Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Thành công + Chương 33: Cảm tạ và kiếm tiền

Chương 32: Thành công

Thế mà nàng có thể thuộc lòng Thương Hàn Tạp Chứng Luận ư! Cơ Tự rất ngạc nhiên, nàng im lặng lật từng trang sách trong ảo giác.

Đúng rồi, kiếp trước nàng bị thiêu sống cũng vì mang tiếng là bệnh thương hàn. Sau khi Cơ Đạo xưng vương, tịch thu được cuốn sách này từ một gia tộc nào đó, khi ấy nàng chỉ là hồn ma lật xem hai lần, không ngờ bây giờ lại nhớ được toàn bộ. Dĩ nhiên trí nhớ cũng có hạn, xưa nay nghề y cần sự kiên trì và cố gắng không ngừng nghỉ suốt mấy mươi năm, cộng thêm có thiên phú mới thành công. Hiện tại cùng lắm nàng chỉ là kẻ học thuộc sách y mà thôi.

Mọi người vẫn còn bàn luận rôm rả trong tửu lâu, Cơ Tự đã tỉnh táo lại, từ từ cầm lấy chiếc đũa, ăn hết bát cơm.

Sau đó nàng đứng dậy, nói với Tôn Phù: "Đi hỏi xem huyện Ngô ở phía nào."

"Vâng."

Xế chiều, đội ngũ của Cơ Tự đã xuất hiện trên đường cái đến huyện Ngô. Lúc này huyện Ngô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phong tỏa, người trong huyện nghĩ trăm phương nghìn kế để đi ra ngoài còn người bên ngoài thì trăm triệu lần không dám vào trong, vì thế trên đường chẳng có lấy một bóng người.

Chủ hiệu thuốc nghe Cơ Tự bảo muốn mua thuốc đem đến huyện Ngô cũng không hề nâng giá. Ai ai cũng tin vào quỷ thần, luân hồi của đạo Phật, nên đa số đều rất lương thiện.

Huyện Ngô cũng không xa, đội ngũ của Cơ Tự đi ngựa nên tốc độ rất nhanh, chạng vạng đã đến cổng huyện. Nhìn cánh cổng khép chặt, từ xa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc rấm rức, cờ trắng giương cao trên cổng thành, Lê thúc bên cạnh bặm môi, bất an hỏi: "Nữ lang, người có chắc không?"

Cơ Tự chỉ gật đầu với y, không hề trả lời. Lát sau, họ đã đến cổng.

Ngay từ lúc họ vừa xuất hiện, mười mấy người trên cổng thành đã đứng dậy, thấy xe ngựa họ dừng lại liền có một người trung niên hắng giọng hô to: "Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

Cơ Tự gật đầu với Lê thúc, y đứng trên xe ngựa, bẩm báo: "Chủ nhân nhà tôi mang theo mười xe thảo dược xin cầu kiến lang quân Tạ gia."

Gã trung niên vừa nghe thấy mười xe thảo dược thì hai mắt sáng ngời, hắng giọng nói: "Xin chờ." Rồi vội vã rời đi.

Chỉ chốc lát sau, cổng thành mở rộng. Lần này ra đón Cơ Tự là bốn vị lang quân cao lớn anh tuấn. Trên người mấy lang quân này đều toát lên phong thái thư hương, dường như đã quen gặp tầng lớp quyền quý nên ai ai cũng thanh cao hơn cả nhóm sĩ tộc đất Thục trên thuyền.

Mà Cơ Tự cũng khá quen với bốn người này, họ chính là hộ vệ thân cận của Tạ Lang.

Bốn hộ vệ cũng không ngờ người đến là tiểu cô từng gặp trước kia, họ nhìn nhau trân trối. Không biết nghĩ đến điều gì, họ bỗng hành lễ với Cơ Tự, cảm kích nói: "Tiểu cô thật trượng nghĩa!"

Trang viên Tạ Lang tạm tá túc ở phía bắc huyện Ngô, từ xa thấy Cơ Tự đi đến, đám hạ nhân đồng loạt cúi đầu, trong ánh mắt đều mang theo vài phần cảm phục.

Đưa Cơ Tự đến bên cạnh bờ hồ, một hộ vệ khẽ nói: "Lang quân nhà ta đang ở trong đình, tiểu cô cứ đến đó là gặp."

Thấy Cơ Tự chần chờ, hộ vệ kia thoáng nhìn nàng, bất giác an ủi với giọng hiền hòa: "Người chỉ là một tiểu cô nho nhỏ, vì lang quân nhà ta mà không tiếc dấn thân mạo hiểm, lang quân nhà ta sẽ cảm kích tấm chân tình của người."

Cơ Tự trợn to mắt kinh ngạc nhìn hắn. Đến tận khi hộ vệ kia chắp tay chào rồi sải bước rời đi, nàng mới tỉnh táo lại. Những người này cho rằng nàng yêu thương Tạ Lang sâu đậm, dù biết rõ huyện Ngô lâm vào tuyệt cảnh nhưng không tiếc dấn thân vào biển lửa ư! Thảo nào họ nhìn nàng với ánh mắt cảm động như thế, thảo nào họ lại thán phục nàng như thế!

Cơ Tự sầm mặt, phút chốc trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm mơ hồ: Ngược lại cũng có thể lợi dụng ý nghĩ của họ rồi.

Nhưng nháy mắt, Cơ Tự liền bác bỏ, nàng âu sầu ngẫm nghĩ: Rõ ràng đã nói kiếp này phải làm người ngay thẳng, tại sao lại bị ý nghĩ quỷ quái kia ám mãi không biết?

Trong hoa viên cây cối xanh mướt, Cơ Tự mới đi được vài bước đã thấy bóng dáng bạch y quen thuộc. Phong thái đó thật sự quá tuấn tú, dù chỉ là bóng lưng thôi cũng tỏa ra ánh hào quang. Cơ Tự thầm khó chịu, cất bước vang dội, chầm chậm đi đến phía sau Tạ Lang.

Thoáng nhìn qua Tạ Lang đang khép hờ mắt, Cơ Tự khẽ chào, hắng giọng nói: "Cơ thị A Tự tham kiến Tạ lang."

Tạ Lang không quay đầu lại, chàng chỉ hỏi nàng với giọng hòa nhã êm ái: "Vì sao A Tự đến đây?"

Cơ Tự nhìn chàng, nghĩ ngợi rồi thành thật nói: "Ta mang theo mười xe thảo dược tới."

Tạ Lang chậm rãi quay đầu lại. Người này như thể trời sinh luôn tỏa nắng, thật sự có thể khiến người ta nhìn đến hoa mắt váng đầu. Lúc đến, Cơ Tự từng nghĩ hiện tại chắc Tạ Lang đang phiền muộn lắm. Nhưng nàng không ngờ chàng vẫn ung dung thản nhiên, tác phong phóng khoáng như vậy. Vẻ tao nhã khắc trong cốt cách, hằn sâu trong huyết mạch này đã tô đậm nét phi phàm cho chàng. Nhưng dĩ nhiên, chàng cũng chỉ là người phàm mà thôi.

Không biết là vì muốn chứng minh lang quân trước mắt có thể dễ dàng khiến nữ tử khắp thiên hạ đều tương tư, nhưng không thể khiến nàng si mê, hay là vì gì khác, nàng nhìn vào ánh mắt Tạ Lang, bỗng cười rạng rỡ, vui vẻ nói: "Còn tưởng có thể thấy Tạ lang tinh thần sa sút, không ngờ cố nhân vẫn phong thái rạng ngời, thật khiến người ta mừng hụt."

Cơ Tự vừa thốt ra lời này, bản thân liền hoảng hốt, còn Tạ Lang thì bật cười sang sảng. Sau khi cười xong, Tạ Lang khẽ thở dài: "Nơi đây đã thành vùng đất chết, tiểu cô như nàng thật không nên đến đây."

Chàng đưa tay ra hiệu cho Cơ Tự ngồi xuống đối diện, rồi cúi đầu tao nhã châm rượu cho nàng. Cách đó không xa truyền đến tiếng đàn sáo hòa âm.

Không biết tại sao, thấy lang quân cao quý vô song trước mắt đích thân rót rượu cho mình, Cơ Tự lại lo sợ. Ý nghĩ xấu xa lại ùa đến, nàng không muốn mình của kiếp này ti tiện hơn bất cứ ai.

Hít sâu một hơi, Cơ Tự nâng chung rượu Tạ Lang đưa đến, nhấp một hớp rồi nói thẳng: "Lang quân Tạ gia, ta còn mang theo một quyển sách, quyển sách kia có tựa là Thương Hàn Tạp Chứng Luận."

Động tác nâng chung rượu của Tạ Lang bỗng khựng lại, chàng ngẩng đầu nhìn Cơ Tự.

Lần đầu tiên nàng phát hiện, ánh mắt của chàng lại có cảm xúc phức tạp lẫn cảm động như vậy.

Nhìn nàng một hồi, Tạ Lang đặt chung rượu trong tay xuống, đứng dậy cúi người thật sâu trước Cơ Tự: "A Tự, đa tạ nàng."

Cơ Tự cười khúc khích, vẻ mặt thoải mái: "Khoan hẵng tạ ơn đã. Lần này A Tự đến là muốn làm một giao dịch với lang quân thôi."

Tạ Lang nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời trong veo mang theo vẻ thích thú và ẩn chứa đôi nét dịu dàng. Tay trái chàng giữ lấy ống tay áo tay phải, nhẹ nhàng rót rượu cho nàng lần nữa, rồi mỉm cười nói: "Được."

"Tốt." Cơ Tự nhanh chóng nói, "Bộ khúc của ta không nhiều lắm, đi lại bên ngoài không an toàn, ta muốn đi cùng lang quân đến Kiến Khang. Vì không để mất dấu lang quân, sau này nếu người đến thành nào thì xin báo trước với ta một tiếng."

Yêu cầu này nhỏ nhặt đến mức không thể gọi là yêu cầu được, Tạ Lang lại nhìn nàng rồi chớp mắt nói: "Được."

Cơ Tự phấn khởi, ngồi thẳng người nói tiếp: "Lần này ta dời nhà đến Kiến Khang, sau này nếu có bị người ta bắt nạt, xin nhờ đại quý nhân như lang quân đây giúp đỡ đôi lần."

Tạ Lang lại mỉm cười: "Được."

Cơ Tự lại nói: "Đúng rồi, có lẽ sau khi ta đến Kiến Khang sẽ giả trang làm nam tử, nếu lang quân có nhận ra thì xin giả bộ như không biết nhé."

Đây mà gọi là yêu cầu à? Tiểu cô chỉ có duyên gặp vài lần, không tiếc dấn thân mạo hiểm, còn mang quyển Thương Hàn Tạp Chứng Luận vô cùng quý báu của mình ra giúp chàng một phen. Thế nhưng nàng lại tỏ thái độ hai người không nợ gì nhau, lải nhải đưa ra một loạt yêu cầu, mà những yêu cầu ấy lại vô cùng đơn giản.

Đúng lúc này, Cơ Tự hít sâu vào để tiếp thêm can đảm, nàng nói: "Sách không ở trong tay ta, ta có thể đọc thuộc nội dung trong sách cho người nghe."

Tạ Lang thoáng nhìn nàng rồi khẽ gật đầu, triệu gọi một người hầu đến: "Mời Hoàng công đến đây một chuyến."

"Vâng."

Chốc lát sau, một ông lão đầu tóc bạc phơ theo người hầu Tạ gia đến bên hồ. Tạ Lang ra hiệu cho người hầu lui xuống, rồi chỉ vào Cơ Tự nói: "Hoàng công, Cơ tiểu cô mang kỳ thư Thương Hàn Tạp Chứng Luận của gia tộc bí mật cất giữ đến cứu giúp trăm nghìn bá tánh của huyện Ngô."

Tạ Lang gần như vừa thốt lời, khuôn mặt hồng hào của Hoàng công bỗng tỏa sáng. Lão nhìn Cơ Tự với vẻ cảm kích, không nói một lời, cúi người thật sâu bái xá nàng.

Lúc Cơ Tự vội vàng né tránh, giọng Tạ Lang lại vang lên: "Hoàng công, ta và công đều biết kỳ thư như Thương Hàn Tạp Chứng Luận là gia bảo ai ai cũng thèm muốn. Cơ tiểu cô đại nghĩa tiết lộ, chúng ta không thể không biết nặng nhẹ. Không được Cơ tiểu cô cho phép, Hoàng công không thể truyền cuốn sách này cho đệ tử của mình, và cũng không thể tiết lộ cho bất cứ ai khác."

Đúng như lời Tạ Lang nói, thời này kiến thức là vô giá, mà một gia tộc phúc trạch có được kiến thức để truyền thừa cho con cháu đời sau thì càng quý báu hơn bất kỳ tài phú nào. Trong lịch sử, sau khi Trương Trọng Cảnh viết ra Thương Hàn Tạp Chứng Luận đã bị một gia tộc ở Giang Nam bí mật cất giấu mấy trăm năm, cho đến thời Đường Tống mới dần lưu truyền ra ngoài.

Hoàng công nghiêm túc đáp: "Vâng."

Quyển Thương Hàn tuy rất nhiều chữ, nhưng Hoàng công vốn là cao thủ y học, Cơ Tự chỉ vừa nói ra, lão đã như được vén lớp mây mù, hai mắt sáng quắc. Quyển thánh y này được trình bày và phân tích vô cùng chi tiết, cho dù một tên lang băm cũng có thể dựa theo đó mà chữa khỏi bệnh, huống chi là Hoàng công chứ? Ngay ngày hôm sau, Hoàng công đã bắt đầu bốc thuốc cho người bệnh.

Cứ thế, buổi tối Cơ Tự thuật lại Thương Hàn Tạp Chứng Luận cho Hoàng công, còn ban ngày thì Hoàng công dùng thảo dược mà Cơ Tự mang đến chữa bệnh cho mọi người.

Mỗi người chỉ cần uống bốn năm thang thuốc liền khỏi. Hiện tại trong huyện Ngô chỉ có vài chục người mắc bệnh, chưa dùng hết một xe thuốc thì số người bệnh nặng đã vơi đi phân nửa rồi.

Thấm thoát mười ngày trôi qua, không khí trong huyện từ u uất, tang tóc đã trở nên hoan ca vui mừng.
--------------------o-------------------

Chương 33: Cảm tạ và kiếm tiền

Hoàng công là danh y ở Dương Châu, đã là danh y lại có kỳ thư Thương Hàn Tạp Chứng Luận trong tay, thế nên ổ bệnh ở huyện Ngô đã chẳng còn gì nguy hại được nữa. Thế là mới mười ngày trôi qua, sau khi bệnh thương hàn ở huyện Ngô được chữa trị tận gốc, trong khoảng thời gian ngắn toàn thành đều vui mừng hân hoan. Cơ Tự chỉ ở ngồi trong trang viên cũng có thể nghe thấy từng tiếng hoan hô và tiếng nhạc vui vẻ ngoài kia.

Trong hoa viên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, hóa ra là nhóm Lê Thúc và Tôn Phù tới. Trông thấy Cơ Tự, mấy người hầu đều mặt mày hớn hở, Lê Thúc gọi từ xa: "Nữ lang, ở bên ngoài cả thành đều đang ăn mừng kìa, người không ra sao?"

Cơ Tự mỉm cười, "Ừ, ta không ra đâu."

"Vậy sao được? Không nói gì khác, chỉ bằng mười xe thảo dược mà nữ lang quyên tặng thì người nên ra ngoài nhận lời cảm ơn của dân chúng mới phải!" Tôn Phù hớn hở nói, y nhận lấy chén trà Nguyệt Hồng đưa tới uống một hơi cạn sạch rồi chép miệng cảm thán: "Tôi lớn ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được nếm trải cảm giác đi đến đâu cũng được người người xoay quanh. Những người dân đó tôn kính tôi thì cũng thôi đi, không ngờ ngay cả người của Trần Quận Tạ thị cũng nhìn tôi với ánh mắt nể trọng, một số người thân thiện còn đến nói đùa với tôi nữa. Đãi ngộ này ngay cả Huyện lệnh của huyện Ngô cũng không có. Vinh dự này đều do nữ lang người ban cho, đời này Lão Tôn được đi theo nữ lang, quả thật đáng giá."

Lúc này, Lê Thúc mới hỏi: "Nữ lang, tất cả mọi người đều muốn đích thân tới tạ ơn trực tiếp với người, có người dân còn muốn lập bài vị trường sinh cho người nữa, tại sao người không ra ngoài?"

Cơ Tự mỉm cười nói: "Các người thay ta ra mặt thì cũng vậy mà." Nàng thầm nghĩ trong lòng: Tất nhiên ta không thể ra ngoài rồi. Nếu ta ra ngoài thì chuyện này càng được lan truyền rộng rãi.

Nàng hiểu rất rõ, chuyện mình quyên thảo dược cứu người chỉ có dân chúng ở huyện Ngô cảm động mà thôi, còn lời đồn đại thế gian luôn bóng bẩy thêm mắm dặm muối mới truyền xa nhất. Chuyện nàng làm truyền đến Kiến Khang tất nhiên sẽ biến thành: Một tiểu cô họ Cơ đến từ huyện Kinh, bởi vì ái mộ Tạ Thập Bát mà không tiếc tán gia bại sản, dấn thân mạo hiểm để đổi lấy nụ cười của Tạ mỹ nam...

Lời đồn đại như vậy chỉ tổ hủy hoại thanh danh của nàng, cứ ồn ào như vậy, nói không chừng người của Trần Quận Tạ thị vì không để người đời cười chê họ vong ân bội nghĩa, sẽ ép Tạ lang nạp nàng làm thiếp, nếu vậy thì mất nhiều hơn được rồi.

Trong lúc Cơ Tự suy nghĩ miên man, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Trong sự nghênh đón của người hầu, người chậm rãi đi đến chính là Hoàng công vừa được mỹ danh thần y sau đợt dịch bệnh này. Hoàng công tươi cười, đến trước mặt Cơ Tự, lão vuốt chòm râu hoa râm cười sang sảng: "Tiểu A Tự, lão phu đã lan truyền ân đức của cô cho mọi người biết rồi, cô cứu trăm nghìn người dân huyện Ngô nên họ đều muốn lập bài vị trường sinh cho cô đấy."

Cơ Tự khẽ thi lễ, mỉm cười nói: "Chính Hoàng công mới là người cứu trăm nghìn dân chúng, chẳng qua A Tự được hưởng ké tiếng thơm mà thôi."

Hoàng công lắc đầu, ông cười vang dội: "Lão phu nói cô cứu trăm nghìn dân chúng vẫn còn hơi khiêm tốn rồi, theo như Phật gia thì việc Tiểu A Tự đã làm phải được gọi là công đức vô lượng mới phải!" Dứt lời, lão hành đại lễ với Cơ Tự.

Cơ Tự không tránh kịp đành phải nhận đại lễ của lão, thầm suy ngẫm: Nếu như ta không có trí nhớ của kiếp trước, không có được cuốn sách Thương Hàn Tạp Chứng Luận trong đầu thì e rằng lần này dân chúng huyện Ngô thật đúng là chạy trời không khỏi nắng. Như vậy quả thật ta cũng xứng đáng để nhận đại lễ của ông ta.

Lại một loạt tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Lần này là mười mấy hộ vệ của Tạ thị, họ ồ ạt chạy đến thi lễ với nàng, sau đó một hộ vệ nói: "Đại ân của tiểu cô, ta sẽ ghi nhớ suốt đời." Một hộ vệ khác lại nói: "Nghe nói tiểu cô định định cư ở Kiến Khang, sau này nếu có gì cần sai bảo thì cứ việc nói một tiếng."

Lúc bệnh dịch đột ngột bùng phát, họ bị tất cả người ở các huyện châu bài xích, khiến những hộ vệ bên cạnh Tạ lang vốn kiêu ngạo thành thói rơi vào thế bị động vô cùng, mà khi đó khốn khổ biết bao, vì thế bây giờ bọn họ rất cảm kích nàng!

Sau khi tiễn nhóm hộ vệ Tạ gia đi, lại có người đến nữa, lần này là Huyện lệnh huyện Ngô đến cảm tạ.

Không khí tưng bừng cứ kéo dài như vậy suốt nửa tháng. Đến tận khi một tháng qua đi, người dân huyện Ngô mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại từ sau cơn hưng phấn tìm được đường sống trong chỗ chết. Đến khi huyện Ngô nối lại giao thông với các khu vực xung quanh, thái thú Dương Châu mới tự mình tới cửa chuộc tội với Tạ Lang. Nhưng ngay từ nửa tháng trước, lúc tình hình dịch bệnh thương hàn dần được khống chế, Tạ Lang đã mang theo mấy trăm bộ khúc biến mất khỏi đây. Mà bây giờ đội ngũ của chàng để lại huyện Ngô đã cùng nhóm Cơ Tự chạy bon bon trên đường cái rồi, khiến thái thú Dương Châu mất công đến một chuyến.

Tháng Năm ở Dương Châu không hề nóng bức, dưới ánh mặt trời soi sáng rực rỡ, một đoàn xe đang đi trên con đường quanh co khúc khuỷu.

Tạ Quảng là một trong bốn hộ vệ thân cận bên cạnh Tạ Lang, quay đầu nhìn đội ngũ của Cơ Tự, liếc qua chiếc xe nặng nề thồ không biết bao nhiêu thứ của Cơ Tự. Hắn cười nói với Tôn Phù: "Nghe nói nữ lang nhà ngươi dốc hết toàn bộ gia sản còn lại đổi thành cây trẩu (1) đặc sản ở huyện Ngô phải không? Chậc chậc chậc, đầy mười lăm xe trẩu, có thể thiêu chết tám trăm, một nghìn tên cướp rồi!"

(1) Cây trẩu còn gọi là cây dầu sơn, ngô đồng, mộc đu thụ, cho ta một loại dầu sơn rất quý. Dầu trẩu mau khô, khi kết thành màng có tính chất chóng ẩm chịu được thời tiết biến đổi cao, sức co giãn tốt, có tác dụng chống gỉ, công dụng chủ yếu của trẩu là dùng hạt ép dầu để pha sơn, quét lên vải cho khỏi mưa ướt. Tro trẩu mới dùng làm phân bón ruộng. Làm thuốc người ta dùng nhân hạt trẩu đốt thành than, tán bột hoà với mỡ lợn bôi chữa chốc lở, mụn nhọt. Vỏ cây trẩu sắc với nước ngậm chữa sâu răng.

Hắn thật sự không nghĩ nổi Cơ Tự mua nhiều cây trẩu như vậy có mục đích gì, vì thế nên câu nói có vài phần hài hước.

Tôn Phù giỏi giao tiếp, khá thân quen với Tạ Quảng, y cười sang sảng nói: "Những việc nữ lang chúng tôi làm, người bình thường không hiểu nổi đâu, dù sao người cũng chưa bị thua lỗ lần nào. Nhà tôi không phải vốn có nửa xe châu báu sao? Nhưng lúc mua mười xe thảo dược đã dùng hết hơn nửa rồi, tôi đoán nữ lang thấy tiếc nên muốn kiếm lại tiền từ chỗ cây trẩu này đấy."

Mặc dù thời này nhóm thế gia luôn khinh thường thương nhân, hộ vệ như Tạ Quảng cũng như vậy. Hắn cười sang sảng: "Ta đây đợi xem tiểu cô nhà ông kiếm tiền bằng cách nào."

Nửa tháng sau, Tạ Quảng đưa nhóm người của Cơ Tự đến huyện Dương Thủy, sau khi dặn dò nàng ở đây chờ họ thì mang theo đội ngũ đi mất.

Huyện Dương Thủy, tên cũng như ý nghĩa của nó, sông ngòi ở huyện này nhiều vô kể, có một nhánh sông đổ thẳng ra Trường Giang. Sau khi đoàn người của Cơ Tự ổn định chỗ ở tại lửu lâu, nàng liền phái nhóm Tôn Phù bắt đầu tìm hiểu huyện Dương Thủy có đặc sản gì, cũng như giá cả từng thứ.

Hai ngày sau, Tôn Phù báo cho Cơ Tự, huyện Dương Thủy có đặc sản là cá cơm, còn về cây trẩu thì không nghe nói nơi đây có cần hay không.

Cơ Tự vẫn không vội, nàng chỉ ra lệnh: "Đi điều tra tiếp đi, xem nơi đóng thuyền của Dương Châu ở đâu."

"Vâng." Rất nhanh, Tôn Phù lại đến bẩm báo, y nói cho Cơ Tự biết, phía Bắc Dương Châu có huyện Chu Sơn nổi tiếng là huyện chuyên đóng thuyền ở Dương Châu.

Thế là Cơ Tự tiếp tục phái người hỏi đường đến huyện Chu Sơn, rồi chuẩn bị kế hoạch.

Lại nói, huyện Chu Sơn ngay bên sông Trường Giang, nếu xuất phát bằng đường thủy từ huyện Dương Thủy thì chỉ cần rẽ qua hai nhánh sông là vào thẳng sông Trường Giang, nếu thuận lợi thì chỉ cần ba ngày là đến huyện Chu Sơn.

Sau khi tìm hiểu rõ tất cả lộ trình, Cơ Tự chi tiền cố ý thuê một thuyền lớn, sau đó chuyển cây trẩu ở mười lăm chiếc xe kia lên, xuất phát đi thẳng đến huyện Chu Sơn.

Bởi vì nàng thuê riêng một con thuyền nên quãng đường này tất nhiên rất an toàn, lại đi gấp cả ngày cả đêm, đến rạng sáng ngày thứ tư, nhóm Cơ Tự đã có mặt tại huyện Chu Sơn. Sau đó nàng sai đám Tôn phù đến các xưởng đóng thuyền lớn hỏi thăm giá mua cây trẩu.

Lúc chạng vạng, đám người Tôn Phù đã trở về. Y vừa vào phòng nàng, chưa kịp thở lấy hơi đã hưng phấn bẩm báo cho Cơ Tự: "Nữ lang, nữ lang, sao người biết mua bán cây trẩu sẽ có lợi nhuận cao như vậy?" Y thật sự phấn khích, chưa đợi Cơ Tự mở miệng đã nói: "Nữ lang biết không, lúc tôi vừa đến xưởng tàu kia, mới mở miệng nói có cây trẩu cần bán là những chưởng quỹ của xưởng liền vây lại, họ ra giá rất cao." Y giơ tay, vô cùng đắc ý thì thầm với Cơ Tự: "Nữ lang, giá bọn họ đưa ra còn cao gấp đôi giá chúng ta mua vào đấy!"

So với Tôn Phù đang kích động, Cơ Tự lại điềm tĩnh hơn nhiều. Nàng rót cho Tôn Phù một chén nước, rồi mới cất lời: "Chuyện này chỉ cần nghĩ thôi đã biết rồi, thời nay bất kể đường núi hay đường bộ đều nguy hiểm, giặc cướp nhiều vô kể, giống như từ huyện Ngô đến huyện Dương Thủy, nếu không phải chúng ta theo đuôi đội ngũ của Tạ thị thì tất cả xe của chúng ta có dám chở toàn cây trẩu không? Mà đối với người buôn bán bình thường, chỉ riêng mười lăm chiếc xe kia đã phải phái hai trăm bộ khúc đi theo bảo vệ, chưa kể chi phí cho hai trăm bộ khúc này và xe lừa đã tốn gấp ba lần so với chúng ta rồi. Mà đây mới chỉ là một đoạn đường ngắn thôi đấy!"

Nhắc tới đây, Cơ Tự hờ hững nói: "Phải gấp năm lần! Nếu có ai ra giá gấp năm lần thì thúc hẵng bán!"

Tôn Phù hưng phấn đến nỗi cánh mũi phập phồng, "Đúng! Ngày mai tôi liền ra giá gấp năm lần với họ. Nếu có người đồng ý chi trả, chúng ta sẽ bán ngay lập tức!"

Cơ Tự vốn cho rằng, giá cả tăng vọt lên gấp năm lần thì đợt mua bán này ít nhất cũng phải kéo dài mười ngày nửa tháng mới xong. Nhưng nào ngờ ngay buổi tối hôm đó, Tôn Phù liền đem khế ước trao đổi về. Hóa ra, trong mắt chưởng quỹ của những xưởng đóng thuyền kia, giá như vậy vẫn hời chán!

Lần giao dịch này, Cơ Tự chọn lấy hàng đổi hàng, mười lăm xe trẩu đổi lấy ba mươi thuyền đánh cá. Theo như chưởng quỹ xưởng đóng thuyền hướng dẫn, nàng dùng dây thừng buộc thuyền đánh cá phía sau con thuyền Cơ Tự thuê kéo theo phía sau, sáng sớm hôm sau xuất phát trở về.

Huyện Dương Thủy vốn là huyện vùng sông nước, có cái gọi là lên núi dựa sơn, xuống nước dựa thủy, cho nên nghề đánh bắt cá ở nơi đây tương đối phát triển. Vì thế, nhóm Cơ Tự vừa về đến huyện Dương Thủy, chỉ mất ba ngày đã bán sạch thuyền đánh cá không thừa lại chiếc nào. Chẳng qua bởi vì đường từ Dương Thủy đến huyện Chu Sơn thông suốt nên lợi nhuận bán thuyền đánh cá không lớn, mỗi một chiếc thuyền cũng chỉ bán lãi được một phần ba.

Cứ như vậy, trong vòng nửa tháng, một nửa xe châu báu của nàng đã tăng lên gấp hơn sáu lần, trừ đi các khoản chi phí khác thì vàng bạc châu báu còn thừa lại cũng chỉ hơn hai xe.

Nhớ khi xưa, lúc Cơ Tự còn sống, nàng không phải là chưa từng cùng đám người Tôn Phù, Lê Thúc, Dữ Trầm đi buôn bán bao giờ. Nhưng mỗi khi đi buôn họ chỉ có cảm giác đường xá gian nan, nạn cướp bóc nhiều vô kể, lợi nhuận kiếm được không nhiều. Nào giống như Cơ Tự bây giờ, chỉ chơi đùa thôi đã tăng tài sản của mình lên bốn năm lần.

Tôn Phù sửng sốt kêu lên: "Nữ lang, nữ lang. Người không tiếc lấy mười xe thảo dược hối lộ lang quân Tạ gia, có phải muốn theo đuôi họ là vì ý định này không?"

Cơ Tự liếc y, thản nhiên nói: "Tất nhiên rồi, lực lượng hộ vệ của Tạ gia hùng hậu, theo chân họ lên đường, chúng ta chẳng những không phải quan tâm đến vấn đề an toàn mà còn có thể nhân cơ hội này thu mua đặc sản các nơi, kiếm được một khoản tiền kha khá. Nếu không thúc cho rằng chỉ với một xe châu báu lấy được ở chỗ La Đại Đầu lúc trước, đã có thể cho chúng ta một cuộc sống sung túc tại Kiến Khang sao? Ta nói cho thúc biết, muốn sống ở Kiến Khang không hề dễ chút nào, chưa kể giá phòng nơi đó cao ngất ngưởng, ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại, bất kể chi phí nào cũng cao từ gấp năm đến mười lần lúc ở huyện Kinh. Ta không mau chóng kiếm tiền thì chỉ bằng mấy cái đồng bạc này, lúc đến Kiến Khang chúng ta sẽ phải thắt lưng buộc bụng đấy!"

Nói tới đây, Cơ Tự khoanh tay, ngồi thẳng lưng trông ra dãy núi xa xa ngoài cửa sổ, thầm nhủ: Cả đời trước ta bám lấy đám quyền quý, rước lấy bao nhiêu nhục nhã, cuối cùng còn chết không rõ ràng. Đời này ta sẽ không bám víu lấy ai, chỉ bằng năng lực của mình, nhất định phải sống thoải mái trong cái thời loạn lạc này, không vì tiền mà khốn đốn, không vì danh tiếng mà khổ sở, không sợ sống, không sợ chết, sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com