của họ lại một trời một vực.
Khi đến nơi, Tiết Diệc Sâm nhận ra ngôi làng này có nhiều nét giống nơi cậu lớn lên, nhưng cảnh vật xung quanh thì hoàn toàn khác biệt. Những ngôi nhà cao nhất trong làng là những căn nhà hai tầng tự xây, mái lợp ngói trông giống như biệt thự nhỏ ở vùng quê, có thể coi là những hộ khá giả trong làng.
Nhà của Bao Sảng nằm trong dãy nhà cấp bốn liền kề, mái đỏ tường trắng, hình như được xây dựng đồng bộ với nhau. Trước nhà có một khoảng sân nhỏ trồng rau, bên vách tường có một dãy chuồng gà và một con đường lát đá đi qua giữa sân. Tuy sân vườn khá gọn gàng nhưng lại toát lên vẻ thiếu thốn, đạm bạc.
Thầy Ngô đi thẳng vào sân, vừa đi vừa gọi với lên: "Bố mẹ Bao Sảng có ở nhà không? Tôi vào trong nhé."
Sau khi gọi lớn, thầy quay lại giải thích với hai người: "Chỗ này phải tự vào đấy. Lần đầu thầy đến còn khách sáo, họ chẳng chịu cho thầy vào sân nữa cơ."
Tiết Diệc Sâm vẫy tay ra hiệu: "Không cần đâu ạ, chúng ta sẽ đợi ngoài cổng." Nói xong cậu cúi người vào trong xe, nói với anh Vương: "Anh Vương, bấm còi đi."
Dù không hiểu ý cậu, anh Vương vẫn làm theo. Sau đó anh ta bước xuống xe, ngồi xổm bên hông xe để kiểm tra độ mòn của lốp. Chiếc xe sang chảnh này mà phải chạy trên con đường quê gập ghềnh, đúng là khiến anh tiếc rẻ.
Chờ một lúc, Tiết Diệc Sâm thấy có người thò đầu ra cửa sổ căn nhà cấp bốn lén lút quan sát thì nói: "Được rồi, vào trong thôi."
Thầy Ngô bối rối, nhưng vẫn dẫn đường đi vào gõ cửa, mãi mới thấy người phụ nữ bước ra cửa quát: "Còn đến đây làm gì? Đã bảo không đi học nữa, nó đi làm rồi."
Thầy Ngô đang định lên tiếng, Tiết Diệc Sâm đã nói trước: "Bác ơi! Chúng cháu đến thăm Bao Sảng chứ không phải đến đòi người, bác mở cửa cho chúng cháu vào đưa chút quà thôi cũng được."
Người phụ nữ này có làn da ngăm đen, khuôn mặt đầy nếp nhăn trông như đã ngoài năm mươi, nhưng Tiết Diệc Sâm đoán rằng người đàn bà này cũng chỉ tầm tuổi mẹ cậu, cùng lắm là hơn vài tuổi. Dẫu vậy vẫn nhìn không khác gì chênh nhau cả chục tuổi, đây chính là sự khác biệt giữa người nông dân quanh năm làm ruộng, dãi nắng dầm mưa không biết cách dưỡng da và những người phụ nữ sống trong nhung lụa.
Đây cũng là lý do tại sao Chu Thanh Lan thà bị người trong giới bàn tán, chịu cảnh chồng ngoại tình, bạo lực gia đình cũng không muốn quay về quê.
Người phụ nữ nhìn bọn họ đánh giá một lúc rồi mới mở cửa, miệng vẫn lẩm bẩm: "Tiểu Sảng đã đi làm rồi, không có ở nhà."
"Bao Sảng có ở nhà hay không không quan trọng, chúng cháu là đặc biệt đến thăm hai bác mà." Tiết Diệc Sâm vừa nói vừa bước vào nhà, tay còn xách theo một ít quà, đều là những món quà được đóng gói khá đẹp nhưng không mấy giá trị.
"Đến thăm chúng tôi làm gì?"
"Hai bác không biết sao? Đây là bạn trai của bạn học Bao Sảng." Vừa nói cậu vừa chỉ tay về phía Tô Hoan Trạch.
Tô Hoan Trạch đứng ngoài cửa, ghét bỏ nhìn căn nhà đơn sơ này chẳng muốn bước vào, nghe thấy câu này thì người cậu ta lập tức cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Tiết Diệc Sâm, mặc dù có cảm giác phẫn uất thoáng qua nhưng cậu ta cũng không nói gì, chỉ mím môi khẽ hừ một tiếng.
"Bạn trai? Chưa từng nghe nói." Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy!" Tiết Diệc Sâm nghe nói nhà Bao Sảng từng vì tiền, muốn nhận sính lễ mà đã sớm sắp xếp hôn sự cho nhỏ, nhưng bị nhỏ quậy tanh bành, ắt hẳn sẽ không để bụng việc Bao Sảng yêu sớm cho nên có thể dùng lý do này, "Bác cũng biết trường của chúng cháu nhiều người giàu lắm mà, vị này chính là đại thiếu gia, chiếc xe ở ngoài kia là của cậu ấy, còn có vệ sĩ riêng nữa - chính là người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh xe đó. Vốn dĩ chúng cháu định mua cho bác một chiếc áo khoác lông chồn, nhưng không biết số đo của bác nên mới đành mang theo chút đồ không đáng giá này đến."
Người phụ nữ hoang mang lắm, nhưng vẫn nhận quà từ tay Tiết Diệc Sâm, nhìn thêm vài lần với vẻ mặt do dự, rồi mới chuyển từ thái độ hung dữ sang dịu dàng, cười hỏi: "Vậy sao bạn trai của Tiểu Sảng không vào?"
"Cậu ấy căng thẳng đấy mà!"
"À à, vào trong rồi nói." Người phụ nữ vừa nói vừa mở cửa phòng, bảo bọn họ vào trong ngồi nói chuyện.
Tiết Diệc Sâm cũng không khách sáo bước vào, nhìn thấy vẻ mặt như đớp phải phân của thầy Ngô thì đưa mắt ra hiệu anh ta phối hợp. Thầy Ngô thở dài rồi vào trong, tự ngồi lên giường đất, không nói gì nữa chờ xem Tiết Diệc Sâm diễn kịch.
Tô Hoan Trạch lề mề đi vào phòng, ngồi xuống cạnh Tiết Diệc Sâm không nói một lời, mặt mày ủ rũ không vui.
"Các cháu là..." Người phụ nữ nhìn bọn họ, muốn nói rồi lại thôi.
Đương nhiên Tiết Diệc Sâm đáp lời trước: "Vì Bao Sảng không đến trường học nên bạn trai bạn ấy lo lắng, mới phải nhờ thầy Ngô dẫn chúng cháu đến đây thăm nhà bác tiện thể hỏi chuyện cưới xin."
"Cưới xin?!" Người phụ nữ đứng đối diện bọn họ càng ngạc nhiên hơn, tay không ngừng chà vào tạp dề, dường như vừa làm việc xong nên tay còn đang bẩn, cố ý làm vậy để che đi cảm giác lúng túng.
Tô Hoan Trạch vẫn ngồi yên, nghiêng đầu nhìn Tiết Diệc Sâm thì nghe cậu nói tiếp: "Vâng, sợ dì không cho Bao Sảng đi học nữa thì hai người họ không phải bị chia cắt rồi sao, vừa mới yêu nhau không lâu đã phải chia tay ngay thì tiếc lắm. Bạn học này của cháu lo lắng nên mới đến đây gặp dì trước để dì còn tin tưởng, dì có biết Long Hâm Plaza không?"
"Biết chứ, tôi hay ghé đó mua đồ." Người phụ nữ đang đáp lời thì một người đàn ông trẻ hơn bước vào, nếu đoán không sai đây có lẽ là người anh trai chỉ biết hút máu của Bao Sảng.
"Long Hâm Plaza là của nhà cậu ấy đó, bác cứ đi hỏi thử là biết, cậu ấy là Tô Hoan Trạch."
Anh trai Bao Sảng vừa nghe vậy thì bật cười: "Nói khoác vừa thôi chứ, cả Bắc Kinh còn là của nhà tôi đây này!"
"Nếu anh có điện thoại thì lấy ra tra là biết ngay mà, có cả hình đó, lừa gạt mấy người dân quê các người thì được gì chứ." Tiết Diệc Sâm vừa nói vừa nhún vai, tỏ vẻ thông cảm cho sự thiếu hiểu biết của bọn họ.
Anh trai Bao Sảng thật sự lấy điện thoại ra tìm kiếm, dù sao gã ta vẫn biết chiếc xe trước cửa cũng không phải loại vài ba triệu là mua được. Tìm kiếm một lúc thì đưa điện thoại cho người phụ nữ xem, hai người hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn Tô Hoan Trạch, biểu cảm ngày càng ngạc nhiên, chẳng mấy chốc đã thay đổi thái độ.
Anh trai Bao Sảng thu lại thái độ khinh thường vừa rồi, chủ động hỏi:
"Anh bạn này là người yêu của Tiểu Sảng sao?"
"Ừm, mới quen nhau chưa lâu mà các người đã làm ầm ĩ lên như vậy, không biết có thể tiếp tục qua lại nữa không."
Tiết Diệc Sâm vừa nói xong, người phụ nữ và anh trai Bao Sảng nhìn nhau, dường như vẫn chưa tin hẳn, tiếp tục hỏi: "Chuyện cưới xin mà cháu vừa nói là sao?"
"À chuyện này ấy hả, tuy rằng bây giờ chưa chắc chắn nhưng anh bạn này rất để tâm đến Bao Sảng, nếu thật sự tiến tới hôn nhân thì vài triệu tiền sính lễ cũng không thành vấn đề. Nhưng không biết yêu cầu bên nhà các dì như thế nào nên mới đến hỏi thăm, tiện thể ra mắt mọi người. Nếu nhà dì thật sự không muốn Bao Sảng tiếp tục đi học thì đưa ít tiền bồi thường chia tay, chúng cháu sẽ đi ngay."
"Sao... sao có thể để ý đến Tiểu Sảng nhà tôi chứ?" Người phụ nữ vẫn không tin.
"Bao Sảng trông rất xinh mà, hơn nữa chiều cao của hai người cũng hợp nhau, không tin dì gọi Bao Sảng ra hỏi thử?"
Anh trai Bao Sảng không biết chuyện vừa nãy người phụ nữ đã nói dối, lập tức đồng ý đi gọi Bao Sảng ra.
Tiết Diệc Sâm đã đoán trước được, với tính cách của Bao Sảng, nhỏ chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý, dù có tuyệt thực hay đe dọa tự tử, nhỏ cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đi làm. Người nhà họ Bao cũng sợ Bao Sảng sau khi ra ngoài sẽ bỏ trốn, chỉ có thể nhốt cô lại làm công tác tư tưởng, không có chuyện không ở nhà.
Đối phó với loại người nhà như ma cà rồng này, phải để bọn họ nhìn thấy tiền và lợi ích mà Bao Sảng có thể mang lại cho bọn họ, bọn họ sẽ siêu lòng. Trong suy nghĩ của họ, Bao Sảng có yêu đương hay không không quan trọng, đối phương là người giàu có, bọn họ sẽ bị lay động. Sau đó để bọn họ biết rằng nếu Bao Sảng tiếp tục đi học, nói không chừng họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhỏ sẽ được thả ra.
Bây giờ ưu tiên hàng đầu là đưa Bao Sảng đi, để nhỏ thoát khỏi cái nhà này trước đã, những chuyện khác sau này tính.
Trong hoàn cảnh này, cách hiệu quả nhất chính là lợi dụng thân phận của Tô Hoan Trạch và sức hút của đồng tiền với người nghèo.
Nhưng trong lúc chờ đợi, Tiết Diệc Sâm cảm nhận được bầu không khí xung quanh có chút khác lạ, vì thế nụ cười của cậu dần trở nên gượng gạo, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cảm nhận sự phẫn uất của Tô Hoan Trạch gần như hóa thành hữu hình tấn công cậu.
Cậu vươn thẳng lưng, ngẩng đầu thì nhìn thấy Bao Sảng hốc hác, vốn dĩ là một cô gái gầy gò, giờ lại gầy đến mức nghiêm trọng hơn nhìn mà sợ. Nhỏ vừa thấy Tiết Diệc Sâm, thầy Ngô và Tô Hoan Trạch thì mắt lập tức đỏ hoe, khóc nức nở chạy qua.
Tiết Diệc Sâm nháy mắt với cô rồi nói: "Tôi và thầy Ngô cùng bạn trai cậu đến thăm cậu."
Bao Sảng nhìn Tiết Diệc Sâm, rồi nhìn sang Tô Hoan Trạch, do dự một lúc mới đi đến trước mặt Tô Hoan Trạch khóc nấc lên đến mức không thở nổi, chẳng thể nói được một lời nào.
Tô Hoan Trạch nhíu mày nhìn dáng vẻ của Bao Sảng, mở miệng ra nói câu đầu tiên lại là: "Sao lại xấu đến mức này rồi?"
Anh trai Bao Sảng nhìn ra sự chê bai của Tô Hoan Trạch, rối rắm hồi lâu mới cười khan nói: "Mấy ngày nay nó tuyệt thực nên gầy đi đôi chút, ăn uống đầy đủ vài hôm là lại đâu vào đấy thôi, dáng vẻ xinh đẹp vẫn còn đó mà."
Tô Hoan Trạch lại nhìn Bao Sảng thêm vài lần, cậu ta chán ghét quay mặt đi, không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com