Chương 105. Đối chiến Thương Huy học viện
Đường Tam trở về, Hoắc Vũ Hạo liền tự nhiên đưa nước cho hắn. Đường Tam đi tới uống một ngụm, rồi ngồi xuống bên cạnh. Nước vẫn còn ấm. Chưa đợi Vũ Hạo mở miệng, hắn đã chủ động lên tiếng:
Đường Tam
"Lão sư chỉ nhắc ta đừng khinh địch. Phía trước còn nhiều đối thủ."
Hoắc Vũ Hạo cũng không rõ vì sao Tam ca lại bỗng dưng dặn dò như vậy, chỉ khẽ gật đầu.
Hoắc Vũ Hạo
"Đại sư nói không sai, bây giờ đội ngũ đều chưa ra toàn lực, mục tiêu của chúng ta là quán quân, luôn phải lưu lại một chút thực lực."
Sau mười một trận toàn thắng, Sử Lai Khắc học viện đã được ban tổ chức đối đãi trọng thị hơn, thậm chí còn chuẩn bị riêng một phòng nghỉ, có thể để đồ đạc cố định, khỏi phải mang đi mang lại. Đêm đó, mọi người được nghỉ ngơi thoải mái. Sáng sớm hôm sau, Đại sư đã đến trước để bốc thăm. Hôm nay, đối thủ của họ chính là Thương Huy học viện.
Đường Tam lật qua lịch sử thi đấu của đối thủ, trầm giọng nói:
Đường Tam
"Chúng ta tuyệt đối không được coi thường, đội này có điều rất lạ."
Hoắc Vũ Hạo ghé lại nhìn, chòm tóc mềm mại của cậu vừa khéo chạm qua cằm của Đường Tam.
Hoắc Vũ Hạo
"Quả thật. Họ chỉ thua ba trận, hơn nữa võ hồn lại đồng nhất. Rõ ràng chẳng phải loại thiên về công kích, vậy mà vẫn giữ được thành tích không tồi."
Hoắc Vũ Hạo
"Có lẽ hồn kỹ của họ tương tự ta, đều là loại tinh thần. Chỉ cần khiến đối phương mất đi tri giác, toàn bộ ngã xuống, vậy cũng xem như thắng."
Mã Hồng Tuấn ngứa ngáy, mở miệng đề nghị:
Mã Hồng Tuấn
"Hay là lần này để ta lên nhé? Ta sẽ không dùng đến hồn kỹ thứ tư, như vậy vẫn an toàn hơn chút."
Đường Tam lập tức lắc đầu. Hắn hiểu, Tà Hỏa Phượng Hoàng chính là con át chủ bài của tương lai, tuyệt đối không thể bộc lộ sớm. Một khi phô ra, chỉ sợ sẽ khiến vô số người chú ý, thậm chí điều tra tận gốc. Phòng ngừa vẫn là thượng sách.
Đường Tam
"Vẫn để ta, Đới lão đại, cùng Chu Trúc Thanh ra sân."
Hoắc Vũ Hạo chớp mắt:
Hoắc Vũ Hạo
"Huynh xác định không cần ta sao?"
Đường Tam ghé sát tai cậu, hạ giọng:
Đường Tam
"Nếu bây giờ đã phải dựa vào đệ, thì chẳng phải quá lãng phí rồi sao?"
Ninh Vinh Vinh thấy vậy, liền cười khẽ trêu chọc:
Ninh Vinh Vinh
"Khụ khụ, bàn chiến thuật chẳng phải nên công khai minh bạch sao? Lại bắt đầu thì thầm riêng rồi kìa."
Đường Tam và Hoắc Vũ Hạo chỉ mỉm cười, tiếp tục cùng mọi người thảo luận cách ứng biến trên sân. Đến cuối, Đại sư vẫn như thường lệ khích lệ:
Ngọc Tiểu Cương
"Đã bàn bạc xong cả rồi, vậy lên sân hãy phát huy cho tốt."
Mọi người đồng thanh đáp: "Rõ!"
Lúc này, bên ngoài cửa có một đội người bước tới. Nhìn y phục thì là học viên của Thần Phong học viện. Đã quá quen với những màn khiêu khích trước trận, Sử Lai Khắc học viện không để vào mắt. Nào ngờ đối phương lại là đến khích lệ, nói một tràng lời lẽ mơ hồ khó hiểu.
Nhưng tiểu đoạn xen ngang ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tiến trình. Phòng nghỉ ngơi chỉ lớn vậy, tất sẽ gặp vài người không muốn gặp. Trận này, Thương Huy học viện bất ngờ thay bốn người, hiển nhiên quyết tâm tung hết sức để đối phó với Sử Lai Khắc.
Trước khi Đường Tam bước lên sàn, Hoắc Vũ Hạo nhẹ giọng căn dặn:
Hoắc Vũ Hạo
"Nếu phát hiện có gì bất thường, đừng gắng sức. Ta sẽ ra tay."
Đường Tam
"Hi vọng không cần đến. Hãy nhìn tín hiệu của ta."
Hoắc Vũ Hạo biết, Tam ca nói vậy tức là khéo léo từ chối. Cậu cũng không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lại khán đài cùng Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Tạp ngồi ăn hạt dưa.
Đường đường là Tình Tự Chi Thần tương lai, vậy mà đến giờ vẫn chưa lên sân một trận nào, lại còn rơi vào cảnh ngồi với mấy hồn sư hệ phụ trợ để gặm hạt dưa, đúng là buồn cười. Chỉ trách đồng đội quá mạnh, cậu cũng chỉ có thể "nằm mà thắng".
Bên phía Thương Huy học viện, rõ ràng là coi trận này phải thắng. Đường Tam không hề nóng vội tấn công, chỉ lặng lẽ nhìn họ công khai vận sức, dốc toàn lực chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com