✅Chương 15: "Đừng nói cho tôi biết anh có cả hậu cung ba ngàn mỹ nữ đấy"
Tống Đình Thâm và Lê Tĩnh là hai người đến cuối cùng. Ở nhà hàng hải sản có danh tiếng vô cùng tốt ở thành phố này, Lê Viễn Hàng bao cả một căn phòng, hai bàn trong đấy đều ngồi kín người, sự xuất hiện của Tống Đình Thâm cũng có thể coi như là một cao trào nhỏ trong buổi tối hôm nay.
Tuy rằng Lê Viễn Hàng đã nhắc anh đưa theo người nhà nhưng hôm nay Nguyễn Hạ không tới, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, ra mời Tống Đình Thâm vào chỗ ngồi, Lê Tĩnh cũng rất tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Tống Đình Thâm.
Lức Tống Đình Thâm học đại học đã bắt đầu làm thêm ngoài giờ rồi, cho nên ngoại trừ bạn cùng phòng đại học ra, quan hệ của anh với bạn học khác cũng không quá thân thuộc.
"Sao hôm nay lại không đưa chị dâu đi cùng?" Dương Siêu, một trong những người bạn cùng phòng anh cười tủm tỉm hỏi: "Để tôi nghĩ xem, lần gần nhất gặp được chị dâu hình như là lúc Vượng Tử mới một tuổi thì phải. Hiện tại bạn học tụ tập cậu cũng không dẫn theo cô ấy, ngày mai Viễn Hàng kết hôn có phải cậu cũng sẽ không dẫn cô ấy đến đúng không?"
Không cần nói cũng biết, ngày mai Tống Đình Thâm thật sự không có ý định dẫn Nguyễn Hạ đi tham dự hôn lễ với mình.
"Cô ấy rất bận." Vẫn là lí do vạn năng từng sử dụng vô số lần này.
"Bận cái gì chứ? Tôi thấy ngay cả đại minh tinh cũng không bận rộn như phu nhân của cậu đâu!" Một người bạn cùng phòng mồm miệng thẳng thắn nói: "Cả đại minh tinh cũng có thời gian để nghỉ ngơi hít thở mà. Lão tam, cậu nói thật xem nào, cậu với vợ rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi!"
Kì thật trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, quan hệ giữa Tống Đình Thâm và vợ của anh thật sự không tốt. Bằng không sao mấy năm qua, cô ấy chưa từng xuất hiện lần nào trong các buổi tụ tập của bọn họ?
Lê Viễn Hàng ra hòa giải, vui tươi hớn hở nói: "Lão nhị, hôm nay cậu uống nhiều rượu quá rồi, thừa dịp còn chưa nói sảng, mau quay về ngủ đi. Nếu không đến ngày mai nhớ lại muốn chịu đòn thỉnh tội cũng không đủ đâu."
Bạn cùng phòng đại học, nếu ở với nhau tốt thì có thể làm bạn cả đời. Quan hệ giữa Tống Đình Thâm và bạn cùng phòng đại học đều rất tốt. Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn giữ vững được. Anh thật sự rất trân trọng những người bạn này.
Cho dù quan hệ có tốt thế nào, đối với chuyện hôn nhân của bản thân, Tống Đình Thâm cũng sẽ không nói cho bọn họ biết. Vậy nên cho đến bây giờ, ngay cả người có quan hệ thân thiết nhất với anh là Lê Viễn Hàng cũng không biết được năm đó Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm đến với nhau như thế nào.
Trong mắt Tống Đình Thâm, chuyện giữa vợ chồng với nhau, cho dù là ba mẹ cũng là người ngoài chứ đừng nói đến bạn thân. Hơn nữa anh cũng không muốn nói, có thể nói điều gì đây?
Nguyễn Hạ có thủ đoạn gì không, có mục đích gì không, đó cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ. Nếu anh nói ra thì phải đặt cô ở đâu đây? Huống chi bây giờ cô còn là mẹ của con anh. Ở trước mặt người ngoài hay ở trước mặt người thân của anh, anh cũng sẽ không nói xấu cô nửa câu.
Tống Đình Thâm nâng chén rượu trước mặt lên, đứng lên: "Hôm nay tôi tới trễ, tự phạt một ly."
Anh một hơi uống cạn rượu trong chén.
Chưa ăn gì đã uống rượu ngay, làm sao dạ dày có thể chịu được, môi mỏng của Lê Tĩnh vểnh lên, cô ta cảm thấy bạn bè của anh trai rất quá đáng, ép Tống Đình Thâm đến như vậy. Cô ta cũng cảm thấy vị Tống phu nhân kia cũng rất không biết điều, nếu như tình cảm vợ chồng không tốt, vì sao vẫn muốn chiếm lấy người đàn ông này, khiến cho anh ấy không được hưởng thụ gia đình ấm áp như những người bạn cùng lứa khác chứ?
Cô ta cũng nâng chén rượu của mình lên, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay em cũng tới trễ, cũng nên tự phạt mình một ly."
Hôm nay dù sao cũng là sân của Lê Viễn Hàng, mọi người cũng sẽ không truy cùng đuổi tận hỏi vấn đề vì sao Tồng Đình Thâm không đưa vợ tới đây. Loại vấn đề này ngay cả bản thân cũng thấy rất ngại, náo loạn một lần đã là cực hạn rồi. Dù sao những người ngồi đây đều biết tính cách của Tống Đình Thâm.
Những người bọn họ tốt nghiệp cũng đã được mười mấy năm rồi, có con cái cũng học lên tiểu học cả rồi, có thể tụ tập với nhau đã là điều không dễ dàng, nhìn lại chuyện xưa mới là điều nên làm.
Bên này thì đang ăn uống vui vẻ, ở nhà, Nguyễn Hạ đã tắm rửa xong cho Vượng Tử, đang nằm xem hoạt hình ở trên giường.
Vượng Tử đã sắp xếp cho bản thân xong hết rồi, hôm nay ngủ với Tống Đình Thâm, ngày mai ngủ với Nguyễn Hạ, hai bên sẽ không cảm thấy cô đơn, giống y như hoàng đế phân phát ân sủng vậy.
Chỉ có điều cậu cũng rất tiếp thu lời nói của Nguyễn Hạ, hiện tại mỗi buổi sáng thức dậy, cậu cũng sẽ không đánh thức Nguyễn Hạ nữa, ngược lại còn đặc biệt quan tâm, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường. Cũng bởi vì như thế, Nguyễn Hạ cũng sẽ không bài xích việc đứa nhỏ này của cách một ngày sẽ đến ngủ cùng cô.
Chỗ Vượng Tử học chính là một nhà trẻ song ngữ, cho nên những phim hoạt hình mà cậu xem phần lớn là tiếng anh. Vừa đúng lúc Nguyễn Hạ vừa đăng kí một lớp khẩu ngữ tiếng anh, vì thế mỗi ngày đều sẽ xem phim với cậu.
Nói cho cùng cô cũng có căn bản tiếng anh, hiện tại học một kèm một với giáo viên, khẩu ngữ nhanh chóng tiến bộ.
Tuy rằng trong lòng Nguyễn Hạ biết khả năng quay trở lại thế giới cũ là rất nhỏ, nguyên chủ không muốn quay trở về, đương nhiên loại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ý muốn của hai người nhưng cô vẫn cố gắng nỗ lực nhân cơ hội có điều kiện để khiến bản thân mình trở nên tốt hơn.
Trước kia cô vẫn luôn oán hận là không có thời gian không có tiền, hiện tại có thời gian có tiền rồi, nếu như này nào đó thật sự phải quay về rồi mà vẫn không thay đổi chút nào, Nguyễn Hạ sẽ cảm thấy bản thân lãng phí cơ hội xuyên qua này rồi.
...
Đợi đến lúc Vương Tử đã ngủ rồi, Nguyễn Hạ mới nghe được âm thanh truyền lên từ lầu dưới. Cô đoán hẳn là Tống Đình Thâm đã về rồi.
Cô không định đi xuống, đang chuẩn bị tiếp tục lướt weibo, nào ngờ lại có người đến gõ cửa phòng mình. Nguyễn Hạ rất không bằng lòng xuống giường mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa là dì, cô liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tống tiên sinh đã về rồi, cậu ấy uống rượu."
Nguyễn Hạ ngăn lại câu nói "Liên quan gì đến tôi" muốn bật ra khỏi miệng, hiện tại trong mắt những người này, tình cảm vợ chồng của bọn họ cho dù không tốt nhưng vẫn là vợ chồng. Cô chỉ có thể gật gật đầu, mặc thêm áo ngủ, đi xuống dưới lầu.
Cô có quen biết tài xế của Tống Đình Thâm, lúc này đang đứng đỡ anh.
Nguyễn Hạ thật sự là chưa từng chăm sóc người uống rượu say bao giờ, vẫn để dì dặn dò cô: "Phu nhân, cô với tài xế dìu Tống tiên sinh lên phòng đi, để cậu ấy nằm xuống, đút cho cậu ấy vài hớp nước ấm. Tôi đi đun ít canh giải rượu, tránh để ngày mai Tống tiên sinh tỉnh dậy lại bị đau đầu."
Kì thật vẫn là tài xế một mình dìu Tống Đình Thâm lên lầu, chờ đến lúc Tống Đình Thâm nằm trên giường rồi mới rời đi.
Nguyễn Hạ nhìn người đàn ông đầy mùi rượu này, không khỏi thở dài một hơi.
"Tống Đình Thâm, Tống Đình Thâm, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?" Sau khi cô tốn sức cời giày giúp anh thì hỏi.
Đáp lại cô chỉ là tiếng hít thở đều đều, còn cả mùi rượu tỏa ra nữa. Tuy rằng không tính là khó ngửi nhưng vẫn cách dễ ngửi xa xôi vạn dặm.
Nguyễn Hạ thật sự không có biện pháp nâng anh dậy, với tình trạng này của anh, cô căn bản không thể nào đút nước cho anh uống được.
Anh đã ngủ rồi, cũng không lộ ra vẻ gì là đang khó chịu, vậy thì cứ để anh ngủ yên một giấc đi. Ôm suy nghĩ như vậy, thời điểm Nguyễn Hạ chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, di động trong túi áo anh đột nhiên vang lên.
Nguyễn Hạ vốn không có ý định nghe máy nhưng chiếc điện thoại này vừa mới im được một lúc, tiếng chuông lại bắt đầu vang lên, không còn cách nào khác, Nguyễn Hạ cũng sợ chúng sẽ quấy rầy giấc ngủ của Tống Đình Thâm, cũng chỉ có thể tìm chiếc di động trong túi áo anh, rất nhanh đã tìm được rồi, tên hiển thị trên di động lại là tên của một cô gái: Lê Tĩnh.
Cô không có trách nhiệm phỏng đoán, chắc không phải là nữ nhân bên ngoài của Tống Đình Thâm chứ?
Vậy cô nên nghe hay là không nghe đây?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Hạ vẫn nhấc máy lên, một giọng nữ ngọt ngào truyền đến từ bên kia: "Tống đại ca, anh đã về nhà chưa?"
Tống... Tống đại ca sao?
Suýt chút nữa Nguyễn Hạ nghĩ đây là đang quay phim cổ trang, kiểu xưng hô này không khỏi rất xưa cũ rồi.
"Xin chào." Nguyễn Hạ xuất phát từ tâm lí muốn đùa dai, giọng nói phát ra õng ẹo còn ngọt hơn cả cô ta nữa: "Tống Đình Thâm hiện tại không tiện nghe điện thoại."
Đầu bên kia sửng sốt một lát rồi nói: "Tống đại ca không sao chứ? Hôm nay anh ấy uống rất nhiều rượu."
Nữ nhân ấy, có những lúc cần thiết, chỉ số thông minh và khả năng quan sát của họ có thể so với Sherlock Holmes.
Nguyễn Hạ không biết quan hệ vợ chồng hình thức giữa nguyên chủ và Tống Đình Thâm rốt cuộc có phải là mệnh ai nấy lo hay không, có phải mỗi người đều sẽ có tiểu tình nhân hay không nhưng lúc này, cô cảm nhận rõ ràng vị em gái này không bình thường.
Kiểu xưng hô thế này đã đủ để người khác thấy thực buồn nôn rồi. Hơn nữa Tống Đình Thâm vừa mới về nhà chưa được bao lâu, cô ta đã gọi điện thoại đến rồi. Theo như lời nói của cô ta trong điện thoại, kẻ ngốc cũng biết được, buổi tối hôm nay Tống Đình Thâm ở cùng một chỗ với cô ta, về phần còn có người khác hay không thì không thể biết được, ít nhất là cô ta có mặt.
Điều khiến cho Nguyễn Hạ cảm thấy cô ta có tâm cơ là Tống Đình Thâm đã uống rất nhiều rượu, có thể ngay cả câu nói cũng không nói rõ ràng được, ý thức cũng không rõ ràng, thế cô ta gọi điện cho một người uống say để làm gì? Hơn nữa có vẻ là cố tình gọi điện thoại tới!
Cho nên cô có thể mạnh dạn đoán là vị em gái này căn bản không phải là muốn gọi điện thoại cho Tống Đình Thâm mà là muốn gọi điện cho vợ của Tống Đình Thâm để khiến cô ấy hiểu lầm không?
Nếu giữa cô và Tống Đình Thâm là quan hệ vợ chồng bình thường, như vậy chắc chắn cô sẽ hiểu lầm, hiểu lầm Tống Đình Thâm.
Chỉ có điều đáng tiếc cho cơ hội tốt của vị em gái này, bời vì cho dù là cô hay là nguyên chủ, nghe cuộc điện thoại này, đều sẽ không có bất cứ cảm xúc gì, càng không có khả năng khởi binh vấn tội.
Nếu như cô em gái này đã tốn công dựng sân khấu muốn hát hí khúc thì cô cũng không thể để cho cô ta biểu diễn một mình được. Nghĩ như vậy, Nguyễn Hạ liếc liếc mắt nhìn người đang ông đang trong giấc ngủ say kia, giọng nói dịu dàng trả lời: "Anh ấy không sao cả, chẳng qua là hiện tại anh ấy không tiện nghe điện thoại, cô muốn nói cái gì, tôi có thể chuyển lời giúp cô."
Bên đầu kia trầm mặc một lát: "Thật ra là có một việc, mà cũng không quan trọng lắm..."
Trong lòng Nguyễn Hạ cười ha ha hai tiếng: "Cô cứ nói đi, không cần khách sáo đâu."
Người kia dường như hơi do dự chốc lát: "Vòng tay của tôi không thấy đâu, tìm mọi nơi rồi mà vẫn chưa thấy, có thể là rơi ở trong xe anh ấy, cho nên muốn gọi điện thoại đến hỏi anh ấy một chút."
Hỏi một người đã uống say loại chuyện này sao?
Nguyễn Hạ ừm một tiếng: "Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ nói với anh ấy."
Không biết cô em gái này là thông minh hay là ngốc nữa, cho dù quan hệ giữa cô và Tống Đình Thâm là thế nào đi chăng nữa nhưng dù sao hiện tại trên danh nghĩa bọn họ vẫn là vợ chồng. Còn cô em gái này với Tống Đình Thâm là kiểu quan hệ gì chăng nữa, sáng mai cô chỉ cần chuyển lại nguyên lời nói này cho Tống Đình Thâm nghe, thậm chí cũng không cần thêm mắm dặm muối gì, dựa theo hiểu biết của cô với Tống Đình Thâm, Tống Đình Thâm cũng sẽ không có hảo cảm gì với cô gái này.
Nếu là người thứ ba, nói chuyện này với vợ chính thức không phải là muốn chết sao?
Nếu không phải người thứ ba, cho dù là người ngốc cũng sẽ không làm ra loại chuyện này! Như vậy không khỏi quá nóng vội chứ.
Sau khi Nguyễn Hạ treo điện thoại, ngắm nhìn khuôn mặt của Tống Đình Thâm, nhìn nửa ngày rồi mới lầm bầm: "Đừng nói cho tôi biết anh có cả hậu cung ba ngàn mỹ nữ đấy."
Tác giả có lời muốn nói:
wuli Tống tổng: Ta không phải, ta không có...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com