Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Tiếu tiên sinh khi chết, trên mặt vẫn mang theo kinh ngạc cùng biểu cảm không thể tin được, hai mắt mở to, cứ như vậy vĩnh viễn đọng lại. Diệp Hữu liền nhìn cũng chưa nhìn, gọi thủ hạ tới, bảo bọn họ cũngđem cái xác này chôn xuống.

Đao ba nam quả thực lo lắng sốt ruột.

Diệp đại giáo chủ lúc này mang đến cảm giác quá cường đại hoàn toàn chính là một người cao cao tại thượng, căn bản không giống Hiểu công tử tốt tính ngày thường , hắn thật sợ môn chủ sẽ bị Diệp giáo chủ độc miệng làm cho bị thương.

Văn Nhân Hằng hiểu rõ tính tình sư đệ nhà mình, hỏi: "Ngươi đã nói gì với hắn?"

Diệp Hữu nói: "Cũng chưa nói cái gì, chính là bẫy hắn một chút, chờ hắn cam tâm tình nguyện chui đầu vào trả lời xong vấn đề của ta, thì nói thật ra ta đang lừa hắn."

Khó trách hắn có biểu tình như vậy, phỏng chừng lúc ấy còn có tâm muốn cắn chết ngươi đi?

Đao ba nam trầm mặc.

Văn Nhân Hằng không ngoài ý muốn một chút nào, cũng đã đoán được không sai biệt lắm.

Sư đệ hắn hoài nghi Tiếu tiên sinh có thể là người của minh chủ, nói vậy đầu tiên là xác nhận một chút, sau đó nghĩ cách làm Tiếu tiên sinh cảm thấy Quân Trắng muốn hại minh chủ, có lẽ còn đề nghị nguyện ý cùng minh chủ liên thủ để giết chết Quân Trắng, cứu Chung thiếu gia.

Chờ lúc Tiếu tiên sinh tín nhiệm, hỏi xong những việc muốn biết, sư đệ liền nói cho hắn Phù Bình đã bị chôn, cũng không phải là cố ý mất tích, còn lại nhi tử của minh chủ là bị Tạ Quân Minh bắt -- Tiếu tiên sinh nếu không bị giết ngay lúc ấy, chỉ sợ sẽ lập tức phun ra một búng máu.

Hắn nhìn sư đệ: "Muốn đi đâu?"

"Đương nhiên là về phân đà Ma Giáochúng ta," Diệp Hữu cười nói, "Văn Nhân môn chủ nếu không vội, không bằng nể mặt ta đến uống chén rượu?"

Văn Nhân Hằng nói: "Đi thôi."

Diệp Hữu nhìn hai vị trưởng lão bên người một cái, ý bảo bọn họ có thể quay lại Thiếu Lâm. Bọn họ vẫn luôn quan sát hắn cùng Văn Nhân Hằng, cảm thấy quan hệ cũng không phải quá kém, vì thế dùng sức nháy mắt với hắn. Diệp Hữu hơi nhướng mày, mang bọn họ đi đến một bên, hỏi: "Sao?"

Miêu trưởng lão nói: "Giáo chủ, Văn Nhân Hằng nói các ngươi là sư huynh đệ."

Hắc trưởng lão bổ sung nói: "Hắn còn bụng dạ khó lường mà dùng từ 'đầu tiên', nói cứ như thể còn có cái khác nữa."

Diệp Hữu nói: "Hắn xác thực là sư huynh của ta."

"......" Miêu trưởng lão nghĩ thầm may mà không đánh người, hỏi, "Kia giáo chủ vừa mới làm bộ cùng hắn không thân là sao?"

Hắc trưởng lão nói: "Còn gọi là Văn Nhân môn chủ, nói là nhiều ngày không thấy, các người sáng sớm mới tách ra, ngươi là không tính nhận hắn phải không? Chúng ta giúp ngươi tống cổ hắn?"

Diệp Hữu tất nhiên không thể nói cho bọn họ là nhận ra sư huynh thích bộ dáng này của hắn, cho nên muốn giấu một chút, chỉ có thể nói: "Ta có lý do của mình."

Hai người tỏ vẻ không hiểu.

Diệp Hữu gần như hiền từ mà nhìn bọn họ: "Trở về cân nhắc nhiều một chút, có thể sớm chiếm được tức phụ."

Hai người: "......"

Việc này cùng có tức phụ quan hệ thế nào?

Không đúng, từ từ!

Hắc trưởng lão thử hỏi: "Giáo chủ, Văn Nhân môn chủ lúc trước nói cái kia ' đầu tiên ' là phía sau thực sự có cái khác?"

Diệp Hữu nói: "Có a."

Hai người ngừng thở, chờ hắn nói tiếp.

Diệp Hữu sung sướng nói: "Tiếp theo, hắn chính là giáo chủ phu nhân của các ngươi."

Hai người: "......"

"Được rồi, các ngươi nên trở về Thiếu Lâm." Diệp Hữu dứt lời giao phó bọn họ khi trở về nói như thế nào, rồi đi tìm sư huynh.

Hai vị trưởng lão hai mắt vô thần, biểu tình dại ra, phiêu phiêu mà theo sau hắn, yên lặng nhìn Văn Nhân Hằng, ở trước mặt hắn thổi qua, ngay sau đó "Phanh" một cái đâm vào thân cây.

Văn Nhân Hằng: "......"

Đao ba nam: "......"

Hai người chậm rì rì vòng qua cây đi tiếp, bước được vài bước lại quay đầu nhìn Văn Nhân Hằng, lại đi ra vài bước, nhìn nhìn hắn, lúc này mới hỗn độn mà rời đi.

Văn Nhân Hằng nói: "Ngươi nói với bọn họ chuyện gì vậy?"

Diệp Hữu cười hỏi lại: "Văn Nhân môn chủ cảm thấy bổn tọa nói cái gì?"

"Ta làm sao biết." Văn Nhân Hằng không có miệt mài theo đuổi, cùng hắn sóng vai hướng ra ngoài cánh rừng, trên đường đi ngang qua một chúngMa Giáođang ra sức đào hố, liền thuận miệng hỏi một tại sao ngườiMa Giáo nghe thấy "Quỷ Tướng Công là trưởng lão" liền đem người làm thịt, chẳng lẽ là ám hiệu.

Diệp Hữu nói: "Ân, là ám hiệu."

Văn Nhân Hằng nói: "Nga?"

Diệp Hữu cười tủm tỉm mà giải thích: "Đây là chủ ý của nhóm trưởng lão trong giáo , chỉ cần đối bên ngoài nói ai làm trưởng lão, chẳng khác nào tìm chết, đoán chừng bọn họ ám chỉ muốn nhắc ta rằng ngày thường bọn họsống như nước sôi lửa bỏng, muốn ta thu liễm một chút, ta cảm thấy cách này rất không tồi, liền dùng."

Văn Nhân Hằng dở khóc dở cười, hỏi: "Kia nếu lúc thật sự muốn tân phong trưởng lão thì sao?"

Diệp Hữu nói: "Đây là đại sự, các trưởng lão còn lại đều được thông báo mới có thể tuyên bố."

Văn Nhân Hằng gật đầu, một lát sau lại nghĩ tới một sự kiện: "Trước kia Hoàng Kim Giáo là như thế nào mà tới?"

Diệp Hữu theo bản năng muốn trả lời, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng, cười nhìn về phía hắn: "Văn Nhân môn chủ dường như đối với Ma Giáo của ta thực cảm thấy hứng thú?"

Văn Nhân Hằng thành thật nói: "Ân."

Diệp Hữu suy đoán: "Nên sẽ không còn phái người quan sát động tĩnh Ma Giáo nữa?"

Đao ba nam mồ hôi lạnh "Ba" một tiếng rơi xuống.

Ngữ khí Văn Nhân Hằng một chút phập phồng đều không có, lại lần nữa cho hắn một chữ "Ân", thấy ý cười nơi khóe miệng hắn gia tăng, hỏi: "Diệp giáo chủ trước kia không phái người quan sát quá Song Cực Môn sao?"

"Cái này đương nhiên là --" Diệp Hữu cười kéo dài âm thanh, chờ sư huynh nhịn không được liếc hắn một cái, mới mặt dày vô sỉ nói, "Chưa từng có."

Văn Nhân Hằng cảm thấy tai họa này cần phải thu thập.

Lúc này, Thiếu Lâm Tự vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.
Trừ bỏ dược nhân kiêu ngạo ương ngạnh, Tạ Quân Minhlàm người hận không thể cởi giày hung hăng đánh một trận đã về phòng ngủ ngon, những người còn lại đều không thấy buồn ngủ, bất quá Tạ Quân Minh không có đây là chuyện tốt, rốt cuộc nhắm mắt làm ngơ.

Văn Nhân Hằng cùng Ma Giáo trưởng lão đi chưa được bao lâu, Ngụy trang chủ, Đinh các chủ tính cả người Thiếu Lâm Võ Đang đi tiếp ứng đều đã trở lại. Bọn họ lục soát không ít nơi, nhưng Quỷ Tướng Công khinh công quá cao, hơn nữa lại là buổi tối, bọn họ cũng chưa bắt được bóng dángđối phương.

Ngụy trang chủ nhìn chung quanh một vòng: "Tiểu Hằng bọn họ đâu?"

Từ Nguyên phương trượng nói: "Văn Nhân thí chủ đi tìm Hiểu thí chủ."

Ngụy trang chủ nói: "Chúng ta từ từ đợi bọn họ."

Đoàn người Từ Nguyên Phương Trượng muốn biết chân tướng sự tình, đều đã tính toán như vậy, nhưng trước mắt ở đây có một việc khác cần bọn họ xử lý, bởi vì đêm nay bắt được ba sát thủ đến ám sát Đào cô nương, trong đó một người là người của minh chủ, hai người còn lại là kẻ lạ mặt.

Đinh các chủ nhíu mày: "Không tính sai chứ?"

Cát bang chủ nói: "Không."

Minh chủ tuy rằng hạ sơn, nhưng một bộ phận người của hắn vẫn để lại Thiếu Lâm Tự, bọn họ tuy rằng không ấn tượng với sát thủ kia, nhưng có người nhận thức, liền nhận ra ngay tại chỗ.

Mấy người vừa đi vừa nói, vào thư phòng nghị sự.

Ngụy trang chủ từ trước đến nay thần sắc hòa khí bị nghiêm túc thay thế, hỏi: "Việc này chư vị thấy thế nào?"

Thấy thế nào? Mọi người nghĩ thầm, việc này quá đẹp.

Chung công tử buổi tối mới vừa bị bắt, ngày hôm sau minh chủ liền đi rồi, mà ngay sau đó người của Quân Trắng vây trên Thiếu Lâm, phái sát thủ hạ sát Đào cô nương vẫn là thủ hạ của minh chủ, hết thảy đều thập phần rõ ràng.

Nhưng chính là vì quá đơn giản, nến mới khiến người ta không thể tin được.

Cát bang chủ nói: "Cũng không nhất định là minh chủ? Ngày đó hắn nghe nói nhi tử bị bắt đi, biểu tình không giống như làm bộ."

"Có thể nào Quân Trắng tìm đến minh chủ hay không?" Huyền Dương chưởng môn nói, "Quân Trắng bắt nhi tử của minh chủ, uy hiếp hắn rời khỏi này, lại dùng người của hắn giết Đào cô nương để giá họa."

Tiếng nói vừa dứt, lập tức có vài vị chưởng môn phụ họa, cảm thấy thật ra cũng có khả năng này.

Nhưng có một ít người hiện tại nhớ tới lời của Tạ Quân Minh, Tạ Quân Minh dù khiến người hận, nhưng đầu óc không tồi, minh chủ làm việc của Quân Trắng không tốt, bị Cờ Đen bức cho không có biện pháp, chỉ có thể đào tẩu, đặc biệt là nguyên nhân khiến minh chủ làm những việc này -- hắn tuy là minh chủ, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là kẻ ở giữa can ngăn, không có nhiều thực quyền, vạn nhất cảm thấy không thỏa mãn, cũng không phải sẽ không âm thầm mưu toan này đó.

Huyền Dương chưởng môn nói: "Chờ Hiểu công tử trở về, hỏi hắn một chút đi."

Từ Nguyên Phương Trượng niệm Phật, rũ mắt bắt đầu vê Phật châu, hiển nhiên đồng ý với ông.

Hai người bọn họ là hy vọng minh chủ không có vấn đề gì nhất, rốt cuộc người cũng do bọn họ tuyển, mà chuyện ở Bồ Đề Lao là do bọn họ một lần sai lầm, nếu lần này lại có vấn đề, bọn họ rất có khả năng cũng bị nghi ngờ.

Mấy người đợi trong chốc lát, không chờ được Hiểu công tử, nhưng lại đợi được Đào cô nương, liền ra ngoài đón.

Nhóm hiệp khách nghe thấy tin tức, trong lòng "lộp bộp" một chút nhìn đến, chuẩn bị ngóng Diệp đại giáo chủ khiến người sốt ruột bước vào cửa, nhưng mà tập trung nhìn, lại thấy đứng chung cùng Đào cô nương là Tần Nguyệt Miên, tức khắc kinh ngạc.

Đoàn người Từ Nguyên Phương Trượng cũng vừa lúc ra tới, thấy thế hỏi: "Hiểu công tử không ở cùng các ngươi à?"

"Đã cùng một chỗ," Tần Nguyệt Miên nói, "Nhưng hắn lo lắng cho an nguy của mấy vị thiếu bang chủ, đã quay trở lại huyện nhỏ, hắn nói người là do hắn mang ra ngoài, phải nguyên vẹn trở về."
Người nghe quanh đấy cảm khái, thầm nghĩ Hiểu công tử thật là can đảm hiệp nghĩa, đặc biệt còn thông minh, tuyệt đối là người có thể làm nên đại sự , đêm nay nếu không nhờ hắn, bọn họ đã chết bao nhiêu người đây!

Tần Nguyệt Miên quét thấy phản ứng của đám người, nhịn không được ở trong lòng nói người nào đó một tiếng vô sỉ, rõ ràng muốn ở bên ngoài chờ Văn Nhân Hằng, còn xếp được cái cớ đường hoàng.

Cát bang chủ hỏi: "Không phải nói Diệp giáo chủ cũng tới sao?"

Đào cô nương nói: "Ân, chúng ta truy bắt người thổi sáo thì gặp được hắn, lúc ấy chúng ta mải đuổi theo mọi người, hắn liền đi."

Tần Nguyệt Miên bổ sung nói: "Ta có theo một đoạn, hắn nghe đến có Quỷ Tướng Công, bảo ta quay lại, xem ra hắn đối Quỷ Tướng Công cảm thấy rất hứng thú, cũng không biết có đến Thiếu Lâmhay không."

Tinh thần nhóm hiệp khách rung lên.

Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy Quỷ Tướng Công thuận mắt, mong hắn dẫn Diệp giáo chủ dẫn tới chân trời càng xa càng tốt!

Mấy người Từ Nguyên Phương Trượng không đợi được Hiểu công tử, dứt khoát mời hai người vào thư phòng, dò hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Tần Nguyệt Miên vội xua tay: "Việc này ta cũng không biết rõ, A Hằng chỉ bảo ta cùng Đào cô nương xuống núi, thuận tiện bảo vệ nàng, chuyện đêm nay Quân Trắng có khả năng muốn vây núi cũng là nghe từ Đào cô nương."

Mọi người rối rắm nhìn Đào cô nương.

Đào cô nương nói: "Ta cũng chỉ biết Quân Trắng sẽ vây núi, chuyện còn lại bọn họ cũng chưa nói cho ta."

Mọi người vì thế trầm mặc.

Chờ người cũng chưa về, hỏi sát thủ cũng hỏi không ra cái gì hữu dụng, bọn họ thương nghị một phen rồi đành từng người trở về phòng.

Ngụy trang chủ trở lại tiểu viện, mới vừa đẩy cửa ra đã sửng sốt, chỉ thấy Ngụy Giang Việt đang ngồi trong phòng, sau lưng thẳng tắp, tựa hồ đã chờ thật lâu, ông vốn tưởng rằng hắn đã theo Văn Nhân Hằng cùng nhau xuống núi.

Ông đóng cửa rồi đi qua: "Tới nhận sai?"

Ngụy Giang Việt trầm mặc một chút, nói: "Con có chuyện muốn hỏi, người lệnh 'Thương Khung ' cách nơi này xa một chút, thủ xung quanh, đừng để ai tới gần."

Ngụy trang chủ nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Ngụy Giang Việt không đáp.

Ngụy trang chủ liếc hắn một cái, đi ra ngoài phân phó thủ hạ một tiếng, một lần nữa trở về: "Nói đi."

Ngụy Giang Việt lần này trầm mặc càng lâu, đến lúc Ngụy trang chủ muốn lần nữa mở miệng thì mới ngẩng đầu nhìn thẳng ông, gằn từng chữ một hỏi: "Phụ thân, ngài là Quân Trắng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com