Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảo bối tư hữu của bá thiếu (7)


Cuối cùng Bạch Thần khôi phục tinh thần, thân thể Đoạn Tần lại sinh sôi tầng tầng dục hỏa.
Tại thời điểm lý trí sắp sụp đổ, Đoạn Tần kịp thời rút lui khỏi đôi môi đối hắn có vô hạn lực hấp dẫn mỹ vị.
Hắn thở hổn hển, đem Bạch Thần ôm vào trong lòng ngực, đôi môi nóng rực chạm chạm vào đôi mắt của Bạch Thần, cự tuyệt cánh tay đang muốn trợ giúp hắn của Bạch Thần, đi nhanh mà bước vào trong phòng tắm.
Tiếng nước ào ào xuyên thấu qua cửa phòng tắm, truyền  đến trong tai của  Bạch Thần.
Bạch Thần giơ tay vuốt ve cánh môi có chút trầy da sưng đỏ, ngơ ngác mà nhìn cửa phòng tắm, hai mắt chớp chớp có chút mê mang.
Bởi vì mới vừa hôn có chút kịch liệt, khóe mắt Bạch Thần hơi ửng đỏ, trong mắt hơi nước tràn ngập, cặp môi còn sưng đỏ trầy da mang theo ánh nước, nhìn mê người cực kỳ.
Giống như một đóa hoa vừa mới nở rộ đã hái tươi đẹp, ngây thơ lại mỹ lệ mê người.
Dần dần mà, cặp mắt mê mang nhiễm một tia ủy khuất cùng khó hiểu, lông mày của Bạch Thần rũ xuống, y ngồi ngay ngắn tại mép giường, ngón tay không tự giác mà nghịch ga nệm bên dưới, hai mắt ba ba mà nhìn chằm chằm cửa phòng tắm đóng chặt.
Bạch Thần: 【 hệ thống, A Tần rõ ràng rất muốn, vì cái gì muốn cự tuyệt? 】
Thế giới trước hắn thường xuyên cùng Tề Tiêu như vậy, Tề Tiêu mỗi lần đều thật cao hứng cùng hưng phấn.
Chính là tại sao Đoạn Tần lại chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Bạch Thần chớp chớp mắt có chút ủy khuất, hắn muốn cùng Đoạn Tần thân mật.
Câu hỏi này đối với hệ thống tới nói có chút nan giải.
Hệ thống tuy rằng hiểu được thất tình lục dục, nhưng nhân tính phức tạp, nó cũng không thể hiểu được suy nghĩ của mọi người.
Bất quá nó vẫn là cố gắng đưa ra phân tích cụ thể: 【 tiểu chủ nhân, khoảng cách đến lúc hai người đi học còn có 45 phút, căn cứ vào số liệu của thế giới trước, thời gian cũng không đủ dùng. 】
Tuy rằng thế giới trước hệ thống thường xuyên bởi vì chuyện này bị kéo vào phòng tối, nhưng trong phòng tối mặt cũng có thể cảm giác được tốc độ chảy của thời.
Bạch Thần cảm xúc vẫn là có chút sa sút tinh thần: 【 ta vừa mới muốn động thủ trợ giúp A Tần. 】
Chính là Đoạn Tần liền cự tuyệt hành động của hắn.
A Tần là không thích sao?
Bạch Thần có chút thấp thỏm lên.
'rầm '
Không chờ hệ thống trả lời, cửa phòng tắm mở ra, Đoạn Tần mặc áo tắm dài, bước chân dài từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảm xúc có chút trầm thấp của Bạch Thần.
Đoạn Tần đi qua, duỗi tay xoa xoa đầu Bạch Thần, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"
Bạch Thần ngồi ở trên giường ngửa đầu nhìn Đoạn Tần, đáy mắt trong sáng hàm chứa một ít ủy khuất uể oải: "A Tần, anh không muốn cùng em thân cận sao?"
Hô hấp của Đoạn Tần tức khắc cứng lại.
Bảo bối của hắn thật là quá trêu nhân, ngọn lửa hắn vừa khó khăn lắm mới áp xuống  tức khắc lại muốn bùng lên.
Đoạn Tần hít sâu một hơi, đầu nhanh chóng vận chuyển, thực mau liền nghĩ thông suốt nguyên nhân khiến Bạch Thần trở nên như vậy.
Hắn một tay đem Bạch Thần bế lên, thanh âm trầm thấp: "Sao lại nghĩ anh không muốn cùng bảo bối thân cận?"
Bạch Thần chặt chẽ ngồi ở trên eo Đoạn Tần, bĩu môi.
Đoạn Tần để sát vào hôn hôn miệng Bạch Thần "Anh chỉ là sợ khiến em bị thương."
Bạch Thần tức khắc cao hứng lên, hắn chủ động mà ôm ôm Đoạn Tần, "Em không sợ, em thích A Tần, muốn cùng A Tần thân cận, cũng thích cùng A Tần thân cận."
Đoạn Tần chỉ cảm thấy bảo bối trong lòng ngực  chính là mọi thời khắc đều là tiểu yêu tinh đang câu dẫn hắn.
Hai người ở trong phòng thân mật một lát, Đoạn Tần áp xuống dục hỏa trở về phòng đổi quần áo sau, liền dắt Bạch Thần xuống lầu.
Trịnh Hiên Hạo ngồi ở trên bàn cơm, nhìn hai người đang vội vàng bước xuống, tiếp đón bọn họ lại đây.
Đàm Nghị Nhiên mắt sắc thận trọng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy  môi dị trạng còn có dấu vết lộ ra trên cổ Bạch Thần, hắn quay đầu, thái độ tự nhiên.
Nhưng thật ra Trịnh Hiên Hạo ở một bên mất một lát sau mới phát hiện  trên người Bạch Thần không thích hợp, hắn hắc hắc cười một tiếng, hướng về phía Bạch Thần cùng Đoạn Tần cười cười.
Chung bá mang  rất nhiều cơm sáng, bốn cái bụng lớn nhỏ rộng mở ăn đến cuối cùng còn dư lại không ít.
Ăn xong cơm sáng, bốn người liền chào Chung bá, rời khỏi tiểu biệt thự hướng khu dạy học đi đến.
Bốn người bọn họ  học cùng lớp chuyên nghiệp, bởi vậy trong khuôn viên trường thường xuyên có thể nhìn thấy bốn người  bọn họ đi cùng với nhau.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, bọn họ bốn người dọc đường đi như cũ là tiêu điểm trong mắt mọi người .
Bất quá hôm nay ánh mắt mọi người  so với ngày trước, nhiều một ít khiếp sợ cùng tò mò.
Bạch Thần gắt gao nắm tay Đoạn Tần , có chút không cao hứng.
A Tần của hắn quá ưu tú, trừ bỏ Tuyên Linh Linh, trong trường còn rất nhiều kẻ khác mơ ước đến a Tần của hắn.
"Bảo bối, anh là của em."
Bên tai truyền đến  tiếng nói trầm thấp mang theo từ tính mê người, Bạch Thần trên mặt tức khắc tràn ra một nụ cười sáng lạn.
Đoạn Tần rõ ràng mà nghe được chung quanh có thanh âm truyền đến, hắn quét mắt về phía chung quanh.
Tức khắc những người đi ngang qua nhìn về phía bọn họ đều tự giác mà cúi đầu.
Chờ bốn người Bạch Thần đi xa, mới có người vỗ vỗ trái tim nhỏ bị Đoạn Tần dọa đến không thể hô hấp.
"ánh mắt vừa rồi bạn học Đoạn   thật sự là thật là đáng sợ, tôi thiếu chút nữa quên hô hấp."
"Đúng vậy, bất quá bạn học Nhan  hôm nay cười rộ lên nhìn thật đẹp."
"Đúng rồi, nụ cười kia quá đẹp, tôi thiếu chút nữa quên cả đi đường."
.......
"Các ngươi có nhìn thấy bạn học Đoạn cùng bạn học Nhan dắt tay nhau?"
Bầu không khí vừa mới náo nhiệt tức khắc lặng xuống.
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng ngậm miệng lại, hướng khu dạy học chạy nhanh đi.
——————
Bạch Thần ngồi ở  bên người Đoạn Tần , một tay nắm bút nghiêm túc học, một tay lén lút đặt ở ngăn bàn, vụng trộm nắm lấy tay Đoạn Tần.
Ngón tay vừa chạm vào  bàn tay Đoạn Tần lập tức bị bắt lấy, sau đó bị chặt chẽ bao vây.
Bạch Thần nhìn trộm nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc nghe giảng bài của Đoạn Tần, nụ cười trên mặt tựa như ăn được mật ngọt.
Mấy ngày này mỗi ngày đều cùng Đoạn Tần đi học, bọn họ sẽ ở dưới bàn học trộm bắt tay, ngẫu nhiên truyền xuống tờ giấy nói chút lời âu yếm ngọt ngào , hoặc là tại lúc tan học sẽ chạy tới nơi không người nhiệt tình hôn môi......
Những thứ này đều là những thứ mà Bạch Thần ở thế giới trước không có thể nghiệm quá.
Cùng Đoạn Tần ở chung mỗi phút mỗi giây đều làm Bạch Thần cực kì vui vẻ, cũng cực kì quý trọng.
tiếng chuông  Tan học vang lên,  thấy giáo nhanh chóng mà kết thúc bài giảng.
Hệ thống: 【 tiểu chủ nhân, Tuyên Linh Linh ở bên ngoài phòng học . 】
Bạch Thần đang thu dọn đồ trên mặt bàn lập tức dừng lại, ánh mắt có chút lạnh lùng mà nhìn về phía ngoài phòng học.
Sau lần xin lỗi ở nhà ăn, Tuyên Linh Linh an tĩnh mấy ngày, Bạch Thần thiếu chút nữa quên nàng, không nghĩ tới nàng lại dám xuất hiện.
Trong lúc nhất thời Bạch Thần lại nhớ lại Tuyên Linh Linh có ý đồ câu dẫn Đoạn Tần.
Không cao hứng! Chán ghét!
"Làm sao vậy?" Đoạn Tần chú ý tới Bạch Thần không thích hợp.
Bạch Thần không có dấu diếm, "Bên ngoài có người đáng ghét."
"Ai?" Trịnh Hiên Hạo tò mò mà duỗi đầu hướng phòng học nhìn ra bên ngoài, nhìn một lúc lâu cũng không thấy ai.
Đoạn Tần lập tức giúp Bạch Thần thu thập đồ, lấy cặp sách cả hai, cùng hắn bước ra ngoài.
Lúc này là giờ ăn trưa, hành lang gian đều là  tiếng bọn học sinh vui đùa ầm ĩ.
Đoạn Tần nắm Bạch Thần vừa mới đi ra phòng học, đã bị Tuyên Linh Linh xông lên ngăn cản.
"Đoạn Tần, cậu thật quá đáng, ngày đó tôi đều xin lỗi, cậu vì cái gì còn không buông tha tôi?" Tiếng Tuyên Linh Linh trong trẻo ủy khuất vang lên ở hành lang.
Tuyên Linh Linh thật sự cảm thấy ủy khuất.
Nàng lần trước vốn dĩ tính toán ngày hôm sau sẽ đến nhà ăn xin lỗi Đoạn Tần một lần nữa, làm Đoạn Tần nhớ kỹ nàng, chỉ cần Đoạn Tần nhớ kỹ nàng, nàng liền có biện pháp làm Đoạn Tần thích nàng.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, không biết là ai ở trong trường học mặt tung tin vịt nàng đắc tội bốn người Đoạn Tần, còn có ý đồ câu dẫn Đoạn Tần, đem sự kiện ngày đó phát sinh ở nhà ăn thêm mắm thêm muối miêu tả sinh động như thật, nói nàng không biết xấu hổ, làm cho sinh hoạt  của nàng từ sau ngày hôm đó bắt đầu bị biến đổi lớn.
Đầu tiên là sách vở bị cắt, bàn học bên trong bị nhét vào các loại đồ vật  ghê tởm dọa người, bạn bè trước đây cũng xa lánh, nhất là khi Tuyên Linh Linh tính toán thực hành kế hoạch tìm tới Đoạn Tần nói chuyện, nàng bị một đám nữ sinh kéo vào buồng vệ sinh.
Tuyên Linh Linh từ nhỏ chưa từng bị đối đãi như vậy.
Nàng kịch liệt mà phản kháng, có điều càng phản kháng bọn chúng ra tay càng mạnh.
Hôm nay Tuyên Linh Linh vất vả lắm mới chạy thoát khỏi đám người đó, không bị họ làm khó .
Nàng âm thầm thề, nhất định phải chiếm được ánh nhìn của Đoạn Tần, những người này hiện tại đối với nàng là như thế nào, tương lai nàng sẽ trả lại gấp bội.
Nghe tên Đoạn Tần, rất nhiều người chuẩn bị đi ăn cơm tức khắc dừng bước chân, đem ánh mắt hướng về phía bọn họ.
"Tránh ra!" Bạch Thần tiến lên một bước, che ở  trước người Đoạn Tần, ý đồ che khuất  ánh nhìn của Tuyên Linh Linh về phía Đoạn Tần.
Cơ mà hắn lùn hơn y nửa cái đầu, muốn đem Đoạn Tần giấu ở phía sau là không có khả năng.
Bạch Thần mặc dù không muốn khiến y ủy khuất như lần trước, làm Đoạn Tần nhắm mắt không nhìn không nói.
Hắn lạnh lùng mà nhìn Tuyên Linh Linh, người nên nhắm mắt, cấm miệng phải là Tuyên Linh Linh mới phải.
Tuyên Linh Linh tự cho là chính mình diễn tốt, không biết rằng ánh mắt của nàng nhìn Đoạn Tần có bao nhiêu tham lam.
Tuyên Linh Linh nháy mắt bị ánh mắt của Đoạn Tần dọa sợ, bất quá nàng nhớ tới mục đích của chính mình, trực tiếp lướt qua Bạch Thần nhìn về phía Đoạn Tần , "Đoạn Tần, đừng tưởng rằng cậu có tiền liền ghê gớm, ngươi cùng lắm chỉ là so với tôi đầu thai tốt hơn chút, có ba mẹ tốt, ngươi chỉ là một tên ỷ thế hiếp người rác rưởi, một con rệp sống ở ngoài mương."
"Tuyên Linh Linh tôi xem thường nhất là loại người này!!! Chỉ biết khi dễ nữ sinh thì có bản lĩnh gì! Có bản lĩnh cậu thi hơn tôi trong đợt khảo sát tới!" Tuyên Linh Linh khiêu khích mà nhìn về phía Đoạn Tần, nói một hơi lời thoại được nàng chuẩn bị sẵn, "Thế nào, có dám so hay không?"
Sau lời nói cao giọng của nàng ta, hành lang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Tuyên Linh Linh trên mặt oán giận, trong lòng lại đắc ý cực kỳ.
Cái loại hào môn thiếu gia này chính là không chịu nổi khiêu khích, chỉ cần Đoạn Tần tiếp nhận cùng nàng thi đấu, nàng sẽ có vô số cơ hội ở chung với Đoạn Tần, đến lúc đó cũng không tin Đoạn Tần sẽ không nhìn trúng nàng.
Tuyên Linh Linh từ nhỏ đến giờ luôn cực kì tự tin với ngoại hình của mình.
"Xuy"
Đàm Nghị Nhiên đứng ở phía sau Đoạn Tần đột nhiên cười thành tiếng.
Ngay sau đó không khí an tĩnh trong hành lang tựa như bị ấn vào nút mở, liên tiếp mà truyền đến tiếng cười nhạo tiếp theo Đàm Nghị Nhiên.
Càng có người cười to ra tiếng, tựa như Tuyên Linh Linh vừa kể một câu chuyện cười vậy.
 Tuyên Linh Linh Mới vừa rồi còn cực kỳ tự tin tức khắc có chút luống cuống, nàng có chút không rõ sai ở chỗ nào, nhưng nàng vẫn là duy trì trấn định, nhìn về phía Đoạn Tần, chờ đợi Đoạn Tần trả lời.
"Thế nào, cậu dám không?" Tuyên Linh Linh cắn răng, tiếp tục duy trì bộ dáng của chính mình.
"Phanh"
Đáp lại Tuyên Linh Linh chính là Bạch Thần không chút do dự đá chân.
Hành lang lại lần nữa an tĩnh lại.
---

Dịch lâu quá trời quá đất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com