Chương 8: Bỏ chạy hay không bỏ chạy?
Chí Long nghe thấy lời này, tim lại bắt đầu nhảy loạn, chỉ phải giơ không bàn tử (không nói về đề tài này nữa) về phía tú bà đang ồn ào, muốn mượn ăn để bình ổn lại phần cảm giác quái dị kia. "Đại nương, điểm tâm đã hết, ta còn muốn ăn."
"Lão nương mở thanh lâu!"
"Ta cũng không phải ăn điểm tâm không trả tiền, đều có trả tiền." Chí Long đúng lý hợp tình cãi lại.
"... Ta đi tiếp đón khách, ngươi cứ từ từ ăn điểm tâm của ngươi đi." Quăng cho cậu một cái xem thường thật to, sau khi phân phó hạ nhân đem thêm điểm tâm lên Hạ đại nương liền lắc mông đến một bên tiếp đón khách.
"Ta tốt xấu cũng là khách, thái độ phục vụ của Hạ đại nương thật kém cỏi." Chí Long tức giận hướng về bóng dáng của tú bà làm cái mặt quỷ.
Thắng Huyễn tựa lưng vào ghế ngồi, cười như không cười nhìn thê tử, "Em làm sao có thể nghĩ đến loại địa phương này để ăn điểm tâm?"
"Bởi vì một cái sai lầm xinh đẹp."
"Sai lầm xinh đẹp?"
"Ừ." Cậu cười híp mắt."Có một năm ta đi ngang qua trước cửa Lạc Phượng các, mơ hồ bị hai tỷ tỷ kéo vào cửa."
"Sau đó cảm thấy tò mò nên cũng an vị."
Vẻ mặt cậu kinh ngạc. "Ngươi làm sao mà biết?"
Thắng Huyễn buồn cười. "Bởi vì em thoạt nhìn chính là người sẽ làm như vậy."
"... "
"Điểm tâm nơi này ăn ngon thật sao?"
Hưởng thụ ánh mắt giận dữ của tiểu mỹ nam bên cạnh, hắn tự ý đưa tay hướng về phía đĩa điểm tâm vừa mới đem lên, cầm một khối đưa vào trong miệng, hương hoa lài thanh nhã nhất thời khuếch tán ở trong miệng, điểm tâm mềm mại cơ hồ vừa vào liền tan, nhưng vẫn còn lưu lại mùi hương.
"Thế nào thế nào?" Bộ dang vội vàng của cậu giống như cậu mới là tác giả của phần điểm tâm này.
"Không nghĩ đến nương tử lại là người ham ăn." Dừng một chút, hắn cười, "Ăn thật ngon."
Cậu vui vẻ cười "Cho nên ta mới nói trong phủ không có điểm tâm ta muốn ăn."
"Ừ." Hiện tại hắn hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn như cũ tin tưởng ăn điểm tâm mà cậu nói chỉ là cậu lấy cớ khi gặp chuyện thôi.
Hơi hơi rũ mắt xuống, trong lòng Chí Long âm thầm tính toán. Thanh lâu là nơi long xà hỗn tạp, ở trong này thoát thân rất dễ dàng, chỉ cần đá hắn đi là được...
Thắng Huyễn cứ một ngụm một ngụm ăn điểm tâm, ánh mắt hắn nhìn như đang thưởng thức oanh oanh yến yến trong lâu, kì thật vẫn lưu tâm đến người bên cạnh.
Hắn sớm nói qua, muốn bắt lại tiểu thê tử này là chuyện không dễ dàng, bất quá, hắn cũng thích thú, dù sao cuộc sống bình tĩnh quá mức rất không thú vị!
Kết cục của uống nhiều nước trà tự nhiên là phải đi thăm nhà vệ sinh.
"Lý do không chê vào đâu được như vậy, chung quy không có sai sót gì chứ?" Cước bộ nhẹ nhàng, Chí Long vui vẻ đi ngang qua nhà xí, hướng về phía cửa sau của Lạc Phượng các mà mình đã rất quen thuộc.
Tự do a, thế giới rộng lớn a, chúng ta rốt cục nối lại tiền duyên (duyên phận lúc trước)!
Tuy rằng cũng có chút ngại ngùng với người nam nhân kia, nhưng cậu thật sự bị buồn hỏng rồi mới ra hạ sách này, ai bảo hắn cứ nhắm mắt theo đuôi, còn luôn khiến lòng người rối loạn làm chi...
Cước bộ đột nhiên càng chạy càng chậm, càng chạy càng nhỏ, kỳ thật nam nhân kia cũng không tệ lắm, bộ dạng tuấn tú, phi thường dưỡng mắt cậu, đối với cậu coi như tốt, trừ bỏ rời đi, cái gì đều cho cậu, lúc này ngay cả thanh lâu cũng cho cậu vào, nam nhân này so với cha cũng không sai biệt lắm, có trượng phu như vậy, tựa hồ thật sự rất đáng quý...
Không đúng không đúng, tự do so với một trượng phu đáng quý quan trọng hơn, đây chính là niềm tin mà mình sẽ không phủ định, hiện tại sao lại có thể dao động?
Đứng trước cửa sau, tay Chí Long đặt tại chốt cài cửa, lại càng thêm chần chờ, trong đầu trừ bỏ ý niệm chưa suy nghĩ rõ vừa rồi, còn có biểu tình cười như không cười của nam nhân kia cùng ánh mắt ý vị thâm trườnggiống như có thể nhìn thấu hết thảy, rõ ràng là trêu tức, cứ như nhổ lông trên lưng của cậu vậy.
Ngón tay rút về nắm thành quyền, cậu oán hận cắn răng.
Mở hay là không mở?
Nếu hắn thật sự hiểu rõ trong lòng, như vậy một khi cậu mở cánh cửa này ra, kế tiếp nhất định phải đối mặt sự khiển trách lần nữa của hắn.
Mà nếu đó chính là thủ đoạn hắn mê hoặc mình, như vậy mở ra cánh cửa này, cậu có thể chạy về phía tự do... Đương nhiên, đây chính là bước đầu tiên của chạy về phía tự do, quá trình kế tiếp đương nhiên sẽ không thoải mái như vậy.
Chí Long theo bản năng lắc lắc đầu.
Trước kia, cậu luôn theo tính mà làm, nghĩ đến liền làm, nay lại bắt đầu cố kỵ, bắt đầu chần chờ... Thôi Thắng Huyễn tổng chính là một người khiến người ta kiêng kỵ, ngay cả người làm việc không nghĩ hậu quả như cậu, cũng đã bất tri bất giác trở nên càng ngày càng cẩn thận.
Quên đi, ngồi mà nghĩ, không bằng đứng dậy mà đi. Nghĩ nhiều cũng vô dụng, cần bước ra bước đầu tiên, mới có thể biết con đường kế tiếp phải đi như thế nào, nếu không ở trong này nghĩ nhiều cũng uổng phí công phu.
Chậm rãi mở cửa ra, ngõ nhỏ bên ngoài âm u thanh tĩnh mà hẻo lánh, không ai. Cậu thở dài ra, nhấc chân bước ra.
Sau khi đi được năm bước, cậu mạnh dừng lại thân mình, sắc mặt phút chốc biến đổi.
Không đúng!
Cửa sau không đúng!
Cửa sau Lạc Phượng các và cửa trước đều giống nhau, đều có người gác , vì để phòng ngừa cô nương tìm cơ hội bỏ chạy, thế mà hôm nay ngay cả một người đều không có.... Cảm giác lạnh nhanh chóng truyền lên từ lưng.
Tâm niệm chuyển động hết sức, cậu lập tức xoay người chạy về Lạc Phượng các.
Hậu viện vẫn yên tĩnh như trước, có thể nghe thấy tiếng cười vui ở đằng trước, mà mạt bóng dáng đứng trong hành lang kia, có phong nguyệt khôn cùng và thấy mà chói mắt nói không nên lời.
Thắng Huyễn tươi cười thản nhiên, ung dung hỏi: "Nương tử, chẳng lẽ là đã quên cái gì?"
Tâm tình cậu phút chốc trầm xuống dưới biển sâu. ".... Vương gia sao lại có thể đến hậu viện?"
Ngẩng đầu nhìn trời, hắn nhẹ lay động cây quạt trong tay, vân đạm phong khinh trả lời, "Ngắm phong cảnh, nương tử còn không có trả lời vấn đề của ta, ngươi đã quên cái gì?"
"Ta... Đã quên nói với Vương gia mình muốn đi trước một bước." Cậu cắn môi, đang giận ý nghĩ của mình, cũng giận hắn tiểu nhân.
Hắn thở dài, có chút bị thương nhìn cậu, "Ta nghĩ đến nương tử sẽ nói đã quên kêu bổn vương cùng đi."
Cậu hơi nhếch môi, rất là căm tức trừng mắt hắn.
"Ai chọc nương tử? Khiến Vương phi của ta giận thành như vậy, chọc tức cậu khiến bổn vương cũng đau." Thắng Huyễn vừa nói, vừa đi đến bên cạnh người cậu, một tay nắm ở thắt lưng của cậu, một tay nâng cằm cậu lên, trong đôi mắt đen bóng, lóe một ánh lửa nhỏ không thể nhận ra.
Cậu giận đến vô lực, chỉ có thể mắt trợn trắng, luận diễn trò, cậu cam bái hạ phong.
"Nương tử chẳng lẽ tức giận?"
Hơi thở hắn đột nhiên gần sát, Chí Long không kịp phản ứng, trên môi nóng lên, ánh mặt trời đã muốn bị hắn ngăn trở toàn bộ, chỉ có cặp con ngươi sáng quắc gần trong gang tấc kia nhìn cậu chằm chằm.
Thấy cậu ngây ngốc mở to mắt, Thắng Huyễn trầm giọng nói: "Nhắm mắt lại." Cậu theo bản năng nghe lời, nhắm mắt lại, trong nháy mắt lực áp bách trên môi cũng gia tăng lên.
Lần hôn này không giống với dĩ vãng, có áp lực, mang theo tức giận, hàm chứa khiển trách, thế tới rào rạt lại lửa nóng triền miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com