9.
Lúc hội thao kết thúc, kết quả thi tháng cũng phát ra.
Theo lệ thường, trường học sẽ tổ chức hội nghị tuyên dương học sinh có thành tích xuất sắc nhất trước trường.
Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn đứng trên sân trường, hai hôm nay nhiệt độ bỗng giảm, tuy không mưa nhưng gần đây anh thi đấu nhiều môn thể thao, khi chơi chảy mồ hôi ròng ròng còn uống đồ lạnh lung tung, kết quả bị cảm nhẹ.
Vốn trước đó vất vả lắm mới thuyết phục đứa nhỏ chủ nhật đến nhà mình chơi, còn định cùng cục cưng thế này thế này thế này, vậy mà khỉ thật, giờ ngay cả hôn nhẹ cũng không thể!
Trên đài chủ tịch, hiệu trưởng vô cùng phấn chấn thông báo tình hình chung của kết quả tháng nay, lúc đọc đến người đứng đầu càng vui vẻ hơn.
"Lần này trò đứng nhất là ban tự nhiên lớp một cao hai, điểm Toán và Vật lý đều đạt điểm tối đa, môn Anh 148 điểm cao nhất trường. Tổng điểm là 722! Trò ấy chính là...."
"Hừ, lại là tên mọt sách nào đây." Phác Xán Liệt lẩm bẩm.
"Trò Biên Bá Hiền!"
"Gì cơ?!" Phác Xán Liệt khiếp sợ suýt thì trẹo chân, trong lòng vốn ôm ấp hi vọng là người khác cùng tên, nhưng giây tiếp theo đã thấy bé Dango nhà anh đang đi lên đài chủ tịch. Ngô Thế Huân đằng sau phụt cười, nhấc chân đạp cẳng chân Phác Xán Liệt, "Khoảng cách giữa bọn mày chỉ kém một chút thôi mà há há há."
"Mày cười khỉ mốc!" Phác Xán Liệt xoay người không khiêm nhường đá lại Ngô Thế Huân.
"Này này! Học trò bên kia! Lại là trò Phác Xán Liệt ban gì đó! Trò mau lên đây cho tôi!" Thái dương hiệu trưởng nổi cả gân xanh, không nhìn ra con ngươi to bằng hạt đậu dưới kính mắt dày nặng ẩn chứa tâm tình gì.
"Mẹ..." Phác Xán Liệt thầm mắng, sau đó khịt mũi chậm chạp đi lên bục giảng, giữa đường bị rống một tiếng mới ỉu xìu bước nhanh hơn.
Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt mặt xám xịt đi tới, chẳng qua lúc anh chạm mắt cậu nét mặt anh liền tươi sáng hơn hẳn, dường như biểu cảm Phác Xán Liệt còn có... xấu hổ?
"Khụ khụ." Hiệu trưởng ho nhẹ hai tiếng, xoay người nhìn hai trò nam bên cạnh.
"Các trò ở dưới mở to mắt xem cẩn thận, cái gì nên học cái gì không. Lần này trò Phác Xán Liệt có thành tích 222, rất đáng khen, không kém học sinh đứng đầu bao nhiêu, vinh quang đạt hạng nhất từ dưới đếm lên."
Vừa dứt lời, đám học sinh dưới đài liền cười vang.
Biên Bá Hiền siết chặt tờ giấy diễn văn mình sắp đọc, lo lắng nhìn sắc mặt Phác Xán Liệt kề bên ngày càng tái mét, trong lòng đã hoảng sợ thành đống.
"Thật... Thật ra bạn học Phác Xán Liệt cũng có nhiều ưu điểm lắm." Biên Bá Hiền nhịn đỏ cả mặt, giọng nói vốn trong trẻo đã ngập tràn ngượng ngùng.
Mắt kính hiệu trưởng lóe một cái, lông mày nhíu lại nhìn học trò nhỏ tuổi ở bên, quả thật không hiểu vì sao trò này thay Phác Xán Liệt nói đỡ.
Biên Bá Hiền nhìn nét mặt hiệu trưởng trở nên khó coi, dưới đài cũng yên tĩnh lại, tình huống hết sức lúng túng.
Trong khi Biên Bá Hiền luống cuống, đột nhiên bị người bên cạnh dúi micro vào tay.
"Vậy em nói xem anh có ưu điểm gì?" Phác Xán Liệt cong môi, đầy hứng thú nhìn cậu.
"Thì.... Lần, lần hội thao này môn chạy bộ 400 mét và 8000 mét anh là người đứng nhất.... Hơn nữa cũng là người đứng nhất môn nhảy cao... Ừm, dáng người cũng rất chuẩn, còn cao nữa..."
"Được rồi được rồi, các trò đừng nói nữa!" Hiệu trưởng hơi lớn giọng cắt ngang hai người. Biên Bá Hiền bị dọa giật mình, bàn tay cầm mic vô tình chạm trúng mu bàn tay Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt liền khẽ nắm tay cậu vỗ về.
Biên Bá Hiền lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, thấy khóe miệng anh cong cong, nội tâm không còn lo lắng nữa, cậu nhẹ nhàng rút tay về, tắt mic đi.
Cuối cùng hiệu trưởng kêu học sinh học nhiếp ảnh chụp cho họ một bức ảnh, bảo là muốn dán lên nơi bắt mắt nhất trường cho các trò khác học hỏi, tiện thể để Phác Xán Liệt tự kiểm điểm.
Vốn là một hình phạt nghiêm túc, vậy mà Phác Xán Liệt đứng ngay trước mặt mọi người, choàng vai ôm hờ bạn học ưu tú Biên Bá Hiền, nhìn ống kính cười tươi hoàn toàn không để bụng lời thầy hiệu trưởng.
Tan học hai người đi siêu thị một vòng, Phác Xán Liệt nhìn điện thoại im lặng tìm tấm ảnh họ chụp chung, ngẫm nghĩ lại không khỏi dở khóc dở cười, "Không ngờ lần đầu chúng ta chụp chung là ở trường hợp này."
Biên Bá Hiền đẩy xe mua sắm, nghe Phác Xán Liệt nói vậy cũng phì cười.
"Có điều, sao hôm nay lá gan em lớn vậy? Còn thổ lộ trước mặt mọi người?" Phác Xán Liệt nhướng mày, giọng điệu rõ cố ý trêu người ta.
Khuôn mặt Biên Bá Hiền thoáng chốc đỏ ửng, cậu cúi đầu nói quanh co, "Đâu.... Đâu có thổ lộ."
Phác Xán Liệt nở nụ cười cưng chiều, duỗi tay xoa tóc Biên Bá Hiền, sau đó bỗng cố ý ép Biên Bá Hiền vào kệ hàng gần đó, tay trái chống bên tai cậu, "Không phải thổ lộ? Vậy là gì?"
"Thì, thì hiệu trưởng nói anh vậy cũng không đúng." Biên Bá Hiền rũ mắt, hơi ngại, "Hơn nữa chuyện em nói là thật mà."
"Ồ, trong mắt em anh rất ưu tú à, không có khuyết điểm nào?" Phác Xán Liệt cố nén cười hỏi.
Biên Bá Hiền mím môi không đáp, thật ra cậu rất muốn nói trừ những lúc anh lưu manh quá, những mặt khác đều cực kỳ tốt. Nhưng cậu vẫn gật đầu, nhẹ ừm một tiếng.
Nhận ra Biên Bá Hiền không thành thật, Phác Xán Liệt cũng không định vạch trần. Bóp bóp má đứa nhỏ, cầm hai túi khoai tây chiên bỏ vào giỏ hàng.
Vì hai người không giỏi nấu cơm nên đa số là mua đồ ăn vặt và hoa quả thức uống, nếu nấu hỏng quá thì gọi thức ăn ngoài.
Ba mẹ Phác Xán Liệt đều là thành phần tri thức thành đạt, tuy tình yêu dành cho Phác Xán Liệt không giảm, nhưng công việc bận rộn làm họ không rảnh quản lý sinh hoạt hàng ngày con mình, vì vậy với thành tích của Phác Xán Liệt họ mắt nhắm mắt mở không để bụng, may thay nhân cách anh rất tốt.
Bình thường chỉ có một mình Phác Xán Liệt ở nhà, thỉnh thoảng ba mẹ mới về nhà một chuyến, chẳng qua Phác Xán Liệt hay trọ ở kí túc xá trường, dù họ có về cũng ít khi chạm mặt anh.
Do đó, lúc hai người từ siêu thị về căn nhà tối mịt không bóng người như dự đoán, căn nhà trang trí theo phong cách Âu xen Trung đơn giản, không ngờ phối hợp hai kiểu này lại hài hòa lạ thường, ngôi nhà xây kiểu song lập, mọi phòng ngủ đều ở trên lầu.
Theo thời gian quy định sẽ có người đến dọn dẹp nhà cửa, vì vậy phòng của Phác Xán Liệt không tính là lộn xộn, ban công còn có chiếc ghế tựa màu xám, tầm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cũng cực kỳ tốt.
Phác Xán Liệt vừa dẫn Biên Bá Hiền vào phòng đã ép cậu vào cánh cửa, hôn hôn khuôn mặt nhỏ tới khóe miệng, người nào đó còn oán hận nói vì bản thân bị cảm nên không thể hôn môi, chọc bạn nhỏ xấu hổ cuộn tay thành nắm đấm nhỏ đập tên lưu manh kia.
-
Chú thích:
Nhà song lập:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com