Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 67.1: Tiểu yêu tinh, đêm nay em trốn không thoát đâu! (1)


Trong bóng đêm, một chiếc BMW im ắng đậu không xa chung cư Thu Tiểu Quân.

Trong xe ngồi một nữ nhân như không muốn bị người phát hiện, trên người nguyên bộ đồ màu đen, trên đầu cũng đội một mũ lưỡi trai màu đen, đôi mắt to không nháy mắt nhìn trừng trừng cửa ra vào chung cư.

Cô đúng là Mạc Thanh Nhã, dọc đường đi theo Mạc Thiếu Đình tới nơi này, khi Mạc Thiếu Đình vào chung cư Thu Tiểu Quân thì cô ngồi đợi trong xem, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò, bởi vì cô miên man tưởng tượng...

Thiếu Đình ca, anh chỉ mê luyến hồ ly tinh kia sao? Em rốt cuộc có điểm nào không bằng hồ ly tinh đó? Thiếu Đình ca, đã qua nửa tiếng, vì sao anh còn chưa xuống lầu? Anh rốt cuộc ở chỗ hồ ly tinh kia làm gì? Có phải hay không bị hồ ly kia quấn lấy, không cho anh đi? Hiện tại, có phải hay không đã bị hồ ly đáng chết kia quấn lên giường?

"Ách ~" Cô càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức vọt vào chung cư, đem Thu Tiểu Quân ngũ mã phanh thây, một bàn tay gắt gao nắm thành quyền, đánh vào tay lái thật mạnh, rồi đột nhiên mở cửa xe.

Cô xuống xe chuẩn bị đi vào tòa nhà chung cư kia thì ngay lúc này cô thấy được Mạc Thiếu Đình từ cửa chung cư đi ra.

Thiếu Đình ca!

Nhìn đến hắn ban đêm cũng có thể tản ra thân ảnh anh tuấn, tức giận trong lòng ngực cô lập tức tiêu tán không ít.

Trong lòng cô, trong mắt cô, Mạc Thiếu Đình vĩnh viễn đều là cao quý bất phàm, nhất cử nhất động đều lôi kéo tâm trí cô.

Thấy hắn ra tới, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bất quá lại tưởng tượng đến hắn ở chỗ Thu Tiểu Quân ngây người hơn nửa giờ, trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.

Cô biết trong nửa giờ, một người đàn ông cùng một người đàn bà là có thể làm xong loại chuyện này. Ở trong đầu tưởng tượng đến hắn cùng Thu Tiểu Quân ở trên giường hoặc trên sàn nhà, trên sô pha cuồng dã dây dưa bên nhau, cô tức giận đến phát điên... Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, ngươi câu dẫn người ta từ nhỏ đã yêu Thiếu Đình ca, muốn cướp đi vị trí Thái tử phi, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, ta quyết hạ sát thủ với ngươi, là do ngươi gieo gió gặt bão, trách không được ta.

Nội tâm cô dâng lên hận ý sông cuộn biển gầm, thấy Mạc Thiếu Đình lên xe chạy đi, cô cũng không lái xe đuổi theo hắn mà nhìn tòa nhà chung cư, lấy di động ra, thần sắc lãnh độc mà gọi điện thoại, "Lần trước ta và các ngươi bàn đến sự việc..."

...

Mạc Hoa Khôi tâm tình ưu thương, phẫn nộ, lại cảm thấy ủy khuất, vào cửa, sắc mặt biến thành màu đen nhìn Thu Tiểu Quân, "Bạch Trục Nguyệt, em thành thật nói cho anh biết, khi anh chưa tới, em cùng Mạc Thiếu Đình rốt cuộc ở trong phòng làm cái gì?"

Thu Tiểu Quân còn đứng ở ban công nghe hắn lãnh giận hỏi vậy, tâm hơi khẩn trương lộp bộp một chút, ngượng ngùng quay đầu lại xem mặt hắn rốt cuộc là biểu hiện gì.

"Em nói chuyện đi, em là người câm sao?" Mạc Hoa Khôi hung ác lên, một bên lạnh giọng hỏi, một bên bước nhanh tới bên người cô, dùng sức bẻ bả vai cô, làm cô nhìn thẳng vào mình, đôi mắt tràn ngập tức giận cùng thất vọng, "Nói, em cùng hắn rốt cuộc dấu anh làm chuyện gì."

Hồi tưởng bị Mạc Thiếu Đình đè trên sô pha vừa hôn hít nồng nhiệt vừa vuốt ve cuồng bạo, trong lòng Thu Tiểu Quân rất áy náy, nhìn sắc mặt khó coi của hắn, trầm mặc vài giây rồi đạm cười, "Hoa Khôi, chúng em không làm cái gì, anh ấy chỉ ở đây uống ly trà mà thôi."

Cô thật sự làm chuyện trái lương tâm nên lúc nói chuyện không có chút tự tin nào.

Cô biết rõ, hắn là nam nhân hại em gái mình tự sát, hắn khó chịu mình hẳn là nên cao hứng mới đúng, nhưng không biết vì sao lúc này không thấy cao hứng chút nào.

"Anh muốn nghe lời nói thật." Mạc Hoa Khôi đã sớm ở tòa nhà đối diện thấy hai người bọn họ hôn môi vuốt ve nhau, cô nói lời này thật hay giả dối, hắn rất rõ ràng.

"......" Cô nghẹn lời.

"Nói, nói đi."

"Anh xác định anh muốn nghe lời nói thật sao?" Cô chớp chớp mắt, nhìn mặt hắn có điểm bất đắc dĩ hỏi.

"Đúng vậy, anh muốn nghe lời nói thật." Hắn thực sự muốn nghe xem cô sẽ như thế nào nói thật với mình.

"Em... em cùng anh ấy hôn môi." Cô nặng nề nói.

"A ~" Cô rốt cuộc nói thật với mình, cũng may hắn đã sớm thấy rõ ràng tất cả, lúc này nghe chính miệng cô nói ra, tâm cũng không thể nào đau hơn, cười cười, ánh mắt ẩn hàm tia lệ quan nhìn cô, "Em rốt cuộc xem anh là gì?"

"Bạn trai." Cô nghĩ nghĩ, không thẹn với lương tâm nói.

"Bạn trai?" Cô trả lời như vậy, làm hắn cảm thấy buồn cười, lại thật đáng buồn, trên mặt cười nhưng nhìn qua lại còn khó coi hơn so với khóc, hai tay gắt gao bắt lấy vai cô, móng tay đều ấn sâu vào da thịt cô, "Cùng Mạc Thiếu Đình làm những chuyện đó, em còn mặt mũi nói với anh, em xem anh là bạn trai?"

"......" Cô không có lời nào để nói. Lúc này cô biết mình đuối lý, nói cái gì cũng không có khả năng quay lại nên dứt khoát cái gì cũng không nói.

Không nghĩ tới, cô trầm mặc như vậy không chỉ làm hắn tức giận gấp bội, còn làm hắn gấp bội ưu thương. Môi hắn run lẩy bẩy. Hắn đau lòng cảm giác được, buổi tối nay chính là thời khắc cuối giữa mình với cô, nhắm mắt lại che dấu lệ quang, cuối cùng cũng có được đủ dũng khí nói ra lời hắn chưa bao giờ phải nghĩ tới phải nói với cô, "Từ giờ trở đi chúng ta chia tay. Từ giờ trở đi, anh không phải bạn trai em, em cũng không phải bạn gái anh nữa." Nói xong, hắn đột nhiên buông vai cô, xoay người dấu nước mắt, bước nhanh ra ngoài.

Nghe hắn nói lời chia tay, tim Thu Tiểu Quân không kịp phòng ngừa, đau thương tột bực, giây phút hắn xoay người rời đi, theo bản năng cô tiến lên, từ sau lưng ôm chặt lấy hắn, giọng như nức nở khẩn cầu, "Hoa Khôi, đừng như vậy, em sai rồi, tha thứ cho em có được không?"

Bạch Trục Nguyệt, em vì cái gì muốn giữ anh lại? Em muốn làm người mẫu, nếu chia tay với anh, em sợ anh sẽ đuổi anh ra khỏi công ty sao?

Nghĩ tới nguyên nhân đó, tim Mạc Hoa Khôi càng thêm buồn trầm, đau đớn đến đáng sợ, "Em yên tâm, cho dù chúng ta chia tay, anh cũng không đuổi em ra khỏi công ty Hoa Hướng Dương, chúng ta chia tay, em vẫn có thể ở lại công ty làm người mẫu." Lạnh nhạt nói xong những lời này, hắn dùng sức bẻ tay cô ra, quyết tâm bước đi, hy vọng lập tức rời khỏi nơi này đến một nơi không có người biết, để bớt thương tâm.

Giờ khắc này, Thu Tiểu Quân thật sự nóng nảy, nếu cứ như vậy để hắn đi, cô biết chính mình khẳng định sẽ hối hận, đôi mắt ẩm ướt, lập tức đuổi theo hắn, "Hoa Khôi, Hoa... ách... a..." Nào biết vừa định vươn tay kéo cánh tay hắn, bụng lại kịch liệt quặn đau lên, hai tay gắt gao ôm bụng, nhăn mặt, chật vật ngã xuống đất, "A~ Hoa Khôi, đừng, đừng đi, ách... a... đau bụng em quá..."

Mạc Hoa Khôi đối với cô trước sau là có tình ý, nghe được cô kêu khó chịu, lập tức liền dừng bước chân, quay đầu lại nhìn đến cô ngã trên mặt đất, bộ dạng khó chịu che bụng lại, hắn thật sự rất lo lắng, muốn bế cô lên, hỏi xem cô như thế nào, nhưng bước chân hắn giật giật, nghĩ tới cái gì, ý chí trở nên sắt đá, lãnh đạm nói, "Bạch Trục Nguyệt, em đừng giả vờ nữa, phụ nữ các người đừng giả dối nữa, không lừa được anh đâu." Nói xong hai tay cắm túi, đi ra khỏi cửa.

"Ách ~ ách a ~ Hoa, Hoa Khôi, em, em thật sự không có lừa anh, ách... bụng em đau quá, đau quá..." Cô thật sự không có lừa hắn, lúc này bụng cô thật sự là rất đau, nhìn hắn không quay đầu lại mà bỏ đi, tâm trí cũng đi theo, "A~ Hoa Khôi, đừng đi, đừng ~ đừng đi... Ách, Hoa Khôi, em không có lừa anh... A~"

...

Đi ra khỏi nhà, Mạc Hoa Khôi đôi tay cắm túi bước nhanh đi tới thanh máy, hắn hy vọng cô đuổi theo ra tới, cố lưu mình lại một lần nữa, cho nên hắn cũng không ấn nút thang máy, nhưng đợi hơn một phút cũng không thấy cô đuổi theo ra, đột nhiên cảm giác thêm ưu thương, mất mát. Quay đầu lại nhìn hướng cửa phòng cô, khóe miệng hắn hơi giương lên, lộ ra một nụ cười tự giễu...

A, Mạc Hoa Khôi, ngươi còn đang đợi cái gì, ngươi còn chờ mong cái gì? Từ khi nào ngươi lại rơi vào tình trạng này? Cô ấy căn bản trong lòng không có ngươi, cùng ngươi kết giao còn cùng Mạc Thiếu Đình kết thân, rõ ràng là cô ta đang chơi ngươi, ngươi còn mong chờ cô ta đuổi theo, cùng ngươi hòa hảo như lúc ban đầu? A, sao có thể?

"Ách ~" Hắn ưu thương thở dài một tiếng, rốt cuộc ấn thang máy bước vào, trong thang máy khuôn mặt tuấn mỹ tuy không có biểu tình gì, nhưng bên trong tâm tư ưu thương lại chuyển biến liên hồi.

Hắn đi ra thang máy, không tưởng mới vừa đi đến cổng lớn, không trung bắt đầu mưa to tầm tã.

Tiếng mưa rơi thật lớn, từng giọt từng giọt mưa to rơi xuống, trong nháy mắt từ những bọt nước mỹ lệ tan vỡ trên mặt đất, từ đẹp đẽ trở thành tan nát rồi biến mất. Tâm tư ưu sầu, hắn hơi cúi đầu, nhìn đám bọt nước mỹ lệ tan nát trên mặt đất, tim hắn giống như bị búa gõ lên, từng trận, từng trận thật đau, lòng đầy cảm thán, nguyên lai sự vật tốt đẹp trên thế gian này luôn không thể nào là vĩnh hằng.

Nói lời chia tay, dặn dò chính mình buông tay, nhưng trong tâm chỗ sâu nhất, hắn lại tàn lưu tiếc hận. Trộm tưởng, nếu mình làm bộ dường như không có việc gì, không hỏi cô cùng Mạc Thiếu Đình làm chuyện gì, càng không cùng cô nói lời chia tay, như vậy buổi tối hôm nay kết quả sẽ khác như thế nào? Buổi tối nay sẽ không có mưa lớn đến như vậy sao?

Nhìn trời mưa to, hắn đột nhiên cảm thấy mình như bị thứ gì đó đè nặng trên ngực, có gì đó nặng nề, bi thương.

Ông trời, ngươi biết đêm nay ta thất tình, cho nên cố ý hạ trận mưa này vì ta khóc, vì ta thương tâm sao?

Ha ha, không cần phải như vậy, hoàn toàn không cần, ta Mạc Hoa Khôi là ai, ta Mạc Hoa Khôi là con trai của Hạ Tiểu Thỏ cùng Mạc Mê, là tổng tài tập đoàn Hoa Hướng Dương, người lớn lên soái, anh tuấn tiêu sái, phong lưu nhã nhặn, ngọc thụ lâm phong, nữ nhân yêu ta rất nhiều, Bạch Trục Nguyệt không yêu ta là tổn thất của cô ấy, ta thương tâm cái gì.

Xem đủ trời mưa, hắn bỗng nhiên rộng rãi lên, như được giải thoát, cười chua xót rồi bước ra ngoài trời mưa, không còn tâm tình gì trở lại chung cư đối diện chỗ rình coi Thu Tiểu Quân. Hắn như vậy bước đi tiêu sái, không màng trời mơi, lang thang không có mục tiêu đi trên đường, cho dù mình bị mưa xối thành như con gà ướt, cho dù biết mình như vậy sẽ bị cảm, cũng không chút nào để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com