Thái tử - Kiều Kiều (3)
Tác giả: Kiều Lam
Tất cả mọi người trừ Chử Quân Độ: "......"
Phúc Toàn cẩn thận nhìn Thái tử nhà mình: "Điện hạ?"
Chử Quân Độ nhàn nhạt liếc hắn một cái, tuy không nói, nhưng Phúc Toàn lại hiểu ý, hắn lau mồ hôi trên trán, cảm thấy ngạc nhiên vì điện hạ bất cận nhân tình hôm nay lại rất dễ nói chuyện. Hắn không dám để thị vệ làm, tự mình nâng nến cẩn thận đi qua, kết quả thấy một nhúm tóc trên búi tóc của Nguyễn Kiều bị mắc trên cạnh cửa gỗ như tranh tết.
Khoé miệng Phúc Toàn giật giật, mau chóng gỡ nhúm tóc kia xuống.
Da đầu không còn bị kéo, Nguyễn Kiều nhẹ nhàng thở ra, chống tay lên cửa sổ, nhảy vào trong, lao phần phật đến cạnh Chử Quân Độ như chim về tổ, "Điện hạ, chúng ta đúng là tâm linh tương thông, vừa rồi ta không thấy ngài trên giường nên đoán ngay được ngài đi tìm ta, thế là ta lập tức chạy về này!"
Chử Quân Độ cong môi mỉm cười nhìn Nguyễn Kiều đang đòi khen ngợi, có vẻ nàng hoàn toàn quên mất chuyện nàng làm nửa canh giờ trước rồi thì phải.
Ác ý trong đôi mắt đen đặc bao lấy Nguyễn Kiều như muốn nuốt chửng nàng, thưởng thức biểu cảm tuyệt vọng giãy giụa của nàng.
Ngón tay rũ bên người giật giật, tựa như còn lưu lại hơi ấm lúc bóp cổ nàng.
Y ghét cảm giác chạm vào người khác, cũng ghét người khác đụng chạm mình, đặc biệt là cảm giác ghê tởm khi chạm vào nữ nhân.
Nhưng nữ nhân trước mắt lại khác.
Chử Quân Độ dừng mắt ở đầu ngón tay đang lôi kéo ống tay áo mình, hứng thú nhìn mặt nàng, chậm rãi nói, "Dù sao cũng là nữ nhân đầu tiên cô sủng hạnh, sao cô có thể không tới xem mặt được."
"Nhưng đầu cô bị thương, không nhớ đã sủng hạnh ngươi thế nào, ngươi kể lại cho cô nghe đi." Chử Quân Độ không bài xích Nguyễn Kiều, nhưng cũng không thích nàng làm càn dán bên cạnh mình như thế, cong môi cười, ác ý ngùn ngụt.
Phúc Toàn nhìn Nguyễn Kiều bằng ánh mắt tiếc hận, trời cho nàng khuôn mặt đẹp, nhưng lại thu mất đầu óc.
Nữ nhân này không khác gì đám nữ nhân không biết tự lượng sức mưu đồ tới gần điện hạ, nghĩ điện hạ là loại nam nhân thấy sắc quên đường về ngoài kia à?
Chẳng trách nàng lại bị người nhà vứt bỏ, đưa vào cung làm 'Người sống' cho Hoàng thượng.
Đúng là ngu quá nên mới chết!
Nhưng được chết trong tay điện hạ cũng coi như nàng có phúc, ít nhất còn không bị làm nhục, nếu là Hoàng thượng thì nàng chắc chắn là muốn sống không được, muốn chết càng không.
Phúc Toàn mau chóng tự hỏi cách xử lý thi thể Nguyễn Kiều sau khi nàng chết.
Sau đó, hắn nghe thấy Nguyễn Kiều dùng giọng sến sẩm hờn dỗi thẹn thùng nói: "Điện hạ đáng ghét quá à, điện hạ biết ta bị bỏ thuốc, thần chí không rõ, đến khi ta tỉnh táo lại thì đã nằm trong lòng điện hạ rồi mà."
"Thần chí không rõ cơ đấy!" Chử Quân Độ bỗng cất tiếng cười to, "Vậy ngươi có nhớ ngươi là Mỹ nhân mà phụ vương cô vừa sắc phong không? Ngươi dan díu với cô là làm loạn cung quy, phải ban chết, nhưng cô có thể cho ngươi chọn giữa rượu độc và lụa trắng, giúp ngươi giữ thể diện."
Nguyễn Kiều: "......"
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thằng chó này lại bắt nàng chọn cách chết!
Không thể đổi thành cho nàng chọn cách sống à!
"Chọn cái nào, sao không nói?" Chử Quân Độ hứng thú nhìn Nguyễn Kiều, muốn thấy nàng bị dọa đến bay màu.
"Ta không chọn cái nào hết, ta chọn điện hạ." Nguyễn Kiều tự nhiên như ruồi nhìn hắn, "Ta không phải Mỹ nhân của Hoàng thượng mà là của điện hạ. Ta nghe nói lần tuyển tú này là để chọn người cho điện hạ nên mới tiến cung."
Đôi mắt Chử Quân Độ híp lại đầy nguy hiểm, "Tiến cung vì cô?"
Nguyễn Kiều lại như không nhận ra, gật đầu, "Ta cầu xin cha ta rất lâu mà cha ta không đồng ý, nên ta đành trộm báo danh nên mới được tiến cung như mong muốn. Cha ta biết thì giận run, đến khi ta vào cung vẫn không chịu nói chuyện với ta."
Chử Quân Độ không có phản ứng gì đặc biệt.
Nguyễn Kiều cũng không thất vọng, vốn nàng cũng không chờ mong gì. Nàng như đã quên hết hành vi đùa giỡn rồi đánh ngất người ta một giờ trước, hiên ngang lẫm liệt nói, "Ta trộm học y vì điện hạ, dù điện hạ không thích ta, muốn ta chết, ta cũng muốn trị khỏi bệnh đau đầu của điện hạ trước. Đến lúc đó, nếu điện hạ vẫn còn muốn lấy mạng ta, ta tuyệt đối không phản kháng."
Chử Quân Độ bỗng nhớ tới câu "Điện hạ không giết được ta." nàng nói lúc ở Khôn Đức Cung, thì ra là chờ ở đây, y còn tưởng nàng định điểm huyệt y rồi bỏ trốn cơ.
Y bật cười, lạnh nhạt nhìn nàng, "Trị khỏi bệnh đau đầu của cô? To gan thật đấy. Ngươi có biết toàn bộ Thái Y Viện, thậm chí là cả Đại Nguyên này, không một ai dám nói vậy với cô không?"
"Bọn họ không dám thì liên quan gì đến ta?" Nguyễn Kiều vẫn cười tủm tỉm với y.
Chử Quân Độ nhìn chằm chằm nàng một lúc, nở nụ cười, "Được, nếu ngươi không trị được, cô sẽ tự tay lột da ngươi."
Chử Quân Độ bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi.
Phúc Toàn ra lệnh khoá hết cửa sổ lại. Nguyễn Kiều nghe được âm thanh thì thò đầu ra ngó, "Phúc công công làm gì đấy?"
Phúc Toàn nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ dị, trừ đẹp thì không thấy ưu điểm nào cả, không biết vì sao điện hạ lại phá lệ với người này. Phúc Toàn vốn không thích nàng lắm giờ cũng coi trọng hơn, thậm chí lúc về còn cấp tốc tra xét thân phận của Nguyễn Kiều.
Nghe Nguyễn Kiều hỏi, hắn cười tủm tỉm, "Điện hạ ra lệnh, Trần mỹ nhân rất giỏi chạy trốn nên phải trông kỹ. Ngài đừng trách chúng ta nhé, chúng ta là nô tài, chủ nhân bảo gì thì làm nấy thôi."
Nguyễn Kiều vốn không định chạy, có khoá hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ thuận miệng hỏi câu thôi.
Phúc Toàn rất chu đáo, dù nàng là một tù nhân thì vẫn có cung nữ hầu hạ.
Nguyễn Kiều đã sớm mệt, tắm rửa xong thì leo giường ngủ.
Kết quả vừa ngủ được lúc đã mơ mơ màng màng cảm thấy có người đứng ở mép giường nhìn mình chằm chằm, thậm chí còn bóp cổ mình.
Nàng giả vờ xoay người, ôm lấy cổ tay y, dùng sức kéo mạnh xuống, sau đó ôm vào lòng.
Nguyễn Kiều đã tỉnh, nhưng không mở mắt, âm thầm đề phòng tên chó này lại dở trò. Nàng tính cả rồi, nếu bệnh thần kinh của thằng nhãi này lại tái phát thì nàng sẽ đánh y ngất luôn.
Nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy Chử Quân Độ có phản ứng gì, nàng cũng chưa tỉnh ngủ hẳn, thế là ngủ tiếp luôn.
Đang nửa mơ nửa tỉnh, mũi và miệng của nàng bị bịt.
Nguyễn Kiều: "......"
Nàng mở bừng mắt, sau đó thấy Chử Quân Độ mặc đồ đen đứng cạnh nàng, khuôn mặt không cảm xúc lộ vẻ mệt mỏi.
Chử Quân Độ nhìn nàng một cái, nhếch môi cười ác ý, "Cô đau đầu."
Nguyễn Kiều: "......"
Nàng suýt thì trừng y rồi, nhưng thấy bọng đen dưới mắt và vẻ mệt mỏi của y, cuối cùng nàng không chọn chiêu đập ngất người ta.
Nàng xốc chăn ngồi dậy, chỉ chỉ bên cạnh rồi nói, "Điện hạ nằm xuống đi, giờ muộn quá, không có thuốc, không có kim, ta không thể điều trị cho điện hạ, chỉ có thể xoa bóp giúp ngài thôi."
Chử Quân Độ nhìn Nguyễn Kiều nhường ra nửa cái giường, cũng không ghét bỏ, chỉ nói với nàng, "Ngươi đi xuống."
Nguyễn Kiều ngoài cười nhưng trong thì không, nàng liếc Chử Quân Độ một cái rồi nói, "Điện hạ nằm xuống, ta ngồi trên giường mới tiện xoa bóp đầu giúp điện hạ, đứng trên đất sẽ nhấn không đủ mạnh."
Chử Quân Độ quét nàng một cái.
Lúc Nguyễn Kiều tưởng y định trở mặt thì y lại ngoan ngoãn nằm xuống thật.
Nguyễn Kiều nhướng mày, không nói gì nữa, nâng đầu y đặt lên gối mình, sau đó xoa bóp giúp y.
Bệnh đau đầu của y là do trúng độc, độc chưa giải thì xoa bóp cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Tuy nhiên, nó cũng đủ để giúp y thoải mái hơn chút.
Chử Quân Độ thực sự thả lỏng hơn.
Nguyễn Kiều vốn định đợi y ngủ rồi thì mình cũng ngủ luôn, nhưng thằng nhãi này nằm một lúc lâu vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt cá chết, hoàn toàn không định nhắm mắt lại.
Nguyễn Kiều thật sự không chịu nổi, "Điện hạ, ngài có thể nhắm mắt ngủ một lát."
"Cô không buồn ngủ."
"Vậy ngài vẫn có thể nhắm mắt mà!"
Chử Quân Độ nhìn nàng một hồi lâu rồi mới chịu nhắm mắt lại.
Một mùi thơm thoang thoảng, y biết đó là mùi của nữ nhân này, một mùi thơm rất tự nhiên.
Bàn tay nhỏ mềm mại ấn tới ấn lui trên đầu y, sức lực vừa đủ, đau đớn tựa như được trấn an, tuy vẫn còn hơi đau, nhưng với người quanh năm chịu đau thành quen như y thì nó thực sự không đáng kể.
Không biết qua bao lâu, y cảm giác lực tay nhấn trên đầu dần nhẹ đi.
Y không động, muốn xem Nguyễn Kiều sẽ làm gì.
Một lát sau, y cảm giác nữ nhân phía sau ngã ụp xuống.
Đầu nàng đập vào ngực y, còn có thứ gì đó mềm mại thơm thơm ụp vào mặt y.
Đến khi đẩy được người ra, y nhìn về nơi suýt nữa làm mình nghẹn thở, sau đó... đơ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com