Chương 91
"Thương Khung" tổng cộng để lại sáu người, hơn nữa Dương công tử có một người hộ vệ, nóc nhà lập tức có vẻ có chút chen chúc. Đinh Hỉ Lai nhịn không được nói thầm: "Sáu người, tiểu nha đầu này so với ta còn quý giá hơn."
Diệp Hữu nói: "Ngụy trang chủ luôn đau nàng, ngươi cũng không phải không biết."
Đinh Hỉ Lai định nói một câu đây đã là đám người cuối cùng, rất an toàn, cấp cho Ngụy Giang Nhu nhiều người như vậy quả thực lãng phí, nhưng lúc này Ngụy Giang Nhu cùng Dương công tử tiến tới phía bọn họ, vì thế hắn đem lời nói thu lại.
Đám người Văn Nhân Hằng cùng Tạ Quân Minh còn đang đối phó những dược nhân một lòng một dạ muốn giết bọn họ, lúc này đã không còn trên nóc nhà, Ngụy Giang Nhu tìm kiếm trong chốc lát, đầu tiên là nhìn Ngụy trang chủ phía xa, thấy ông không sao, liền đem ánh mắt đặt trên người Văn Nhân Hằng.
Dương công tử nói hai câu cũng chưa thấy nàng đáp, nghiêng đầu phát hiện nàng đang nhìn Văn Nhân Hằng, ở trong lòng không nhịn được thở dài, chạm vào cánh tay nàng, thấy nàng lúc này mới hoàn hồn dường như nhìn mình, nói: "Yên tâm đi, hắn không có việc gì."
Ngụy Giang Nhu thấp giọng trả lời, một lát sau hồng mắt hỏi: "Ca, ngươi có phải cũng cảm thấy ta không có hy vọng hay không?"
Dương công tử rất muốn nói với nàng kỳ thật mấy năm nay bọn họ đều không thấy kết quả của nàng cùng Văn Nhân Hằng, dù sao thái độ Văn Nhân Hằng luôn thực rõ ràng, nhưng thấy bộ dáng nàng đáng thương, chỉ có thể xoa xoa đầu nàng. Tiểu Nhu từ nhỏ được sủng ái, trừ bỏ Văn Nhân Hằng, đến nay còn chưa từng suy sụp, nếu hắn nói thật không biết Tiểu Nhu có thể chịu nổi không, ai.
Hắn tuy rằng chưa nói, nhưng Ngụy Giang Nhu mơ hồ có thể minh bạch ý tứ của hắn, nén khóc, một lần nữa nhìn về phía Văn Nhân Hằng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Văn Nhân Hằng, nàng liền thích đối phương, người này lớn lên tuấn lãng, võ công tốt, tính tình tốt, đối xử với người khác cũng tốt, tuổi còn trẻ đã lập ra Song Cực Môn, Nhị ca lợi hại so ra còn kém.
Hắn cùng nhà nàng nhiều năm quan hệ vẫn luôn không tồi, nàng cảm thấy không khác gì người một nhà. Nàng vốn tưởng rằng hôn sự của bọn họ sẽ như nước chảy thành sông, theo lý thường phải vậy, nhưng hiện tại hết thảy đều bất đồng.
Nàng nhìn thân ảnh phía dưới, hốc mắt ngăn không được mà nóng lên.
Nàng thật sự không có biện pháp từ bỏ người này, đời này nàng cũng không có khả năng gặp được Văn Nhân Hằng thứ hai, nếu không thể ở bên hắn mà gả cho nam nhân khác, nàng căn bản vô pháp tiếp thu.
Rõ ràng đang tốt, vì cái gì bỗng nhiên nhiều ra một tên A Hiểu đâu?
Vì cái gì A Hiểu phải quay về?
Vì cái gì Văn Nhân Hằng lại đối với y tốt như vậy?
Ngụy Giang Nhu nhịn không được nhìn về phía người bên kia, thấy y hình như phát hiện muốn quay đầu lại, vội vàng rời ánh mắt.
Diệp Hữu nhìn nàng một cái, không để ý mà quay lại tầm mắt.
Phòng ốc làng chài san sát nối tiếp nhau trải dài, có mấy nơi bị che khuất, bọn họ đứng ở trên nóc nhà cũng không nhìn thấy, cũng may đám người thôn trưởng còn ở trên đường nhỏ, vẫn chưa thoát khỏi tầm mắt bọn họ.
Lúc này thôn trưởng đã bị Bạch trưởng lão đuổi theo, phỏng chừng chỉ chút nữa là trốn không thoát, nhóm dược nhân vẫn như cũ không dừng lại, nhưng đám Bạch trưởng lão trước đó nhận được mệnh lệnh, chú ý công kích người thổi sáo, tiếng sáo cơ bản không vang bao lâu sẽ bị đánh gãy, đám dược nhân dần dần mất phương hướng, sẽ dễ dàng bị bạch đạo đánh ngất.
Đinh Hỉ Lai nhìn trong chốc lát, cảm thấy bạch đạo hiện tại đang chiếm thượng phong.
Hắn muốn hỏi Hiểu công tử một chút, quay đầu lại thấy người này khóe miệng câu lên cười, hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Hữu nhìn hắn: "Cái gì làm sao?"
"Ta thấy ngươi đang cười, muốn hỏi một chút có phải phát hiện ra cái gì," Đinh Hỉ Lai hai mắt sáng ngời nói, gấp không chờ nổi hỏi, "Hoặc là có kế hoạch không thành gì sao?"
"Không có," Diệp Hữu híp mắt nhìn phía trước, "Mỗi lần bạch đạo cùng nhau động thủ, tâm tình của ta đều tương đối tốt."
Đinh Hỉ Lai khó hiểu: "Vì sao?"
Diệp Hữu cười nói: "Bởi vì ánh mắt các vị tiền bối đều thực độc ác, Quân Trắng ở dưới mí mắt bọn họ không dám tùy tiện ứng phó, thế nào cũng ra đến tám phần lực, mà Quân Trắng quyền cao chức trọng, muốn bảo trì nhất quán địa vị cùng hình tượng của mình cho nên một bên chu toàn mọi chuyện, một bên lại phải xuống tay với chính người mình, hiện tại phỏng chừng tức điên rồi. Quân Trắng không cao hứng, ta tất nhiên cao hứng."
Đinh Hỉ Lai nghĩ đạo lý xác thật là như vậy, gật gật đầu.
Một lát sau, hắn thấp giọng hỏi: "Thật sự không kế hoạch sao?"
Diệp Hữu nói: "Có lẽ có, có lẽ không có."
Đinh Hỉ Lai lập tức cảm thấy là có, vừa muốn hỏi một chút, lại thấy Văn Nhân Hằng đã trở lại.
Văn Nhân Hằng có thể được Dụ Lão thu làm đồ đệ, thiên phú hiển nhiên rất cao, thu thập dược nhân không thành vấn đề.
Hắn lên đánh như vậy là bởi vì phải yểm trợ cho cho Bách Lý trưởng lão, dù sao giang hồ đồn Diệp giáo chủ võ công sâu không lường được, Bách Lý trưởng lão võ công tuy rằng cũng rất tốt nhưng cách bốn chữ "Sâu không lường được" còn kém một khoảng, hắn không thể để người khác nhìn ra, liền giúp một phen.
Hắn đi đến bên sư đệ, cầm tay y: "Lạnh sao?"
Diệp Hữu nói: "Không lạnh."
Văn Nhân Hằng vuốt ve đầu ngón tay lạnh băng của y, giúp y sưởi ấm.
Ngụy Giang Nhu thấy người ta âu yếm ở nơi không xa, ngăn không được phân dụ hoặc, tiến lên nói: "Hằng ca."
Văn Nhân Hằng "Ân" một tiếng, căn bản không nhìn nàng, ngữ khí cũng không mặn không nhạt, cả Dương công tử cũng nghe được.
Dương công tử đau lòng cho tiểu muội, liền muốn đem người kéo trở về.
Ngụy Giang Nhu đứng không nhúc nhích, cố chấp mà nhìn Văn Nhân Hằng, thấy hắn tựa hồ muốn xem mình như không khí, nước mắt lập tức trào lên, nghẹn ngào hỏi: "Hằng ca, ngươi có phải hay không vẫn không tha thứ cho ta?"
Văn Nhân Hằng nhàn nhạt nói: "A Hiểu nói không truy cứu."
"Đúng vậy Tiểu Nhu," Dương công tử trấn an nói, "Coi như ngươi bất quá cắn Hiểu công tử một ngụm, Hiểu công tử cũng nói không quan hệ, Văn Nhân môn chủ làm sao sẽ trách ngươi?"
"Nga?" Diệp Hữu tất nhiên nghe ra được hắn là cảm thấy sư huynh có chút quá nhiệt tình, bởi vậy mới có thể đem việc này ra nói một lần, liền mỉm cười nhìn hắn, "Tiểu Nhu cô nương nói với ngươi như vậy sao?"
Dương công tử nói: "Chẳng lẽ không phải?"
Diệp Hữu nói: "Cũng chưa nói là sai, nhưng ngươi biết cụ thể chuyện xảy ra sao?"
Sắc mặt Ngụy Giang Nhu khẽ biến.
Sau khi sự kiện kia phát sinh, Nhị ca liền không thích nàng, nàng thật sự sợ hãi người này cũng chán ghét mình.
Nàng không khỏi kéo kéo tay áo Dương công tử, thấp giọng nói: "Ca, chúng ta trở về đi."
(Mình ghét những đứa giả tạo lúc nào cũng coi bản thân là cái rốn vũ trụ như nường kia)
Dương công tử nghe đến đó nếu còn không nhận ra có ẩn tình thì chính là ngốc tử.
Nhưng bọn hắn dù sao cũng là người một nhà, hắn sẽ không ở trước mặt mọi người chất vấn Tiểu Nhu, chỉ là đối với việc tiểu muội không nói thật với hắn mà cảm thấy có điểm hụt hẫng, gật gật đầu, mang theo nàng tới một chỗ phía trước.
Diệp Hữu không có hứng đuổi theo nói tỉ mỉ, quét thấy Đào cô nương đứng lên, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Đào cô nương nói: "Vẫn tốt."
Diệp Hữu vừa muốn để nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, chỉ thấy nàng đem cầm xoay ngang, một lần nữa cùng tiếng sáo nơi xa chém giết, tức khắc bất đắc dĩ, nghĩ thầm người này vẫn hiếu thắng như vậy.
Bất quá hiệu quả tiếng đàn rất rõ ràng.
Mấy người thổi sáo nguyên bản đã bị Song Cực Môn, Vô Vọng Cung cùng Ma Giáo bám riết, tiếng sáo luôn bị đánh gãy, hiện giờ tiếng đàn vang lên càng là dậu đổ bìm leo, quân lính rất nhanh tan rã.
Thôn trưởng bị Bạch trưởng lão đánh một chưởng, lúc này sắc mặt trắng bệch, thần sắc âm trầm không thôi.
Lão chật vật chạy ra một khoảng cách, thấy vẫn là không thoát khỏi bọn họ, biết khả năng muốn công đạo ở chỗ này, lạnh lùng nói: "Mở lồng sắt!"
Thủ hạ hoảng sợ: "Cái gì?"
Thôn trưởng nói: "Thất thần làm gì? Mở lồng sắt cho ta!"
Người nọ không dám trái lời, quay đầu liền chạy tới một chỗ không xa.
Đao Ba Nam nghe thấy rõ ràng, thật sâu cảm thấy không phải chuyện tốt, lập tức thoát khỏi đội ngũ đuổi theo, đồng thời nói cho đồng bạn ngăn lại người kia. Nhưng mà bọn họ vẫn chậm một bước, thôn trưởng cũng có thể là thấy tới gần mới có thể rống một tiếng kia, bởi vì người nọ không chạy vài bước liền nhào tới một gian nhà nhỏ.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng động cuồn cuộn không ngừng truyền đến, toàn bộ mặt đất đều như rung lên.
Mọi người không khỏi dừng lại, kinh nghi bất định nhìn dưới chân.
Rất nhanh có người kêu lên: "Đó là cái gì?"
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy đường nhỏ bằng phẳng không có gì lạ phía trước bỗng nhấc lên một khối, lộ ra cửa động đen như mực, ngay sau đó là từng tiếng rít gào đinh tai nhức óc căn bản không giống như tiếng người có thể vọng lại.
Đao Ba Nam đứng mũi chịu sào, vội vàng cắt khỏi đám người, dư quang quét thấy người vừa mới vào nhà chạy ra, không nói hai lời liền tóm lấy, sau đó điểm trụ huyệt đạo, đá vào ngực một cái bay về phía cửa động.
"Không ——" người nọ tức khắc hoảng sợ mà kêu ra tiếng, nửa tiếng "Cứu mạng" chưa phát ra liền bị một hắc ảnh bên trong lóe ra bắt lấy, trong phút chốc xé thành hai nửa. Huyết nhục nội tạng lẫn lộn "Xoạt xoạt" nện ở trên mặt đất.
Mọi người đồng thời hít khí, tập trung nhìn vào, chỉ thấy bước ra là một người.
Người này trên mặt cùng trên quần áo đều che kín, nhìn không ra bộ dáng.
Hắn không ngừng xé người ra, nhìn người nào ở gần, tiến lên tiếp tục xé. Đó là một dược nhân đang liều mạng công kích trước mặt bạch đạo, đột nhiên bị tóm còn không biết vì sao, nhưng hắn rất nhanh cái gì cũng không biết.
Này quả thực là chẳng phân biệt địch ta!
Bạch đạo trong lòng chấn động, chưa nghĩ ra đối sách, liền thấy cửa động lại xuất hiện hai người, sau đó là người thứ tư, thứ năm..... Một lát đã ra tới hơn hai mươi người, phía dưới còn không biết có bao nhiêu.
Bọn họ cùng người ra trước giống nhau, cơ bản là gặp người liền xé, không chỉ có lực lớn còn không có lý trí, còn không có cảm giác đau, thủ đoạn thật độc ác.
Đinh Hỉ Lai nhìn đến bị hù chết: "Này này đây là cái gì?"
Diệp Hữu nói: "Có thể là chế phẩm thất bại trước kia."
Đinh Hỉ Lai nói: "Cái gì?"
Diệp Hữu nói: "Thành phẩm chế thành lúc trước, khẳng định có một bộ phận người thí dược, những dược nhân đó tuy rằng nội lực bạo trướng nhưng lại không chịu khống chế, cuối cùng bị nhốt lại, cũng có một loại khả năng là thành phẩm chế thành sau này, Quân Trắng cố ý dưỡng một đám dược nhân như vậy."
Đinh Hỉ Lai kêu lên: "Nhưng bọn họ cũng không khống chế được những người này, giữ lại có ích lợi gì, cùng người đồng quy vu tận sao?"
Diệp Hữu nói: "Không nhất định vậy, những người này còn sống được, chứng tỏ mỗi ngày đều có người đưa cơm."
Đinh Hỉ Lai nói: "Cho nên sao?"
"Cho nên, có lẽ bọn họ sẽ nghe người đưa cơm......" Diệp Hữu nói đến một nửa, nghe thấy tiếng huýt sáo đột nhiên vang lên.
Dược nhân đang muốn xé người động tác nhất trí dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thôn trưởng khóe miệng đầy máu, không biết khi nào xuất hiện ở trên nóc nhà, phía sau lão là Bạch trưởng lão đuổi theo, chiêu cũng đã ra, nhưng lão giống như không nhìn đến, căn bản không né, liều mạng một hơi thẳng tắp chỉ hướng Diệp Hữu trên nóc nhà.
Ngay sau đó, Bạch trưởng lão một chưởng chụp lên thôn trưởng, lão phun ra một búng máu, ngã quỵ xuống không biết sống chết.
Đám dược nhân phát ra một tiếng rít gào rung trời, đằng đằng sát khí nhằm về phía nóc nhà phía trước.
Diệp Hữu tiếp tục nói: "Bởi vì không lý trí, cho nên bọn họ chỉ có thể nghe hiểu một ít mệnh lệnh đơn giản, hơn nữa sẽ tuyệt đối chấp hành, không giết chết người, đại khái sẽ không thu tay."
Khuôn mặt nhỏ của Đinh Hỉ Lai trắng bệch: "Hùng hổ xông tới, chúng ta làm sao bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com