Chương 21: Hồi kinh
Bị người đút ăn có phải là một chuyện hạnh phúc hay không?
Chí Long cảm thấy đó là một loại tra tấn, một loại dày vò.
Bị trượng phu ôm vào trong ngực đút ăn, thường thường lại bị hắn lau vết mỡ, khiến cho cậu cũng không biết mình rốt cuộc ăn cái gì vào bụng.
"No chưa?" Hơi thở của Thắng Huyễn có chút không ổn, ngón tay đã rất quen mở ra trung y của cậu.
"Ừ... " Cậu bị hắn trêu chọc đến ý loạn tình mê, ngửa về phía sau tựa vào trong lòng hắn, chủ động nghênh đón khi hắn cúi xuống hôn.
Quần áo từng cái từng cái bị cởi ra, hai người rất nhanh ngã lăn vào trên giường, hơi thở giao triền.
Hắn có chút khẩn cấp tiến vào thân thể của cậu, tận tình phóng thích dục vọng của mình, mê muội nhìn bộ dáng kiều mỵ mọc lan tràn của cậu ở dưới thân mình.
"Huyễn... Ta có có thai... " Cậu muốn nhắc nhở hắn tiết chế.
"Ta biết." Hắn cùng với cậu mười ngón đan xen, tấm lưng cường tráng không ngừng thẳng tiến, gương mặt tuấn mỹ không gì sánh bằng lúc này yêu dã tà mị, có một loại hấp dẫn trí mạng, "Đừng lo lắng... Ta đã hỏi... Qua đại phu... "
Mây mưa qua đi, Chí Long ghé vào trước ngực hắn, buồn ngủ.
"Mệt mỏi sao?"
"Ừ."
"Em cũng thật là, đã có thai gần hai tháng, bản thân lại không biết." Tay hắn dọc theo lưng của cậu chậm rãi vỗ về, đắm chìm ở trong bầu không khí tên là "hạnh phúc".
Người nửa mê man có chút kinh ngạc giương mắt. "Hai tháng?"
"Đúng nha," Hắn cười khẽ, "May mắn thân thể của em tốt, tiểu tử kia cũng đủ cường tráng." Dù hắn thường xuyên không biết tiết chế hoan ái như vậy đều không có phản ứng không tốt gì.
Cậu vươn quyền đánh hắn hai cái, mắng: "Không biết xấu hổ." Loại lời này cũng nói được, da mặt thật dày.
"Chúng ta hồi kinh đi, có thai nên an thai thật tốt."
"... " Nói thật ra, cậu cũng không muốn hồi kinh, nhưng cũng hiểu được hắn nhất định sẽ mang cậu trở về.
"Không vui sao?" Hắn nâng mặt của cậu lên, hôn, "Chờ đứa nhỏ được sinh ra, chúng ta lại đi."
"Thật sự?" Mắt của cậu sáng rực lên.
"Đương nhiên."
"Tốt lắm, chúng ta trở về đi." Tuy rằng như thế, trong khẩu khí của vẫn mang theo một tia mất mát.
Thắng Huyễn hôn mạnh môi của cậu, cố ý hiểu lầm mất mát của cậu, "Long nhi của ta đây là đang mất hứng?" Xoay người một cái, hắn đem cậu đặt ở dưới thân một lần nữa, cúi người hôn mặt của cậu, "Xem ra là bổn vương chưa có hết sức, ta đây liền tiếp tục cố gắng, thẳng đến nương tử vừa lòng mới thôi... " Nụ hôn dần dần trở nên nóng bỏng hơn.
Cậu hơi hơi giãy dụa, muốn đẩy hắn ra, lại rước lấy hắn càng âu yếm và hôn nóng cháy.
"Đừng... "
"Long nhi... " Hắn là cỡ nào may mắn mới có được cậu, hắn cỡ nào muốn từ nay chôn ở trong cơ thể cậu không rời đi, hắn đối cậu là ăn trăm lần cũng không chán.
"Huyễn... " Cậu cũng nhướng lên nghênh hướng hắn, hai người chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ.
Tấm màn rũ xuống ở lúc không gió bên trong lay động, góc giường phát ra tiếng "két kẹt" nhịp nhàng, thật lâu thật lâu sau mới quay về yên tĩnh.
☆☆☆
Kinh thành, đông cung, thái tử cùng đương triều lão tướng gia sắc mặt ngưng trọng.
"Tướng gia, ngài cho rằng việc này phải làm như thế nào?"
Quyền Thừa Viễn vuốt râu dài dưới cằm mình, chậm rãi mở miệng, "Sứ thần phiên bang (nước khác) mấy ngày sau sẽ đến kinh thành, hoàng thượng đã muốn vì quốc sự gả đi tam công chúa."
Sắc mặt Thái tử lộ vẻ kinh ngạc. Lời nói của tướng gia cùng dề tài mới vừa rồi bọn họ nói là không liên quan gì đến nhau cả.
"Tam công chúa là con gái của Thục phi nương nương."
Thái tử bất động thanh sắc gật đầu. Đúng vậy, trước mắt tam muội là công chúa duy nhất trưởng thành, theo cách khác mà nói, chắc chắn phải đi, Thục phi đã nhiều ngày vì việc này phiền não không thôi.
"Lão thần có một ý tưởng."
"Mời tướng gia nói."
"Thiên kim của Phạm đại nhân tướng mạo đoan trang, tài học siêu phàm, nếu hoàng hậu nương nương nhận làm nghĩa nữ, phong làm công chúa, nhất định thích hợp gả đi phiên bang hơn Tam công chúa."
Sau khi hơi giật mình sững sờ, thái tử chậm rãi cười mở miệng. Tốt một cái một mũi tên trúng ba con chim, không hổ là người chấp chưởng tướng vị hơn mười năm, kể từ đó, Thục phi nợ ân tình mẫu hậu, lại diệt một phần kiêu căng của quý phi, mà Chí Long, con trai của Quyền tướng gia cũng ít một kẻ địch lớn.
Hay! "Vậy việc vương đệ đề cập làm sao chấm dứt?" Thái tử hưng trí bừng bừng muốn chăm chú lắng nghe.
"Điện hạ có ý như thế nào?" Tô lão tướng gia đánh một cái Thái Cực.
Thái tử khoát tay áo, vẻ mặt không sao cả, "Nhị đệ cùng ta tranh vị sớm không phải bí mật gì, tướng gia cứ việc can đảm nói." Ai nấy đều biết chỉ nghĩ hắn cùng vương đệ đấu nhau, chứ không hề biết rằng vương đệ cùng hắn vốn đã hình thành thỏa hiệp, Thắng Huyễn nhường hắn ngôi vua, cũng không có ý muốn chiếm đoạt, đổi lại, binh phù liền nằm trong tay đệ ấy. Cũng không phải vấn đề gì lớn, Thắng Huyễn đã không có ý tranh giành, binh phù liền trong tay hắn cũng không sao, hơn nữa Thắng Huyễn thực sự là có tài cầm quân.
Nhưng nhiều kẻ ngoài cuộc không biết, lại cứ nghĩ bọn họ tranh giành, liền hoặc là lợi dụng sức lực của vương đệ để chiếm ngôi, hoặc liền muốn trừ khử vương đệ.
Mấy năm nay vương đệ ru rú trong nhà, bọn họ không có cơ hội, lần này dẫn thê tử ra ngoài đi xa mới cho bọn họ thừa cơ hội, muốn mượn đao giết người, việc này thật to chọc giận vương đệ hộ thê sốt ruột, cũng đẩy lão tướng gia đi ra.
Quyền tướng gia hơn mười năm ổn cư tướng vị, tâm tư chi mượt mà lão đạo, đã sớm là cấp bậc lão hồ li, vương đệ gởi thư nói, mọi sự thỉnh giáo tướng gia, tất cả an bình. Cho nên nắm tâm tư ngồi mát ăn bát vàng, hắn đơn giản đem mọi việc đổ lên trên người Quyền lão tướng gia, khiến cho lão hồ li đi phiền não giải quyết.
"Vậy liền làm phiền Hoàng hậu nương nương ra mặt điều đình. Sắc trời không còn sớm, lão thần cáo lui."
"Được rồi." Thái tử có chút không cam lòng gật đầu, "Người tới, đưa tướng gia ra cung."
Nghĩ, hắn lại mỉm cười lên. Ngồi trên ngôi vị hoàng đế nhất định là cô độc, mà hắn có thể có tướng gia phụ thần như vậy, vương đệ trợ lực như vậy, thật sự là cực kỳ khó được.
Thôi vương hồi kinh, khí thế tin tức hừng hực như lửa truyền lan trong kinh thành.
Nghe nói Quyền lão tướng gia hạ triều bất chấp về tướng phủ, trước hết chạy đến Thôi vương phủ tìm con trai, kết quả bị cự cho ngoài cửa.
Thị vệ giữ cửa nói là, Vương gia Vương phi đi xa trở về, muốn nghỉ ngơi trước.
Ngày kế, hoàng đế hạ chỉ, muốn vợ chồng Thôi vương vào cung nói việc nhà.
Kết quả, sau khi Thôi vương đưa tấu sớ lên, một đống thuốc bổ lớn liền giống như không cần ngân lượng, như lưu thủy đưa vào Thôi vương phủ.
Thẳng đến ngày thứ ba, lão tướng gia nhớ con trai sốt ruột mới được như ý nguyện gặp được con trai bảo bối.
"Cha --"
"Long nhi--"
Nhìn cha con lão tướng gia mỗi lần gặp tất trình diễn tình cảnh hùng ôm thân thiết, tuy rằng đã thấy lại không thể trách, nhưng mọi người vẫn nhịn không được rút khóe miệng một chút. Vì sao mỗi lần bọn họ đều khiến cho giống như thất lạc nhiều năm gặp lại vậy?
"Con thật sự mang thai?" Lão tướng gia còn có chút không tin.
Thắng Huyễn ở bên cạnh lập tức trừng lại đây. Có ý tứ gì? Là hoài nghi nhân phẩm của hắn hay là năng lực của hắn?
Chí Long gật đầu. "Đúng nha."
"Ta còn tưởng Vương gia nói lung tung." Tô lão tướng gia vỗ vỗ ngực, một bộ biểu tình nhẹ nhàng thở ra, nghiêm trọng kích thích đến Vương gia quyền cao chức trọng của Đại Nghiệp hoàng triều.
"Quyền thừa tướng --" Một chữ một chữ toả ra khí lạnh.
Quyền Thừa Viễn giống cái gì cũng chưa cảm giác được, quay đầu khẽ cười với hắn, "Thần chúc mừng Vương gia."
"... Không khách khí." Khẩu khí của Thắng Huyễn thập phần cứng ngắc.
"Vương gia rời xa kinh thành mấy ngày, kinh thành có thật nhiều việc vui đấy."
"Bổn vương hẳn nên cảm tạ tướng gia giúp người thành đạt." Vẫn bình tĩnh thong dong, vô hỉ vô kinh.
Nhưng cho dù mặt hắn không chút thay đổi, kỳ thật vẫn là rất bội phục tâm kế của nhạc phụ, lại nghĩ đến để cho mẫu hậu đem Phạm Nguyệt Hoa nhận làm nghĩa nữ, rồi sau đó gả chồng xa hòa thân. Chuyện này vừa xong, những người còn lại liền đánh mất ý tưởng đem con gái đưa vào Tấn vương phủ, bọn họ thầm nghĩ mang đến vinh hoa phú quý cho con gái, không có kẻ nào không bằng cầm thú lại muốn để cho con gái rời xa tổ quốc, đến nơi lạnh khủng khiếp ở biên cương sinh sống.
Nhất là nhờ chuyện này, Thục phi vì con gái không cần gả chồng xa hòa thân mà đứng cùng trận tuyến với mẫu hậu, thật không lường trước được.
"Đâu có đâu có." Vì con trai bảo bối của ông, làm gì cũng không quá mức, huống chi là những người đó khiêu khích trước. Ông ở tướng vị hơn mười năm, cho dù một lòng vì công nhưng vẫn là có mạng lưới quan hệ của mình, thật chọc giận ông cũng không phải chuyện tiện nghi gì.
Chí Long ở một bên nghe ra chút manh mối, vội vàng kéo kéo vạt áo phụ thân, "Cha, người làm gì những thiên kim tiểu thư đó vậy?"
Tô Thừa Viễn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không có làm cái gì, chỉ là làm mai, kéo tơ duyên."
Cái này gọi là không có làm cái gì sao?
Cậu không nói gì nhìn phụ thân, nhìn lại trượng phu trấn định tự nhiên, đột nhiên cảm thấy giống như tất cả chuyện có liên quan với cậu, cậu đều là người cuối cùng biết được...
"Không biết có sao đâu." Nhìn ra cậu để ý, Thắng Huyễn kéo cậu vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng của cậu.
Vẻ măt Tô Thừa Viễn không sao cả. "Ừ nha, việc nhỏ này không cần để ý."
"Cha, vì sao hôm nay người mới đến xem con?" Thôi vương phi đáng thương hề hề nhìn phụ thân.
Nghe vậy, Quyền lão tướng gia vẻ mặt oan uổng, chỉ vào con rể phong nhã tuấn dật lớn tiếng nói: "Rõ ràng là hắn không cho ta đến xem con! Con trai a, cha rất hối hận lúc trước không mật báo với con, thế này mới khiến con lầm gả cho Thôi vương."
Biểu tình ân hận lúc đầu đã làm sai thật sâu kích thích Thắng Huyễn, lông mày của hắn nhảy mấy cái, hừ một tiếng, "Tướng gia nói cẩn thận."
"Vương gia --" Cậu thấp giọng than nhẹ, "Ta đến tướng phủ ở vài ngày được không?"
Thắng Huyễn không hề nghĩ ngợi liền một ngụm từ chối, "Không được."
"Vì sao?" Cha và con trai trăm miệng một lời đặt câu hỏi, thậm chí ngay cả biểu tình và giọng điệu đều giống nhau chín phần.
Trong lòng Vương gia lại bắt đầu ghen tỵ, dùng một loại khẩu khí thật bá đạo nói: "Bổn vương không muốn."
"Cũng không phải cho ngươi đi thăm, ngươi không muốn cái gì?" Thôi vương phi dẫn đầu một tiếng giễu cợt.
"Chúng ta cha và con trai gặp nhau, cho dù là Hoàng Thượng cũng sẽ không ngăn trở!" Quyền tướng gia là người thứ hai sẵng giọng. Cha và con trai đồng tâm, đồng tâm vì lợi ích.
Đối mặt sự đồng tâm hiệp lực của Quyền cha con, khí thế của Thôi vương điện hạ Đại Nghiệp hoàng triều thật sự thấp một đoạn.
"Bổn vương nói không được chính là không được!"
"Cùng lắm thì lão phu lại vào cung xin thánh chỉ." Quyền Thừa Viễn một bộ biểu tình "cái này thật dễ dàng".
Thắng Huyễn nhất thời không nói gì. Hắn đương nhiên biết nếu lão nhạc phụ lấy lý do này đi thỉnh chỉ, phụ hoàng mười phần mười sẽ đáp ứng, dù sao bọn họ quân thần nhiều năm, một chút mặt mũi thật sự chỉ là việc nhỏ.
Mà hắn cũng không muốn lại làm cho phụ hoàng hạ cái loại thánh chỉ khiến người cười rụng răng này, cho nên kết quả cuối cùng đó là Thôi vương phi vô cùng cao hứng kéo lão tướng gia rời đi Thôi vương phủ, còn lại phía sau là Thôi vương mặt trầm như mực, bị người vô tình vứt bỏ.
☆☆☆
Từ khi Thôi vương phi về tướng phủ ở, dân chúng đột nhiên phát hiện bóng dáng Thôi vương bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở bốn phía tướng phủ.
Vì sao là bốn phía?
Đó là bởi vì Quyền lão tướng gia không chối từ vất vả từ trong cung thỉnh chỉ, thuận tiện kéo vài đại nội cao thủ làm hộ viện (bảo vệ phủ), canh phòng nghiêm ngặt tử thủ ngăn chặn Thôi vương vào phủ.
Này chính là trả thù!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com