Chương 4 Viện điều dưỡng Hoàn Mỹ Nhân Sinh (4)
Hộ sĩ mỉm cười, “Kiến nghị¹ buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, giữ gìn giấc ngủ sung túc.”
Ngân Tô không tiếp tục hỏi, cô đi sau một bước, mở ra tờ giấy trong tay.
May ô nam ở phía sau Ngân Tô liếc mắt một cái liền ở trên tờ giấy kia thấy ‘ Khang Mại ’ tên này, tên của hắn.
Đây là tờ giấy vừa rồi hộ sĩ dùng để so đúng số người của bọn họ.
Bên trên có tên, ảnh chụp, cùng với tuổi tác các thứ tin tức đơn giản, trừ ra cái này cũng không có cái khác.
Những người còn lại hiển nhiên cũng thấy tờ giấy trên tay Ngân Tô, sôi nổi hút một hơi dưới đáy lòng, sao cô ta đem tờ giấy này trộm được tới!!
Cô ta trộm đến như thế nào!!
Vạn nhất² kích phát điều kiện tử vong gì thì làm sao bây giờ!!
Ngân Tô tùy ý đảo qua nội dung ở bên trên, đem tên từng người trên tư liệu so đúng với từng người, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên một loạt con số phía sau cùng tin tức cơ sở của mỗi người.
Mặt sau của cô là 【0110801】, cũng không biết có nghĩa là gì.
Ngân Tô lật mặt nhìn nhìn, mặt sau là chỗ trống. Xác định không còn đồ vật gì, cô lập tức ra tiếng, “Chị hộ sĩ, chị có đồ bị rớt.”
Mạc Đông dừng lại bước chân vừa định tiến lên nhìn xem, nói không chừng trên tờ giấy kia có manh mối gì đó, nhưng là rõ ràng Ngân Tô không có ý định chia sẻ.
Hộ sĩ nghe thấy thanh âm, quay đầu liền thấy tờ giấy trong tay Ngân Tô, tươi cười trên mặt dần dần biến mất, âm u mà nhìn chằm chằm Ngân Tô, gần như muốn từ trên người cô nhìn chằm chằm ra tới một cái động.
Mọi người đều cảm giác được độ ấm bốn phía giảm xuống không ít, cảm giác nguy hiểm từ đáy lòng bọn họ đột nhiên sinh ra.
Cô ta đang tìm chết gì vậy!!
Tuy rằng bọn họ là người mới, nhưng vẫn biết ở phó bản không nên tùy tiện trêu chọc NPC, không ai biết trên người NPC nào có quy tắc tử vong.
Hộ sĩ xoay người trở về, những người còn lại theo bản năng lui về phía sau, ngay cả may ô nam cũng cau mày tránh đột nhiên tìm đường chết Ngân Tô xa một chút.
Nhưng mà Ngân Tô đứng không nhúc nhích, giơ tờ giấy kia, chờ hộ sĩ đi đến trước mặt cô, còn thực tri kỷ mà đưa đi qua.
Hộ sĩ: “……”
Hộ sĩ vẫn chưa làm gì, cô ta từ trong tay Ngân Tô rút ra tờ giấy, dùng thanh âm không hề gợn sóng cảnh cáo cô: “Đồ của người khác không cần lấy lung tung.”
“Tôi nhặt.” Ngân Tô sửa đúng lời nói của cô ta.
Hộ sĩ đem tờ giấy kia nhét vào trong túi, rõ ràng không tin đây là Ngân Tô nhặt, nhưng cô ta cũng không tiếp tục nói ra, ngược lại nói theo cô: “Đồ của người khác cũng không cần nhặt lung tung.”
Ngân Tô gật đầu, hộ sĩ vừa định xoay người, liền nghe cô nói: “Chị không nói một tiếng cảm ơn với tôi sao?”
Hộ sĩ: “?”
“Thật không lễ phép.” Ngân Tô ôm cánh tay, giống một cái thượng đế vô cớ gây rối, “Tôi muốn khiếu nại chị.”
Hộ sĩ: “???”
Hộ sĩ hình như bị đứng hình, một lúc lâu sau không ra tiếng, liền trừng một đôi mắt đen kịt, mặt vô biểu tình mà nhìn cô.
“Như thế nào, chị còn không phục? Đây là các người nói phục vụ tốt nhất?” Ngân Tô không sợ chút nào mà trừng trở về, tiếp tục vô cớ gây rối, “Này là tôi còn không có đi vào ở, chị làm cho tôi không thoải mái, kế tiếp làm sao tôi còn thoải mái, làm sao nghênh đón cuộc sống mới bằng tư thái tốt?”
Ngân Tô đúng lý hợp tình mà nói ra một hồi, lời nói hơi hơi dừng một chút, đột nhiên hơi cong khóe môi, “Xảy ra vấn đề, ai sẽ phụ trách? Chị hả? Chị muốn phụ cái trách này như thế nào đây?”
Không biết là cái từ nào kích phát từ ngữ mấu chốt trong kho từ của hộ sĩ, đáy mắt cô ta xẹt qua một sợi sợ hãi quỷ dị, sau đó liền cúi đầu nói lời cảm tạ, “Vừa rồi cảm ơn ngài. Xin ngài đừng khiếu nại tôi.”
Mọi người: “???”
Dùng đến kính ngữ luôn?
Cằm Ngân Tô nhẹ nâng, bưng lên cái giá của thượng đế: “Xem chị biểu hiện.”
Khóe miệng hộ sĩ mất tự nhiên mà kéo một chút, nỗ lực nặn ra tươi cười, “Xin ngài đi bên này.”
Hộ sĩ có vẻ như là ăn mệt ở chỗ Ngân Tô, một đường này đi qua không nói tiếp nữa, lập tức mang bọn họ vào toà nhà nằm viện.
Đi vào toà nhà nằm viện, hộ sĩ lại bắt đầu giới thiệu: “Khu nằm viện 10 giờ buổi tối tắt đèn, sau khi tắt đèn xin hãy lên giường nghỉ ngơi.”
“Sau khi tắt đèn chỉ có một người hộ sĩ trực ban.”
“Bác sĩ sẽ không xuất hiện ở toà nhà nằm viện vào ban đêm, nếu mọi người nhìn thấy, hãy tìm kiếm hộ sĩ trực ban lấy thuốc trước tiên, sau đó lên giường nghỉ ngơi.”
Hộ sĩ nói, đã ấn mở thang máy, chờ mọi người đi vào.
Cùng thang máy bình thường không có gì khác nhau, nhưng là đèn thang máy trắng bệch, chiếu vào trên người hộ sĩ, cô ta thẳng trừng trừng mà nhìn chằm chằm mọi người, có loại cảm giác cổ quái âm trầm.
Ngân Tô trực tiếp đứng ở bên người hộ sĩ, những người còn lại lại không có lá gan lớn như cô, sôi nổi dựa tới trong một góc phía bên phải, ranh giới rõ ràng.
Hộ sĩ trực tiếp ấn lầu 3, ở trong tiếng kẽo kẹt lệnh người ê răng, cửa thang máy chậm rãi đóng cửa. Trong lúc chờ đợi thang máy đi lên, hộ sĩ không khỏi ghé mắt nhìn Ngân Tô, hình như đang nghi hoặc, vì sao cô ta có thể to gan như vậy, trực tiếp đứng ở bên người mình.
“Nhìn cái gì?” Ngân Tô liếc cô ta liếc mắt một cái, đánh đòn phủ đầu.
Hộ sĩ: “……”
Đám người Mạc Đông: “……”
Dũng sĩ a!!
Hộ sĩ không nói lời nào, Ngân Tô cũng không khách khí mà nhìn chằm chằm cô ta. Không khí trong thang máy cứng đờ, không khí đều có vẻ trở nên loãng lên, có người khống chế không được run run.
Cô ta chọc NPC như vậy, thật sự không sợ kích phát điều kiện tử vong sao?
Đinh ——
Lầu 3 tới rồi.
Hiển nhiên, hành vi của Ngân Tô, cũng không có kích phát điều kiện tử vong —— đương nhiên, cũng có thể đã kích phát, chỉ là không phải hiện tại.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bọn họ đều cảm giác được một loại đồ vật tên là ‘ không khí ’ ùa vào dũng mãnh, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
……
……
Lầu 3 rất nhiều phòng, nhưng đại bộ phận cửa phòng đều đóng lại, không biết là không có người ở, hay là những người đó không ở phòng bệnh.
Nhưng thật ra lại có vài cái hộ sĩ, đang cúi đầu bận rộn làm chuyện trong tay của mình, không có chú ý bọn họ.
Hộ sĩ đang dẫn bọn họ, mang theo bọn họ xuyên qua hành lang, cuối cùng đến bốn cái phòng cuối. Cô ta cũng không có phân phối phòng, chỉ nói cho bọn họ hai người một phòng, sau đó liền đi rồi.
Các người chơi bị bỏ ở chỗ này hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có người hỏi: “Vậy là đi rồi?”
“Hiện tại chúng ta làm cái gì a?”
“Chọn phòng trước đi.” Nói chuyện chính là Mạc Đông.
Cửa phòng của bốn cái phòng đều mở ra, bố cục không có gì khác nhau, phòng là không có gì để chọn, nhưng là……
“Cái kia…… Muốn vào ở như thế nào?” Bọn họ phải lựa chọn bạn cùng phòng như thế nào?
Mạc Đông còn chưa nói lời nào, Tưởng Lượng mở miệng nói trước: “Tôi và bạn gái tôi một phòng.”
Phó Kỳ Kỳ ôm chặt cánh tay Tưởng Lượng gật đầu theo, những người khác đều không quen biết, đương nhiên là cô phải cùng bạn trai của mình ở cùng một chỗ.
Vốn là bốn nam bốn nữ, phân phối dựa theo giới tính là vừa vặn.
Nhưng hiện tại người ta quen biết, nói trước muốn ở cùng nhau, vậy những người khác cũng không thể mạnh mẽ đem tiểu tình lữ người ta tách ra.
Vậy vấn đề liền tới rồi……
Một cái phòng khác, ai nguyện ý tại trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy ở cùng với người khác giới mà không quen thuộc đây?
“Chúng tôi ở với nhau.” Nữ sinh tóc quăn đứng ở bên cạnh Mạc Đông lập tức lôi kéo một nữ sinh khác mở miệng, “Đinh Hàm Chi cậu không ý kiến chứ?”
Đinh Hàm Chi gật gật đầu, không có phản đối.
Hai người các cô vừa không muốn cùng khác giới một phòng, cũng không muốn cùng nữ sinh áo gió cổ quái kia một phòng, vậy lựa chọn lẫn nhau chính là phương án tốt nhất.
“Mạc tiên sinh, tôi có thể ở cùng với anh không?” Người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch trong mắt mong đợi mà nhìn Mạc Đông.
_________
• Kiến nghị¹: đề nghị, nêu ý kiến.
• Vạn nhất²: một phần mười ngàn, ít lắm, rất khó xảy ra nhưng vẫn có thể xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com