Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

30


Ngụy Vô Tiện thở dài, chậm rãi đi đến Hàn thất, quả nhiên Lam Hi Thần đã ngồi bên trong đợi sẵn.

"Huynh chọc gì Giang Trừng vậy?" Ngụy Vô Tiện tùy ý tựa ở cửa Hàn thất, nhìn vào trong có vẻ hơi mất lòng tin, " Sắc mặt Giang Trừng có vẻ không tốt lắm."

Lam Hi Thần nghe vậy bật cười một tiếng, "Không có gì, không cẩn thận chọc tới."

Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, "Lam Hi Thần, ta thật sự không hiểu huynh muốn làm cái gì." Hắn luôn cảm giác Lam Hi Thần đang tính toán một chuyện rất lớn, nhưng hắn không biết tại sao lại không dám cẩn thận suy nghĩ một phen.

Hắn chỉ có thể dựa vào đoạn đối thoại giữa mình với Lam Hi Thần mà lớn mật suy đoán ra mục tiêu của Lam Hi Thần chính là Giang Trừng, nhưng Ngụy Vô Tiện thật sự không cảm thấy hai người này trong khoảng thời gian kia có thể đụng chạm cái gì.

Giang Trừng là kiểu người mắt cao hơn đầu, đối với bất kỳ người nào hay bất cứ chuyện gì đều bày ra dáng vẻ xem thường ngạo mạn, có thể cùng vị Trạch Vu Quân ôn nhu như ngọc có chút cố chấp phúc hắc này có quan hệ gì đây?

Lam Hi Thần cụp mắt, đột nhiên nở nụ cười, "Nếu như đệ có thể đoán được, vậy Giang Trừng nhất định cũng có thể đoán ra." Ta chỉ hi vọng có thể giúp mình bớt trông ngóng mấy năm. . .

Đầu Ngụy Vô Tiện méo mó, trong chuyện này ẩn tình rất sâu nha.

"Giang Trừng không phải đồ ngốc," Ngụy Vô Tiện như vô tình nói, "Huynh muốn giấu sự tình nhất định sẽ không giấu được bao lâu."

Lam Hi Thần đứng lên, thuận tay sửa lại góc áo có chút nhăn nheo, "Ta biết hắn sớm muộn sẽ biết, nhưng ta hi vọng hắn có thể hiểu chậm một chút."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày đứng thẳng người lại, "Tại sao nghe như không phải chuyện tốt."

Lam Hi Thần cười khẽ hai tiếng, có lẽ vậy.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được bĩu môi, "Huynh thật sự để Giang Trừng ban đêm ở chung với huynh tại Hàn thất ?"

"Ta quen rồi."

Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ tới Lam Khải Nhân sẽ có dáng vẻ vô vùng đau lòng liền cảm thấy buồn cười, ai bảo chính người đưa hắn tới đây!"

"Được thôi, à đúng rồi," Ngụy Vô Tiện đột nhiên cười nói, "Tuy rằng nói ra hơi muộn nhưng ta vẫn là muốn nói với huynh một tiếng, dáng ngủ của Giang Trừng rất tệ ha ha ha ha ha!"

Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, nhìn Ngụy Vô Tiện cười nghiêng nghiêng ngả ngả, sờ sờ chóp mũi của chính mình.

Ngụy công tử, kỳ thực, dáng ngủ của ngươi vào ban đêm cũng không có chỗ nào tốt hơn.

Đối với Vân Mộng Song Kiệt thích vạch trần khuyết điểm lẫn nhau, Lam Hi Thần hiện tại mới có cảm nhận trực tiếp, thì ra còn có kiểu huynh đệ tốt như này sao?

Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, tay nắm thành quyền che trước môi giả ý ho khan một cái, chỉ về phía A Nghiệp đang gian nan đi tới Hàn thất , "Lam lão tiên sinh hình như vẫn muốn để huynh thử một chút."

Lam Hi Thần cũng liếc mắt nhìn bên ngoài, "Ta sẽ nói chuyện với thúc phụ."

"Được thôi." Ngụy Vô Tiện không tính tìm hiểu quá nhiều về bí mật nhỏ của Lam Hi Thần, ngược lại chỉ cần không mạo phạm tới Giang Trừng là được.

Ngụy Vô Tiện dường như nhớ ra gì đó, nhìn về phía Lam Hi Thần,  "Nhiếp Hoài Tang đưa quà đến đây, lúc đó vừa hay A Nghiệp tới, Lam lão tiên sinh liền nói hắn chờ các huynh quay lại nhận quà luôn."

Lam Hi Thần khựng lại, Hoài Tang? Chần chừ chốc lát y gật đầu, "Ta sẽ tới gặp."

Phòng trà đột nhiên mở ra, Lam Vong Cơ đi trước, Giang Trừng đứng phía sau, đương nhiên bọn họ cũng nghe thấy âm thanh A Nghiệp trầm trọng đi tới.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, vô thức hơi nhíu mày, ánh mắt Giang Trừng có chút hoang mang?

Ngụy Vô Tiện quay qua chỗ A Nghiệp lười nhác phất tay một cái, "Sao mà nhiều đồ vậy?"

A Nghiệp sắc mặt trắng bệch, cắn răng cố gắng nở nụ cười, "Ta cũng không biết nữa."

"Gian nhà tiểu viện ngay gần đây," Lam Hi Thần cười nói, "Cực khổ rồi."

A Nghiệp đột nhiên cứng đờ, có ý gì! Xem hắn là hạ nhân sao? !

"Thúc phụ."

"Thúc phụ."

Lam Khải Nhân vẫn là không quá yên tâm về mấy củ cải Lam gia của mình, đặc biệt muốn đến Hàn thất xem một chút.

"Lão tiên sinh." A Nghiệp vội vàng thả đồ xuống, đứng một bên có vẻ yếu đuối.

Lam Khải Nhân nhìn A Nghiệp, lại liếc nhìn Giang Trừng đứng phía sau không cảm xúc, liền cảm thấy trong lòng mình gì đó đang đổ vỡ mà phát hoảng. Lam Hi Thần còn một mực quyết định để Giang gia ngủ lại.

"Hi Thần, trong Hàn thất có cần mua đồ gì hay không?"

Lam Hi Thần cười nói, "Không có, thúc phụ yên tâm. Ta với Giang tông chủ sớm đã quen ở chung một gian phòng."

Giang Trừng nhìn A Nghiệp một cái, bất động thanh sắc cười lạnh một tiếng, nhìn thấy không, trong lòng người ta còn chả thèm để ý đến tà túy như ngươi!

Kỳ thực lúc Lam Hi Thần nói ra vẫn là có chút căng thẳng, dù sao bình thường tính tình của Giang Trừng không quá tốt. Y nói xong liền không nhịn được liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái, thấy sắc mặt Giang Trừng tuy rằng không tốt, nhưng không có phản bác, Lam Hi Thần cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.

Hai người này không cảm thấy gì, Lam Khải Nhân nghe nói như vậy cảm giác mình quên chuyện quá khứ quá nhanh, củ cải của hắn! Đã quen! Cùng với một nam nhân khác! Một gian phòng!

"Mùi hương của người khác ta ngửi không quen" Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, nhìn Lam Khải Nhân "Xin người hiểu cho ta." Ta chỉ động lòng với một người duy nhất.

Lam Khải Nhân không biết lời này có ẩn ý, nhưng hắn vẫn hiểu rõ người nhà họ Lam vốn cố chấp, bỏ đi, cứ theo y vậy.

A Nghiệp đáng thương còn đang chờ đợi Lam lão tiên sinh có thể cho mình chút công bằng, đều là mùi hương đó, dựa vào cái gì mà Lam Hi Thần chỉ yêu thích nam nhân tử y kia?

Ngụy Vô Tiện không nhịn được thay A Nghiệp cảm thán một câu, nhưng đầu óc lại không cảm thấy lời này của Lam Hi Thần có chỗ nào kì quái.

Lam Khải Nhân phất tay một cái, "Nhiếp gia đưa tới một món quà, đi xem đi."

Lam Hi Thần gật đầu, một đám người cứ như vậy liền đi tới chỗ để quà.

Nếu như Lam Hi Thần sớm biết Nhiếp Hoài Tang đưa tới chính là  lời chúc mừng gì đó, y nhất định sẽ lén lút tự mình xử lí. . .

Đương nhiên, Lam Hi Thần hiện tại chính là đang cố ý đi chậm lại vài bước, đi bên cạnh Giang Trừng.

"Sao vậy?" Từ khi Lam Hi Thần đi bên cạnh hắn, Giang Trừng vẫn dùng loại vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt thỉnh thoảng liếc y một cái.

Giang Trừng thật sự cảm thấy tội lỗi, món quà Lam Hi Thần tặng hắn liền cứ thế bị hắn làm vỡ vụn, hắn nghĩ lại thật không tiện mở miệng nói ra.

Tuy rằng có thể đối với Lam Hi Thần nó chỉ là một cái kiếm tuệ mà thôi, nhưng thứ này với hắn mà nói chính là bằng chứng để nhìn rõ nội tâm mình đó!

Quên đi thôi, Giang Trừng mím môi, đống vỡ vụn hắn đã cất vào cẩn thận, trước hết không nói ra, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy mình thật bất cẩn.

----------------

Lam Hi Thần giấu một vài thứ, chính là, đồ vật rất quan trọng. . .

Tiểu Giang vô cùng hổ thẹn, a, đây chính là là tín vật đính ước ( không)

---------------

Lời tác giả:

Bọn họ đã hiểu rõ một chút tâm tư nhỏ của đối phương, ám muội trong cả hai.

----------------









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com