Chương 23.
"Trình Hoàn..." Giang Lạc vô thức thầm thì.
Kẻ thù lớn nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến gã vô luận như thế nào cũng không thể dời đi tầm mắt.
Ba năm trôi qua, năm tháng dường như phá lệ thiên vị vị Thái Tử được thần chiếu cố này. Chỉ bỏ đi sự non nớt và trở nên càng thêm câu hồn đoạt phách, ngay cả đôi chân bị phế kia cũng không làm hư hao vẻ đẹp của cậu.
Giang Lạc nắm chặt tay, hy vọng chút đau đớn làm giảm bớt khó chịu trong tim, nhưng cũng như muối bỏ biển và đổi lấy ánh mắt nghi hoặc của Lê Hi.
"Ngươi là?" Lê Hi vờ không biết, vẻ mặt nhìn như ôn nhu thực ra lại đầy cao ngạo và không kiên nhẫn, giống như nói thêm một chữ với Giang Lạc cũng lãng phí thời gian.
"Giang Lạc." Nghiến răng nghiến lợi nói ra tên, nội tâm Giang Lạc không ngừng cuồn cuộn. Lại là như thế, lại là ánh mắt cao cao tại thượng, vô luận qua bao nhiêu năm, vô luận qua bao lâu thì gã không thể nào quên. Gã chỉ hận không thể xé ngực Lê Hi ra rồi khắc tên gã ở đó để cho cậu vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
Lê Hi thấy rõ vẻ mặt của Giang Lạc, nhưng cũng không có ý định đáp lại.
Giang Lạc là người trừng mắt tất báo lại nhạy cảm tự ti, đối phó người như vậy thì cách tốt nhất để vã mặt chính là hoàn toàn coi thường.
"A." Hờ hững gật đầu, Lê Hi thu hồi ánh mắt đặt trên người Giang Lạc rồi dựa vào Chúc Chiểu tiếp tục thì thầm nói chuyện với y.
Mà Chúc Chiểu cũng xem nhẹ Giang Lạc, y ôm Lê Hi xuống lầu rồi lấy ra xe lăn từ trong không gian ra để cho cậu ngồi, thuận tiện chỉnh sửa áo choàng cho cậu.
Cổ áo dệt từ lông tơ trắng tinh mềm mại của Phong Hồ làm nổi bật gương mặt trắng như sứ của Lê Hi, nhan sắc mỹ miều tựa như ngọc thượng đẳng, vô cùng mềm mại và ấm áp.
Đuôi mắt hơi nhếch lên vô cùng quyến rũ, chỉ liếc mắt liền có thể nhìn sâu vào tim ngươi.
Nhưng đôi mắt này có thể chứa hết mọi người trên thế gian, nhưng chỉ riêng Giang Lạc là không cách nào lọt vào.
"Trình Hoàn!" Giang Lạc liên tục bị coi thường, gã kích động theo bản năng rống to: "Mày chẳng qua chỉ là một phế vật gãy chân còn từng thoi thóp nằm dưới chân tao, rốt cuộc mày dựa vào cái gì một lần hai lần coi thường tao?" Giọng điệu tức giận, khí thế Thú Hoàng toàn bộ bạo phát khiến cả tòa tháp chấn động.
Cầu thang bằng gỗ rung cọt kẹt như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, Thú Nguyên Lực mạnh mẽ như thanh kiếm sắc bén phóng thẳng tới Lê Hi.
"Cút!" Lê Hi không động, Chúc Chiểu bên cạnh lên tiếng. Đôi mắt ôn nhu nheo lại, sắc mặt lạnh băng. Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích đã hút hết Thú Nguyên Lực trong cơ thể Giang Lạc chỉ trong chớp mắt, đã thế còn ném người ra khỏi cửa lớn hiệp hội Thú Hồn Sư xuống một vũng nước bẩn.
"Có chuyện gì vậy?" Hội trưởng hiệp hội Thú Hồn Sư tới trễ vội vàng chạy tới, thời điểm nhìn thấy Lê Hi lập tức quỳ xuống thi lễ cung kính hô: "Thái Tử điện hạ nhật an."
"Miễn lễ." Lê Hi khoát khoát tay sau đó rời đi cùng Chúc Chiểu.
Còn Giang Lạc bên ngoài hiệp hội, gã nằm trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể thống khổ nhìn bóng lưng Lê Hi.
Nước bẩn bốc ra mùi hôi thối, áo khoác hoa lệ trên người Giang Lạc cũng rách nát thành giẻ lau, không nhìn ra được dáng vẻ vốn có.
Gã cố sức chống cánh tay đứng lên lại suy nhược ngã xuống khiến nước dơ văng lên mặt, thậm chí chảy cả vào miệng.
Giang Lạc không thể nào tưởng tượng được chỉ một kích nhẹ nhàng của Chúc Chiểu lại khiến toàn bộ kinh mạch trong cơ thể gã gần như đứt đoạn.
Tình huống cực kỳ xấu hổ khiến sắc mặc gã biến thành màu tím, mà quần chúng vây xem ngày càng nhiều càng khiến cho lòng tự tôn của gã sôi sục lên.
Nguyên bản là lễ phong hào đại điển, nhân dân cả nước vì gã ăn mừng cứ như vậy bị hủy trong chốc lát. Mà thể diện của gã với tư cách lên cấp Thú Hoàng cũng không còn.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, vào giờ khắc này hoàn toàn biến thành mây khói tan theo gió.
Chỉ có sỉ nhục quen thuộc và thảm hại ở bên gã như trước.
Hiện tại Giang Lạc hận bản thân không thể lập tức biến mất, nhưng đột nhiên có người phun nước miếng lên gã và lớn tiếng mắng: "Giang Lạc! Tên súc sinh như mày sao có mặt mũi trở lại Hoa Vân?"
Ngay sau đó nhiều người chú ý tới động tĩnh bên này, thời điểm nghe thấy tên gã cũng đều lộ ra vẻ khinh thường.
Thì ra trong mấy ngày Giang Lạc trốn khỏi ngục giam, tên của gã đã được thông báo cho toàn bộ người dân đế quốc biết, đáng tiếc cũng không phải danh tiếng tốt lành gì.
Giết người, vượt ngục, còn suýt nữa làm náo động cả một quốc gia, hơn nữa trước đó gã khiến đôi chân Lê Hi bị phế, tất cả điều đó khiến gã biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Cút đi! Cút đi!" Tiếng mắng chửi vang vọng cả khu phố, thậm chí có người cầm thứ gì đó mạnh mẽ ném về phía gã.
Đạo sư Giang Lạc chạy đến, sau khi nghe xong hội trưởng hiệp hội Thú Hồn Sư kể về quá khứ của Giang Lạc, ông không thể nào tin nổi những tội nghiệt ngập trời kia lại là do học trò yêu quý của ông làm ra.
Nhưng những hồ sơ truy nã trong quá khứ và phẫn uất từ dân chúng trước mắt khiến ông không thể không tin toàn bộ đều là sự thật.
Vì vậy đạo sư cực kì lúng túng, không để ý thân thể trọng thương của Giang Lạc đã dùng tốc độ nhanh nhất quay về học viện Đệ Nhất. Sau khi trở lại học viện lập tức giải trừ quan hệ thầy trò với Giang Lạc.
Thầy trò trước đó còn thân mật, hôm nay lại đoạn tuyệt khiến nhiều người vô cùng khó hiểu. Nhất thời, mọi người đều sôi nổi suy đoán lý do, những học sinh đến từ đế quốc Hoa Vân vừa lúc nói tất cả những gì họ biết ra.
Ai có thể ngờ tới quá khứ của thủ tịch thiên tài của học viện Đệ Nhất lại như vậy, thậm chí nhân phẩm cũng đáng khinh đến mức khó tưởng.
Những tử trung (nguyện chết, trung thành vì ai đó) vốn tụ tập xung quanh gã cũng dần xa lánh, một số quyền quý vốn có ý mời chào vì sức mạnh của gã cũng đơn phương cắt đứt quan hệ.
Ngoại trừ những người xuất thân giống Giang Lạc, không có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, thậm chí tam quan cũng không đứng đắn mới vẫn đi theo gã.
Giang Lạc lần nữa rơi xuống vực sâu, nhưng cảnh giới lúc này của gã lại mạnh hơn trước nhiều, ít nhất đã là Thú Hoàng. Chỉ là vừa nghĩ tới thực lực khó lường của Thần Thú bên cạnh Lê Hi, Giang Lạc lại không biết nên đáp trả như thế nào.
Lúc này, một bí văn từ Lạc Nhật đưa tới sự chú ý của gã. Tục truyền năm đó Thái Tử đế quốc Hoa Vân bị trọng thương là bởi vì một ma đạo khí tên là "Thí Thần".
"Thí Thần", thực là một cái tên quen thuộc, đó không phải là đầu sỏ gây ra cái chết cho cha mẹ gã sao.
Là nó, thì ra là như vậy! Thì ra thần cũng có nhược điểm, thần cũng không phải là bất khả xâm phạm.
Như dê con lạc đường rốt cuộc tìm được lối ra, Giang Lạc cũng không quan tâm tới gì nữa mà một lòng một dạ nghiên cứu ma đạo khí.
Nhưng mà làm gã vui mừng nhất là đệ nhất mỹ nữ đại lục không vứt bỏ gã, trái lại dịu dàng bên cạnh cỗ vũ và chăm sóc cho gã.
Gã lại không biết toàn bộ thành quả nghiên cứu của gã đều được đưa tới nội bộ hoàng thất đế quốc Lạc Nhật. "Chung Cực Thí Thần" mà gã bỏ hết tâm lực cải tiến cũng biến thành vũ khí bí mật được đế quốc Lạc Nhật bí mật chế tạo.
Nỗ lực mấy tháng, cuối cùng Giang Lạc thành công xuất quan, mà "Chung Cực Thí Thần" cũng ra lò hoàn mỹ.
Bởi vì thanh danh xấu nên Giang Lạc chỉ có thể mang theo thủ hạ rời đi, cũng thông qua giới thiệu của đệ nhất mỹ nhân làm quen Quốc Vương Lạc Nhật.
Sau sự kiện ám sát năm đó, Thú Vương đế quốc Lạc Nhật tổn thất thảm trọng. Mà một người mới tấn chức Thú Hoàng như Giang Lạc đầu nhập vào Lạc Nhật cũng là ý muốn từ Quốc Vương.
Sau khi trò chuyện trong mật thất, Quốc Vương Lạc Nhật biết được thân thế Giang Lạc, cũng biết được năm đó khi Giang Lạc ký kết khế ước chủ tớ với đại đế Khải Tát có chơi đùa chút văn tự trong khế ước, trong lòng vô thức sinh ra cảnh giác.
Tuy mấy năm nay tam quốc không ngừng tranh chấp, nhưng trong lòng của ông lại hết sức rõ ràng, nếu như theo lời Giang Lạc, bản thân hợp tác cùng gã khiến Hoa Vân và Khải Tát biến mất, sợ rằng tiếp theo bị diệt chính là Lạc Nhật. Dù sao lấy tính tình hung ác của Giang Lạc, căn bản sẽ không cam tâm đứng dưới trướng người khác, huống chi ngay cả chủ cũ gã cũng có thể phản bội, khế ước vợ chồng giữa đệ nhất mỹ nhân và gã chỉ sợ cũng không có thể làm được gì.
Vì vậy không lâu sau, trên bàn làm việc đại đế Khải Tát nhiều thêm một lá mật thư đến từ Lạc Nhật. Xem xong nội dung trong thư, đại đế Khải Tát trầm từ hồi lâu cuối cùng chủ động đưa ra thỉnh cầu liên minh với đế quốc Lạc Nhật, cũng hào phóng tỏ vẻ không nhắc tới lại chuyện khế ước chủ tớ.
Thế là Khải Tát, Lạc Nhật và Giang Lạc đều mang ý xấu đạt chung nhận thức, từng người đều để lại đường lui và đều cho rằng bản thân là con chim sẻ phía sau bọ ngựa bắt ve sầu.
Lê Hi ở đế đô nhìn tình báo thám tử đưa đến, sau đó tiện tay ném báo cáo sang một bên, ra lệnh: "Mấy thứ này từ đâu tới thì nên đưa về nơi đó. Đã làm minh hữu, tin tức nên cùng biết."
Vì vậy, tính báo rất nhanh đưa tới trong tay ba người, nhưng không ai để ý chút chi tiết nhỏ.
Trong đó, Quốc Vương Lạc Nhật biết được độc dược khiến Thú Vương bị trọng thương tử vong năm đó là làm từ thực vật đặc biệt chỉ có ở Khải Tát.
Mà tin tức Khải Tát nhận được là bản vẽ ma đạo khí mạnh nhất mà Quốc Vương Lạc Nhật ăn cắp từ Giang Lạc.
Còn Giang Lạc, những gì gã thấy lại là thủ phạm dẫn đến cái chết của cha mẹ gã, vậy mà là Đệ Nhị Hoàng Phi kiêm mẹ đẻ của vợ cả - đệ nhất mỹ nữ của gã.
Những tin tức này đủ để phá vỡ nhận thức, nội tâm của ba người nhấc lên gợn sóng to lớn, liên minh vốn không kiên cố trở nên tràn ngập nguy cơ.
Nhưng dù sau cũng cùng một mục tiêu, ba người đều lựa chọn ẩn nhẫn không bạo phát, nhưng trái tim cách tầng da thịt đều hận không thể thiên đao vạn quả kẻ thù trước mắt.
Rất nhanh, chiến tranh đại lục bắt đầu.
Khai chiến không có chút dấu hiệu, cũng không có quang minh chính đại đàm phán giữa tam quốc. Lá cờ chiến đấu với quốc huy Lạc Nhật và Khải Tát đột nhiên xuất hiện tùy tiện tung bay tại biên giới đế quốc Hoa Vân, mang theo khói thuốc hướng tới tường thành biên giới.
Chiến tranh bất ngờ không kịp đề phòng cứ như vậy xảy ra, chiến sự tại biên cảnh Hoa Vân khí thế bừng bừng.
Bởi vì không có bất cứ phòng bị nào nên họ mất đi quyền chủ động và tiên cơ. Thủ vệ biên cảnh đế quốc Hoa Vân tựa hồ không cách nào chống lại hai nước, liên tiếp bại lui nhanh chóng mất đi một tòa thành.
Mà cùng lúc đó, một lá cờ chiến đấu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện, mặt trên viết bốn chữ to "Chiến Thần Bạch Hổ" đặc biệt khiến mọi người chú ý. Số người đội ngũ này không nhiều, nhưng mỗi người đều là cao thủ, trang bị ma đạo khí trên người vô cùng hoàn mỹ, phần lớn đều là kỳ trân khó thấy được trên đường, phối hợp với tu vi cao thâm đã tạo ra khí thế lớn hơn mười vạn đại quân của Lạc Nhật và Khải Tát, nơi bọn họ đi qua không để lại người sống. Mà lá cờ chiến đỏ tươi cũng theo bước chân của chiến tranh trở nên càng diễm lệ.
Không ai biết bọn họ là ai, cũng không biết bọn họ từ đâu ra, nhưng khí thế hiên ngang trên người bọn họ cũng đã sớm báo cho thế giới bọn họ sẽ là vị thần tương lai của cái đại lục này!
Nghe tiếng kêu rên thảm thương và tiếng thét chói tai, Giang Lạc đứng trên tường thành nhìn ngọn lửa dấy lên trong thành, nội tâm tràn đầy sảng khoái vui sướng.
"Cầu nguyện đi! Khẩn cầu đi! Mau kêu Thần Thú đại nhân xuất hiện cứu các ngươi ra khỏi dầu sôi biển lửa đi! Ha ha ha ha ha ha...." Nụ cười cuồng vọng từ trong miệng Giang Lạc truyền ra. Sau đó gã nhảy xuống tường thành, bắt đầu một vòng giết chóc mới.
Nhưng gã lại không phát hiện Bạch Hổ làm bạn bên cạnh gã đã sớm mất đi ý chí chiến đấu, thậm chí vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Mà những người Hoa Vân chết trong tay bọn họ, dưới thân thể mỗi người đều mọc ra một cây nắm to màu trắng, mở ra mũ nấm, các sợi nấm tản ra bốn phía.
Hiện tại ở đế đô, Lê Hi đang thương nghị việc chiến tranh cùng các đại thần.
Trên mặt mỗi người đều là vẻ hưng phấn không chút áp lực, cứ như nước đã mất tòa thành, như chó nhà có tang, thua cuộc chạy tán loạn không phải là Hoa Vân vậy.
"Căn cứ tình báo từ tiền tuyến, hai nước Lạc Nhật và Khải Tát đã trúng kế, hiện tại liên quân hai nước đã vượt qua phòng tuyến tiến vào địa phận Hoa Vân. Điện hạ, chúng ta khi nào thu lưới?" Đại thần quân vụ hăng hái hỏi.
"Không vội." Lê Hi khoát tay: "Tốt xấu gì người ta cũng đã tính kế nhiều năm như vậy, cũng nên cho họ đạt được chút hy vọng."
"Vâng." Ý trêu tức trong lời nói của Lê Hi làm trên mặt các vị đại thần sinh ra chút ít phải là như vậy. Bọn họ tiếp tục thảo luận và điều chỉnh chút chi tiết, sau đó đều cáo lui rời đi.
Đại điện nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh, khi không còn người khác, Lê Hi bàn bạc với Chúc Chiểu và U Huỳnh đứng sau lưng: "Chuẩn bị đi, chúng ta cũng nên xuất phát."
Hóa ra đây là bàn cờ mà Lê Hi bày ra. Khi hai nước Lạc Nhật và Khải Tát quyết định khai chiến, cậu cũng đã biết. Mà quân phòng thủ Hoa Vân sỡ dĩ giả bộ không địch lại chẳng qua là vì muốn dẫn chủ lực hai nước vào trong đóng cửa đánh chó mà thôi.
Lúc này hai nước dốc toàn bộ binh lực, quân đội Hoa Vân cũng đã mai phục ở bên ngoài thủ đô trống trải của hai nước, chỉ chờ Lê Hi ra lệnh một tiếng là có thể chiếm lấy cả hai dễ như trở bàn tay.
Mà Giang Lạc và hai quốc vương bên kia còn chưa biết bản thân đã là chim trong lồng nên còn đang hưng phấn vì lấy được hai tòa thành trì tại Hoa Vân, ăn mừng trắng trợn.
Hoa tươi, rượu mạnh, món ngon vật lạ và mỹ nhân, những thứ này đều là thứ xa xỉ nhất trong chiến tranh đều được đưa vào trong lều vải của bọn họ.
Tiệc cuồng hoan thâu đêm biểu thị thắng lợi cũng vừa mới bắt đầu.
Bên ngoài lều, Lê Hi lạnh lùng vùi vào ngực U Huỳnh không đành lòng nhìn thẳng tình cảnh bên trong.
"Anh nói xem nếu như bọn họ biết được mỹ nhân đang ôm trong lòng đều là Phệ Hồn Cô (nấm ăn linh hồn) thì sẽ có cảm giác gì?" Giọng Lê Hi mang theo chút đồng tình
"..." U Huỳnh ghét bỏ quay đầu, ngược lại Chúc Chiểu bên cạnh đưa tay che mắt Lê Hi: "Về thôi, loại hình ảnh này không thích hợp để xem."
"Phải không?" Lê Hi cố ý hỏi lại, cậu đưa tay kéo cổ áo Chúc Chiểu ghé vào tai y trêu chọc hỏi: "Vậy tại sao đêm qua lại thích hợp?"
"..." Lỗ tai Chúc Chiểu đỏ lên trong chớp mắt, cơ thể cũng cứng đờ. Còn U Huỳnh trực tiếp bế người đi, đồng thời còn thâm sâu thêm một câu: "Tối hôm nay sẽ cho em thấy thứ thích hợp hơn!"
-------------------
Một đêm cuồng hoang nhanh chóng qua đi, thắng lợi làm người ta phấn chấn cũng đã ở ngay trước mắt.
Đứng trước thành, lúc này lòng của Giang Lạc vô cùng kích động. Đây là tòa thành cuối cùng, chỉ cần đánh nát nơi đây là có thể trực tiếp đối mặt với kẻ thù luôn đè ép gã!
Nhìn tường thành thật cao, Giang Lạc giơ lên ma đạo khí trong tay và bắt đầu truyền Thú Nguyên Lực, sau đó mạnh mẽ đánh tới cửa thành.
Một phát, hai phát, ba phát! Giang Lạc thầm đếm trong lòng, mà trái tim của gã cũng theo đó mà đập kịch liệt. Gã dường như đã thấy được dáng vẻ kêu rên khóc thầm của đám bình dân bên trong thành, cũng như chứng kiến Thần Thú ngã xuống, Trình Hoàn quỳ lạy và cầu xin trước mặt gã.
"Lạc Nhật tất thắng!"
"Khải Tát tất thắng!"
"Thần Thú Bạch Hổ tất thắng!"
Tiếng hò hét từ những quân đội khác nhau vang vọng tận trời, nội tâm mỗi người đều tràn ngập kích động.
Nhưng đột nhiên có biến cố xảy ra.
Pháo Ma Đạo chưa bắn tới cửa thành đã tan thành mây khói, cùng lúc đó cửa thành mở rộng và hàng vạn ma thú cấp cao lao ra, bọn nó mở hàm răng sắc bén khát máu hướng về bọn họ!
"Nhanh! Nhanh ứng chiến!" Từ khai chiến đến nay, đây là lần đầu tiên đế quốc Hoa Vân chủ động ứng chiến, điều này khiến liên quân đã quen với việc dễ dàng chiến thắng trở tay không kịp.
Mà khí thế kinh khủng cũng theo đó xuất hiện che phủ toàn bộ bọn họ, bọn họ không thể phản kháng chỉ có thể quỳ xuống thần phục.
Nợ máu đế quốc Hoa Vân ở thế giới ban đầu cuối cùng trả lại được. Kẻ xâm lược rốt cuộc đã tự nếm quả đắng và trả giá cho tội ác của bản thân.
Lê Hi đứng trên tường thành lạnh lùng nhìn một màn này, khi đối diện Giang Lạc phía dưới, cậu nở ra nụ cười châm chọc.
"...." Giang Lạc khép mở đôi môi tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Mà lần này Lê Hi cũng không như trước giả vờ không quen gã, cậu tụ Thú Nguyên Lực lại thành sợi đưa tiếng nói tới bên tai Giang Lạc: "Mày đã thua!"
Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng đâm thẳng vào tim khiến Giang Lạc đau đớn, gã muốn triệu hoán Bạch Hổ, muốn liều lĩnh khởi động "Chung Cực Thí Thần", kết quả phát hiện liên kết giữa gã và Bạch Hổ đã mất đi, Thú Nguyên Lực trong cơ thể cũng biến mất không còn gì.
"Không!" Gã không cam lòng hô lên, mà lần này cũng là thật sự thất bại thảm hại.
Sau đó hậu phương Lạc Nhật và Khải Tát truyền tới chiến báo thủ đô hai nước thất thủ, đại quân lại bị đế quốc bao vây, bọn họ đã là chim trong lồng, không cách nào chạy trốn.
--------------------------------
Chiến tranh rất nhanh kết thúc, quốc vương Lạc Nhật và Khải Tát bị bắt, thành viên hoàng thất cũng lần lượt bị bắt đợi thẩm vấn. Hai đế quốc lớn Lạc Nhật và Khải Tát triệt để tuyên bố diệt vong.
Còn những người có quan hệ với Giang Lạc cũng vào ngục hết, sau khi kiểm kê tội ác, mỗi người đều phải đền tội.
Còn Giang Lạc, lại không giống như những người khác chết dễ dàng vậy. Tội nghiệt gã tạo ra quá nhiều không thể dùng tính mạng trả nợ, vì vậy sau khi bị Chúc Chiểu giam cầm, cả người trần truồng cột vào trụ tội nghiệt tại đế đô.
Mỗi ngày đều bị trừng phạt bằng gậy, mãi đến khi toàn thân đổ máu mới ngừng, một ngày một đêm thừa nhận vạn dân khinh bỉ và chửi bới, người đời khinh miệt và khinh thường đối với gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com