Chương 84: Khổ nhục kế
Việc ngoài ý muốn này mang đến chấn động cho Minh San, không chỉ đơn giản là phụ thân bị thương.
Từ trước đến nay, Minh San đều biết bên ngoài thế sự hỗn loạn, nhưng nàng vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, sự hỗn loạn này là một tồn tại rất trừu tượng, nhưng hôm nay nàng lại đích thân tận mắt thấy, lại còn thấy phụ thân bị thương và trúng đạn ngay trước mặt nàng, cái loại kinh hoàng đó, e rằng nàng cả đời đều sẽ không quên.
Trước thời loạn lạc này, phụ thân cũng chỉ là cơ thể phàm trần, không cẩn thận sẽ mất mạng, huống chi là nàng, một nữ nhân lớn lên trong khuê phòng, rời xa sự che chở của phụ thân, nàng phỏng chừng một ngày cũng không sống nổi.
Khoảnh khắc này, hình ảnh phụ thân trong lòng Minh San trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nàng đối với hắn cũng càng thêm kính trọng.
Về đến nhà, Minh San bận rộn sắp xếp (an bài) cho phụ thân nằm nghỉ, quay đầu lại đi xem tình hình mẫu thân.
Kết quả nàng còn chưa đi đến phòng mẫu thân, Tiểu Thanh liền chạy theo tới, nói: "Đại soái nói ngực ngài ấy đau, bảo tiểu thư nhanh chóng đi xem."
Minh San có chút cạn lời, nàng mới rời đi chưa đầy năm phút, phụ thân đã kêu đau, cũng không biết là đau thật hay đau giả, nhưng Minh San vẫn không dám lơ là, phân phó Tiểu Thanh đi hầu hạ mẫu thân, nàng thì quay người trở lại phòng phụ thân.
Trong phòng, Thích Kỳ Niên đang chán đến chết ghé trên giường, thấy Minh San đi đến, vội rên hừ hừ:
"Ai... Ai..."
Minh San vừa đau lòng vừa buồn cười, đi đến ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ lưng hắn, nói: "Vừa rồi không phải còn ổn sao? Sao lại đau ngực rồi?"
Thích Kỳ Niên hữu khí vô lực (thều thào) nói: "Nằm lâu rồi, ngực khó chịu."
"Vậy phải làm sao? Ta lót cho người cái gối nhé?" Minh San có chút sốt ruột hỏi.
Thích Kỳ Niên nghiêng mặt nhìn nàng, nói: "Con nằm xuống đi, để ta bò lên người con, có lẽ sẽ không khó chịu nữa."
Vừa nghe yêu cầu này của hắn, liền thấy có chút kiếm chuyện nhưng Minh San nghĩ đến dáng vẻ hắn bị thương ở bệnh viện lúc ban ngày, lại không đành lòng từ chối: "Thật không?"
"Con nằm lên đi," Thích Kỳ Niên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, vì động đến vết thương, lập tức đau đến nhăn răng.
Minh San thấy thế, cũng không do dự nữa, cởi giày ra, nửa dựa ngồi vào đầu giường, nói: "Đến đây nào, để người bò một lúc."
Khổ nhục kế của Thích Kỳ Niên thành công, trong lòng hắn vô cùng đắc ý, từ từ dịch sang, để nửa thân trên bò lên bụng nhỏ nữ nhi, mặt trực tiếp dán vào ngực nàng, gối lên đôi vú mềm mại của nàng.
"Hừ... Thoải mái hơn nhiều," nam nhân cảm thán từ đáy lòng.
Tuy rằng lực phụ thân đè xuống hơi nặng, nhưng vẫn trong phạm vi Minh San có thể chịu đựng, nên nàng cũng không nói gì, đưa tay nhẹ nhàng xoa cánh tay phụ thân, nhỏ giọng hỏi hắn: "Vết thương còn đau không?"
"Thuốc tê hết rồi, rất đau," Thích Kỳ Niên trước mặt nữ nhi, nửa điểm cũng không cậy mạnh, đau năm phần hắn đều có thể thổi thành mười phần, chỉ để giành được sự đau lòng của nữ nhi.
"Vậy người đừng lộn xộn nữa," Giọng Minh San dịu dàng nhắc nhở hắn .
Ôm nữ nhi vừa thơm vừa mềm mại như vậy trong lòng, Thích Kỳ Niên sao có thể yên tĩnh, chỉ ngửi mùi hương của nàng, hắn đã cương rồi, huống chi còn dùng hai bầu vú nàng làm gối đầu.
Thích Kỳ Niên nâng cánh tay không bị thương lên, nhẹ nhàng vuốt ve bên eo nàng, giọng khàn khàn nói: "Bảo bối, cởi y phục ra đi, ta muốn gối trực tiếp lên vú dâm của con."
Hơi thở Minh San liền rối loạn, hô hấp cũng có chút run rẩy, nhỏ giọng oán trách: "Người không phải rất đau sao? Sao còn có sức chơi trò lưu manh mạnh?"
"Chính vì đau nên mới phải tìm cách phân tán sự chú ý," Thích Kỳ Niên ngụy biện một cách nghiêm chỉnh.
Minh San trầm mặc một lúc, cũng không nói gì nữa, bảo hắn nâng mặt lên một chút, để nàng tiện cởi quần áo.
Thích Kỳ Niên thấy nàng dễ dàng bị thuyết phục như vậy, lại bắt đầu làm tới: "Cởi cả quần ra đi."
Mặt Minh San lập tức đỏ bừng, nhưng trong ánh mắt chăm chú của hắn, vẫn là từ từ cởi hết quần áo trên người, sau đó trần truồng nửa tựa xuống, còn chưa chờ nàng nằm ổn, hắn đã gấp gáp bò lên lại.
Nửa cơ thể đè lên giữa hai chân và bụng nhỏ trần trụi của nàng, khuôn mặt trực tiếp vùi vào đôi vú căng đầy của nàng, Thích Kỳ Niên sướng đến mức than dài một tiếng: "Ha... Thoải mái..."
Minh San cũng nhịn không được hừ nhẹ ra tiếng, mềm mại, nhỏ giọng nói: "Phụ thân, người đừng cọ."
Hô hấp nàng dần dồn dập, hai đầu vú biến thành hai viên đá nhỏ, vừa cứng vừa căng, không ngừng cọ xát gương mặt hắn: "Ưm... Đừng làm rách vết thương."
Thích Kỳ Niên cũng thở dốc, nuốt nước bọt, nói: "Bé đĩ, ta có chút nhịn không được, con phối hợp một chút, bằng không vết thương sẽ bị rách ra."
"Người... người đừng làm bậy, a a..." Nàng còn chưa nói xong, tay phụ thân đã sờ đến hạ thân, xoa môi lồn.
"Bé đĩ, vừa cởi y phục mà bên dưới đã ướt thành như vậy, tự con mở chân ra, để lộ lồn xinh ra đi, phụ thân muốn liếm lồn xinh của con."
"Người cẩn thận một chút."
Minh San nuốt nước bọt, mở hai cái đùi ra thêm một chút, chờ Thích Kỳ Niên dịch cơ thể xuống một ít, cái bướm nộn đỏ rực, chảy nước dâm của nàng, liền phơi bày trước mắt hắn.
Bất kể đã nhìn bao nhiêu lần, liếm bao nhiêu lần, khi lại nhìn thấy bướm non dâm đãng nàng, Thích Kỳ Niên vẫn bị mê hoặc đến mất hồn.
Hắn thở dốc, vội vàng vươn đầu lưỡi, gấp gáp liếm.
Rất dâm đãng, mùi vị rất ngọt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com