Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Chúng Ma Giáo sáng sớm vừa tỉnh, liền phát hiện các trưởng lão trầm mặc ngồi thành một vòng, không khí hơi có chút quỷ dị.

Mai trưởng lão chỉ tùy tiện mặc kiện áo dài nam, thế mà không phải váy dài diễm lệ, đôi khi còn sâu kín than nhẹ một tiếng, mặt khác ba vị trưởng lão cùng một bộ mất hồn, trong đó Bạch trưởng lão nhìn qua so với bọn họ lợi hại hơn, giống như chọc một cái là có thể ngã.

Bọn họ mắt nhìn nhau, thấp giọng nói chuyện.

"Sao lại thế này?"

"Không biết, bất quá có thể làm các trưởng lão biến thành như vậy cũng chỉ có giáo chủ."

"Giáo chủ lần này lại làm cái gì?"

"Cũng không biết, tối hôm qua có làm việc gần đấy không? Nghe thấy động tĩnh gì không?"

"Có, ta ở, nhưng ta chỉ nghe thấy các trưởng lão hô một câu buông giáo chủ ra, chờ tới lúc nhìn qua, bọn họ đã ra tới...... Nga đúng rồi, còn có cái người Song Cực Môn, không biết đi đâu."

Mọi người cảm giác muốn bắt được trọng điểm, đang muốn tìm người, ngẩng đầu liền thấy đao ba nam đi vào tiểu viện.

Đao ba nam tối hôm qua nghe thấy Diệp giáo chủ chính miệng thừa nhận cùng môn chủ là quan hệ sư huynh đệ, lại thấy Diệp giáo chủ tựa hồ không có mất hứng vì quần áo bị xả, một tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống, kiên định mà ngủ một giấc, tinh thần liền phấn chấn mà tới chờ môn chủ rời giường.

Vài vị trưởng lão quét thấy hắn, tức khắc động tác nhất trí nhìn qua, mắt lóe lục quang.

"......" Đao ba nam nói, "Chư vị trưởng lão sớm."

Vài vị trưởng lão nói: "Không còn sớm, chúng ta không ngủ."

Đao ba nam nói: "...... Nếu không thì trước nghỉ ngơi một chút?"

Vài vị trưởng lão nói: "Không được, đến giờ ăn cơm."

Đao ba nam vội vàng gật đầu, đang muốn đem đề tài chuyển đến ăn, liền thấy bọn họ vẫn lăng lăng mà nhìn chằm chằm hắn, không biết vì sao có một loại ảo giác như thể bọn họ đang muốn nướng mình, liền ngậm miệng, yên lặng rời xa chỗ này.

Diệp Hữu cùng Văn Nhân Hằng khi bước ra nhìn thấy bức diện họa này, biết rõ còn cố hỏi: "Sao?"

Vài vị trưởng lão oán niệm mà nhìn Văn Nhân Hằng, đối giáo chủ nói: "Đang chờ người ăn cơm."

Diệp Hữu cười ra tiếng, mang theo bọn họ đi nhà ăn, ngồi xuống liền bắt đầu uống cháo. Tối hôm qua hắn cơ bản không ngủ, bị sư huynh lăn lộn một trận, lúc này rất đói.

Văn Nhân Hằng ngồi ở bên hắn, giúp hắn gắp thêm đồ ăn.

Vài vị trưởng lão lập tức đồng loạt liếc hắn một cái, cả Bạch trưởng lão luôn chậm chạp vậy lần này khó có dịp đuổi kịp tốc độ đồng liêu, có thể thấy được động tác thân mật của Văn Nhân Hằng khiến bọn hắn muốn nhét vào bao mà đánh.

Văn Nhân Hằng nếu có thể bị ảnh hưởng thì không phải Văn Nhân Hằng, bình tĩnh nhìn lại, ôn hòa hỏi: "Trên mặt ta có gì sao?"

Vài vị trưởng lão muốn nhịn nhưng nhịn không được, đồng thời nhìn về phía giáo chủ.

Bách Lý trưởng lão nói: "Giáo chủ, ngươi không nói chút gì sao?"

Diệp Hữu thong thả ung dung nuốt xuống đồ ăn trong miệng: "Ta ngày hôm qua không phải đã nói hắn là sư huynh ta sao?"

Sư huynh bình thường sẽ ấn ngươi như vậy như vậy sao?! Vài vị trưởng lão ở trong lòng rít gào.

Mai trưởng lão hỏi: "Không còn gì khác?"

"Ta nếu nói không có, các ngươi cũng sẽ không tin," Diệp Hữu buông chiếc đũa, cầm tay sư huynh, nhìn bọn họ nói, "Chuyện chính là như vậy, từ hôm nay trở đi hắn chính là giáo chủ phu nhân của các ngươi, về sau nhớ rõ gọi phu nhân."

Các trưởng lão: "......"

Văn Nhân Hằng: "......"

Đao ba nam: "......"

Diệp Hữu buông tay nắm chặt sư huynh ra, sung sướng mà xem nhẹ không khí quỷ dị đến sắp nổ, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn.

Một chúng Ma giáo thực mau phát hiện, vài vị trưởng lão lúc ăn cơm sáng xong càng thêm hoảng hốt, trên đường trở về phòng có một đoạn ngắn bậc thang, vậy mà còn như đâm thành một đoàn ục ục lăn xuống đi, bọn họ nhìn thấy đặc biệt lo lắng, sợ giáo chủ mắc phải bệnh bất trị.

Vài vị trưởng lão không để ý tới ánh mắt bọn họ, trở về phòng đóng cửa, ngồi ở trước bàn nhìn lẫn nhau.

Quý trưởng lão nói: "Kỳ thật...... cũng tốt, Văn Nhân Hằng tuy rằng rất mạnh, nhưng giáo chủ vẫn luôn lợi hại, không thiệt thòi được, lại nói giáo chủ là cưới, cũng không phải gả đi."

Mai trưởng lão nói: "Vì cái gì muốn cưới bạch đạo, cưới hắc đạo không tốt sao? Bằng không cưới ta cũng được a."

Mấy người còn lại trầm mặc mà nhìn về phía nàng.

Mai trưởng lão nỗ lực ưỡn ngực, lé mắt bọn họ.

Bách Lý trưởng lão cảm thấy có điểm không nỡ nhìn thẳng, nói: "Ta cảm thấy giáo chủ khả năng không thích nữ nhân, bằng không đã sớm cùng Đào cô nương có gì rồi."

Mai trưởng lão nói: "Vậy đổi người khác, hắc đạo chúng ta cũng không phải không có ai."

Bạch trưởng lão chậm rì rì nói: "Ngô...... nam nhân Hắc đạo có thể xứng đôi với giáo chủ nam, cũng chỉ có Tạ cung chủ."

Mấy người còn lại: "......"

Lời này đánh sập hoàn toàn tường thành của bọn họ, tức khắc cảm thấy Văn Nhân Hằng vô cùng thuận mắt, một đoạn tĩnh mịch ngắn ngủi sau đó cơ hồ trăm miệng một lời: "Vẫn là Văn Nhân Hằng tốt a."

"Hơn nữa Văn Nhân Hằng đối nhân nho nhã lễ độ, không tùy tiện chỉnh người!"

"Ân, còn rất lợi hại, địa vị Song Cực Môn cũng không thấp."

"Quan trọng là giáo chủ về sau lăn lộn xảy ra chuyện gì, khả năng không cần chúng ta quản, Văn Nhân Hằng sẽ đem tàn cục thu thập."

"Ai, đúng vậy!"

Vì thế chờ khi Văn Nhân Hằng quấn vải lên mặt sư đệ, biến thành bộ dáng Hiểu công tử cùng hắn rời đi, liền phát hiện mấy vị trưởng lão bỗng nhiên đối hắn vẻ mặt ôn hoà, không chỉ hắn, đao ba nam cũng nhận ra bọn họ bên ngoài toát ra nồng đậm nhiệt tình, sợ tới mức thấy nổi da gà.

Văn Nhân Hằng nhìn liếc nhìn bọn họ một cái.

Mấy vị trưởng lão lập tức nói: "Phu nhân đi thong thả."

Văn Nhân Hằng mỉm cười: "Ân, đều trở về đi."

Mấy vị trưởng lão: "......"

Người này sao lại cười đến có điểm dọa người? Bọn họ nói sai cái gì sao?

Văn Nhân Hằng ngồi trên xe ngựa, nhìn về phía đầu sỏ gây tội, người đối diện khóe miệng gợi lên cười xấu xa, thầm nghĩ tối hôm qua hình như còn quá nhẹ nhàng. Hắn quyết định quay đầu lại tính sổ, đi qua ngồi xuống: "Bọn Đinh Hỉ Lai ở đâu?"

Diệp Hữu nói: "Kỹ - viện."

Từ phân đà đến kỹ - viện cũng không xa, chờ bọn họ đến nhóm thiếu bang chủ còn chưa có tỉnh, nguyên nhân là tối hôm qua uống hơi nhiều, chỉ có Đinh Hỉ Lai đầy bụng tâm sự cùng lo lắng, cùng Nhậm Thiếu Thiên canh giữ đám ma men, cơ hồ một đêm chưa ngủ.

Ngụy Giang Việt sau mấy phen hỏi thăm đã tìm tới từ lâu, thấy Đinh Hỉ Lai không rõ ràng lắm hướng đi của Hiểu công tử, để cho hắn một đống lớn vấn đề, cùng hắn trông đám người, giờ phút này nhìn thấy Văn Nhân Hằng mang theo Hiểu công tử đi vào, bọn họ đồng thời qua đón.

Đinh Hỉ Lai nói: "Sao...... Thế nào?"

Diệp Hữu nói: "Không có việc gì, bọn họ đâu?"

Đinh Hỉ Lai đau tim cả đêm "Bùm" một cái hồi lồng ngực, nói: "Đều còn ở đây."

Diệp Hữu vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi làm tốt lắm."

Đinh Hỉ Lai cái mũi chợt đau xót.

Tuy rằng tối hôm qua gió êm sóng lặng, nhưng hắn lần đầu tiên trải qua loại đại sự kinh tâm động phách này, cũng là lần đầu tiên chịu trách nhiệm giữ mấy mạng người, trách nhiệm nặng trĩu vẫn quanh quẩn trong lòng, hiện giờ nghe thấy Hiểu công tử một câu khẳng định, hắn tức khắc sắp lệ nóng doanh tròng, lúc sau liền thấy một cỗ nhiệt huyết từ trong cơ thể tràn ra, cảm thấy đêm nay so với bao đêm trong quá khứ rất đáng giá.

Hắn nỗ lực không cho tiếng mình phát run, hỏi: "Hiện tại làm gì?"

Diệp Hữu nói: "Đem bọn họ kêu dậy, chúng ta trở về."

Đinh Hỉ Lai nói tiếng hảo, quay đầu liền lên lầu.

Nhậm Thiếu Thiên theo thói quen ở phía sau đi theo, nhìn bóng dáng thiếu gia nhà mình, cảm thấy hắn đêm nay trưởng thành không ít, đáy mắt không khỏi mang theo một tia ý cười.

Ngụy Giang Việt đứng không nhúc nhích.
Thời điểm chưa thấy được người, hắn còn một bụng muốn nói với Hiểu công tử, thậm chí đã nghĩ kỹ trình tự trước sau, nhưng mà bây giờ thật sự gặp lại một chữ đều nói không ra, hắn sợ chính mình hỏi tới, sẽ hủy luôn quan hệ bằng hữu vất vả lắm mới có được với y.

Văn Nhân Hằng không thích hắn cứ nhìn chằm chằm sư đệ, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Ngụy Giang Việt nói: "Ngủ không được, ta đi tìm các ngươi, ngươi......" Hắn nhìn về phía Hiểu công tử, "Ngươi tối hôm qua không có việc gì đi?"

Diệp Hữu nói: "Ân."

Ngụy Giang Việt bồi bọn họ đứng trong chốc lát, đang muốn lấy hết can đảm hỏi một chút, liền thấy nhóm thiếu bang chủ lục tục xuống lầu, đánh cái ngáp đối bọn họ vẫy vẫy tay.

Văn Nhân Hằng nói: "Thu thập một chút, trở lại Thiếu Lâm."

"A?" Nhóm thiếu bang chủ nói, "Không ăn cơm sáng sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Trở về rồi ăn."

Nhóm thiếu bang chủ không dám trái lời hắn, nghe theo, tiếp theo nhanh chóng nhớ tới tin tức nghe được tối hôm qua, động tác nhất trí phấn chấn nhìn nhìn hắn, nói thầm so với Phù Bình vẫn là ngươi đáng tin cậy hơn, Hiểu công tử bị thương như vậy, ngươi nhất định phải đem người đuổi tới tay, hảo hảo chiếu cố hắn nha!

Văn Nhân Hằng nhướng mày: "Sao thế?"

"Không có gì." Nhóm thiếu bang chủ lại lần nữa nóng bỏng mà nhìn hắn, lúc này mới leo lên xe ngựa khác, trong đó có người quét thấy Ngụy Giang Việt muốn ngồi cùng xe với Hiểu công tử, liền một phen giữ chặt hắn, kéo đi.

Ngụy Giang Việt nói: "Buông tay."

"Hư -- đừng quấy rầy bọn họ," thiếu bang chủ hạ giọng, thần thần bí bí nói, "Văn Nhân môn chủ thể hiện tâm ý với Hiểu công tử, vẫn là để bọn họ ở riêng đi."

Ngụy Giang Việt chợt cứng đờ: "Cái gì?"

"Ngươi không biết sao? Ngày hôm qua chúng ta nghe Đinh Hỉ Lai nói, Hiểu công tử đi theo chúng ta mới vừa xuống núi, Văn Nhân môn chủ liền đuổi theo đem người mang đi," thiếu bang chủ nói, "Bất quá khi đó Hiểu công tử còn chưa đáp ứng Văn Nhân môn chủ, không biết qua đêm nay có thể có tiến triển không. Nói lại thì, ngươi sao lại đột nhiên xuống núi? Ngươi là cùng tới với Văn Nhân môn chủ à? Nhưng Quân Trắng không phải vẫn theo dõi Hiểu công tử sao?"

Ngụy Giang Việt trong lòng cực loạn, một mặt nghĩ có thể là Hiểu công tử lấy cớ để rời đi, chỉ là không biết cớ này là thật là giả, có lẽ Văn Nhân Hằng thật sự chọn phá tầng giấy kia, một mặt lại nghĩ đến tính tình Văn Nhân Hằng, đây là chuyện sớm muộn, mình lo lắng cái gì?

Nhóm thiếu bang chủ kinh ngạc nhìn hắn: "Ngụy Nhị ca?"

Ngụy Giang Việt hoàn hồn, nói thẳng: "Tối hôm qua Quân Trắng mang theo một đám dược nhân bao vây Thiếu Lâm."

Mắt nhóm thiếu bang chủ chớp a chớp, một lát sau tỉnh lại cùng một loại ngữ điệu: "-- gì?!"

Một bên kia đám người bị cả kinh muốn bay đi một nửa ba hồn bảy vía, Văn Nhân Hằng bên này đã lên xe ngựa, hồi tưởng lại ánh mắt nhìn mình của đám người kia, nhìn sang tai họa này: "Ngươi có phải đã nói với bọn họ cái gì không?"

Diệp Hữu thực vô tội: "Ta có thể nói cái gì?"

Văn Nhân Hằng nhìn kỹ hắn.

Diệp Hữu suy yếu nói: "Sư huynh, ta mệt mỏi."

Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ buông tha, đem người ôm lấy để hắn dựa vào trên người mình: "Ngủ đi."

Diệp Hữu không tiếng động mà cười cười, ở trong lòng hắn tìm được một tư thế thoải mái, kiên định nhắm mắt lại.

Xe ngựa lảo đảo lắc lư theo đường núi mà lên, mới vừa tiến vào Thiếu Lâm, liền hấp dẫn vô số người ánh mắt.

Mọi người đồng thời nhìn xung quanh, muốn nhìn Hiểu công tử một chút, kết quả lại thấy hắn được Văn Nhân Hằng ôm xuống dưới, không khỏi hít một hơi chạy tới, hỏi: "Hắn......"

Văn Nhân Hằng nhẹ giọng nói: "Quá mệt mỏi, ngủ rồi."

Nhóm hệp khách cùng nhóm thiếu bang chủ nghe thấy lời này biết được chân tướng, hốc mắt đều có chút nóng, nghĩ thầm một tiếng Hiểu công tử kéo thân thể ốm yếu dốc hết sức lực, đều là vì an nguy của bọn họ, không hề nghĩ tới người này tối hôm qua cười tủm tỉm mà dọa người Quân Trắng một trận, thuận tiện làm thịt hai tên, lại trêu chọc sư huynh, còn tắm qua nước ấm, ra tay đến phi thường xuất sắc.

Tạ Quân Minh lúc này cũng đã thu được tin tức người nào đó trở về, nghe thấy đám người khóc ròng tán dương cùng cảm động, trong lòng hiện lên hai chữ: Vô sỉ.

Mà đoàn người Từ Nguyên Phương Trượng vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể hỏi sự tình, nghe vậy liền đánh mất ý niệm, tiếp tục chờ, bất quá bọn họ không chờ bao lâu, liền nghe thấy đệ tử Thiếu Lâm nói Ma Giáo cho người đưa tới một phong thư, là cho Đào cô nương.

Trực giác bọn họ cho thấy cùng sự việc tối hôm qua có quan hệ, liền thỉnh Đào cô nương tới thư phòng.

Đào cô nương biết ý của bọn họ, giả vờ trước mặt bọn họ đem tin mở ra nhìn nhìn, thần sắc khẽ biến.

Mọi người hỏi: "Như thế nào?"

Đào cô nương đem tin đưa cho bọn họ, nói: "Hắn nói tối hôm qua bắt được Tiếu tiên sinh, từ miệng Tiếu tiên sinh hỏi ra được, Tiếu tiên sinh là người của minh chủ."

Mọi người cả kinh, nhanh chóng từ đầu đến đuôi tiếp nhận.

Có người nhịn không được hỏi: "Vậy Tiếu tiên sinh đâu? Nghe thấy lời nói của hắn chỉ là một bên......"

Hắn vừa nói đã thấy được hàng chữ cuối cùng, viết: Người đã bị bổn tọa giết, những lời này đều là sự thật, nhưng bạch đạo sợ là sẽ không tin, ngươi bảo Tạ Quân Minh thay bổn tọa nói bốn chữ, tin hay không tùy.

Mọi người: "......"

Quả nhiên cùng Tạ Quân Minh là cá mè một lứa.

Bọn họ quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.

Đinh các chủ nhíu mi, đang muốn mở miệng, chỉ nghe bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào, nguyên nhân là Quân Đen lại sai người đưa tin, hơn nữa tin là cho Tạ Quân Minh.

Bọn họ vẻ mặt nghi vấn mà đi ra ngoài, thấy Tạ Quân Minh ở giữa tầm mắt một vòng người bình tĩnh xem tin, nhìn thấy bọn họ liền đem tin chuyển tới, cười nói: "Trong này A Hữu cho biết chuyện đoán mệnh tiên sinh là như thế nào."

Từ Nguyên Phương Trượng tiếp lấy, cùng mấy người phía xem xong, sắc mặt đều biến đổi, bởi vì mặt trên viết hai mươi năm trước tên ma đầu kia từng có một người hầu, hơn nữa bả vai có thương tích, không biết Tạ cung chủ có thấy qua trên vai minh chủ không.

Lời này ý tứ thật sự quá rõ ràng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Huyền Dương chưởng môn cùng mấy người vẫn luôn cảm thấy minh chủ có nỗi khổ riêng đều có chút chần chờ.

Chứng cứ một người tiếp một người, minh chủ là Quân Trắng, này là ván đã đóng thuyền, không bỏ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com