Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

20


Giang Trừng quan sát quanh căn phòng, thực sự  rất lớn. . . Vừa nhìn một bên vừa hỏi: "Lam Hi Thần, ngươi có cảm thấy Nhiếp Hoài Tang kỳ lạ hay không?"

Lam Hi Thần gật đầu, "Toàn bộ Nhiếp gia đều rất kỳ quái."

Giang Trừng suy nghĩ một chút về cách mấy hạ nhân Nhiếp gia nhìn hắn hôm nay cảm giác vô cùng kích động, hắn liền cảm thấy khó chịu, "Giống như là có chuyện gì đó không thể nói cho người  khác vậy." Vừa nói Giang Trừng xoay người ngồi bên cạnh bàn, "Bọn họ thật sự tẻ nhạt vậy sao?"

Lam Hi Thần nhíu mày, khe khẽ lắc đầu.

Giang Trừng dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, "Tại sao ngươi biết trấn Hư An kia là ở địa phận Nhiếp gia?"

Lam Hi Thần hờ hững: "Trước kia ta nhìn thấy, chính là lúc ta bị trúng chiêu."

"Nhưng Nhiếp Hoài Tang rõ ràng nói bọn họ rất rảnh rỗi mà." Giang Trừng đặt Tam Độc xuống nói, "Thật sự là càng ngày càng kỳ quái."

Lam Hi Thần ừ một tiếng.

Giang Trừng lại nói: "Xem ra ngày mai phải xem thử ghi chép của Nhiếp gia mới có thể biết được."

Lam Hi Thần cũng ừ một tiếng

Giang Trừng hơi nhíu mày, quay mặt lại nhìn Lam Hi Thần trầm mặc ngồi bên bàn: "Ngươi có chuyện gì, sao lại nói ít như vậy?"

Lam Hi Thần ngẩng mặt lên, khóe môi có chút cong lên: "Không có gì."

Giang Trừng cảm thấy kì quái, cẩn thận nghiêng đầu chăm chú quan sát Lam Hi Thần một chút, người này màu môi có chút trắng, không phải là sinh bệnh chứ?? Giang Trừng nghĩ rồi giơ tay lên nhẹ nhàng sờ trán người bên cạnh.

Y cảm thấy đầu mình có chút choáng váng lại cảm nhận nhiệt độ da thịt không phải của mình, lập tức trở nên căng thẳng. Nhiệt độ từ lòng bàn tay trên trán truyền tới toàn thân, Lam Hi Thần cảm giác mình thực sự sắp nổ tung rồi.

Giang Trừng từ chỗ bàn tay không có biết người bên dưới cứng ngắc, chỉ cau mày cảm nhận nhiệt độ, không có bị sốt. Nghĩ trong lòng, Giang Trừng vừa mới buông tay ra lại đột nhiên bị người ta nắm chặt cổ tay lại.

Lam Hi Thần chỉ là cảm thấy nhiệt độ trên trán đang biến mất liền theo bản năng đưa tay giữ lại, sau khi phản ứng  lại y cũng không buông ra, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với Giang Trừng phía trên đang cau mày, "Giang Trừng. . ." Y không biết tại sao mình như vậy, y đã mê man rất lâu, cho dù là đến trấn Hư An hay là Nhiếp gia, y cảm giác thái độ và cảm xúc của y đối với Giang Trừng cũng thay đổi kỳ quái. . . Chẳng lẽ những người ngủ cùng một giường với nhau lâu ngày sẽ quá ý nghĩ kỳ kỳ quái quái xuất hiện sao?

Giang Trừng không nói gì, nhìn thấy đáy mắt Lam Hi Thần lướt qua tia nghi hoặc với xoắn xuýt, trong lòng thầm thở dài, nhìn thấy Lam Hi Thần như vậy hắn còn không biết cái người này căn bản chuyện gì cũng không phát hiện ra hay sao? Thử nghĩ xem, Ngụy Vô Tiện kia hiểu được Lam Vong Cơ cũng cần mười mấy năm, huống hồ là bọn họ?

Thực ra lúc Giang Trừng vừa bắt đầu nhận ra suy nghĩ của chính mình cũng không hi vọng Lam Hi Thần biết quá nhiều, miễn là đến khi làm bằng hữu cũng không thể, nhưng hành động vừa rồi của Lam Hi Thần làm hắn không khỏi dấy lên một tia suy đoán, chẳng lẽ, Lam Hi Thần đối với hắn. . . 

"Làm gì?" Lam Hi Thần giữ cái tư thế này với hắn một hồi lâu vẫn vậy: sững sờ, hắn không có nhiều kiên nhẫn, cũng lười đi quản lung ta lung tung đáy lòng Lam Hi Thần muốn cái gì, thẳng thắn cắt ngang.

Lam Hi Thần nghe thấy tiếng động, đột nhiên lấy lại tinh thần, cảm giác chính mình còn đang nắm cổ tay Giang Trừng, y theo bản năng buông ra, đứng lên lui về sau một bước: "Thật thất lễ, ta. . ." Một cái cổ tay nam nhân thôi sao lại phải phản ứng như thế?

Giang Trừng xoa xoa cổ tay mình, không thèm tính toán: "Ngươi sinh bệnh rồi?"

"A? Không có. . . Chỉ là đầu có chút choáng váng." Nhận được ánh mắt suy xét của Giang Trừng, Lam Hi Thần vẫn là thành thật nói ra.

"Gọi y sư đi." Giang Trừng xoay người muốn ra ngoài gọi người đến. Lam Hi Thần mở miệng gọi hắn lại "Không cần đâu, xem xem có thuốc hay không, xem ra là có chút cảm mạo."

Giang Trừng quay đầu lại nhìn Lam Hi Thần một chút, biết rõ là y không muốn quấy rầy Nhiếp Hoài Tang,  chớp mắt một cái, mặc kệ y! Rõ ràng cảm thấy bị Giang Trừng ghét bỏ nhưng vẫn thấy Giang Trừng ngoan ngoãn tìm kiếm từ trên xuống dưới.

"Nhị ca!"

Giang Trừng mắt sáng lên, "Nhiếp huynh!"

Lam Hi Thần bật cười, được rồi, y biết tiểu tổ tông sẽ mất kiên nhẫn, "Hoài Tang."

Nhiếp Hoài Tang đẩy cửa ra một chút thò cái đầu nhỏ vào liếc mắt nhìn lướt qua hai người, "Ta không có quấy rầy các ngươi chứ?"

"Quấy rầy?" Giang Trừng với Lam Hi Thần liếc mắt nhìn nhau, Giang Trừng một mặt nghi ngờ nhìn hắn, "Ngươi làm ra chuyện xấu gì sao?"

Nhiếp Hoài Tang bĩu môi không hiểu tại sao lại bị người ta nói một câu như vậy, dùng sức mở toang hai cánh lớn, "Hừ!"  Để tất cả mọi người đều nhìn thấy các ngươi!

"Hoài Tang, có hòm thuốc hay không?" Lam Hi Thần cười hỏi.

"Hòm thuốc?" Nhiếp Hoài Tang không hiểu rõ, nhưng vẫn kêu người đi lấy, "Sao vậy?"

Nhìn Lam Hi Thần tự giác như thế, trong lòng Giang Trừng mới coi như thoải mái chút, "Nhị ca ngươi bị dị ứng với ngươi."

"Hả?"

"Không phải," Lam Hi Thần bất đắc dĩ quay sang phía Nhiếp Hoài Tang một mặt mờ mịt xua tay, "Là ta có chút không khỏe."

"A? ?" Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng bước tới, "Nhị ca ngươi không sao chứ?" Quay đầu liền nhìn về phía Giang Trừng, "Giang huynh, tại sao ngươi không chăm sóc tốt cho nhị ca ta chứ!"

"Ngươi nói cái gì?" Giang Trừng khó tin trừng mắt Nhiếp Hoài Tang, "Y là ai chứ, còn muốn ta chăm sóc? ! Cũng không phải là người già bệnh tật yếu đuối!"

Hầy, hắn nói không lại Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang trong lòng lầm bầm, lí lẽ hùng hồn như thế còn tới chỗ ta ngụy biện, người bên ngoài cũng đâu phải không biết các ngươi là. . .

"Tông chủ," Thị nữ ôm hòm thuốc tới, "Thuốc được mang đến rồi."

Nhiếp Hoài Tang nhận lấy hộp thuốc liền đặt xuống bàn mở ra, "Nhị ca, ngươi xem thử rồi muốn cái nào liền lấy dùng đi!"

Giang Trừng ghé tới, ló đầu nhìn cái rương một chút, Lam Hi Thần nhẹ nhành chếch người sang bên cạnh một chút, có thể làm cho vị trí của Giang Trừng rộng hơn, thấy rõ.

Giang Trừng chớp mắt mấy cái, từ trong hòm cầm lên một cái bình nhỏ.

Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng mở miệng, "Giang huynh, cái này là bình dược nhỏ nhất trong này, sợ là nhị ca dùng không. . ."

Nhiếp Hoài Tang lời còn chưa nói hết, Giang Trừng tiện tay đem cái bình nhỏ này vứt vào lồng ngực Nhiếp Hoài Tang, thuận tay đóng hộp thuốc lại, một tay ôm cả hòm thuốc lên, hất cằm về phía Nhiếp Hoài Tang ra hiệu, "Để lại cho ngươi một cái, không cần cám ơn."

"Không. . . Đủ." Nhiếp Hoài Tang chưa nói hết câu, Giang rừng đã đi tới bên giường đặt hòm thuốc xuống dưới đất.

". . ."

". . ."

Lam Hi Thần cũng không nghĩ tới một loạt động tác tác này của Giang Trừng, sau khi nhìn xong mới hé miệng, liếc về Nhiếp Hoài Tang thấy vẻ mặt không hiểu vừa xảy ra chuyện gì vẫn là không nhịn được bật cười thành tiếng. Giang Trừng liếc mắt nhìn y một chút, khóe miệng cong của Lam Hi Thần thu lại một chút, xoay người vô cùng tự nhiên mà thành khẩn hướng  về phía Nhiếp Hoài Tang nói cám ơn: "Đa tạ Hoài Tang."

Đối mặt với Lam Hi Thần, Nhiếp Hoài Tang tuyệt đối không bỏ qua đáy mắt tràn đầy ý cười của Lam Hi Thần, trong lòng hắn nảy lên một nhịp, cố gắng không bật cười "Không đáng kể, ta có tiền, còn rộng lượng": "Nhị ca, không cần cám ơn đâu!" Nhị ca bị người ta làm hỏng rồi! Cấu kết với nhau làm việc xấu!"

Giang Trừng nhìn sắc mặt Lam Hi Thần, cũng lười ca ca đệ đệ qua qua lại lại, tùy ý ngồi xuống một tay chống cằm: "Được rồi, đi thong thả không tiễn."

Nhiếp Hoài Tang vốn đang địng cùng Lam Hi Thần nói chuyện tâm sự liền nhìn qua Giang huynh, không phải chứ, ngươi đối xử với ta như vậy sao?

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên hiểu ra, Giang Trừng đương nhiên không thèm quan tâm cái vẻ mặt bi thương Nhiếp huynh hắn quăng tới, bởi vậy Giang Trừng quay về phía hắn nhíu mày, "Không thấy nhị ca ngươi thân thể không khỏe sao?" Nói xong tự dùng chân đá nhẹ cái hòm thuốc nhắc nhở, mỗi một lần đều đá vào trong lòng Nhiếp Hoài Tang.

Lam Hi Thần không nói gì, chỉ đồng thời nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang theo Giang Trừng.

Không đúng! Thân thể Trạch Vu Quân không tốt như này sao? Nhiếp Hoài Tang trợn mắt lên, nhìn Giang Trừng, nhị ca hắn không khỏe chỗ nào? ! Ngủ một giấc là khỏe rồi thật sự không muốn nên mới đuổi người đi mà!

Nhiếp Hoài Tang hít sâu, được, các người đối xử với ta như vậy đó! Hắn tay ôm ngực, cực kì tổn thương quay đầu rời đi. Thị nữ phía sau cũng theo sau, lát sau thị nữ đó lại đột nhiên chạy về giúp bọn họ đóng cửa kỹ càng.

Giang Trừng cau mày, nhìn về phía Lam Hi Thần: "Hắn ôm ngực làm gì? Quần áo ít quá sợ mất mặt?"

Lam Hi Thần trầm mặc một lúc quay mặt sang nhìn Giang Trừng, chậm rãi cười, nói: "Hẳn là vậy."

Giang Trừng lướt mắt qua, "Kỳ cục, huynh đệ còn có thể ghét bỏ hắn sao?"

Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, đối diện ánh mắt Giang Trừng, gật đầu: "Hẳn là hắn ngại ngùng." Hoài Tang, xin lỗi.

--------------

Lời tác giả:

Bản thân Giang Trừng mềm lòng, nhưng hắn vẫn sắt đá, các ngươi hiểu ý của ta sao? ! Đừng quên bản này là văn sa điêu!

Các ngươi có thể tưởng tượng vẻ mặt của tiểu Nhiếp à ha ha ha ha ha tiểu Nhiếp đau lòng!

--------------







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com