Chương 7: Thưởng Nguyệt
“Đường là do người đi mà thành, Tô Mộ Vũ, sẽ có một ngày,” Tô Xương Hà đột nhiên ghé sát tai Tô Mộ Vũ, “ngươi sẽ tin những gì ta nói, đều là thật.”
7. Thưởng Nguyệt
Ánh lửa ngút trời, tiếng kêu thảm thiết.
Máu tanh hôi, hơi thở nặng nhọc.
Tô Mộ Vũ biết hắn đang ở trong cơn ác mộng, nhưng hắn không thể tỉnh lại.
Rõ ràng chỉ là ký ức năm sáu tuổi, nhưng lại ăn sâu vào tận xương tủy, khắc sâu suốt đời.
Có lẽ từ lúc đó, hắn đã hiểu sinh tử của con người cách nhau gần đến thế nào; bi hoan, thiện ác của thế gian, đều chỉ nằm trong một niệm của con người.
"Ngươi vẫn thích ngắm trăng như vậy."
Lúc Tô Xương Hà lên mái nhà, trong tay hắn cầm hai vò rượu, hắn nằm nghiêng bên cạnh Tô Mộ Vũ, tiện tay đưa cho Tô Mộ Vũ một vò.
Tô Xương Hà là như thế đấy, lúc nào cũng mang dáng vẻ ngỗ ngược đáng đánh như vậy , nhưng không hiểu sao, Tô Mộ Vũ chỉ cần thấy hắn thì tâm trạng lại tự nhiên tốt lên.
Hắn nhận lấy rượu uống một ngụm, "Trăng ở Ám Hà dường như tròn hơn bên ngoài."
"Ám Hà tốt như vậy, vậy sao ba năm ngươi không trở về?"
"Ngươi quản lý Ám Hà đâu ra đấy, ta có lý do gì để trở về?"
"Ý ngươi là, ta phải làm cho Ám Hà rối tinh rối mù, ngươi mới cảm thấy có cần thiết phải ở lại Ám Hà sao?"
"Ý ta là, ngươi làm rất tốt, Xương Hà." Tô Mộ Vũ nghiêm nghị nói.
Qua mấy ngày nay, hắn hiểu rằng Tô Xương Hà đã làm không ít việc lớn trong ba năm qua, ngoài việc quét sạch Tam Quan của Đề Hồn Điện, hắn còn hoàn toàn rạch mặt với Ảnh Tông, không còn chịu sự kiểm soát của đối phương nữa. Ám Hà bây giờ giống như một hào môn đại phái bình thường trên võ lâm, không còn đi theo con đường cũ tối tăm bẩn thỉu, mà đang hướng tới bến bờ ánh sáng.
"Có thể được ngươi khen ngợi, thật là quá đỗi vinh hạnh." Hắn cười.
"Chỉ là, tại sao ngươi lại giải tán Chu Ảnh? Ta đã dặn dò họ trước khi đi, họ sẽ trung thành với ngươi."
"Một triều thiên tử một triều thần. Mộ Vũ, ngươi đâu phải chưa từng trải phong ba, những chuyện này ngươi hẳn phải hiểu."
"Được rồi. Chỉ là tổ chức lại Chu Ảnh, ta cần một chút thời gian."
"Không thành vấn đề, ngươi có thể tùy ý chọn người ngươi muốn từ Tam Gia."
"Ta còn phải về thôn Tiểu An một chuyến, đưa Trần Thiên Phúc về, tiện thể sắp xếp Triều Nhan một chút."
"Ta đi cùng ngươi."
Tô Mộ Vũ nhìn Tô Xương Hà trước mặt, "Đại Gia Trưởng đều rảnh rỗi như ngươi sao?"
"Đại Gia Trưởng làm tốt, mọi người tự giác làm tốt mọi việc, tự nhiên là rảnh rỗi rồi." Tô Xương Hà cười nói, "Huống hồ ta cũng muốn gặp muội muội Triều Nhan của ngươi một chút. Ta đoán, nàng hẳn cũng là một đại mỹ nhân?"
"Muội ấy quả thật là một mỹ nhân." Hắn cười trêu chọc, "Nhưng ta sẽ không muốn giới thiệu muội ấy cho ngươi làm quen."
"Đúng là như vậy, nếu muội muội ngươi gặp ta xong bị mị lực của ta hấp dẫn, khóc lên khóc xuống đòi gả cho ta, vậy thì ngươi là ca ca sẽ rất khó xử đó."
"Tuy lần này trở về ai cũng khen ngươi đáng tin, nhưng ta vẫn thấy ngươi vẫn như xưa, mặt dày hơn cả tường thành." Tô Mộ Vũ vừa nói vừa uống một ngụm rượu, lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, nói, "Xương Hà, ngươi nói, Vũ Mặc và những người khác có đang ở nơi nào đó ngắm vầng trăng này không."
"Tô Mộ Vũ, ngươi thành thật khai báo đi, là ta bầu bạn cùng ngươi ngắm trăng nhiều hơn, hay là Mộ Vũ Mặc bầu bạn cùng ngươi ngắm trăng nhiều hơn?"
Tô Mộ Vũ bị câu hỏi vô lý của Tô Xương Hà làm cho sững lại một chút, tùy tiện đáp: "Cũng xấp xỉ nhau thôi, nhưng ta thấy Vũ Mặc tốt hơn ở chỗ, muội ấy không nhiều lời như ngươi."
"Vậy thì ngày ấy ngươi tại sao lại từ chối cô ấy?"
Tô Mộ Vũ phản ứng một lúc mới hiểu hắn đang nói chuyện Vũ Mặc tỏ tình với hắn, liền đáp: "Không từ chối chẳng lẽ đồng ý? Là một sát thủ, việc cân nhắc vấn đề này chẳng phải là quá xa xỉ sao?"
Tô Xương Hà ngửa cổ uống cạn vò rượu, dường như lại có chút men say, cười nói: "Vậy còn bây giờ thì sao, bây giờ ngươi không còn là sát thủ nữa. Nếu bây giờ có người tỏ tình với ngươi, ngươi nghĩ có thể cân nhắc không?"
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: "Không thể."
"Tại sao?"
"Không thể chính là không thể, không có tại sao."
"Mộ Vũ, ngươi dường như đã chắn đường ta quá tuyệt đối rồi."
"Vốn dĩ không có đường, ngươi cố tình muốn đi."
“Đường là do người đi mà thành, Tô Mộ Vũ, sẽ có một ngày:” Tô Xương Hà đột nhiên ghé sát tai Tô Mộ Vũ: “ngươi sẽ tin những gì ta nói, đều là thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com