Phần 80: Tư vị thống khổ
Editor: Sau mấy tuần ăn Tết mình đã quay trở lại ^^
Chúc mọi người năm mới bình an nhé <3
......
Thu Tiểu Quân tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng hôm sau. Tối hôm qua dục vọng Mạc Thiếu Đình tràn đầy quá mức, cô không biết khi nào mình ngủ, cũng không biết khi nào hắn ôm mình trở về phòng ngủ.
Cô tỉnh lại không lâu, Mạc Thiếu Đình cũng tỉnh, nhìn mặt cô sủng nịch tươi cười, "Bảo bối, tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Còn hỏi nữa." Cô giương khóe miệng nhàn nhạt nói, sau đó trần truồng xoay người xuống giường, "Em cần phải trở về, đưa em trở về đi."
"Em còn chưa ăn sáng, ăn sáng xong anh đưa em về." Hắn cũng đi theo xuống giường, cũng trần truồng như cô.
"Em không đói bụng." Cô không chút do dự nói, nhặt quần áo trên mặt đất lưu loát mặc vào.
"Bảo bối, vì sao em không đói bụng chút nào?" Mạc Thiếu Đình nhíu nhíu mày.
"...... Tối hôm qua bị anh cho ăn thật no, em không cảm thấy đói chút nào." Cô nghĩ nghĩ, có điểm ngượng ngùng.
"Vậy sao, ha hả ha ha......" Nghe cô trả lời vậy, trong lòng Mạc Thiếu Đình cao hứng cực kỳ, vừa lòng cười ra tiếng, tiến lên vài bước ôm chặt lấy cô.
...
Xe chạy đến chung cư đã gần giữa trưa, Mạc Thiếu Đình xuống mở cửa xe cho cô, cùng nắm tay nhau đi vào chung cư.
...
Mạc Hoa Khôi tối hôm qua ngủ rất trễ, nhưng hôm nay sáng sớm đã dậy, sợ bỏ qua thời gian Thu Tiểu Quân trở về, từ sớm đã cầm kính viễn vọng quan sát động tĩnh phía đối diện.
Không phụ lòng người, sau mấy giờ hắn rốt cuộc thấy được thân ảnh mỹ lệ gợi cảm của Thu Tiểu Quân, kích động đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
A, Trục Nguyệt, rốt cuộc em đã trở lại.
Hắn cao hứng đến nỗi chân tay luống cuống, trên mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn, chuẩn bị buông kính viễn vọng lập tức đến nhà cô, nhưng bỗng nhiên thấy được một người hắn không thể tưởng tượng được đi theo phía sau.
Mạc Thiếu Đình? Sao có thể? Trục Nguyệt, em sao lại cùng Mạc Thiếu Đình trở về? Các người hôm qua vẫn luôn ở bên nhau sao?
Trục Nguyệt, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Trong nháy mắt, tươi cười trên mặt hắn héo đi, hắn thất sắc, chỗ ngực cũng như bị đánh.
Một màn Thu Tiểu Quân và Mạc Thiếu Đình cùng nhau trở về, giống như đất bằng sấm sét, vô tình hung hăng đả kích hắn, đem từng tế bào trên người hắn bị đánh đến đau đớn.
...
Thị lực Thu Tiểu Quân hiện đã quá tốt, đi đến đại sảnh, đôi mắt hướng ban công bên kia nhìn một cái đã có thể thấy Mạc Hoa Khôi tay cầm kính viễn vọng ở bên cửa sổ nhìn lén mình.
Lúc này thấy hắn nhìn lén, trong lòng Thu Tiểu Quân không những không tức giận mà lại còn cao hứng, khỏe môi ẩn ẩn cười cười, xoay người làm nũng ôm lấy thân thể Mạc Thiếu Đình.
Bị cô chủ động ôm lấy, trong lòng Mạc Thiếu Đình có biết bao nhiêu là ngọt ngào, khóe môi gợi cảm không nhịn được cong lên, "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Thiếu Đình ca, em đói bụng, muốn ăn anh." Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mị nhãn như tơ nói, không đợi hắn nói nguyện ý hay không, hai tay dùng sức đẩy, tinh chuẩn đem hắn đẩy đến trên sô pha, ngay sau đó cởi váy ra, ngồi khóa trên người hắn.
"A, bảo bối..." Giờ phút này thấy dã tính của cô như vậy, Mạc Thiếu Đình thích đến cực điểm, hai tay ôm lấy eo thon nhỏ, mặt mê ly nhìn, "Anh là của em, đến đây đi, em tưởng ăn như thế nào thì cứ ăn như vậy."
"Ha hả......" Cô vừa lòng cười ra tiếng, bỗng nhiên tiếng cười đột nhiên im bặt, đột nhiên cô cúi đầu xuống, quyến rũ hôn lên cổ hắn, hôn một hồi, lại chậm rãi di chuyển lên, nhiệt tình hôn lên đôi môi gợi cảm...
Bị cô châm ngòi như vậy, Mạc Thiếu Đình tất nhiên sẽ không làm ra vẻ đạo mạo chính nhân quân tử gì, đôi bàn tay to đã không biết từ khi nào nóng rực lên, tuần tra không ngừng trên thân thể mềm như lụa...
...
Mạc Hoa Khôi xem đến toàn bộ màn lửa nóng này, trong khoảnh khắc tâm như bị vô số viên đạn trí mạng bắn trúng, từng đợt tê mỏi, lại từng đợt quặng đau.
Trời ơi, các ngươi sao lại có thể như vậy?
Ách, Trục Nguyệt, vì cái gì em làm như vậy? Anh mới là người đàn ông của em, vì cái gì mà không quản đến anh, lại mang Mạc Thiếu Đình về nhà, cùng hắn làm đến loại sự tình như thế này?
Hắn không hiểu vì cái gì mà xuất hiện hình ảnh như vậy, trăm ngàn dấu chấm hỏi xuất hiện, ầm ầm xoay quanh trong đầu, trong lòng hốt hoảng muốn tìm kiếm lời giải thích, trong chốc lát thả rơi kính viễn vọng, nhanh chóng xoay người, chạy thật mau ra cửa...
...
"A, bảo bối, thành thật trả lời cho anh, a~ anh và Mạc Hoa Khôi, em rốt cuộc yêu ai?" Mạc Thiếu Đình sắc mặt mê ly, vừa động vừa khàn khàn hỏi.
"Còn cần em trả lời sao? Đương nhiên là anh." Giờ này khắc này, trên mặt Thu Tiểu Quân cũng dần dần nhiễm sắc thái mê ly.
"Leng keng ~ leng keng ~"
Thời điểm tình cảm mãnh liệt nhất, chuông cửa đột nhiên vang lên thật gấp.
"A, Thiếu Đình, Thiếu Đình, dừng, dừng lại, có người tới, em, em muốn đi mở cửa." Cô đương nhiên biết người nhấn chuông cửa là ai, âm thầm cười cười, ở dưới thân người đàn ông mà đứt quãng nói.
Loại thời khắc này, Mạc Thiếu Đình vạn lần không muốn buông cô ra, hai tay ôm chặt cái eo nhỏ của cô càng chặt, "A, bảo bối, đừng quản, lúc này em phải nghiêm túc một chút."
"Leng keng leng keng...... Leng keng leng keng......"
Người bên trong không mở cửa, tâm Mạc Hoa Khôi gấp đến muốn nổ tung, gương mặt tuấn tú đen thui, như một vì sao bị sa xuống, không có vui sướng, chỉ có thống khổ cùng đau thương.
"Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, em mở cửa cho anh." Hắn vừa ấn chuông cửa, vừa hướng về phía cửa nghẹn ngào la to, "Nghe thấy anh không? Anh biết em đã trở lại, em đang ở bên trong, lập tức mở cửa cho anh, mở cửa..."
Một hồi lâu, bên trong vẫn không có người mở cửa, tâm hắn lại đau, đôi mắt hẹp dài mê người nhịn không được đã ướt, chân nâng lên bắt đầu phát điên đá vào cửa.
"Thịch thịch thịch ~ đông ~ đông ~ đông"
"Bạch Trục Nguyệt, em mau ra đây, ách ~ còn có ngươi, Mạc Thiếu Đình, ngươi con mẹ nó có giỏi thì lập tức lăn ra đây, Mạc Thiếu Đình, Bạch Trục Nguyệt, hai người các ngươi thật quá đáng..." Thời khắc này, hắn đã mất đi lý trí, một bên không màng đau đớn đá cửa, một bên hét to, gầm rú không ngừng, "Ách a~ mở cửa, mở cửa... Mau ra đây cho ta..."
Không biết là nguyên nhân gì, ngày hôm nay cửa phòng trở nên đặc biệt kiên cố, hắn đá đã lâu cũng không tổn hao gì.
Có lẽ là bị tiếng đập cửa cùng tiếng rống quấy rầy, trong chốc lát, Jack ở phòng bên cạnh mở cửa ra, nhìn đến Mạc Hoa Khôi đang đá cửa, không có biểu tình gì đến bên người hắn, "Làm sao vậy?"
"Jack, Trục Nguyệt cô ấy, cô ấy..." Mạc Hoa Khôi nhìn đến Jack, lúc này mới dừng động tác đá cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất, lại có chút muốn khóc lên, lần đầu tiên cảm thấy chính mình không giống một người đàn ông.
"Trục Nguyệt cô ấy làm sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Jack lập tức hiện ra một mạt lo lắng.
"Cô ấy ở bên trong, cùng, cùng, cùng ở chung với một người đàn ông khác." Khóe miệng hắn giương giương, tựa khóc lại tựa cười, nói.
Ở cùng với một người đàn ông khác?
Nghe vậy, mặt Jack trong nháy mắt đen thui, mi nhíu nhíu, không nói hai lời nâng chân lên đá một cước vào cửa.
"Loảng xoảng ~"
Sức hắn tự nhiên không phải đồ chơi, một chân đã đá tan cánh cửa phòng kiên cố của Thu Tiểu Quân thành vài mảnh, rơi rớt tan tác trên mặt đất.
Thu Tiểu Quân canh thời gian vừa tốt, một khắc khi cửa bị đá tung, cô đã từ trên người Mạc Thiếu Đình đứng lên, cũng đã mặc xong quần áo, xoay đầu, không cho là đúng nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa.
Ánh mắt Jack cực hảo, cái mũi, cũng thực nhanh nhạy.
Cửa bị đá tung, hắn thấy được sô pha hỗn độn kia, thấy được mặt cô cùng Mạc Thiếu Đình được thỏa mãn đến đỏ ửng, cũng ngửi thấy được rải rác trong không khí hương vị hoan ái.
Hắn thật cường đại, cả thân thể hay định lực, nhưng nghĩ đến cô thật sự vừa mới cùng Mạc Thiếu Đình hoan ái, trong lòng đột nhiên buồn rầu, mũi cũng hơi nghẹn, đôi mắt màu hổ phách nhìn đến cô, thật thất vọng.
Mạc Hoa Khôi không nghĩ tới Jack sẽ lợi hại như vậy, cư nhiên chỉ một chân là có thể đá văng ra cửa, cho nên ngẩn người vài giây mới hồi phục tinh thần lại, sau đó vội vã vọt vào đại sảnh, không nói hai lời liền vung lên nắm tay, hướng tới mặt Mạc Thiếu Đình hung hăng mà đấm, "Mạc Thiếu Đình, tên lưu manh này!"
Trên mặt Mạc Thiếu Đình cũng không nhẹ nhàng gì, giống như có điểm đồng tình, tùy ý để hắn đấm một quyền sau đó mới cấp tốc né tránh nắm tay thứ hai, đối với Mạc Hoa Khôi đúng lý hợp tình nói: "Mạc Hoa Khôi, ta cũng không thật xin lỗi ngươi cái gì, người Trục Nguyệt yêu là ta."
"Ngươi nói bậy." Nghe những lời này, Mạc Hoa Khôi giận quá sức, hắn xoay người, hai tay nắm bả vai Thu Tiểu Quân, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, là phẫn nộ, là oán hận, nhưng càng nhiều hơn lại là đau thương, hai mắt ẩn hàm lệ quang nhìn cô, "Trục Nguyệt, em cùng hắn, đến tột cùng là chuyện như thế nào? Vì sao tránh anh và ở cùng với hắn?"
Đối diện với ánh mắt của hắn, thấy rõ từng biểu tình trên khuôn mặt của hắn, Thu Tiểu Quân nguyên bản cho rằng mình sẽ cười cao hứng, nhưng lúc này chân chính đối mặt, nhìn hắn khổ sợ như vậy, tâm lại ức chế không được cảm thấy đau. Cô nhìn hắn một hồi lâu, mới dấu diếm chua xót giơ giơ khóe môi, có vẻ nghiêm túc nói: "Hoa Khôi, người em yêu vẫn luôn là anh ấy, em... chưa từng yêu anh."
"......" Mạc Hoa Khôi nói không ra lời, nghe được cô nói ra chưa từng yêu mình, chỉ cảm thấy thế giới của mình đã không còn sắc màu gì, trái tim bị thương tổn đến tan thành vạn mảnh, hô hấp cũng cảm thấy quá đau.
"Hoa Khôi, anh đi đi." Lặng im một hồi, Thu Tiểu Quân nhìn mặt hắn hơi hơi mang theo cầu xin nói.
Nói thật, nhìn đến hắn khổ sở như vậy, đau thương như vậy, trong lòng cô không dễ chịu chút nào, chính là nghĩ đến em gái đã chết, cô lại không thể không bức bách chính mình phải cứng rắn lên, "Chúng ta chơi xong rồi, em không yêu anh, một chút cũng không yêu, trước kia em nói yêu anh, nói thích anh, đều là lừa gạt anh, em..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Mạc Hoa Khôi nghe không nổi nữa, muốn khóc thật to, hốc mắt thật đỏ, lệ lóng lánh trong mắt, chính là nghĩ đến mình là đàn ông không thể tùy tiện rơi như vậy nước mắt, hắn cố chịu đựng, mà càng chịu đựng tâm lại càng đau, cũng không nghĩ để nước mắt của mình rơi xuống trước mặt Thu Tiểu Quân cùng Mạc Thiếu Đình, hắn chợt buông bả vai cô ra, oán hận nhìn Mạc Thiếu Đình, chạy ra ngoài như chạy trốn.
Thu Tiểu Quân chịu đựng không xoay người nhìn bóng dáng của hắn, khi hắn buông bả vai mình ra rồi rời đi, đôi mắt cô cũng ẩn ẩn đỏ, ướt.
Cô tựa hồ rõ ràng ý thức được, lúc này đây hắn xoay người rời đi, từ nay về sau mình sẽ không bao giờ có gì giao thoa với hắn nữa, cô hồi tưởng thời gian tốt đẹp ở bên hắn, ưu thương cảm thấy nhất định đó là hồi ức tốt đẹp nhất...
Hoa Khôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, vì em gái, em cần phải dùng phương thức này tổn thương anh, anh mắng em vô sỉ cũng được, đê tiện cũng được, ác độc cũng được, em đều nhận.
Mạc Thiếu Đình nhìn nhìn Mạc Hoa Khôi nhanh chóng rời đi, ngay sau đó quay đầu nhìn mặt cô không chớp mắt, từ trong ánh mắt cô nhìn ra tia lệ quan, tâm hắn đột nhiên có chút khẩn trương, cũng có chút sợ hãi cùng thấp thỏm bất an, làm lơ Jack còn đang đứng cạnh cửa, đi đến trước mặt ôm chặt lấy cô, không tiếng động mà an ủi lẫn nhau.
Dựa vào vai hắn, hốc mắt cô dần dần đỏ, nước mắt muốn tràn ra hốc mắt, nhưng cô lại quật cường không cho nó rơi xuống.
Cô thắng, một lát sau, giọt nước mắt kia rốt cuộc không rơi ra mà biến mất, chậm rãi ngẩng đầu, làm ra vẻ như tự nhiên nhìn Mạc Thiếu Đình, nhàn nhạt cười nói: "Thiếu Đình, mời anh cũng rời đi, có được không? Em muốn được một mình yên lặng một chút."
"Trục Nguyệt, anh tưởng......"
"Trở về đi, tối mai chúng ta gặp nhau ở Yến Vĩ Điệp." Cô giống như biết hắn muốn nói gì, vội vàng ngắt lời, sau đó rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, bước nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhốt mình vào trong, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Trục Nguyệt, trong lòng em kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có Mạc Hoa Khôi, đúng không? Mạc Thiếu Đình đứng một chỗ thật lâu, nhìn phòng ngủ đóng chặt cửa, có chút ưu thương thấp thỏm phỏng đoán tâm lý của cô.
Đứng hồi lâu, hắn quay đầu nhìn nhìn cửa, phát hiện hàng xóm Jack đã rời đi, rút ra một điếu thuốc, ngồi ở sô pha từ từ hút, cho đến khi thuốc cháy không còn gì, lại một lần nữa nhìn cửa phòng ngủ, sau đó mới lưu luyến rời đi.
...
Vào phòng ngủ, Thu Tiểu Quân ngồi ở mép giường, mở ngăn kéo ra lấy tấm hình chụp cùng em gái ra xem.
Nhìn trên ảnh chụp, em gái cười như hoa, tâm cô nặng trĩu, dường như chứa đầy ưu thương.
Em gái, hôm nay chị đã thương tổn Mạc Hoa Khôi.
Hắn thật sự yêu chị, chị hôm nay cùng một người đàn ông khác thân thiết, bị hắn thấy được. Chị hôm nay nói với hắn, chị chưa từng yêu hắn.
Em gái, chị thấy, hắn thật sự bị chị làm đau thương, hắn thật sự rất khổ sở.
Không biết vì cái gì, hắn khổ sở, trong lòng chị cũng không thế nào dễ chịu. Ách, là chị không đủ nhẫn tâm sao?
Bất giác đôi mắt cô đã ướt, có lẽ xung quanh không có người, một giọt nước mắt ưu thương từ khóe mắt mau rơi ra.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng ngủ bị người đẩy ra, chỉ thấy bóng Jack ngoài cửa sổ, cô còn chưa kịp ngẩng đầu, hắn đã nhanh như chớp đứng ở bên người cô.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, giọt lệ còn đọng, nhìn mặt hắn tức giận hỏi: "Jack chết tiệt, loại hành vi thổ phỉ này của ngươi có thể sửa đổi hay không?"
Jack vốn là nghĩ đến vấn tội, nhưng nhìn đến giọt lệ trên mặt cô, tâm lập tức trở nên mềm mại, dường như nhìn ra cô làm bộ tàn nhẫn, nhìn mặt cô, sâu kín trầm mặc một hồi lâu mới nặng nề nói, "Nếu chính mình cũng thương tâm như vậy, vì cái gì muốn đả thương hắn?"
"Không liên quan gì đến ngươi." Cô tức giận nói, giơ tay nhanh chóng lau sạch giọt lệ lộ ra tâm tình chân thật của mình, rồi vội vàng đem ảnh cất vào trong ngăn kéo.
"Em rốt cuộc yêu ai?" Hắn thật muốn thấu hiểu tâm của cô, muốn nhìn tới trong lòng cô đến tột cùng cất giấu người nào. "Mạc Hoa Khôi là bạn trai của em, em dẫn hắn về nhà qua đêm không có gì, nhưng mà em lại mang thêm người đàn ông khác về nhà, em như vậy, cũng quá hoa tâm đi?"
"Ta có hay không ngươi cũng không quản được."
"Anh quản không được sao?" Cô phân rõ giới hạn với mình như vậy, làm hắn rất buồn bực, khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp trở nên có chút u ám, "Em đừng quên, anh cũng là..." người đàn ông của em.
"Ngươi câm mồm cho ta." Giờ này khắc này, trong lòng cô loạn như ma, nói cái gì cũng không muốn nghe, "Hiện tại ta không nghĩ muốn nhìn thấy ngươi, không nghĩ ta càng thêm chán ghét ngươi, càng thêm hận ngươi, ngươi lập tức biến mất cho ta."
"......" Jack không còn lời nào để nói, mỗi khi cô đem câu này ra uy hiếp, hắn đều sẽ giơ lên cờ đầu hàng, lúc này đây cũng không ngoại lệ, "Được, anh câm miệng, anh biến mất đây." Giương giương khóe miệng đầy bất đắc dĩ, hắn nói xong thì bay như tia chớp ra ngoài cửa sổ.
Cô nguyên bản cho rằng, hắn biến mất thì tâm tình của mình sẽ nhiều hoặc ít tốt lên một chút, không tưởng sau khi hắn biến mất, trong lòng cô càng thêm phiền loạn, càng thêm ưu thương, càng thêm ngột ngạt, giống như mọi cái tệ hại đều tích tụ vào trong lòng, đôi mắt mỹ lệ lại cầm lòng không đậu chợt ướt.
Ách, ta đây là làm sao vậy, rõ ràng vì em gái báo thù, vì cái gì tâm tình thật ra không tốt, một chút cũng không thoải mái?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com