Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86

Từ Thắng Âm Thành đến Ngũ Uẩn Thành, đi nhanh chỉ cần bảy ngày.

Mọi người đối với tin tức thư không phải xuất từ một người ít nhiều có chút để ý, liền không quá sốt ruột lên đường, mà là phái trước một ít người đi Ngũ Uẩn Thành tìm hiểu tin tức, thuận tiện gửi cho thế gia nơi đó một phong thư.

Sau khi Hoa gia chịu nạn diệt môn, thay thế chính là Thịnh gia.

Thịnh gia nguyên bản cũng ở tại Ngũ Uẩn Thành, cùng Hoa gia còn có chút quan hệ thân thích, về sau Hoa gia xảy ra chuyện, Thịnh gia liền chậm rãi lớn mạnh. Mà có vết xe đổ của Hoa gia, Thịnh gia đối với giang hồ có chút kiêng kị, dần dần liền sinh ra ý tứ thoái ẩn, hiện giờ đã có con cháu bước vào con đường làm quan, thái độ đối với giang hồ cơ bản là trung lập.

Nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn còn ở trong chốn giang hồ, lão gia chủ cũng có không ít bằng hữu, bất quá phần lớn là ngày lễ ngày tết thăm hỏi một tiếng thôi, hoàn toàn không nghĩ tới giang hồ đại sự có thể dính dáng đến mình.

Cho nên khi nhận được tin tức, Thịnh lão gia tử tức khắc trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Ông là người từng trải qua chuyện của Hoa gia.

Thế gia lừng lẫy trong một đêm nói biến mất liền biến mất, làm ông sâu sắc cảm nhận được võ lâm cao thủ có bao nhiêu đáng sợ, đến nay lòng còn sợ hãi, nghe nói những cao thủ kia muốn tới, mặt mũi trắng bệch, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Thịnh gia chủ cũng chau mày.

Gần đây Phong Hiền Trang cùng Linh Kiếm Các và các phái bạch đạo đang điều tra chuyện trộn lẫn bại hoại vào bạch đạo, không chỉ kinh động Thiếu Lâm cùng Võ Đang, đến hắc đạo Vô Vọng Cung cùng Ma Giáo cũng có, sự tình nháo thật lớn, nói một câu mọi người đều biết cũng không quá. Thịnh gia tuy rằng không hỏi đến chuyện giang hồ, nhưng một ít động tĩnh lớn vẫn sẽ chú ý, một sự kiện gần nhất chính là nhà Minh Chủ bị đốt, đủ thấy chuyện đã lớn đến độ nào.

Thịnh gia chủ biết đây là từ chuyện Đăng Diệt Độc tái hiện giang hồ bắt đầu nháo lên, sau lại còn xuất hiện《 Truy Thành Tán 》, hiện giờ chuyển tới Ngũ Uẩn Thành bọn họ, thật là không thể không khiến người nghĩ nhiều.

Hắn hỏi: "Chẳng lẽ Hoa gia may mắn còn người sống sót?"

"Sao có thể?" Thịnh lão gia tử nói, "Nương ngươi chính là biểu tiểu thư Hoa gia, năm đó chuyện vừa xảy ra, không chỉ người bạch đạo mà cả chúng ta cũng theo tìm nửa ngày, nếu còn người sống, ta đã sớm đem về nhà."

Thịnh gia chủ nói: "Cha, ngài ngẫm lại chuyện lần này, nếu năm đó có ẩn tình khác, người nọ không muốn bại lộ, đợi hai mươi năm trở về báo thù thì sao?"

Thịnh lão gia tử sửng sốt: "Điều này cũng đúng......"

Nếu thật là như thế, Thịnh gia tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ sợ là có người cố ý đem sự tình dẫn tới Hoa gia để mưu đồ chuyện gì.

Bọn họ ở chỗ này lo sợ bất an, đoàn người bạch đạo đã khởi hành, không nhanh không chậm hướng đến Ngũ Uẩn Thành.

Diệp Hữu theo thường lệ cùng sư huynh ngồi trên một chiếc xe ngựa, cầm sách của sư huynh chậm rãi lật.

Văn Nhân Hằng ngồi ở bên cạnh nhìn y, ngẫu nhiên cùng y nói vài câu, lại hôn môi tai họa này một chút, nhìn y chủ động đưa tới cửa, sung sướng đem người kéo vào trong lòng.

Hai người vốn tưởng rằng một đường này cứ như vậy, đáng tiếc thời điểm ở trên đường nghỉ ngơi, đã thấy màn xe bị xốc lên, Tạ Quân Minh cùng Bách Lý trưởng lão một trước một sau trèo vào, tỏ vẻ muốn ngồi cùng bọn họ.

Diệp Hữu sâu kín thở dài: "Tạ cung chủ, Diệp giáo chủ, có việc muốn nói sao?"

Tạ Quân Minh nói: "Không có."

Bách Lý trưởng lão nói: "Nhàn rỗi quá."

Một người là cung chủ Vô Vọng Cung, một người là giáo chủ Ma Giáo, ai cũng biết hai người này từ trước đến nay tùy tâm sở dục,người xung quanh nghe thấy đối thoại bên trong, cũng không cảm thấy có vấn đề, bất quá nếu đổi thành Đinh các chủ hoặc Ngụy trang chủ tới nói, mười người khẳng định có tới tám người không tin.

Tạ Quân Minh cũng rõ ràng điểm này, cho nên hắn không hề băn khoăn.

Hắn thậm chí còn thong thả ung dung mà bỏ thêm một câu: "Không bằng ta bảo người chuẩn bị một bộ mạt chược, chúng ta đánh bài?"

Diệp Hữu nhắc nhở nói: "Rời khỏi quan đạo đường gập ghềnh, bài ổn không được."

"Sợ cái gì......" Tạ Quân Minh còn muốn nói, lúc này nghe thấy ngoài xe vang lên tiếng bước chân, đầu tiên là càng chạy càng chậm, sau lại nhanh hơn, hướng bọn họ nơi này vọt hai bước, sau đó một phen xốc lên màn xe. Mọi người nhìn qua, phát hiện thế nhưng lại là Đinh Hỉ Lai, nghĩ đến vừa mới rồi chắc là đang do dự, đây là đã hạ quyết tâm.

Đinh Hỉ Lai ở trước mắt bao người bò lên.

Tạ Quân Minh cùng Diệp Hữu nghe đồn hắn muốn cùng Hiểu công tử kết bái, hiện giờ có hai cái tai họa ngồi trên xe Hiểu công tử, hắn có thể nào khoanh tay đứng nhìn?

Hắn banh mặt, nghiêm túc đi đến bên cạnh bọn họ ngồi xuống, cảm thấy chính mình đang làm một chuyện lớn, rất mạnh mẽ!

Tạ Quân Minh nghiêng hắn liếc mắt một cái: "Có việc?"

Đinh Hỉ Lai dựng thẳng lưng, nhàn nhạt nói: "...... Không có."

Tạ Quân Minh nói: "Vậy ngươi đi lên làm gì?"

Đinh Hỉ Lai nói: "...... Chơi."

Tạ Quân Minh nói: "Trò này ngươi không thể chơi, đi xuống."

Đinh Hỉ Lai nháy mắt liền muốn chạy, nhưng hắn nhịn xuống, trầm mặc mà ngồi.

Tạ Quân Minh vươn hai ngón tay bóp chặt mặt hắn, nheo mắt: "Không nghe thấy?"

Đinh Hỉ Lai quả thực bị dọa khóc, nhìn về phía Hiểu công tử xin giúp đỡ. Diệp Hữu bất đắc dĩ ngăn cản, hỏi hắn có chuyện gì. Đinh Hỉ Lai nói: "Không có, chỉ là muốn cùng các ngươi ngồi một chiếc xe."

Lúc này, mọi người vừa lúc muốn lên đường, Đao Ba Nam xốc màn xe lên, dò hỏi môn chủ đi hay không.

Văn Nhân Hằng xem bọn hắn, nói: "Đi thôi."

Đao Ba Nam theo lệnh, bắt đầu đánh xe.

Nhậm Thiếu Thiên đi bên cạnh bảo vệ thiếu gia.

Diệp Hữu là "Bệnh nặng mới khỏi", lúc đi Văn Nhân Hằng chuẩn bị một chiếc xe rộng rãi, hiện giờ ngồi năm người cũng không có vẻ chật chội, chỉ là không khí hơi có chút quỷ dị, bởi vì Tạ Quân Minh một câu cũng không nói, dựa trên người "Diệp giáo chủ", cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Đinh Hỉ Lai, cười đến đặc biệt doạ người.

Đinh Hỉ Lai chịu không nổi: "Tạ...... Tạ cung chủ nhìn ta làm gì?"

Tạ Quân Minh ôn nhu nói: "Hiếm lạ ngươi."

Đinh Hỉ Lai: "......"

Nhậm Thiếu Thiên ở bên ngoài nghe được rõ ràng, nhịn không được xốc màn xe lên một chút nhìn thiếu gia xúi quẩy nhà hắn, quả nhiên thấy mặt mũi trắng bệch, tức khắc bất đắc dĩ. Hắn đã sớm khuyên thiếu gia không cần tới, Hiểu công tử cùng Văn Nhân Hằng lại không phải người dễ đối phó, sao có thể để bị hại, nhưng thiếu gia không nghe. Xem đi, bị dọa rồi?

Hắn theo bản năng hướng nhìn lướt qua Hiểu công tử, thấy đối phương cũng vừa lúc nhìn mình, liền một lần nữa đem ánh mắt chuyển tới trên người thiếu gia, thấy thiếu gia không có ý định đi ra, lúc này mới buông màn xe.

Diệp Hữu nhìn Đinh Hỉ Lai, hỏi: "Uống trà không?"

Đinh Hỉ Lai rốt cuộc tìm được chuyện để làm, lập tức nói: "Uống!"

Diệp Hữu liền rót cho hắn một ly.

Đinh Hỉ Lai cầm lấy cái ly, trước tầm mắt Tạ Quân Minh yên lặng rót nước, liên tiếp rót ba - bốn ly, vội vàng kêu dừng lại, muốn đi nhà xí. Diệp Hữu tự mình đưa hắn xuống xe, đi theo hắn tới cánh rừng bên cạnh hai bước, hỏi: "Có phải có việc muốn nói không?"

Ánh mắt Đinh Hỉ Lai có chút lay động: "...... Không có."

Hắn tốt xấu gì cũng là Linh Kiếm Các thiếu các chủ, vốn là muốn đi chống lưng cho Hiểu công tử, kết quả bị Tạ Quân Minh dọa cho chết khiếp, lại để Hiểu công tử giải vây, quá mất mặt, không thể nói ra.

Diệp Hữu nhìn hai mắt hắn, ý bảo hắn nhanh chóng đi giải quyết, sau đó nhìn phía Nhậm Thiếu Thiên.

Nhậm Thiếu Thiên cười nói: "Thiếu gia thấy hai người Tạ cung chủ đi lên, sợ ngươi gặp hại."

Diệp Hữu hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới lại là nguyên nhân này.

"Đúng rồi," Nhậm Thiếu Thiên hỏi, "Hiểu công tử thương thế ra sao rồi?"

Diệp Hữu nói: "Đã không có gì đáng ngại, lát mang theo thiếu gia các ngươi trở về đi, đừng thật chọc giận Tạ Quân Minh."

Nhậm Thiếu Thiên gật đầu.

Diệp Hữu cuối cùng liếc hắn một cái, xoay người trở lại xe ngựa, trước khi hoàn toàn đi vào liền quay đầu lại nhìn, thấy Nhậm Thiếu Thiên đang nhìn Đinh Hỉ Lai, liền thu hồi tầm mắt.

Tạ Quân Minh thấy hắn trở về, hỏi: "Một người nữa đâu?"

Diệp Hữu nói: "Hắn sẽ không tới."

Tạ Quân Minh nhiều ít có điểm vừa lòng: "Coi như hắn thức thời."

Diệp Hữu cười nói: "Có việc liền nói, hiện tại có cơ hội."

Cái gọi là cơ hội, là chỉ lúc bọn họ dừng lại này, kéo khoảng cách với những người phía trước, những người đó có muốn tìm hiểu cũng không tiện canh bên cạnh. Tạ Quân Minh hiểu rõ đạo lý này, nhưng để ngừa vạn nhất, hắn vẫn dùng nội lực đè thấp thanh âm: "Người là do ngươi ra tay?"

Diệp Hữu nói: "Không phải."

Tạ Quân Minh nói: "Nga?"

Diệp Hữu nói: "Tự hắn làm."

Tạ Quân Minh rất thông minh, liên hệ manh mối trước mắt một chút, tức khắc suy nghĩ cẩn thận, thầm nghĩ Ngụy Giang Việt chẳng lẽ bị Diệp Hữu làm cho hôn mê không thành, tự mình giả bị bắt đi, hù dọa cha hắn.

Hắn hỏi: "Tin thì sao?"

Diệp Hữu nói: "Hắn an bài người viết."

Tạ Quân Minh quả thực muốn đập cổ bạn hữu một cái, khen: "Ngươi làm thế nào thu mua được hắn?"

Diệp Hữu nói: "Hắn bất quá muốn cầu cái chân tướng mà thôi, viết thư cũng là tìm chuyện cho bạch đạo làm, kéo dài thêm mấy ngày, đủ để hắn trở về."

Tạ Quân Minh hỏi: "Hắn đi đâu vậy?"

Diệp Hữu chỉ cười không nói.

Tạ Quân Minh nhìn mắt hắn, cười nói: "Vậy ta đổi vấn đề, ngươi bảo hắn viết Tứ Phương Bảo, thật sự không có mục đích khác?"

Diệp Hữu thành thật: "Tất nhiên là có, từ nơi này đi sẽ ngang qua Vãn Bình Yển."

Tạ Quân Minh suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Không quá tiện đường."

Diệp Hữu nói: "Nhưng ít nhất có thể tới gần."

Tạ Quân Minh nói: "Nguyên nhân?"

Diệp Hữu nói: "Ta nếu không đoán sai, dược nhân Quân Trắng ở nơi đó."

Cho nên cái gọi là đi Tứ Phương Bảo cứu người căn bản là ngụy trang, đi đến nửa đường, Diệp Hữu sẽ tìm một cơ hội đi Vãn Bình Yển, trực tiếp diệt trừ đám dược nhân kia. Tạ Quân Minh tức khắc cười ra tiếng: "Quân Trắng luẩn quẩn cỡ nào lại muốn trêu chọc ngươi."

Diệp Hữu hơi hơi mỉm cười, thản nhiên tiếp nhận lời hắn ca ngợi.

Tạ Quân Minh qua ôm lấy hắn, thâm tình nói: "A Hữu, ta thật là càng ngày càng thích ngươi, không bằng ngươi theo ta đi? Ca thật sự nguyện ý vì ngươi đoạn tay áo một lần."

Văn Nhân Hằng đánh tay hắn xuống, kéo sư đệ vào trong lòng: "Tạ cung chủ tự trọng, hắn có chủ."

Tạ Quân Minh không quá sảng khoái mà "Sách" một tiếng, lười nhác ngồi trở lại, tiếp theo đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Bách Lý trưởng lão.

Bách Lý trưởng lão: "......"

Ánh mắt đó của ngươi là sao? Sẽ không phải lại muốn bắt ta xì hơi đi? Vì cái gì? Ta làm sai cái gì sao?!

"Bảo bối nhi," Tạ Quân Minh nằm xuống trên người hắn, "Tướng công ngươi tâm tình không tốt, xoa bóp vai cho ta."

Bách Lý trưởng lão rất muốn băm thứ này, nhận mệnh mà niết niết cho hắn, hậu tri hậu giác ý thức được mình đã sai rồi, con mẹ nó lúc trước không nên đi rút thăm a!

Đường tiếp theo, Đinh Hỉ Lai không chạy tới tìm ngược nữa.

Mọi người đi đi dừng dừng, đêm đó tới một cái trấn nhỏ thì dừng chân, "Thương Khung" hôm nay cũng không nhàn rỗi, còn muốn tìm người, có thể vẫn như trước không có tin tức.

Ngụy trang chủ ngồi ở khách điếm nghe thủ hạ hội báo, nhíu nhíu mày, đang muốn phân phó hai câu lại nghe thấy bên ngoài vang lên một âm thanh quen thuộc: "Cha ta ở chỗ này à?"

Ông hơi hơi sửng sốt, vội vàng đứng dậy mở cửa phòng.

Ngụy Giang Nhu vừa lúc đi tới, thấy thế cười nhào tới: "Cha."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com