Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Lưu lại tâm nương tử

Chí Long không hiểu sao lạnh dọc sống lưng, thân mình cũng lâm vào cứng ngắc.

Thân mình bỗng dưng bị hắn dùng lực ôm sát, làm cho cậu thiếu chút nữa hô hấp không được, nhưng cậu cũng không dám giãy dụa, bởi vì trực giác nói cho cậu, lúc này giãy dụa tai hại vô ích.

Thôi Thắng Huyễn tựa đầu chôn ở gáy của cậu, cố gắng bình phục dần dần hơi thở không khống chế được, hắn nghĩ đến, từ sau khi thành thật hắn thật sự chiếu cố cậu rất tốt, nếu không hai ngày này tiểu thê tử của hắn không có khả năng dư thừa tinh lực chạy chung quanh như vậy.

Nhưng vì sao hắn phải một mình nhẫn nại đây? Nhìn biểu tình của cậu tựa hồ cũng không có nửa điểm động tình với hắn, trong lòng Thôi Thắng Huyễn thật bất mãn, liền vùi đầu ở gáy của thê tử hung hăng cắn hôn, đến khi để lại mấy đoá hôn ngân xinh đẹp, mới cảm thấy mỹ mãn dừng lại.

Tâm vẫn treo cao của Chí Long vừa mới vừa buông, liền nhìn đến hắn kéo thẳng hai chân đang mở ra của cậu, không khỏi cả kinh, ngay sau đó lại nhìn đến hắn đem hai chân của cậu làm gối đầu nằm xuống.

"Vương gia --"

"Có việc?"

".... Mặt đất lạnh." Kỳ thật cậu muốn hắn buông tha hai chân đáng thương của cậu, nhưng cuối cùng nói ra miệng, lại hoàn toàn là ba chữ ngược lại.

"Yên tâm, thân mình bổn vương thật sự tráng kiện." Hắn cười đưa tay nhéo nhéo cằm của cậu, vừa lòng nhìn đến biểu tình e lệ lại không thể phát tác của cậu, sung sướng nhắm mắt dưỡng thần.

Thê tử của mình nhìn được lại không ăn được, đùa giỡn một chút cho đỡ thèm hẳn là sẽ không đưa tới sự oán trách mới đúng, cho nên Thôi Thắng Huyễn thật sự yên tâm thoải mái.

Nhìn nam nhân gối lên đùi mình mà chợp mắt, Chí Long lại đem ánh mắt nhìn phía cây xanh thấp thoáng sau tường viện kia, bên ngoài là cuộc sống tự do cậu hướng tới, gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.

Cậu không nên nhất thời quyến luyến mùi hoa hoè thơm ngát mà dừng bước, chỉ cần đi thêm vài bước, ở sau mấy cây hoè chính là cửa sau của tướng phủ, đi ra ngoài liền có thể tìm nơi nương tựa tự do ôm ấp, mà không phải như bây giờ chỉ có thể nhìn trời than thở, ảo não thêm hối hận.

Cha nói đúng, ở bên cạnh người như Thôi vương, có cơ hội đừng nên lãng phí, mà cậu tựa hồ lãng phí một cơ hội khó được.

Ở vương phủ hắn phái người canh thật sự chặt, đến tướng phủ vốn là cơ hội thoát thân dễ dàng nhất của cậu, nhưng, cơ hội này tựa hồ chắp cánh bay đi .

Nhưng hắn thật sự là rất kỳ quái, nào có người đối với thê tử của mình cấp bách nhìn chòng chọc vậy , chẳng lẽ ở trên mặt cậu có viết to bốn chữ "Ta muốn chạy trốn" sao?

Hơn nữa, cho dù biết cậu muốn chạy trốn, hắn cũng có thể lấy lòng dạ rộng lớn của một Vương gia để cười trừ, thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của cậu chứ? Lần tứ hôn này nguyên bản cũng rất khong tốt, cậu làm người vợ bỏ trốn, hắn làm người chồng tức giận, sau đó lại cưới nương tử mới qua cửa, thật là kết cục mỹ mãn..... Tuy rằng khi cậu nghĩ đến hắn cưới nương tử, ngực có điểm buồn, nhưng đây không phải vấn đề lớn gì.

Cho nên cậu không nghĩ ra, không nghĩ ra nam nhân một thân mang đủ tài mạo quyền thế này, vì sao đối với chuyện cậu muốn làm người vợ bỏ trốn lại để ý như vậy?

Ánh mặt trời xuyên thấu qua những kẽ lá cây, dừng ở trên người hai người, thiếu niên vẻ mặt hoang mang cùng nam nhân mặt mang ý cười như đang nằm mộng đẹp, tổ hợp thành một hình ảnh có chút quái dị, lại thập phần hài hòa mỹ mãn.

Một màn này xem ở trong mắt Quyền lão tướng gia vừa lặng lẽ đi vào, nếp nhăn ở khoé mắt khi cười không tự giác sâu sắc hơn, sau này, có lẽ, Thôi vương có thể đuổi theo được cước bộ quá mức vội vàng của con trai ông

Con trai bảo bối này của ông vì phương thức nuôi dạy hoàn toàn phóng khoáng của ông mà tính tình không giống nam tử bình thường, ông vẫn luôn lo lắng cho hạnh phúc của con trai, có lẽ hiện tại ông đã có thể yên tâm rồi.

Nhưng mà -- trong mắt Quyền lão tướng gia hiện lên vài tia vui sướng hư hư thực thực khi người gặp họa, Thôi vương không phải nam nhân thế tục bình thường, nhưng muốn bắt giữ được con trai không an phận này của ông, chỉ sợ cũng phải trả giá không ít tâm lực.

-----------------------------

Gió nhẹ phất qua mặt hồ, tạo thành gợn sóng nhè nhẹ, liễu xanh ven hồ lay động trong gió.

Gió chạng vạng cũng có chút mát mẻ, nhiệt độ mặt trời cũng ôn hòa rất nhiều, dừng ở trên người thật thoải mái.

Thôi vương phi đang cầm cần thả câu, Thôi vương ngồi ở trên giường nhỏ không xa phía sau cậu đọc sách.

Ánh mắt tuy rằng nhìn chằm chằm cần câu, nhưng tâm của Chí Long đã sớm bay lên chín từng mây.

Cậu thật sự rất nhàm chán, cũng rất buồn bực.

Mỗi khi nhận được ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ của thị nữ trong phủ, cậu rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

Có cái gì đáng hâm mộ? Nam nhân thanh nhàn mà biến thái phía sau, rõ ràng xem cậu như phạm nhân chặt chẽ giám sát, từ sau khi thăm nhà bố mẹ về phủ đến bây giờ, cậu cơ hồ không rời đi tầm mắt của hắn.

Nguyên nhân chính là cậu đã định trốn đi từ cửa sau, nhưng không thành công, còn nhỏ nhen giám sát cậu làm gì chứ?

"Nương tử, cá mắc câu."

Tiếng nói bất thình lình phát ra bên tai, làm cho cậu cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Ngươi ngươi... " Hù chết cậu .

"Ai nha, đều do bổn vương không tốt, đã doạ nương tử."

Ngươi rõ ràng chính là cố ý, cậu dùng ánh mắt khiển trách hắn.

Hắn lại mang vẻ mặt không cho là đúng, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Câu cá giúp tâm tình thoải mái mà thôi, nương tử không cần nhập tâm như thế."

Ai cần ngươi lo. Tiếp tục dùng ánh mắt khiển trách hắn.

"Nếu câu cá thấy phiền, liền làm việc khác, không cần làm khó dễ chính mình." Hắn một bộ săn sóc ôn nhu.

"Ta không phiền." Cậu chính là nhìn hắn phiền mà thôi.

"Nhưng ta xem nương tử rõ ràng là biểu tình thật phiền."

Người này tuyệt, đối, là, cố, ý! Chí Long hung hăng trừng lại.

Thôi Thắng Huyễn nhịn cười, "Muốn uống ly trà hạ hoả hay không?" Xem mắt tiểu thê tử của hắn sắp phun ra lửa, hạ nhiệt độ là tất yếu.

"Ta không khát." Cậu cứng rắn cự tuyệt.

"Câu cá không được cũng không cần tự mình cáu kỉnh, uống trước ly trà tĩnh tâm, đợi lát nữa lại câu." Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, vừa nói vừa lôi kéo cậu đi đến nhuyễn tháp của mình.

Không tình nguyện bị người ấn ngồi trên nhuyễn tháp, trong tay cũng bị nhét vào một ly trà, người hầu hạ chung quanh rất nhiều, Chí Long chỉ có thể làm bộ vui vẻ nhận, nâng chén uống trà.

Cậu không quen cuộc sống mà vô luận đi đến đâu cũng có vô số ánh mắt nhìn, cảm giác ngay cả hô hấp cũng không dễ dàng, cậu rất hoài niệm những ngày tháng tự do tự tại vô câu vô thúc trước kia.

Nhưng -- mày nhăn lại, hiện nay cậu làm sao có thể thoát khỏi khốn cục như vậy, một lần nữa hồi phục cuộc sống thích ý trước kia?

"Đang suy nghĩ chuyện gì?" Giọng nam tao nhã đáng giận lại vang lên.

Cậu cam chịu.

"Nghĩ cái gì đến mức xuất thần như vậy?"

Nghĩ xem làm sao thoát đi ngươi, lời này đương nhiên không thể nói ra, cậu cười cười, che dấu, đem ánh mắt chuyển đến trên mặt hồ, "Thời tiết càng ngày càng nóng."

"Sợ nóng sao?"

"Bình thường, chỉ là chán ghét cả người đều là mồ hôi dính nhầy --" Nói chưa xong, cậu đột nhiên nghĩ đến hai người mỗi lần xong chuyện phòng the đều là mồ hôi đan vào, một cỗ khô nóng không hề báo động trước thổi quét đến, làm cho cả người cậu nhất thời như thiêu cháy.

Thấy mặt cậu đột nhiên đầy mây đỏ, ánh mắt lóe ra, tâm niệm của Thôi Thắng Huyễn vừa chuyển, có chút ý xấu cười đi qua, "Suy nghĩ cái gì? Đến nỗi cả người đều nóng."

"Không... Ta nào có... "

Thê tử của hắn ở bên ngoài thì sang sảng, nhưng mỗi khi chạm đến việc khuê phòng thì mặt sẽ ửng hồng, ngượng ngùng vô cùng, làm cho hắn nhịn không được đùa cậu lần nữa.

"Chẳng lẽ thời tiết quá nóng bị cảm nắng? Xem mặt em đỏ như tô son." Vẻ mặt hắn thân thiết, sờ sờ mặt của cậu, giả quan tâm, đi ăn đậu hũ mới là thật.

"Không... " Hắn muốn sờ đi nơi nào? Làm gì càng sờ càng đi xuống?

"Người tới, lấy khăn lại đây."

Lập tức có người đưa đến khăn ướt đã được nhúng qua nước đá.

"Trước lau một chút, bị cảm nắng sẽ không tốt lắm." Phía trên Thôi Thắng Huyễn là ánh mặt trời đã về chiều ở phía tây, trợn mắt nói dối, cầm khăn lông ướt muốn tiến vào dưới vạt áo thê tử.

Chí Long nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hắn, dùng sức chụp tay hắn ra, chính mình lấy khăn ướt thấm ước đá lau mặt, để hóa giải độ ấm trên mặt.

Một gã thị vệ vội vàng đi tới, đưa lên một cái thiệp mời,"Vương gia."

"Ai?"

"Lại bộ Trình đại nhân thỉnh Vương gia qua phủ ngắm trăng."

Ánh mắt Chí Long lập tức sáng ngời, "Vương gia đi sao?"

Hắn quay đầu nhìn cậu, vuốt ve cằm mình, cười như không cười hỏi: "Vì sao ta cảm thấy nương tử tựa hồ thật hy vọng ta đi?" Cho dù hắn không ở trong phủ, cậu nghĩ chính mình còn có cơ hội chạy trốn sao?

"Sao, làm sao có thể đây? Vương gia nghĩ nhiều." Cậu hỗn loạn thưởng thức phong cảnh quanh mình tránh đi ánh mắt thăm dò của hắn.

"Nga --" Hắn kéo âm cuối dài ra, chuyện đột nhiên vừa chuyển, "Đêm đó cùng đi đi."

"A?" Cùng đi? Cậu mới không cần. "Ta không nên đi."

"Vì sao?"

"Ta... Có chút không thoải mái."

"Sao lại không thoải mái?"

"Đầu có chút đau, dường như bị cảm nắng." Không phải mới vừa ác ý nói cậu bị cảm nắng sao? Tốt, cậu hiện tại lấy lý do đó dùng.

"Như vậy ..."  Thôi Thắng Huyễn cong cong khóe miệng, nghiêng mặt hướng về phía thị vệ đang chờ hắn cười, "Nói cho người đưa thiệp mời, Vương phi thân thể không khoẻ, bổn vương không có tâm tình ra ngoài, ngày khác lại quấy rầy Trình đại nhân."

Thấy thê tử cứng họng, bộ dáng á khẩu không trả lời được, Thôi Thắng Huyễn tâm tình thật tốt cười ha ha.

"Các ngươi đang làm cái gì?"

"Tham kiến Vương phi."

"Rốt cuộc đang làm cái gì?" Cầm trong tay một quả táo đã cắn mấy miếng, Chí Long vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh trong phòng ngủ.

"Đổi giường."

"Đổi giường? Vì sao?" Giường bọn họ ngủ thật rắn chắc, không có việc gì đi đổi làm gì?

Nhóm tỳ nữ một khắc cũng không nhàn rỗi, "Bẩm Vương phi, chúng nô tỳ không biết vì sao, chỉ biết là Vương gia phân phó như vậy."

"Vô duyên vô cớ đổi giường làm gì, người đó đâu?"  Vừa nói như vậy cậu liền nghĩ tới, hôm nay dường như sau khi rời giường sau thì không nhìn thấy người nọ.

"Vương gia ra ngoài."

Ra ngoài?

Nhìn đến Vương phi lộ ra biểu tình kinh ngạc, vài thị nữ liếc nhau, vụng trộm lộ ra nụ cười ái muội, từ sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên Vương gia hành động một mình, không chỉ Vương phi cảm thấy kỳ quái, ngay cả bọn họ cũng thấy rất kỳ quái.

"Hắn có nói khi nào thì trở về không?" Cơ hội khó được, lần này cậu không muốn lại buông tha cho.

"Vương gia chưa nói."

Đáp án tới tay, tâm tư Chí Long bắt đầu chuyển động.

"Các ngươi tiếp tục công việc, ta đi nơi khác nghỉ ngơi một chút."

"Vâng, Vương phi đi thong thả."

Ly khai phòng ngủ, Chí Long lững thững đi trong vương phủ, vừa đi vừa suy nghĩ phương pháp thoát thân.

Thôi Thắng Huyễn tuy rằng không ở, nhưng thị vệ trong vương phủ, thị vệ "Bảo hộ" cậu cũng không có biến mất, muốn thoát thân dưới sự quản lý của đám thị vệ này, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng Vương gia không ở, trong vương phủ này cậu là Vương phi chẳng phải lớn nhất sao? Nghĩ đến điểm này, miệng cậu không tự giác giương lên, nhẹ nhàng mở miệng, "Người tới, chuẩn bị kiệu, ta muốn ra ngoài."

"Cho tiểu vương hỏi một tiếng, nương tử muốn đi đâu đấy?" Một thanh âm dễ nghe truyền tới từ chỗ rẻ gấp khúc trong hành lang, sau đó là một đạo bóng dáng phiêu dật tiêu sái xuất hiện theo.

Không thể nào... Trong lòng Chí Long kêu thảm thiết một tiếng.

"Nương tử, ta còn đang đợi đáp án của em đấy." Thôi Thắng Huyễn vừa gấp lại cánh quạt, vừa thong thả khoan thai chuyển qua chỗ rẽ hành lang, đi về phía cậu.

Không cam lòng quay đầu, cậu nhíu mày mím môi nhìn nam nhân luôn ngăn nắp mỹ lệ, một bộ tài tử phong lưu, trượng phu mới cưới gần một tháng của cậu.

"Nha, tiểu vương khi nào đắc tội nương tử đại nhân, sao vừa thấy tiểu vương liền bày ra mặt khổ qua vậy?"

Mặt của ngươi mới giống khổ qua đấy. Chí Long oán hận nghĩ, ngoài miệng cũng trả lời lại, "Ta coi Vương gia cũng là mang vẻ mặt xuân phong đắc ý(ý chỉ vui vẻ, cao hứng), không biết chuyện gì làm cho Vương gia cao hứng như thế?"

"Nương tử đoán xem."

"Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, làm sao có thể đoán được."

"Nương tử đang tức giận?"

"Không, có!"

"Được rồi, cứ coi như nương tử không tức giận." Hắn dừng lại, mày kiếm giương nhẹ, vân đạm phong khinh tiếp tục nói: "Nương tử còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tiểu vương, muốn đi đâu?"

A -- không có người nói cho hắn truy tìm căn nguyên quá mức thì kết cục cũng không tốt sao? "Không có gì, chính là nhìn thấy Vương gia không ở, cho nên mới đi ra ngoài giải sầu."

"Nhớ ta sao?" Có người cười làm nếp nhăn trên mặt càng sâu sắc.

Trên mặt Chí Long nhất thời nóng lên, người này thật đúng là miệng không ngăn cản, một chút cũng không cố kỵ có hạ nhân ở đây.

"Không phải."

"Nương tử không cần ngượng ngùng, nếu không tại sao ta không có ở đây, em liền buồn muốn ra ngoài?"

Đó là bởi vì ngươi bình thường như cái bóng nhìn chằm chằm, thật vất vả ngươi không ở đây, ta đương nhiên muốn nắm chắc thời gian trốn chạy, nếu không thật muốn ở trong vương phủ như cái lồng chim này sống cả đời sao?

"Vốn là muốn trở về phòng nằm nghỉ, kết quả bên trong đang đổi giường, cho nên ta nghĩ ra ngoài đi một chút, thuận tiện ăn chút trà bánh."

Hắn nhướng mày lên, "Trong phủ không có trà bánh sao?" Lý do này cũng không đẹp cho lắm.

"Vương phủ đương nhiên có trà bánh, chẳng qua ta muốn ăn trà bánh không có ở vương phủ thôi."

"Nga?" Thôi Thắng Huyễn có hứng thú ,"Ta đây nhưng thật ra muốn biết, chỗ nào có trà bánh khiến nương tử cảm thấy hứng thú, mà Thôi vương phủ của ta lại không có?"

"Biết làm cái gì?"

"Đem đầu bếp đến vương phủ lưu lại tâm của nương tử." Hắn trả lời thật tự nhiên, lại cố ý nhấn mạnh ở mấy chữ "lưu lại tâm của nương tử".

Chí Long chật vật lảng tránh ánh mắt hắn, tâm lại vì những lời kia mà không hiểu kinh hoàng không ngừng.

Hắn là có ý tứ gì... Rũ mắt xuống, Thôi Thắng Huyễn hơi hơi gợi môi lên, xem ra, cậu cũng không phải không có cảm giác.

"Chúng ta đi thôi."

"... " Đi chỗ nào?

Nhìn ra mờ mịt của cậu, hắn cười dùng phiến quạt gõ cái trán của cậu một chút, "Đi ăn trà bánh em muốn ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com