Phần 64.3: Cao trào giữa cao trào (3)
Biệt thự bên bờ biển......
Cho dù về tới nhà, sắc mặt Mạc Hoa Khôi vẫn còn thập phần khó coi, trên đường trở về một câu hắn cũng không nói với Thu Tiểu Quân.
Đi vào phòng ngủ, hắn đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh biển rộng trước mặt, hồi lâu cũng không nói gì, trên mặt biểu tình thật âm trầm đáng sợ.
Thu Tiểu Quân hiểu rõ, hắn càng bực bội, trong lòng hắn khẳng định càng để ý tới mình. Cô cầm hòm thuốc đi vào phòng ngủ, đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt dài thượt của hắn mà trong lòng mừng thầm.
Im lặng áp lực một hồi, cô lo lắng nói: "Hoa Khôi, mau vào đây ngồi, em xức thuốc cho anh."
Hắn không nhúc nhích, nhìn ra cửa sổ nhìn tới mặt biển yên tĩnh, bỗng nhiên nhịn không được khẽ cắn môi, ưu tư hỏi: "Em cùng Mạc Thiếu Đình rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao hai người lại ở cùng một chỗ đó ở quán bar? Em cùng với hắn, có phải hay không, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng?"
"Hoa Khôi, tin tưởng em, em cùng anh ấy thật sự không có gì." Nghe hắn hỏi vậy, trong lòng cô khẩn trương lên, "Ở hoa viên quán bar là anh ấy cường hôn em.... Là do, trước kia người em thích là anh ấy, chính là hiện tại người em thích là anh, em sẽ không cùng anh ấy có loại quan hệ như anh tưởng đâu."
"Thật vậy chăng?" Hắn chậm rãi xoay đầu, nhìn mặt cô, "Em không gạt anh?"
Mặt cô đầy chân thành, gật gật mạnh đầu, "Đúng, là thật sự, nếu em là lừa anh, ngày mai em sẽ bị chết ngay."
"Đừng nói lời này." Nghe tới từ "chết" ngực hắn gắt gao co rút lại, một bàn tay nâng lên che miệng cô lại, trong mắt hiện lên một tia ướt át, đột nhiên đem cô ôm vào trong ngực, "Trục Nguyệt, anh tin tưởng em."
Nghe được câu đó, Thu Tiểu Quân ẩn ẩn quỷ mị cười cười, nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ vòng ôm ấm áp hắn mang lại.
"Tích táp tích tích..."
Thời điểm hai người đang yên tĩnh ôm nhau, di động trên người nào đó đột nhiên vang lên.
"Là ta." Là Âu Dương Kiện Vũ gọi tới, Mạc Hoa Khôi một tay ôm vòng eo cô, một tay tiếp điện thoại, cùng cô ôm nhau đứng ở cửa sổ nhìn ra biển, thoạt nhìn thật là ấm áp và ân ái.
"Ngươi đang ở đâu vậy?" Âu Dương Kiện Vũ ở đầu bên kia điện thoại âm thanh hơi gấp gáp hỏi.
"Kiện Vũ, xin lỗi, xảy ra một chút việc gấp, ta hiện tại đã về đến nhà." Hắn xin lỗi nói.
"Trục Nguyệt có phải ở cùng với ngươi hay không?"
"Đúng vậy, chúng ta ở bên nhau." Hắn nghe ra trong thanh âm trầm ổn của Âu Dương Kiện Vũ ẩn ẩn lộ ra một tia lo lắng, "Có chuyện gì sao?"
Biết được Bạch Trục Nguyệt cùng hắn ở bên nhau, Âu Dương Kiện Vũ khẳng định là yên tâm không ít, trầm mặc hai giây, nghiêm túc hỏi: "Ngươi cùng Mạc Thiếu Đình rốt cuộc làm sao vậy?"
"Chúng ta...... Đánh nhau." Hắn nhìn xem nữ nhân trong lòng ngực, có chút do dự nói.
"Đánh nhau? Vì cái gì? Bởi vì Bạch Trục Nguyệt?"
"Phải."
"......"
Âu Dương Kiện Vũ không nói nữa, bọn họ hai người vì một nữ nhân mà tổn thương hòa khí, tâm tình của hắn tựa hồ đã bị ảnh hưởng, trở nên có chút tối tăm.
"Kiện Vũ, ta muốn nghỉ ngơi, có nói cái gì ngày mai chúng ta lại nói." Mạc Hoa Khôi nói xong câu đó thì tắt điện thoại, ôm Thu Tiểu Quân ngồi xuống giường.
Hắn nói chuyện điện thoại với Âu Dương Kiện Vũ, Thu Tiểu Quân cơ hồ đều nghe được nội dung.
Cô để ý tới cảm thụ của Âu Dương Kiện Vũ, muốn biết hắn suy nghĩ thế nào, tâm tình ẩn ẩn trầm mặc, ngồi ở cạnh Mạc Hoa Khôi cầm miếng bông sát trùng vết thương cho hắn, không tránh được có điểm thất thần, động tác khi mạnh khi nhẹ.
"Ách ~, Trục Nguyệt, đau."
Cô động tác sát trùng lúc mạnh lúc nhẹ, làm Mạc Hoa Khôi có lúc bị đau đến nhíu mày.
"Nhẹ tay!"
"Được, em làm nhẹ." Nhìn hắn biểu tình bị đau, cô rất xin lỗi, dấu diếm ưu thương, nhàn nhạt cười cười, nghiêm túc sát trùng cho hắn.
"Trục Nguyệt, tối hôm nay ngủ lại với ta ở đây đi." Sau khi cô sát trùng xong vết thương cho hắn, Mạc Hoa Khôi ôm eo cô, tràn ngập chờ mong nói.
"Không cần, em phải đi về ngủ." Cô nhưng không ngốc, cười cự tuyệt xong liền đứng dậy đi, "Em đi rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi."
"Trục Nguyệt, lưu lại đi, chúng ta hiện tại đã là quan hệ yêu đương, ngủ chung là chuyện bình thường mà." Hắn đuổi theo cô, đương nhiên nói.
"Em không phải người tùy tiện, loại sự tình này em không nghĩ chúng ta bắt đầu quá sớm."
Ngay cả nếu hắn nói đến toạc mồm mép, cô cũng sẽ không đáp ứng. Rời khỏi biệt thự, cô ngồi vào chiếc xe đỏ hắn tặng cho mình, nhanh chóng lái đi.
Mạc Hoa Khôi đứng ở cửa nhìn xe cô chạy đi xa, trong lòng lạnh căm, cảm giác cô giống như một trận gió, mình có thể chạm đến cô, nhưng lại không thể nào nắm giữ được cô.
Đây giống như một loại cảm giác bất đắc dĩ cùng thất bại.
Tim hắn như có một cảm giác lo âu chưa từng có, đứng ở cửa sắt một hồi lâu mới xoay người đi vào biệt thự.
...
Trong một gian phòng ngủ hồng nhạt, một nam nhân đang nằm ngủ.
Nam nhân này thực anh tuấn, lông mày nồng đậm, mũi cao thẳng, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, một khuôn mặt không thể bắt bẻ, có nét dương cương của nam nhân, lại có nét yêu mị nữ nhân, cho dù khóe mắt bị bầm đối với vẻ tuấn tú của hắn không có ảnh hưởng chút nào.
Hắn chính là Hoàng thái tử điện hạ Vụ quốc, Âu Dương Thiếu Đình, cũng gọi là Mạc Thiếu Đình, cho dù không công khai thân phận hiển hách Hoàng thái tử cũng có thể mê đảo ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân.
Gian phòng ngủ này thuộc về Mạc Thanh Nhã, hắn uống say, Mạc Thanh Nhã đương nhiên đem hắn đưa về phòng ngủ của cô.
Mạc Thanh Nhã tâm tình đặc biệt tốt, nhìn hắn nằm trên giường ngủ của mình, nghĩ đến việc nào đó thì khuôn mặt đỏ lên, ẩn hiện bao nhiêu kích động, cỡ nào hưng phấn.
Cô từ nhỏ đã thích hắn, lúc này hắn nằm trên giường ngủ của cô, cô sẽ có thể cùng hắn đêm nay thân mật ở bên nhau. Cô chậm rãi cởi váy trên người ra, cởi bỏ nội y, đỏ mặt khẩn trương dán trên người hắn, một tay cởi bỏ quần áo của hắn, một bên mềm nhẹ vuốt ve cơ ngực cực hảo, một bên nhìn mặt hắn tràn ngập yêu thương, lẩm bẩm tự nói, "Thiếu Đình ca... Em yêu anh, sờ lên anh thật thoải mái... Anh biết không, đã từ lâu từ lâu em tưởng tượng ở bên anh như thế này... Thiếu Đình ca, đêm nay chúng ta ở bên nhau đi, qua đêm nay em là của anh, anh cũng là của em."
Nói xong những câu này, cô cúi đầu xuống kích động hôn lên môi hắn, ôn nhu hôn một hồi, sau đó chậm rãi hôn lên khuôn ngực gợi cảm của hắn...
Mạc Thiếu Đình giống như cảm giác ngực ngứa ngứa, mắt nhăn lại, chỉ chốc lát chậm rãi mở to mắt ra, thấy dáng một thân thể nữ nhân trần trụi, động tình hôn ngực mình, tim nhảy dựng lên nghi hoặc, mơ mơ màng màng hỏi: "Trục Nguyệt, là em sao?"
Trục Nguyệt? Lúc này, hắn còn nghĩ đến tiện nhân không biết xấu hổ kia?
Mạc Thanh Nhã cảm giác tim mình bị chẻ làm đôi, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa ưu thương vừa tức giận nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thiếu Đình ca, em là Thanh Nhã."
"Tại sao lại là em?" Thấy rõ mặt cô, Mạc Thiếu Đình kinh ngạc thất sắc, nhìn chung quanh căn phòng ngủ đầy nữ tính màu hồng nhạt, đột nhiên ngồi dậy, "Anh như thế nào lại ở chỗ này?"
"Em đi Yến Vĩ Điệp, gặp anh uống say ở quán bar." Mạc Thanh Nhã có chút tức giận nói, cô ngồi thẳng dậy, đem thân thể mình hiện rõ ràng ra trước mắt hắn, nội tâm gấp không chờ nổi, muốn gợi lên dục vọng của hắn.
Dáng người cô thật đẹp, cùng Thu Tiểu Quân cũng không kém gì, nhưng chính là, Mạc Thiếu Đình lại không có nửa điểm dục vọng nào đối với thân thể của cô. Hắn dời tầm mắt đi, nhanh chóng xuống giường, nhặt cái váy trên mặt đất ném cho cô, "Đừng làm ra dạng này, mau mặc quần áo vào."
"Em không cần mặc." Mạc Thanh Nhã căn bản không tiếp nhận, làm đến bước này, cô cũng không ngại mất mặt hay xấu hổ, từ sau ôm chặt lấy hắn, làm cho bộ ngực cao thẳng của mình dán vào sau lưng hắn, khẩn cầu nói: "Thiếu Đình ca, em đã sớm muốn trở thành người phụ nữ của anh, đêm nay hãy muốn em đi."
Nếu Mạc Thiếu Đình là một nam nhân bình thường, hành vi như vậy của cô sẽ làm thân thể hắn theo bản năng bốc cháy, nhưng hắn chung quy không phải là một nam nhân bình thường, cho dù là thế này, đầu óc hắn vẫn duy trì được lý trí mạnh mẽ, "Thanh Nhã, thật xin lỗi."
"Em không cần nghe anh nói xin lỗi, em phải nghe anh nói yêu em." Mạc Thanh Nhã đối với cảm tình với hắn là cố chấp, tới mức gần như điên cuồng.
"Anh vẫn luôn xem em là em gái, anh thật sự không có cách nào chuyển từ tình cảm anh em sang tình cảm nam nữ đối với em." Hắn bình thản nói, dùng sức mở tay cô ra, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn bóng dáng hoàn mỹ nhưng lạnh nhạt vô tình rời đi, Mạc Thanh Nhã khóc lớn, "Ách ..."
Từng giọt nước mắt to tròn chảy dài, cô thương tâm khó chịu ngồi xuống đất, "Thiếu Đình ca, em yêu anh như vậy, vì cái gì mà một chút anh cũng không yêu em? Ách ~, em có điểm nào so ra kém với nữ nhân khác đâu?..." Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một người, đôi mắt tràn đầy nước mắt trong nháy mắt tràn ngập hung ác, "Bạch Trục Nguyệt, nhất định là bởi vì ngươi, Thiếu Đình ca mới không cần ta. Bạch Trục Nguyệt, ngươi cướp đi tình yêu của Thiếu Đình ca với ta, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ xem..."
...
Thu Tiểu Quân đem xe vào gara, mới đậu xe xong thì thấy xe Jack tiến vào.
Tâm tình của cô có điểm phiền não, cũng không muốn nói chuyện, xuống xe nhìn hắn một cái rồi không có biểu tình gì tiến về phía cửa.
Jack giống như có tâm sự, nhìn đến bóng dáng cô rời đi cũng không gọi lại, đem xe chạy đến bên phải chiếc Ferrari đỏ của cô, mở cửa xuống xe, tay phải duỗi ra, 5 cái móng tay quẹt một cái, dễ như trở bàn tay lưu lại 5 vết xước lớn trên xe.
Hắn vì cái gì mà phải làm ra việc ác độc như vậy?
A, nói vậy, hắn nhất định biết chiếc xe này là Mạc Hoa Khôi đưa cho cô. Khóe miệng hắn lạnh lùng giương lên, điệu bộ như không có việc gì tiến về một lối ra khác.
Về đến nhà, Thu Tiểu Quân lập tức đi vào phòng tắm, cởi váy ra, dưới vòi sen mà thoải mái tắm rửa. Nhưng mới tắm được một nửa thì nghe được tiếng chuông cửa.
Cô cảm thấy nhất định là hàng xóm Jack, chỉ có hắn mới không có việc gì mà đều tới quấy rầy cô. Mày đẹp nhíu lại, cô lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tắm rửa.
"Leng keng ~ leng keng......"
Chuông cửa vang lên không ngừng.
"Ách ~" Cô có chút chịu không nổi, nghĩ nghĩ rồi lấy cái khăn tắm quấn quanh người, nhanh chân đi ngoài, mở cửa liền há miệng mắng, "Chết tiệt, Jack, ngươi... Như thế nào lại là anh?" Ngẩng đầu nhìn rõ người ngoài cửa, cô mới biết được chính mình mắng sai người, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com