Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 126 - 128

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ CHƯƠNG 125 : LẠI THẤY ÁNH MẶT TRỜI ☆☆

Trường Hưng Hầu thế tử nhìn thấy hành động của Nhị Ngưu sợ đến hồn phi phách tán, nghiêm nghị quát: “ Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, mau đánh chết con súc sinh kia đi!”

Chân Thế Thành giật giật đuôi lông mày.

Nếu như chỉ là sợ làm kinh sợ những tiểu cô nương này, Trường Hưng Hầu thế tử không cần thất thố như vậy.

Nói như vậy, dưới hoa cỏ thật sự có gì đó, bị con chó lớn không biết từ đâu đến ngửi thấy mùi vị khác thường?

Nhưng mà mảnh hoa cỏ này cũng không phải là mảnh hoa Thược Dược ——

Ánh mắt Chân Thế Thành di chuyển sang bên cạnh, quan sát kỹ lưỡng những cánh hoa cỏ cạnh bụi hoa Thược Dược này.

Một mảng lớn Thược Dược nở đến chói lọi, vàng nhạt đỏ nhạt, hết sức xinh đẹp.

Từ từ ——

Ánh mắt Chân Thế Thành co rụt lại, ánh mắt rơi vào chỗ không đáng chú ý nơi chân tường, nơi đó có một bụi hoa Thược Dược nhỏ so với những bụi hoa Thược Dược khác có vẻ buồn bã ỉu xìu hơn, tựa hồ muốn tàn lụi.

Thời tiết này Thược Dược tàn lụi cũng không kỳ quái, thế nhưng nghĩ đến Tú nương tử cùng Trì lão gia đều từng nói rằng dưới bụi hoa Thược Dược chôn thi thể nữ nhi, Chân Thế Thành dựa vào trực giác dưỡng thành khi đối mặt với bản án nhiều năm qua trong nháy mắt nghĩ thông suốt điểm then chốt liên quan trong đó.

Trường Hưng Hầu thế tử đây là có tật giật mình đi?

Ha ha, hắn nhìn quen quá nhiều hung thủ thông minh quá sẽ bị thông minh hại rồi.

Mấy gia đinh cầm côn bổng trong tay vây quanh Nhị Ngưu đang cố gắng đào đất.

Nhị Ngưu phát giác được nguy hiểm, chân trước còn đang đào đất, chân sau dùng sức đạp một cái đạp lăn người thứ nhất xông lên, ngay sau đó cái đuôi to quét qua, hất bay bụi đất làm mờ mắt hai người khác.

Lúc này nó rốt cục tạm dừng đào đất, nhe răng với hai người cầm trong tay côn bổng cuối cùng, trong cổ họng phát ra thanh âm gừ gừ.

Dưới ánh mặt trời, con chó lớn cao cỡ nửa người khí thế hùng hổ, lộ ra một đôi hàm răng bén nhọn lóe hàn mang.

Hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Nhị Ngưu lại không cho hai người quá nhiều cơ hội suy tính, tung người nhảy lên.

“Má ơi!” Hai tên gia đinh bị dọa đến mức quăng luôn côn bổng đang cầm trong tay, quay đầu bỏ chạy.

Con chó này quá dọa người, cứ như Độc Lang vậy!

Nhị Ngưu vừa lòng thỏa ý sủa một tiếng, quay đầu tiếp tục đào hố.

Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của nữ chủ nhân, nói không chừng nữ chủ nhân sẽ về nhà cùng nó —— Ý tưởng cực kỳ giản dị chợt lóe lên trong đầu chó lớn.

“Phế vật!” Trường Hưng Hầu thế tử hung hăng tát cho tên gia đinh bỏ chạy một bạt tai, quất đến nỗi gia đinh xoay một vòng tròn rồi té bịch té xuống đất.

Một tên gia đinh khác tỉnh táo lại, cắn răng một cái xoay người lại nhặt lên gậy gỗ dự định tiếp tục đối phó với con chó lớn.

Lúc này Chân Thế Thành mở miệng: “Chậm đã!”

Đám người cùng nhau nhìn qua.

Trường Hưng Hầu vẻ mặt xấu hổ tức giận, biểu hiện ra phản ứng nên có của chủ nhân một phủ sau khi ầm ỹ ra trò cười ở trước mặt người ngoài, Trường Hưng Hầu thế tử thì lại không giống vậy.

Hắn căn bản không để ý tới tiếng kêu của Chân Thế Thành, lại nhặt lên một cây gậy gỗ đích thân tiến lên đuổi chó lớn.

“Mau trở lại, coi chừng chó dữ làm bị thương ngươi!” Trường Hưng Hầu khẩn trương.

Chân Thế Thành cho hai thuộc hạ một cái ánh mắt ra hiệu: “ Còn không đi bảo hộ Thế tử!”

Hai tên thuộc hạ hiểu ý, cấp tốc chạy tới, một người giữ chặt Trường Hưng Hầu thế tử một người kéo cánh tay trở về, miệng nói: “ Thế tử đừng đặt mình vào nguy hiểm, để chúng ta đến đi.”

“Buông tay!” Trường Hưng Hầu thế tử mặt trướng thành màu gan heo, không biết là gấp hay là tức.

Nhưng thuộc hạ mà Chân Thế Thành mang đến rõ ràng có công phu trong người, mặc hắn dùng lực như thế nào đều khó mà tránh thoát, dưới tình thế cấp bách hai cái đùi liều mạng đá đạp lung tung, nhìn vô cùng chật vật.

Những quý nữ trốn ở các nơi vẫn chưa rời đi từng người đều mở to hai mắt nhìn.

Xem náo nhiệt vốn chính là thiên tính của con người, không phân nam nữ già trẻ.

Có quý nữ cảm động nói: “Không nghĩ tới Trường Hưng Hầu thế tử phụ trách với khách nhân như thế, hạ nhân vô dụng lại không tiếc đặt mình vào nguy hiểm đi đuổi chó dữ.”

Một vị thiếu nữ thần sắc tỉnh táo mơ hồ nhìn ra mấy phần manh mối: “ Có lẽ không đơn giản như vậy, cho dù yến hội có chó dữ xâm nhập, thì biểu hiện của Trường Hưng Hầu thế tử cũng quá thất thố rồi......”

“Có ý tứ gì á?”

Thiếu nữ cười cười: “ Xem tiếp đi, ta luôn cảm thấy có náo nhiệt lớn để xem rồi.”

“ Ha ha, ta thích nhất xem náo nhiệt, vừa rồi quả thật quá dọa người, nếu như có náo nhiệt để xem, tạm làm bồi thường cũng được.”

Mắt thấy chó lớn đào đất đào đến nhanh chóng, Trường Hưng Hầu thế tử toàn thân đều bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, khàn cả giọng hô: “ Các ngươi đều là người chết à, tùy ý để người ngoài làm thế với ta! Còn không kéo hai người này ra ——”

Ngừng nói, hắn trong nháy mắt thay đổi chủ ý: “ Không, trước tiên đem cái đồ súc sinh này đuổi đi đã, ai đuổi đi được  trước thưởng một trăm lượng bạc!”

Có trọng thưởng tất có dũng phu, mấy tên gia đinh trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo.

Lúc này chó lớn lại chợt dừng lại.

Bị thần uy vừa rồi của chó lớn chấn nhiếp, nó dừng lại, mấy tên gia đinh cũng vô thức dừng theo.

Nhị Ngưu ngậm một chiếc giày nhìn về phía Khương Tự.

Làm một con chó lớn trung với nữ chủ nhân, phản ứng đầu tiên của nó là đào được bảo bối liền tranh thủ thời gian hiến cho chủ nhân.

Khương Tự lặng lẽ chỉ chỉ Chân Thế Thành.

Nhị Ngưu vẫy vẫy cái đuôi, vui vẻ chạy đến trước mặt Chân Thế Thành nhả giày xuống.

Trên giày dính đầy bùn đất, sớm đã nhìn không ra nhan sắc ban đầu, nhưng Chân Thế Thành vẫn liếc mắt một cái liền phân biệt ra được, đây là một chiếc giày thêu!

“Gâu gâu ——” Nhị Ngưu hướng về phía Chân Thế Thành sủa hai tiếng.

Đều đã đào ra bảo bối cho ngươi, ngươi có thể nói một câu được không, là khen ngợi ta hay là khen ngợi nữ chủ nhân đều được.

Cùng lúc đó, hai tên gia đinh chân mềm nhũn ngồi phịch ở trên mặt đất.

Hai người đó chính là gã sai vặt phụ trách chôn xác, Lộ Tử cùng An Tử.

Hai người mặt như màu đất, trong lòng chỉ có một cái ý niệm trong đầu: Xong rồi, xong rồi!

Bọn hắn đêm đó gặp nữ quỷ, thực sự quá sợ hãi, đào hố muốn cạn hơn trước kia, không nghĩ tới lại bị một con chó đào ra giày!

Cách đó không xa tiếng nghị luận nhao nhao vang lên.

“ Ôi, trong đất làm sao lại có thể đào ra giày nhỉ?”

“ Có lẽ có người ném ở đây cũng nên.”

“Không có khả năng, những quý phủ như chúng ta ai sẽ không có quy củ ném loạn giày như vậy, huống chi còn là giày thêu.”

......

Các loại nghị luận làm trong lòng Trường Hưng Hầu bỗng nhiên nổi lên một tầng mây đen, vô ý thức nhìn về phía nhi tử.

Chân Thế Thành cầm lên cái xẻng đặt ở chân tường, đi đến chỗ nơi đào ra hố sâu.

“Chân đại nhân ——” Trường Hưng Hầu không khỏi hô một tiếng.

Chân Thế Thành cười mà như không cười: “ Hầu gia, bản quan cũng tò mò trong đất tại sao lại đào ra giày thêu, bản quan quyết định đào thử xem sao.”

Đến lúc này, Trường Hưng Hầu thế tử ngược lại không vùng vẫy nữa, ánh mắt trở nên càng ngày càng thâm trầm, dần dần tìm về lý trí.

Không thể hoảng, cho dù đào ra thi thể lại như thế nào? Ai có thể chứng minh người chính là hắn giết? Đến lúc đó chỉ cần đẩy lên trên đầu hạ nhân, Trường Hưng Hầu phủ nhiều lắm chính là thanh danh bị hao tổn —— Những ý niệm này chợt lóe lên, Trường Hưng Hầu thế tử càng thêm tỉnh táo.

Chân Thế Thành từng chút từng chút đào đất, cũng may con chó lớn thông minh khác thường kia nhắm ngay một chỗ đã đào đến rất sâu, hắn chỉ đào mấy lần liền chạm đến cái gì đó, lập tức cất giọng hô thuộc hạ tới hỗ trợ.

Ngày càng đào rộng hơn, những hoa cỏ bị đào lên rất nhanh liền trở nên héo rũ.

Bởi vì lớp đất phía trên nhất rất tơi xốp, rõ ràng là mới xới qua, khi đào phạm vị mở rộng rất thuận lợi, không đợi quá lâu một cỗ thi thể bọc lấy ga giường liền được đào lên.

Mùi vị khác thường dần dần lan ra.

Sau nháy mắt yên tĩnh ngắn ngủi, quý nữ nhát gan liền hét ầm lên.

Trời ạ, trong hoa viên Trường Hưng Hầu phủ lại chôn thi thể!

“ Đào tiếp!” Chân Thế Thành nghiêm nghị nói.

☆☆ CHƯƠNG 127 : LƯỚI TRỜI TUY THƯA ☆☆

Trường Hưng Hầu như bị sét đánh, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, bước nhanh đến phía trước: “ Chân đại nhân, cái này, đây là chuyện gì xảy ra?”

Chân Thế Thành dùng khăn tay xoa xoa tay, thần tình nghiêm túc: “ Hầu gia vẫn là chờ chúng ta làm xong rồi nói sau.”

“Cái này, cái này ——” Trường Hưng Hầu mồ hôi rơi như mưa, trong lòng vượt qua vô số suy nghĩ.

Hắn không phải người ngu, vừa rồi biểu hiện của con trai dường như quá mức khẩn trương, phảng phất như đã sớm biết nơi này sẽ đào ra thi thể ——

Chẳng lẽ nói người là nhi tử hại chết?

Trường Hưng Hầu phu nhân sớm nghe được động tĩnh chạy tới, nhìn thấy thi thể trong nháy mắt trợn mắt ngất đi.

Nha hoàn theo tới cũng bị dọa đến hoang mang lo sợ, trong hoa viên lại là hỗn loạn tưng bừng.

Khương Thiến trốn ở trong đó, sắc mặt trắng bệch như quỷ.

Nàng biết ngay cái tên biến thái kia giết nhiều người như vậy, sớm muộn gì cũng không giấu được!

Nàng vô ý thức nhìn về phía Trường Hưng Hầu thế tử, đã thấy Trường Hưng Hầu thế tử sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía nàng, ánh mắt giống như hàn đàm, mang theo nồng đậm cảnh cáo.

Khương Thiến cuống quít dời mắt.

Trường Hưng Hầu thế tử cong cong khóe môi.

Nữ nhân ngu xuẩn này cũng không ít lần giúp hắn đánh yểm trợ, cho là hắn xảy ra chuyện ả ta có thể chạy ư?

Cạnh bụi hoa, Khương Tiếu nhẹ nhàng đụng đụng Khương Tự: “Tứ muội ——”

“ Sao thế?” Khương Tự nhìn về phía Khương Tiếu.

Môi Khương Tiếu trắng bệch: “ Thi thể kia ——”

Nàng cảm thấy không ổn, lại lắc đầu: “ Thôi đi, chờ rời khỏi nơi thị phi này rồi lại nói.”

Lúc này mặc dù rất nhiều quý nữ đều nghĩ như vậy, dù đang sợ hãi nhưng cũng không ai có ý định rời đi.

Một sự kiện doạ người như vậy khi đặt ở dưới ban ngày ban mặt mọi người cùng nhau đối mặt, loại kinh hãi ấy dường như đã muốn nhường đường cho hiếu kì rồi.

Lại một cỗ thi thể bị đào lên.

Chân Thế Thành trầm mặc một lát, phân phó một thuộc hạ: “ Đi nha môn gọi người đến!”

Nói là đi nha môn gọi người, kỳ thật Chân Thế Thành đã sớm an bài tai mắt bên ngoài Trường Hưng Hầu phủ rồi, một khi thật sự tìm được thi thể ở trong Hầu phủ, chỉ cần thuộc hạ vừa ra phủ là tai mắt sẽ lập tức trở về gọi nhân thủ ngay, phòng chính là Trường Hưng Hầu phủ chó cùng rứt giậu.

Cũng may hôm nay gặp phải Trường Hưng Hầu phủ tổ chức ngắm hoa yến, trừ phi Hầu phủ diệt khẩu hết tất cả những quý nữ này đi, bằng không tuyệt không dám cẩn trở hắn.

“ Chân đại nhân ——” Gặp được loại sự tình này, Trường Hưng Hầu đã không biết nói gì cho phải.

Hắn muốn ngăn lại không có lý do, nhưng không ngăn lại mà  làm lớn chuyện ra, thanh danh Hầu phủ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

“ Hầu gia, hiện tại xảy ra án mạng, còn là hai mạng người, ngài vẫn là phối hợp với bản quan tra ra chân tướng đi.” Chân Thế Thành đứng chắp tay, thản nhiên nói.

Hai tên thuộc hạ đào hố cầm xẻng trong tay, chờ đợi Chân Thế Thành phân phó bước kế tiếp.

Đúng lúc này, chó lớn đột nhiên xông tới, liền cào cào hố sâu tiếp tục đào đất.

Chân Thế Thành trong lòng khẽ động, lập tức nói: “Tiếp tục đào!”

“ Vâng!” Hai tên thuộc hạ vung lên cái xẻng tiếp tục đào, không bao lâu đã là mồ hôi đầm đìa.

“ Hầu gia cho hạ nhân cầm mấy cái cuốc tới đi, cuốc so với xẻng dùng tốt hơn.”

Trường Hưng Hầu biến sắc mấy lần, cuối cùng gật đầu.

Người đào hố đổi thành cuốc, quả nhiên tốc độ tăng nhanh.

Không bao lâu, lại một cỗ thi thể được đào lên.

Nói là thi thể, kỳ thật đã lòi xương trắng rồi, trên xương trắng còn dắt theo thịt.

Về sau lại một cỗ thi thể nữa được đào lên.

Vạn vật yên tĩnh, mọi người ngay cả hô hấp đều quên, nhìn từng cỗ thi thể được đào lên, chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh.

Nha dịch Thuận Thiên phủ đã chạy đến, thay hai tên thuộc hạ tiếp tục đào.

Mảng lớn Thược Dược đã sớm bị đào đến nát thành mảnh nhỏ, mùi vị khác thường tràn ngập toàn bộ vườn hoa.

Những quý nữ còn muốn xem náo nhiệt sớm đã bị dọa đến mặt không còn chút máu, lần lượt có người bị dọa đến ngất đi được nha hoàn đi theo đưa về phủ, nhưng cũng có mấy quý nữ gan lớn vẫn trắng mặt tính toán chờ đợi một kết quả.

Nhiều thi thể như vậy, đến cùng là ai sát hại!

Là Trường Hưng Hầu thế tử đi?

Trên đời luôn không thiếu nữ hài thông minh, vị thiếu nữ thần sắc tỉnh táo lúc trước xa xa nhìn về phía Trường Hưng Hầu thế tử.

Coi như không có chứng cứ, nàng cũng cảm thấy người này là hung thủ.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, người đào đất đã thay phiên mấy bận, cuốc vung lên vẫn không có ngừng.

Rốt cục lật qua lật lại trong bùn đất đến khi không tìm thêm được gì nữa, mấy tên nha dịch lúc này mới đứng thẳng người.

Một cỗ, hai cỗ, ba cỗ......

Trọn vẹn mười cỗ thi thể nằm trên mặt đất, về sau đào ra đã là xương trắng nát thành mảnh nhỏ, chỉ có bộ xương khô mang theo lỗ trống thật sâu mới làm cho người ta biết được cái này đã từng là một người sống sờ sờ, có lẽ còn là một nữ tử rực rỡ xinh đẹp.

Chân Thế Thành trầm mặc.

Hắn biết lòng người hiểm ác, thế nhưng sự thật thường thường sẽ đột phá tưởng tượng của người ta.

Mười cỗ thi thể, mười người bị hại.

Nếu như không phải vong hồn của nữ nhi Tú nương tử và Trì viên ngoại ly kỳ hoang đường báo mộng, nếu như không phải hắn ôm suy nghĩ thà tin rằng là có còn hơn là không, thì những người này có phải sẽ vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, thành phân bón hóa học tẩm bổ cho  hoa Thược Dược hay không.

Toàn bộ trong hoa viên tựa hồ chỉ nghe được tiếng vang bận rộn của Ngỗ tác, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Trường Hưng Hầu chống đỡ không nổi, rốt cục phá vỡ yên tĩnh.

“ Chân đại nhân, bản hầu thật sự không biết rõ tình hình, ngươi nhất định phải tin tưởng ta ——”

Chân Thế Thành cười cười: “ Ta tin tưởng Hầu gia không biết rõ tình hình, tuy nhiên hết thảy còn phải xem chứng cứ.”

“ Nhất định là hạ nhân nào đó gan to bằng trời làm ác!” Trường Hưng Hầu gấp giọng nói.

“ Hầu gia, bản quan nói rồi, hung thủ là người nào phải xem chứng cứ.”

“ Chứng cứ?” Trường Hưng Hầu nheo mắt lại, “ Người đều đã như vậy thì đâu ra chứng cứ? Nếu mà tìm không được chứng cứ, Chân đại nhân sẽ không phải hoài nghi đến trên đầu các chủ tử Hầu phủ chớ?”

Chân Thế Thành mỉm cười: “ Hầu gia không cần gấp, bản quan phá án nhiều năm, còn chưa từng làm ra một vụ oan án. Bản quan một mực tin tưởng, chỉ cần chuyện đã làm qua đều sẽ để lại vết tích, cho dù hung thủ có cẩn thận từng li từng tí, thì người bị hại cũng sẽ nói cho chúng ta biết một vài tin tức.”

“ Gì cơ? Người chết biết nói chuyện?” Ngôn luận mới lạ của Chân Thế Thành làm rất nhiều người nhất thời quên mất sợ hãi, nhịn không được nghị luận lên.

“ Người chết đương nhiên biết nói chuyện, nhưng chỉ có người thật tình muốn thay bọn họ giải oan mới có thể đọc hiểu!” Chân Thế Thành sải bước đi đến bên cạnh từng cỗ thi thể, nhắc nhở Ngỗ tác, “ Trước tiên kiểm tra cỗ thi thể mới nhất này đi!”

Ngỗ tác vội vàng từ bỏ việc kiểm tra nguyên nhân cái chết của tất cả thi thể, chạy tới cẩn thận kiểm tra thi thể đào lên trước nhất.

Mùi vị mà cỗ thi thể này tỏa ra cũng làm cho người ta khó mà chịu đựng nhất.

Ngỗ tác không chút nào bị ảnh hưởng, tận chức tận trách bắt đầu kiểm tra từ tóc rồi hướng xuống dưới.

Khương Tự đứng ở cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt, lặng lẽ siết chặt tay.

Cái cúc áo phỉ thúy trong tay nữ thi kia sẽ bị phát hiện đi?

Ngỗ tác rốt cục kiểm tra đến tay nữ thi, vừa thấy một tay nắm chặt, xuất phát từ kinh nghiệm vội vàng cẩn thận từng li từng tí đem cái tay nắm chặt mở ra, sau đó nhãn tình sáng lên.

“ Đại nhân, có phát hiện!” Ngỗ tác hưng phấn hô.

“ Phát hiện cái gì?”

Ngỗ tác mở ra tay, nơi lòng bàn tay thình lình nằm một cái cúc áo.

Đó là một cái cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng đắt đỏ bất phàm.

Một cái cúc áo như vậy, cũng không phải hạ nhân Hầu phủ nên có.

Chân Thế Thành nhìn chằm chằm cái cúc áo kia, bỗng nhiên kéo kéo khóe môi.

Cúc áo như vậy hắn vừa mới gặp qua!

Chân Thế Thành chậm rãi nhìn về phía Trường Hưng Hầu thế tử.

Trường Hưng Hầu thế tử vô ý thức bưng kín vạt áo.

☆☆ CHƯƠNG 128 : NHƯNG KHÓ LỌT ☆☆

“ Người tới, bắt lấy Trường Hưng Hầu thế tử!”  Chân Thế Thành nghiêm nghị quát.

Một thuộc hạ từ đầu đến cuối đều đứng ở bên người Trường Hưng Hầu thế tử, nghe vậy lập tức đè lấy người.

Trường Hưng Hầu kinh hãi: “ Chân đại nhân, ngươi đây là ý gì?”

Chân Thế Thành chỉ vào y phục của Trường Hưng Hầu thế tử cao giọng nói: “ Hầu gia lẽ nào còn muốn làm như không thấy? Cúc áo phỉ thúy trên y phục của Lệnh công tử cùng cúc áo Ngỗ tác phát hiện từ trong tay nữ thi giống nhau như đúc!”

Trường Hưng Hầu đã là tâm hoảng ý loạn.

Hắn chỉ có một đứa con trai như vậy, bình thường mặc dù tính tình lãnh đạm chút, nhưng so với những kẻ ăn chơi hố cha hố gia gia trong kinh đã là vô cùng tốt rồi.

Hắn tuyệt đối không nghĩ rằng nhi tử sẽ giết người!

Không, không có khả năng, con của hắn làm sao có thể giết người chứ, nhất định là sai lầm rồi!

“ Chân đại nhân, ngài vội vàng bắt ta như vậy, có phải là hơi quá nóng nảy rồi không?” Lúc này, Trường Hưng Hầu thế tử thế mà còn duy trì trấn định.

Chân Thế Thành híp mắt nhìn sang.

Hắn nhìn người không chỉ nhìn bộ mặt, cảm xúc chân thực của một người thường thường phản ứng ở trên chỉnh thể.

Lúc này Trường Hưng Hầu thế tử mặc dù nhìn thì trấn định, nhưng ở trong mắt Chân Thế Thành thì lại là ra vẻ trấn định.

Hắn ngược lại muốn xem xem tên hung thủ cùng hung cực ác này giảo biện như thế nào.

“ Chứng cứ vô cùng xác thực, bản quan không hề vội vàng xao động.” Chân Thế Thành thản nhiên nói.

Trường Hưng Hầu thế tử cười lạnh, chỉ vào cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi trên thân nói: “Cúc áo đồng dạng là đã có thể chứng minh ta là hung thủ? Chân đại nhân không khỏi quá khinh suất rồi đó?”

“ Thế tử lễ nào muốn nói cho bản quan, hạ nhân quý phủ cũng sẽ dùng cúc áo phỉ thúy?”

“ Ha ha, ta là người hào phóng, y phục đã mặc thưởng cho hạ nhân có gì không thể?”

“ Nói như vậy, hung thủ là hạ nhân từng được Thế tử ban thưởng y phục?” Khóe môi Chân Thế Thành nhếch lên ý cười đùa cợt.

Kẻ hấp hối giãy chết như Trường Hưng Hầu thế tử, hắn thấy cũng nhiều rồi.

“ An Tử, y phục ta thưởng cho ngươi đâu?” Trường Hưng Hầu thế tử kêu lên.

An Tử run lập cập, cơ hồ tê liệt trên mặt đất: “ Tiểu, tiểu ——”

Hắn một câu đầy đủ đều nói không nên lời.

Đến lúc này, coi như tra ra hung thủ là thế tử thì thế nào? Thân là đồng lõa, hắn căn bản không có khả năng có đường sống.

Nghênh tiếp ánh mắt ý vị thâm trường của Trường Hưng Hầu thế tử, An Tử trong nháy mắt hạ quyết tâm.

Ôm đồm toàn bộ mọi chuyện!

Trước sau đều là chết, thay thế tử chịu tội, chí ít người nhà của hắn có thể sẽ được đãi ngộ tốt.

“ Tiểu nhân đốt rồi ——”

“ Vì sao lại đốt?” Trường Hưng Hầu thế tử che lại hưng phấn trong lòng truy vấn.

Hắn biết ngay An Tử sẽ nhận tội thay hắn mà!

An Tử đã là lệ rơi đầy mặt: “ Tiểu nhân mỡ heo làm mờ tâm trí, làm hại những nữ tử nhà lành này, lần gần nhất phát hiện trên y phục thiếu mất một cúc áo, lo lắng sẽ xảy ra sự cố, liền đem y phục đốt đi. Đại nhân, tiểu nhân nhận tội, cầu xin đại nhân tha mạng ạ!”

Chân Thế Thành căn bản không để ý tới An Tử, chậm rãi quét mắt hạ nhân Hầu phủ hỏi: “ Các ngươi có ai gặp qua người này mặc y phục mang theo cúc áo phỉ thúy sao?”

Một đám hạ nhân trầm mặc không nói.

Bọn hắn tự nhiên chưa thấy qua, nhưng mà ai dám nói ra?

An Tử là gã sai vặt thiếp thân của thế tử, đến lúc này những hạ nhân này nào còn không nghĩ ra hung thủ thật sự là ai, sớm đã bị dọa đến hai chân như nhũn ra rồi.

Ánh mắt lạnh như băng của Trường Hưng Hầu thế tử quét về phía Lộ Tử.

Lộ Tử run lập cập, hàn khí từ đuôi xương cụt vọt thẳng lên trên, thốt ra: “ Tiểu nhân gặp qua!”

Một câu nói xong, hắn hư thoát lắc lư thân thể.

Hẳn là may mắn, chí ít hiện tại gánh tội thay thế tử chính là An Tử, hắn có lẽ còn có cơ hội sống sót!

Chân Thế Thành nhìn về phía Lộ Tử, cái loại ánh mắt thấy rõ hết thảy kia cơ hồ làm hắn đứng không vững, bịch quỳ rạp xuống đất.

“ Tiểu nhân thật sự gặp qua An Tử mặc y phục có cúc áo phỉ thúy, lúc ấy còn ghen ghét cơ, không nghĩ tới hắn là loại người này!”

Khương Tự nghe Lộ Tử hồ ngôn loạn ngữ, bờ môi treo nụ cười lạnh.

Trường Hưng Hầu thế tử quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến lúc này mà còn nghĩ đẩy hạ nhân ra gánh tội thay.

Nàng xoay tay phải lại, quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay bay lên, bởi vì là ban ngày, với mắt thường của người khác cơ hồ khó mà phát giác.

Huyễn Huỳnh dán lên mặt đất lộn xộn bay đến bên người Lộ Tử, theo tâm ý của Khương Tự từ y phục của hắn từng chút đi lên, cuối cùng hoàn toàn lọt vào trong tai.

Thanh âm không chút tình cảm của thiếu nữ đột nhiên vang lên: “ Nói dối sẽ xuống địa ngục Cắt Lưỡi đó nha.”

Bởi vì lời này tới quá đột ngột, đám người nhất thời sửng sốt, đang muốn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, thì Lộ Tử đang quỳ trên mặt đất đột nhiên kêu thảm một tiếng nhảy dựng lên.

Tiếng hét thảm này lập tức hấp dẫn lực chú ý của chúng nhân, lập tức không còn ai để ý là người nào nói chuyện nữa.

Mặt Lộ Tử lộ vẻ hoảng sợ, nhảy dựng lên sau đó che miệng liền muốn chạy.

“ Ngăn hắn lại!” Chân Thế Thành hô.

Hai tên nha dịch lập tức đè lấy bả vai Lộ Tử.

Lộ Tử liều mạng giãy dụa, đôi mắt mở thật to phảng phất như thấy được cảnh tượng cực kỳ đáng sợ: “ Thả ta ra, đừng rút đầu lưỡi của ta, đừng rút đầu lưỡi của ta!”

Chân Thế Thành vuốt vuốt chòm râu.

Đây là tình huống như thế nào?

“ Ai sẽ rút đầu lưỡi của ngươi?”

“ Ác quỷ, ác quỷ!” Lộ Tử đã sợ đến không còn chút lý trí nào, giương nanh múa vuốt vùng vẫy, “ Ta đã thấy, An Tử cũng gặp qua. Đúng, đúng, là các nàng tới báo thù, các nàng tới tìm chúng ta báo thù!”

“ Các ngươi giết các nàng?” Chân Thế Thành truy vấn.

Trước mắt gã sai vặt giống như bị dọa điên rồi, nhìn thần sắc không giống như là làm bộ, chính là thời cơ tốt đề ra nghi vấn.

Đầu Lộ Tử lắc như đánh trống chầu: “ Không phải chúng ta giết, là Thế tử! Những tiểu nương tử kia đều là thế tử giết, ta cùng An Tử chỉ phụ trách chôn xác...... Ta không có nói láo, không có nói láo, thả ta đi......”

Đột nhiên có máu đỏ thắm theo khóe miệng Lộ Tử chảy xuống dưới.

Chân Thế Thành quyết định thật nhanh hô: “ Cạy miệng của hắn ra, coi chừng hắn cắn đứt đầu lưỡi!”

Hai tên nha dịch dùng sức cạy miệng Lộ Tử ra, lộ ra đầu lưỡi máu thịt be bét.

Cũng may chưa có đứt.

Chân Thế Thành lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía An Tử sớm đã bị dọa ngốc, quát to: “ Đến lúc này ngươi còn muốn thay chủ tử ngươi che giấu sao? Phải biết ngẩng đầu ba thước có thần minh, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!”

Toàn thân An Tử run lên một cái, phía dưới đã ướt, như bùn nhão co quắp trên mặt đất, nhận mệnh nói: “ Lộ Tử ca nói không sai, những tiểu nương tử kia là thế tử...... Thế tử giết......”

Hắn hiện tại tin, trên đời này thật sự có quỷ.

Bằng không đêm hôm ấy bọn hắn nhìn thấy chính là cái gì? Bằng không vì sao sau khi Lộ Tử nói dối lại điên rồi?

Hắn giúp đỡ thế tử làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, coi như con dê thế tội chết đi, thì những oan hồn bị thế tử hại chết kia sẽ bỏ qua cho người nhà của hắn sao?

Nhất định sẽ không!

Oan có đầu nợ có chủ, còn không bằng hắn ăn ngay nói thật, chí ít những nữ quỷ kia sẽ không giận chó đánh mèo người nhà của hắn.

“ Các ngươi, các ngươi cái bọn khốn kiếp này!” Trường Hưng Hầu thế tử tự biết đại thế đã mất, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Chân Thế Thành cong cong khóe môi, vung tay lên: “ Dẫn đi!”

“ Thả ta ra, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta? Ta là Trường Hưng Hầu thế tử!” Trường Hưng Hầu thế tử khàn giọng gào thét, sớm đã mất đi hình tượng quý công tử danh môn.

Trường Hưng Hầu phu nhân chẳng biết tỉnh lại khi nào, vừa thấy nhi tử bị bắt liền không để ý hình tượng xông lên.

Khương Thiến thấy thế cũng chạy theo.

Ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn liên luỵ nàng vào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com