Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20+21

Chương 20.

216 nằm nhoài trên giường, bàn tay nét bao lì xì Hạ Vân Sơn cho em xuống dưới gối, cất thật là cẩn thận, hài lòng vỗ vỗ gối mấy cái. 136 ngồi bên giường, vuốt ve gương mặt đỏ bừng của 216: "Em còn khó chịu không?"

216 lắc lắc đầu, ánh mắt mông lung, anh trai biết em vẫn còn chưa tỉnh rượu, thấp giọng dỗ em: "Đêm nay anh đến ngủ cùng em, không sợ."

216 lại gật gật đầu, đần độn cười, túm chặt ống tay áo anh trai lắc qua lắc lại, làm nũng như em bé: "Em chỉ ngủ một tí thôi, rồi dậy tâm sự với anh."

136 gật đầu, kéo góc chăn lên cho em rồi mới đi ra ngoài. 216 nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn sáng rực, cảm thấy yên lòng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

216 loáng thoáng nghe thấy có người tiến vào phòng, xoa xoa mắt bò dậy, nhìn thấy anh trai đang che miệng vọt vào nhà vệ sinh, sau đó tiếng nôn khan và tiếng xả nước truyền ra.

"Anh, anh sao vậy?" 216 nhìn về phía phòng vệ sinh, 136 che miệng đi ra, vành tai trắng nõn giờ đã đỏ như máu, mở miệng nói chuyện thì phát ra âm thanh hơi khàn khàn: "Anh không sao. Em dậy rồi à?"

216 ngồi dậy, xốc chăn lên, mời anh trai lên giường. 136 vừa nằm lên giường đã ho khan vài tiếng, chợt nghe 216 hỏi: "Anh, em bé đâu ạ?"

"Anh dỗ chúng nó đi ngủ rồi. Đến đêm anh lại đến xem." Giọng nói 136 hơi sàn sạt, nhưng vẫn nhu hòa như thường.

216 xoay người ôm lấy 136, đèn giường nho nhỏ chiếu lên gương mặt quá mức nhu hòa của 136, sống mũi vừa đầy vừa thẳng hắt ra một cái bóng trên gương mặt, anh cũng nghiêng người, ôm lấy 216. Hệt như hồi còn ở viện giáo dưỡng.

216 tuổi còn nhỏ, cảm xúc đong đầy, nhỏ giọng nói: "Anh, em nhớ anh lắm. Em có thật nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe. Đầu tiên là, em thích alpha mà em được phân phối mất rồi." Lỗ tai em hồng lên, có chút thẹn thùng: "Anh ấy cũng thích em đó."

136 sửng sốt, nhớ tới cảnh hai người hôn nhau bên cửa kính sân thượng, thân mật mà e lệ, trong lòng được an ủi phần nào, "Anh nhìn ra rồi, thật tốt quá. Tiểu A Nguyên của chúng ta đúng là một đứa nhỏ may mắn mà. Biết bao omega sống cả đời trong sự cưỡng bức, bị chuyện sinh nở làm khổ cả đời."

216 vừa khổ sở vừa tức giận nhăn mày lại: "Anh à, sao em vẫn chưa có đứa nhỏ chứ? Tại em và tiên sinh làm tình chưa đủ sao?"

136 sờ sờ tóc em, "Số lần làm nhiều hơn hay số lần bắn vào nhiều hơn?"

"Một buổi tối bắn 5 lần, bắn vào trong 3 lần. Vậy là chưa đủ ạ? Nhưng mà em thực sự mệt lắm." 216 ủy ủy khuất khuất mà nói.

"Đứa nhỏ ngốc, em cứ nằm trên giường mặc cho anh ta làm sao? Em cũng phải dùng chút kỹ xảo nhỏ, một buổi tối phải ép anh ta bắn vào trong 5 lần?" 136 lại gần, hơi thở ướt nóng rơi vào tai em, "Phải hôn anh ta thật nhiều, giọng nói phải thật mềm mại, trên giường nhớ phải khóc, trên người alpha cũng có rất nhiều điểm mẫn cảm, có phải em chưa từng thử lần nào không?"

216 thực sự ngượng đến mức muốn chui xuống đất. Em ở trên giường chỉ cần chạm vào Hạ Vân Sơn là đầu óc đã choáng váng hết cả rồi, trong miệng như ngậm đường, ngọt quên cả trời đất, thân thể thì mềm đến kỳ cục, chỉ biết mặc cho tiên sinh muốn làm gì thì làm, sao mà nhớ được những chuyện này?

136 nhìn vẻ mặt thẹn thùng buồn nản của 216 là biết em bị alpha kia ăn không chừa một mẩu xương nào. Nhưng chuyện vợ chồng son nhà người ta ngọt ngọt ngào ngào với nhau, anh biết nói gì bây giờ?

Hai người lại thì thẩm tỉ tê một hồi lâu, kể cho nhau nghe những chuyện mình thấy thú vị, rồi tán gẫu đến chuyện con cái, đêm khuya 12 giờ, 216 lại bắt đầu buồn ngủ, ôm tay 136 ngủ ngon lành.

Đến nửa đêm, 216 khát nước nên tỉnh lại, quờ quạng bên người nhưng lại không thấy 136 không, chỉ còn vương lại hương thơm quần áo nhàn nhạt. 216 mò mẫm xỏ dép vào rồi đi ra ngoài, định đi tìm anh trai, tiện thể xuống nhà bếp uống nước.

Hành lang tối thui, dọc trên hành lang đen thùi lùi chỉ thấp thoáng mấy ngọn đèn nho nhỏ, như những con đóm đóm lập lòe trong rừng sâu. Máy sưởi thổi làn gió dịu dàng lên người em, chẳng hiểu sao lại khiến em nổi cả da gà.

216 sợ đánh thức người khác, nên cởi dép lê ra cầm trên tay, rón rén đi trên hành lang, đang chuẩn bị để đi xuống cầu thang hình xoắn ốc, tay vừa chạm vào tay vịn màu đỏ rực, thì nghe được tiếng rên rỉ mềm mại đầy mờ ám phát ra từ căn phòng đóng chặt cửa bên cạnh, lúc cao lúc thấp, như là vui sướng lại tựa như đau đớn, thi thoảng lại kẹt trong cổ họng như là chim bị nhốt trong bình, đôi khi lại cao vút đầy mê đắm như là mèo nhỏ bị nắm chặt cổ họng.

216 sợ hết hồn, đánh bạo mà ghé mắt nhìn vào khe hở nho nhỏ trên cánh cửa, vừa nhìn một cái đã kinh hãi không thôi – phía sau khe cửa hẹp dài, ẩn giấu một thế giới hoàn toàn khác – quần áo bị vứt lung tung trên sàn, chiếc áo lông vàng nhạt mà anh trai hôm nay như xác của một bông hoa khô héo, mà anh bị người ta ép lên sàn nhà, chân dài trắng như tuyết vòng trên hông và bả vai của người đàn ông, mắt cá chân trắng nhỏ đeo một chiếc lục lạc, theo động tác thô bạo của nam nhân mà phát ra âm thanh leng keng leng keng khắp phòng, một bàn tay bóp chặt cặp đùi trắng như tuyết làm cho da thịt anh hồng hết cả lên, như là bóp nát một trái quả.

Trong phòng vang lên tiếng nước nhóp nhép, hai thân thể va chạm vào nhau tạo nên âm thanh vang vọng, nghe mà đỏ cả tai.

136 ngửa đầu rên rỉ, mặt hướng ra ngoài cửa, gương mặt dịu dàng thường ngày đang vặn vẹo vì tình dục , môi đỏ khẽ nhếch, nước miếng dọc theo khóe môi tràn ra, đồng từ đen láy tản ra ánh lệ dịu dàng, dưới ánh đèn sáng đến kinh người, như là ánh sao tan ra dưới đáy hồ.

Trong lòng 216 giật thót, cho là anh trai bị người ta cưỡng dâm. Em có nghe nói chồng anh trai đã qua đời, vậy thì người đàn ông này là ai mà dám vào nhà cưỡng bức một omega mới thành góa phụ chưa đầy một năm, lại còn đúng vào đêm giao thừa nữa chứ?

216 giận không chịu nổi, vừa định nhấc chân vọt vào trong phòng, lại bị một bàn tay mang theo mùi nhựa thông đậm đặc che lấy miệng, ôm eo em kéo vào trong ngực.

Cổ họng 216 nấc lên một tiếng nghẹn ngào, ngay lập tức nhận ra đó là tiên sinh, em đang định nhờ tiên sinh giúp đỡ, lại thấy hắn nhỏ giọng nói bên tai em: "Đứa nhỏ ngốc, vợ chồng nhà người ta ban đêm làm tình, em cũng muốn tham gia sao?"

216 khó hiểu mà chớp mắt, đang định đặt câu hỏi thì nhìn thấy người đàn ông trong phòng dùng tư thế ban nãy nắm chặt lấy eo anh trai, dùng sức đâm vào mấy lần, eo anh trai căng lên, dưới da thịt mỏng manh rộ ra dáng hình xương sườn rõ mồn một, như là cây cung đã căng đến cực hạn, dương vật lắc lư không được ai an ủi bắt đầu kịch liệt bắn tinh, làm cho bụng dưới anh hỗn độn một mảnh.

Anh trai nhỏ giọng khóc lên, người đàn ông trên người anh nở nụ cười, thẳng lưng, vuốt tóc mái tán loạn ra đằng sau, lộ ra một gương mặt trẻ trung đẹp trai, khẽ mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.

Đầu 216 nổ ầm một tiếng, ngây ngốc bị Hạ Vân Sơn kéo thắt lưng trở về căn phòng bên cạnh.

"Tiên sinh, đó là Thi Duệ! Là con riêng của anh trai!"

Hạ Vân Sơn không để ý lắm: "Vậy thì sao?"

Đôi mắt 216 ướt át, như là sắp khóc: "Anh ta, anh ta cưỡng dâm anh trai em sao?"

Hạ Vân Sơn có vẻ cân nhắc: "Đồ ngốc này, thế này chí ít cũng là hợp gian (hai bên cùng đồng ý lên giường), sao lại gọi là cưỡng dâm được?"

Hắn ôm 216 ép em trên tường, cách vách chính là gian phòng nơi anh trai và 136 đang làm tình, "Em nghe mà xem, anh trai tốt của em có phải đang rất thoải mái không?"

Bên này hai người đang nghe trộm, bên kia hai người đang giữa tận hưởng đêm xuân say nồng.

136 cố chịu đựng cảm giác bủn rủn từ vòng eo, vươn đầu lưỡi mềm mại phấn hồng liếm liếm hầu kết của Thi Duệ, lưu lại những nụ hôn ẩm ướt, hôn dọc một đường xuống lồng ngực cơ bắp rõ ràng, con ngươi ngậm lấy sắc xuân, cúi đầu cắn đầu vú nâu nhạt của Thi Duệ, vừa liếm vừa cắn cực kì thành thạo, đến nỗi làm cho xương cốt của con riêng sắp mềm nhũn cả ra, dương vật chôn trong lỗ nhỏ nhu nhược mềm mại lại ẩm ướt của anh càng sưng to khổng lồ, quy đầu hơi nhếch lên, mạnh mẽ va chạm vào vách thịt non mềm của 136. Anh yêu kiều rên rỉ, yểu điệu vuốt ve cơ bụng của con riêng, "Động chút đi. Người ta ngứa muốn chết rồi."

Thi Duệ lạnh mặt nhìn gương mặt ửng hồng của anh, quả là quyến rũ dị thường, rồi lại nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Năm đó gã 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trường quân đội trở về nhà, trên đường về đã nghe phong thanh người ta nói, cha mình vừa cưới một người vợ mới, chính là omega vừa được phân phối đến.

Thi Duệ cười lạnh trong lòng, ông bô nhà mình là cái loại người gì gã còn không rõ sao, háo sắc thành tính, lại ham mê của lạ, mấy omega tầm thường bị ông ta chơi khoảng hai tháng là trở thành cái xác khô tàn tạ, suốt mười năm, hắn chưa từng có ý định cưới vợ. Omega lần này có chỗ nào hơn người đây?

Gã tiến vào trong nhà, không chút hơi thở con người, chẳng khác nào nhà ma. Gã lên lầu, đứng ở đầu hành lang đã nghe thấy tiếng khóc rên mềm mềm mại mại, khóc thì nhiều, rên rỉ thì ít, nghe đáng thương vô cùng.

Gã cau mày đến gần, nhìn thấy người cha lớn tuổi của mình lúc này quần đã cởi đến đầu gối, lộ ra cái đùi nhợt nhạt lỏng lẻo, bàn tay đeo nhẫn đang véo chặt một đoạn eo trắng ngần mịn màng, làm da thịt đỏ hết cả lên.

Một omega trắng nõn cực kì trẻ tuổi đang bị đặt trên bàn sách chẳng khác nào một món đồ vô tri, toàn thân trần trụi, trên ngực chi chít vết roi và dấu hôn, trong miệng bị nhét một viên chặn miệng màu hồng phấn (1), nước miếng tí tách tí tách chảy không ngừng, cha gã thúc hông kịch liệt, cổ người kia liền ngửa về phía sau tạo nên một độ cung đẹp đẽ, lộ ra cái cổ đang bị vòng da siết chặt, chẳng khác nào con chó cái động dục.

Thi Duệ cau mày, đang muốn rời đi, lại thấy omega kia xoay đầu, nhìn hắn, một đôi mắt hạnh cực kì xinh đẹp cực kì dịu dàng, bên trong chứa đầy nước, lông mi như cánh bướm run rẩy, bỗng nhiên, nước mắt rơi ra khỏi đuôi mắt kiều diễm, lăn xuống sống mũi.

Cậu ta đang khóc sao?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Thi Duệ, sau đó sự trào phúng dâng lên, cuốn sạch chút đồng tình ít ỏi của hắn.

Mà bây giờ, Thi Duệ nhìn omega được cha gã lưu lại để thủ tiết, trong tròng mắt cũng ngập nước như năm nào, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, người đó bị làm đến quen rồi, tình dục đã hong khô cậu ấy, đối với mình, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười, mỗi lời nói mỗi cử động của cậu ấy, đều mang theo dục vọng và sự câu dẫn trần trụi.

Thi Duệ xoa mạnh cặp mông của anh, nhéo lên thịt đùi đã vốn ửng hồng của anh khiến chúng càng đỏ, như là cánh hoa đào chồng chất lên nhau, "Con đến làm mẹ đây." Hắn ác độc mà nở nụ cười, muốn dùng mọi cách quên đi nỗi chua sót và căm hận đã cắm rễ trong lòng mình, không sao nhổ lên được.

Khí lực của Thi Duệ lớn đến đáng sợ, vòng eo gầy gò mà rắn chắc liên tục thúc vào giữa hai chân đang giang rộng của 136, đầu gối trắng như tuyết thiếu chút nữa không quỳ nổi, khoái cảm đến quá đột ngột, tầng này chồng lên tầng khác theo nhịp điệu của dương vật đỏ sậm, lập tức nhấn chìm cả hai trong đại dương dục vọng.

"Con ngoan ~ Ah...Ah...đau!... Nhẹ một chút nha! A... Thật thoải mái...."

Cánh tay trắng như tuyết của 136 ôm lấy cổ con riêng, vặn vẹo như một xà tinh xinh đẹp, lỗ nhỏ hồng nhạt nhỏ hẹp theo động tác cắm vào rút ra mà chảy nước ròng ròng, làm cho phần lông đen thùi và hai túi trứng ướt nhẹp, "A Duệ, nhẹ một chút! Hỏng mất!"

Tiểu huyệt bị làm đến mềm xốp tham lam mút lấy dương vật của Thi Duệ, thịt huyệt điên cuồng ngọ nguậy, sau đó cật lực cắn mút, gương mặt Thi Duệ dữ tợn, nhưng vẫn cười lộ ra cái răng nanh đẹp đẽ, "Đồ dâm đãng, không phải mẹ vốn nên bị làm đến hỏng sao?" Nói rồi, duỗi tay nắm chặt dương vật đang lung lay trên bụng mình, trêu chọc 136 làm anh thấp giọng khẽ khóc lên.

Gã vừa thẳng lưng xuyên xỏ, vừa đùa bỡn dương vật 136, rất nhanh đã chơi 136 đến cao trào.

Cả người 136 run rẩy kịch liệt, hiện lên màu hồng dâm mỹ, lại lập tức bị nắm lấy eo ấn trên thảm trải sàn bắt đầu nhận lần bắn tinh thô bạo.

Khoang sinh sản bị rót đầy, ấm ấp, trên bụng nhô lên một đống nho nhỏ, như là lại có em bé vậy.

Ánh mắt 136 trống rỗng, nhìn đèn chùm thủy tinh trên trần nhà, ánh đèn lờ mà lờ mờ, thế giới cũng lờ mà lờ mờ. Đến khi anh hoàn hồn, mới phát hiện ra Thi Duệ lại bắt đầu cắm vào trong anh.

136 cực kì mệt mỏi, quay đầu đi, lại thả ra tiếng rên rỉ mềm mại.

Thi Duệ thấy trên khóe mắt anh lăn xuống một giọt nước mắt, không giống nước mắt sinh lý do khoái cảm mang lại, đây là một giọt nước mắt đau thương từ tận đáy lòng. Gã làm bộ vô tình lấy tay lau đi, nước mắt như là ngọn lửa châm vào lòng bàn tay gã, thiêu ra một cái lỗ khổng lồ.

Cuống họng Thi Duệ nghẹn lại, trong lòng chợt nhen lên nỗi hận chính gã cũng không thể miêu tả rõ, có thể làm gì bây giờ? Cứ làm tình là được rồi.

Hết chương 20.

(1): mình không biết nó gọi là cái gì nên dịch là viên chặn miệng

Chương 21.

Thi Duệ nắm chặt eo 136, để nguyên dương vật trong thịt huyệt của anh mà xoay người anh lại, dương vật thô to mạnh mẽ khuấy đảo bên trong mật huyệt trơn mềm, eo 136 mềm nhũn, ngoan ngoãn nằm phủ phục trên sàn, đầu gối hồng hồng bị Thi Duệ cố định. Anh có rất nhiều kinh nghiệm, biết là eo phải cúi tới đâu mới lộ ra vẻ uyển chuyển đa tình, biết là mông phải nhếch chừng nào mới phô bày hết hai viên thịt trắng trẻo đầy đặn để alpha dễ dàng thao lộng.

Anh vừa mới quỳ vững, alpha trẻ tuổi cường tráng phía sau lập tức đâm vào, thậm chí còn chẳng chờ anh chuẩn bị sẵn sàng. Anh bị đụng đến mức cả người ngả về phía trước, cái đùi ướt nhầy nhụa đang run rẩy, suýt chút nữa nằm sấp ra sàn nhà, đúng lúc đó một bàn tay nóng bỏng hơi ướt mồ hôi kéo eo anh lại, tiếp tục tàn nhẫm xuyên xỏ.

Thi Duệ nằm trên lưng 136, hơi thở cháy hừng hực phả vào lưng anh, như là đóa hoa hướng được trồng trên người anh, bộ rễ giờ đây đã đâm sâu vào máu thịt cằn cỗi này. Anh thấy thật ấm áp, cứ như trên lưng mang theo một mặt trời vậy.

Chất lỏng dính nị tanh ngọt chảy ra không sao ngừng lại được, 136 trở thành dòng suối nguồn mùa xuân, chỉ cần chạm khẽ vào một cái, sẽ trả cho người dòng nước ngọt lành trong trẻo. Đôi mắt Thi Duệ đỏ lên, càng làm anh thêm mạnh bạo, giảo hoạt mà ác liệt đâm quy đầu khổng lồ vào mảnh thịt mềm ở tận sâu bên trong, rốt cuộc cũng nghe được tiếng rên rỉ sung sướng của 136.

Mắt 136 ngập nước, cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy thảm trải sàn trắng tinh lung la lung lay, anh muốn kết thúc, cố ý hạ thấp eo, lắc lắc bờ mông trắng nõn cố tình hùa theo nhịp hông của Thi Duệ, tiểu huyệt ướt nhẹp co giật mà cắn nuốt dương vật của Thi Duệ, thịt huyền non mềm mút đến mức cán dương vật nổi lên gân xanh, quyến rũ Thi Duệ đến mức đôi mắt hắn đỏ lừ sắp nhỏ ra máu.

Thi Duệ cười lạnh một tiếng, ngón tay vuốt ve bờ mông mịn màng, cặp mông mềm mại đã trải qua nhiều lần sinh nở chẳng khác nào kẹo bông gòn mặc cho người ta xoa nắn, đầy đặn mà ngọt ngào. Hắn bấm một cái, cứ như sắp chảy ra nước đường từ bên trong vậy.

"Mẹ nhỏ, sao không kêu nữa? Không phải anh hiểu rõ nhất sao? Chỉ cần anh kêu dâm một chút là tôi có thể nhanh chóng bắn cho anh rồi."

Đôi môi 136 run rẩy, anh quay đầu nhìn về phía Thi Duệ, đuôi mắt thật bị khoái cảm làm cho đỏ lên, như là đã say chếch choáng, thê diễm câu nhân. Anh nở nụ cười, nghe lời mà thở hổn hển: "A Duệ ... A... a... thật thoải mái! Sao con... sao con mạnh mẽ quá vậy? Làm...làm lỗ nhỏ thật là giỏi quá... Con ngoan, đâm mạnh vào! Gãi ngứa giúp mẹ..."

Thi Duệ cúi đầu cắn chặt cổ anh, đầu lưỡi quét qua vòng ức chế bằng da trên cổ anh, liếm đến khi hiện ra ánh nước ướt nhẹp. Tuyến thể của 136 được bảo vệ sau chiếc vòng này.

Đúng là kỳ lạ.

Anh đã bị làm đến chín rục, thân thể thì dâm đãng mẫn cảm như vậy, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến anh chảy nước không ngừng, lại còn sinh tới ba đứa nhỏ. Nhưng tuyến thể của anh vẫn sạch sẽ.

Đó là một phần linh hồn còn sót lại của 136 năm 18 tuổi.

Thi Duệ phát run, có chút không kìm lòng nổi mà hôn lên gáy anh. 136 cảm nhận được bờ môi mềm mại ướt át kể sát cần cổ đầm đìa mồ hôi của mình, cẩn thận lại dịu dàng mà di chuyển, cả người anh run rẩy, còn hưng phấn hơn cả khi cao trào, đầu gối cũng run lẩy bẩy, tay cũng vô thức mà duỗi ra phía sau, như thể muốn nắm được thứ gì đó.

Thi Duệ muốn nắm chặt lấy bàn tay anh, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy, chỉ tóm lấy cổ tay nhỏ nhắn, kéo nửa người trên của anh ra phía sau, tạo thành một hình cung đẹp đẽ, cứ như vậy mà xuyên xỏ.

Hai người rất nhanh đã đạt cao trào, Thi Duệ nhẹ nhàng nằm trên người 136 thở dốc, đôi môi như có như không kề sát phần gáy đang chảy mồ hôi ròng ròng của anh. Hai người như con cá bị văng ra khỏi mặt biển, quằn quại trên nền cát nóng cháy, dần dần khô héo dưới ánh mặt trời, nhưng bọn họ vẫn quấn quýt lấy nhau, rút cạn của nhau từng chút hơi thở ẩm ướt.

Thi Duệ đột nhiên kéo bàn tay 136 đến giữa hai chân anh, miệng huyệt bị làm đến sưng đỏ lập tức hé ra theo phản xạ, một ngón tay đâm vào, chất lỏng sền sệt màu trắng ngà theo ngón tay chảy xuống. 136 rên rỉ vài tiếng: "Làm gì vậy?"

Giọng nói Thi Duệ lạnh lùng, vẫn còn vương lại chút khàn khàn của dục vòng: "Lấy ra. Trong nhà đã đủ ồn ào rồi, không cần thêm đứa nhỏ nào nữa."

136 im lặng, mặc kệ Thi Duệ moi tinh dịch trong cơ thể mình ra, sau đó đỡ vòng eo bủn rủn của mình ngồi dậy, giơ tay muốn mặt quần áo. Thi Duệ cau mày: "Em đi đâu vậy?"

"Tôi phải về phòng ngủ cùng em trai. Tôi đáp ứng em ấy rồi."

136 loạng chòa loạng choạng đứng lên.

Gương mặt tuấn mỹ của Thi Duệ lạnh băng: "Ồ, đêm giao thừa lại muốn ngủ cùng em trai sao?" Thi Duệ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc gậy rung to đến dọa người, bên trên còn có họa tiết nho nhỏ, đưa ra trước mặt 136: "Tự mình nuốt cái này vào lỗ nhỏ của em, đêm nay coi như kết thúc."

Chút ửng hồng còn sót lại trên mặt 136 giờ tan thành mây khói, giọng nói anh rất thấp, gần như cầu xin: "Thi Duệ, em trai của tôi đang ở đây, đừng làm vậy với tôi được không? Khi nào em ấy đi, anh muốn chơi thế nào tôi cũng đồng ý."

Thi Duệ không chịu buông tha: "Rõ ràng em chính là cái đồ dâm đãng, sao lại muốn giả vờ làm anh trai tốt chứ hả? Ban nãy em trai em đứng ngoài cửa đã thấy hết rồi." Thi Duệ cười cười áp sát vào 136, "Bây giờ cậu ta đang ở cách vách đấy, em nói cậu ta nghe được cái gì? Hả?"

Thi Duệ nhìn chằm chằm vào mắt anh, từ trên cao nhìn xuống: "Anh trai tốt của cậu ta đang thông dâm cùng con riêng của mình kìa."

Thông dâm. Mặt 136 cắt không còn giọt máu, như mảnh vữa tường trắng bệch rơi ra ngoài. Trái tim anh bị con dao này thẳng tắp mà đâm vào, dễ như bỡn mà bị rạch này hai nửa.

Thi Duệ gõ gõ vào vách tường, cao giọng hỏi: "Lão Hạ, nghe lỏm xong chưa hả?"

Ở mặt tường bên kia, 216 đang đỏ mặt tới mang tai, tim đập thình thịch mà nóp trong lồng ngực Hạ Vân Sơn. Nãy giờ em chỉ nghe được tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ liên lục, hết đợt này đến đợt khác, nghe mà lòng người hỗn loạn. Mà một trong hai người phát ra những âm thanh đó, chính là người anh trai mà mình vẫn ngưỡng mộ từ nhỏ.

Hạ Vân Sơn cũng gõ lại mặt tường: "Thế là xong rồi à?"

Thi Duệ nghe vậy thì hơi bất ngờ, lòng hiếu thắng nực cười khiến hắn ôm 136 đã cứng đờ vào trong ngực, đá văng cửa phòng đi sang phòng bên cạnh.

Trong phòng có một có một tấm bình phong gấp khúc làm từ lụa, bên trên thêu hình non nước rậm rạp xanh biếc, mặc dù không nhìn rõ, nhưng vẫn dư sức nhìn thấy bóng người đứng bên kia bình phong, chỉ là đường nét hơi mơ hồ, không gian bị chia cắt thành hai nửa.

Hạ Vân Sơn hiểu ý gã, nâng mông 216 lên ôm em sang bên kia của tấm bình phong: "Cùng nhau chứ?"

216 và 136 bị dọa đến trắng toát cả mặt, đều không tự chủ được mà lấy tay giữ chặt vạt áo của alpha.

216 tuổi còn nhỏ nên hay làm nũng, lá gan cũng lớn, nhỏ giọng cầu xin Hạ Vân Sơn: "Tiên sinh, em không muốn, em muốn về phòng." Nước mắt em nói đến là đến, lúc này ra rơi tí tách trên vạt áo Hạ Vân Sơn.

Có phải là tiên sinh muốn chia sẻ em và anh trai với bạn thân của mình không?

Hạ Vân Sơn thấp giọng dỗ em: "Đứa ngốc, chúng ta làm của chúng ta, quan tâm đến bọn họ làm gì."

216 mơ mơ màng màng, bị Hạ Vân Sơn nhẹ nhàng đặt lên tấm bình phong lụa, vừa mới chạm vào mặt vải, một thân thể ấm áp mềm mại ở phía bên kia cũng lập tức dính sát vào, cách một lớp lụa mỏng manh trơn trượt, cho dù 216 đang mặc áo len, nhưng vẫn thấy như da thịt đang dán vào nhau.

Là anh trai.

Em khóc thút thít xin tha: "Không muốn... Tiên sinh, em không muốn..." Rồi em lại mềm nhũn thì thầm với người anh trai em luôn luôn tin cậy, mong tìm được sự cứu viện: "Anh trai...hức hức... anh trai ơi..."

136 nghe mà lo lắng, vẻ mặt anh đau đớn, mềm giọng cầu xin con riêng: "Chúng ta về phòng có được không? Đêm nay tôi sẽ không đi đâu hết, chúng ta có thể làm cả đêm, nhưng đừng làm ở đây, được không?"

Thi Duệ chẳng mảy may lay động, xoa cánh mông trắng như tuyết của 136, nâng chân anh cố định trên người mình, mặt không đổi sắc cọ xát lỗ nhỏ đã ướt dầm dề, sau đó đột ngột cắm vào. 136 cắm đến ngửa ra đằng sau, trực tiếp đụng vào người 216.

216 càng sợ, khóc đến càng đáng thương, em bị ép cảm nhận tình ái thô bạo và cuồng loạn của anh trai và con riêng, ôm chặt lấy Hạ Vân Sơn. Hạ Vân Sơn cúi đầu ngậm lấy môi em, tham lam liếm mút, hàm hồ mà ra lệnh: "Ôm chặt cổ tôi."

216 khóc lóc nghe lời, quần và quần lót bị bàn tay còn lại của tiên sinh nhanh chóng kéo xuống, quăng ở trên sàn nhà.

Em thực sự quá sợ hãi, không sao thả lỏng được, cả người căng chặt, Hạ Vân Sơn không thể làm gì ngoài vừa hôn em, vừa mở rộng ra cho em. Thân thể của omega cấp cao thực sự quá nhạy cảm, ngón tay chai sần của alpha chậm rãi đi vào, chỉ cần rút ra cắm vào vài lần, trên ngón tay đã dính đầy chất lỏng tanh ngọt.

Quá dễ dàng để mở rộng em, chỉ như tách vỏ của một thứ trái cây đã chín mềm.

Hạ Vân Sơn hôn nhẹ gò mát 216, rồi lại hôn xuống đôi môi ướt nhẹp của em, đầu lưỡi vói vào trong, mút mát đến mức 216 đầu váng mắt hoa, chỉ có thể ậm ừ, nhân lúc này, Hạ Vân Sơn thấp giọng dụ dỗ: "Cởi thắt lưng ra cho tiên sinh nhé."

216 bị tiên sinh đầu độc, si ngốc liếm láp đôi môi Hạ Vân Sơn, đầu lưỡi vừa mềm vừa hồng, bàn tay khéo léo tháo dây lưng cho tiên sinh, lại còn vô sự tự thông luồn tay vào quần lót hắn, lôi dương vật đỏ đậm nóng bỏng ra.

Lòng bàn tay em ngứa ngáy, như là đang nắm thân một con rắn thô to, đang thè lưỡi kêu xèo xèo, cắn vào trái tim em.

Hạ Vân Sơn hài lòng mà nhấc cái mông trơn trượt của 216 lên cao hơn một chút, cặp mông trắng nõn bị đâm chọc, dấu vết tinh mỹ lưu lại trên mông, quy đầu mới chỉ cắm vào một nửa, thịt mềm hồng thắm đã đói khát mà nuốt cả cây vào.

Cả hai bên cứ như vậy mà làm.

216 và 136 lưng dán lưng, da dẻ mềm mại ma sát với nhau, như là khi còn bé cả hai trần trụi tắm cùng nhau trong cái bồn tắm nhỏ xíu. Cả hai ướt nhẹp, trên cổ đầm đìa mồ hôi, cặp mông mềm nhũn đôi khi vô tình cảm vào nhau, như là hai con cá trắng đáng thương bị làn sóng tình dục đánh dạt vào bờ.

216 ôm cổ Hạ Vân Sơn mềm như bông vừa khóc vừa vừa kêu, gọi tiên sinh tiên sinh không ngừng, cặp chân dài trắng như tuyết đung đa đung đưa. Hạ Vân Sơn hiếm thấy mà trở nên thật dịu dàng, vừa hôn môi vừa cắm vào em.

Thế nhưng Thi Duệ không được tốt tính như vậy, hắn va chạm đến mức bắp đùi 136 tê dại, cúi người hút cặp vú đã qua sinh nở nhiều lần của omega, chiếc răng nanh sắc nhọn xảo quyệt mà tàn nhẫn cắn vào đầu tiết sữa đang hơi nhếch lên, cực kì tàn nhẫn mà liếm mút, vừa cắn vừa hút đầy mạnh bạo, không bao lâu, 136 cảm thấy ngực trướng lên, đầu sữa mở ra, sữa tươi ngọt ngào mà phun ra tung tóe, lập tức bị con riêng ngậm vào khoang miệng, hút vào từng ngụm từng ngụm không thừa giọt nào, hệt như đứa trẻ sơ sinh.

Hạ Vân Sơn đương nhiên cũng ngửi được hương sữa ngọt ngào tan trong không khí, hắn cúi đầu ngậm vào đầu vú đỏ tươi run rẩy của 216, núm vú nho nhỏ, đầu nhũ cũng xinh xắn đáng yêu, hắn vừa cắn vừa nhẹ giọng nói: "Sao Nguyên Nguyên vẫn chưa có sữa chứ?"

216 ngửa đầu ngọt ngào rên rỉ, ôm lấy cổ tiên sinh làm nũng: "Tiên sinh... Tiên sinh làm đến khi em mang thai, em sẽ có sữaa mà."

Hạ Vân Sơn cười mắng một tiếng trầm thấp: "Bé dâm đãng"

Một bên khác của tấm bình phong, 136 cũng bị làm ra tiếng thở dốc mềm ngọt, đầu óc mơ hồ, "A Duệ! A Duệ! A...a Mạnh quá, hỏng mất... Anh thương em với..."

Hạ Vân Sơn và Thi Duệ rất ăn ý, đồng thời xoay người hai mỹ nhân omega lại, làm các em từ phía sau lưng, để 216 và 136 đối mặt, hai bàn tay phát run cách tấm bình phong dán vào nhau.

Hai người gần như có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Giữa anh trai và em trai chỉ có một tấm bình phong ngăn cách, bọn họ có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp của nhau, tiếng da thịt chạm vào nhau kêu bành bạch, trong không khí ngập tràn mùi vị tanh nồng lại ngọt ngào, thật giống một cái nhà thổ.

Anh trai/Em trai cũng đang bị xuyên xỏ giống mình sao? Tứ chi trắng như tuyết quyến luyến mà quấn lấy nhau, nước mắt và tình yêu, tất cả đều bị thân thể nóng cháy làm cho tan chảy, tình đến mức tận cùng, mà cũng giống như hai con chó cái đến thời kì phát tình.

Thật quái lạ làm sao, lại quá dâm đãng, hai anh em alpha làm hai anh em omega.

Hai người quá xấu hổ, cắn chặt hàm răng, nhưng trong cổ họng vẫn bị động tác mãnh liệt ép ra tiếng thở dốc ngọt ngào, một tiếng tiếp một tiếng, như tơ như sợi.

Khoái cảm là dòng nước thủy triều, dương vật càn quấy thịt mềm, cả hai thực sự không chịu nổi, cách tấm bình phong, hai người khó khăn mà chạm vào nhau, như là muốn sẻ chia khoái cảm dữ dội và nhịp tim mãnh liệt của mình.

Cả hai đồng thời đạt cao trào, eo căng lên, ngón chân phấn hồng cuộn lại, bụng dưới và bắp đùi loang lổ tinh dịch trắng ngà, như là đóa hoa bị vò nhăn nhúm.

Ham muốn tình dục của cả bốn người giao thoa, tạo thành một tấm lưới hoa lệ mà kín kẽ, nhốt tất cả ở bên trong.

Hết chương 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com