Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

✅Chương 48: Ba trăm đổi lấy một trăm ngàn

Tống Đình Thâm cũng không phải là người nói nhiều, điểm ấy thì Nguyễn Hạ hiểu rất rõ, nhưng mà ở nhà bác gái anh đã biểu hiện ra đủ kiểu, dường như không giống với tính cách được biểu hiện ra vào lúc trước của anh, giống như hiện tại, trong ấn tượng của cô Tống Đình Thâm không thể nào nói ra mấy câu như vậy được, nhưng mà anh nói vậy cũng không hề có chút gánh nặng nào.

Rốt cuộc thật sự là chuyện gì đã xảy ra, lúc này trong lòng mọi người ở đây đều đã rõ, cô bé kia muốn vòng tay của Vượng Tử, Vượng Tử không cho, cô bé liền muốn cướp, lúc hai đứa trẻ tranh cãi nhau đã thu hút sự chú ý của người lớn, cô bé lập tức ra oai trước để áp chế đối phương, gào khóc, như vậy sẽ khiến người lớn tưởng rằng Vượng Tử sai.

Cô bé này năm nay cùng lắm mới chỉ năm tuổi, nhưng mà cô bé đã làm ra loại chuyện như vậy cũng quá mức thuần thục rồi, hiển nhiên không phải lần một lần hai, Nguyễn Hạ nhìn gương mặt đáng yêu của cô bé, không khỏi suy nghĩ, lúc đầu trẻ con giống như một tờ giấy trắng, chẳng hiểu cái gì cả, cũng rất là ngây thơ, nếu nói cô bé làm như vậy mà không phải là do ảnh hưởng từ người lớn, cô không tin, nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ càng ôm chặt Vượng Tử, bây giờ đang ở trong nhà người khác, Tống Đình Thâm tất nhiên cũng sẽ không làm khó dễ cô bé, trẻ con nghe cũng không hiểu, nhưng mấy câu nói lúc nãy của anh gần như đã đâm thẳng vào tim gan của người lớn...

Chỉ là phía sau vẫn phải vỗ về Vượng Tử, nhưng cô lại không cảm thấy lo lắng, cô tin tưởng Tống Đình Thâm nhất định sẽ không để con trai chịu không nỗi oan ức này, dù chuyện trể con này đối với người lớn mà nói, căn bản là chẳng đáng để nhắc đến.

Một nhà bác gái đứng ra hòa giải, cơm tối cũng làm xong rồi, trò khôi hài này cũng chỉ có thể tạm thời kết thúc.

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ ngồi cùng một chỗ, cảm xúc của nhóc mập mạp Vượng Tử vẫn không tốt.

Nhưng Tống Đình Thâm giáo dục cậu rất tốt, cho dù lúc này rất là oan ức, nhưng cậu cũng không ầm ĩ lên, trái lại còn rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bố mẹ.

Cho dù Tống Đình Thâm và những người họ hàng này cũng không hề qua lại hoặc liên lạc với nhau, nhưng mọi người ở đây vẫn cảm thấy anh ở đế đô sống rất tốt, lúc ăn cơm, luôn rót rượu và gắp thức ăn rất là nhiệt tình.

"Đình Thâm bây giờ ở nơi tốt, nhưng cũng không thể quên người thân là chúng ta đâu nhé." Một người đàn ông trung niên đã uống mấy chén rượu trắng, lập tức vui cười hớn hở nói: "Trong nhóm tiểu bối thì cháu là người có thành tựu lớn nhất, bây giờ đoán chắc rằng cháu ở thủ đô mua một căn nhà nhỏ thì chẳng đáng là bao, nào giống anh chị em ở thành thị nhỏ mua một căn nhà mà giao tiền đặt cọc cũng phải lấy hết tiền trong nhà đi..."

Nguyễn Hạ có một dự cảm không lành, đây chắc là muốn vạy tiền đúng không?

Sau lời nói dạo đầu này, câu tiếp theo chính là vay tiền.

Mặc dù nói tiền của Tống Đình Thâm đều là do chính anh kiếm được, anh muốn dùng tiền của mình làm gì thì làm, nhưng cô thấy người một nhà này, dường như nhìn dáng vẻ muốn Tống Đình Thâm coi tiền như rác, khó tránh khỏi có chút ý không an phận.

Nguyên chủ khiến Tống Đình Thâm vung tiền như rác thì cũng thôi đi, dù gì cô ấy cũng là vợ của anh, còn sinh cho anh một đứa con đấy!

Nhưng những người họ hàng này là như thế nào vậy!

Được thôi, cũng chẳng có quan hệ gì với cô, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, canh thịt viên này rất ngon nha.

Tống Đình Thâm không để người đàn ông trung niên kia nói câu tiếp theo, liền cười nói: "Chú Khương, chú đề quá đề cao cháu rồi, cháu cũng là người làm công ăn lương như những người khác àm thôi, theo lý mà nói anh chị em có cần trợ giúp, cháu chắc chắn sẽ không chối từ, nhưng năm nay kinh tế không tốt, thị trường chứng khoán lại không định..."

Anh nhìn những người này một chút rồi cười khẽ một tiếng: "Cháu lần này trở về là muốn tu sửa phần mộ cả bố mẹ, thật ra cũng là ý của mẹ Vượng Tử, công ty bây giờ đang thiếu tiền, haiz, không dối gạt mọi người, tiền tu sửa phần mộ cũng là mẹ Vượng Tử bỏ ra, cả nhà đi một chuyến này là càng ngày càng khó làm..." Chờ sau khi làm màu đủ rồi, anh nhìn về phía bác gái: "Bác, là như vầy, cháu hiện tại ở trên thủ đô giá phòng cũng rất cao, lúc ấy trên danh nghĩa bố cháu có hai bất động sản, bố mẹ cháu ra đi lúc cháu còn nhỏ, cũng không hề sang tên cho cháu, là bác giúp cháu thu xếp, bây giờ cháu nghĩ tới nó, thì đã bán chúng đi, để giải quyết vấn đề khó khắn trước mắt này."

Nguyễn Hạ thật là bội phục.

Vẻ mặt bác gái rất khó coi, không biết nên nói cái gì, vẫn là người đàn ông trung niên kia im lặng mấy giây sau đó nói: "Đình Thâm, năm đó bố mẹ cháu đi sớm, sau này cũng là mẹ chú nhận chăm sóc cho cháu, tình hình nhà chú như thế nào cháu cũng biết rõ mà, mẹ chú lại làm chuyện hồ đồ, bán căn nhà đi, nếu không thì làm sao có thể tạo điều kiện cho cháu đi học đầy đủ... Cháu nhìn xem, trong nhóm tiểu bối, cũng chỉ có cháu là người học giỏi nhất rồi, năm đó mẹ chú nói, dù cả nhà phải chịu khổ chứ không thể để cháu chịu khổ được."

Cũng đã nói đến mức như này, Nguyễn Hạ cũng biết chuyện gì đã xảy ra hồi đó, sau khi bố mẹ anh xảy ra chuyện trong nhà chỉ có hai căn nhà nhỏ, nhưng bác gái ỷ vào Tống Đình Thâm tuổi còn nhỏ, hơn nữa năm đó thủ tục bán và mua nhà cũng không có phức tạp như giờ, cho nên bà ta liền bán hai căn nhà đó đi...

Tống Đình Thâm cúi đầu cười: "Những năm đó thật sự là rất biết ơn một nhà bác đã chiếu cố."

Anh cắn răng, nhấn mạnh hai từ "chiếu cố".

"Nhưng năm đó bố mẹ cháu xảy ra tại nạn xe cộ rồi mất, nên có tiền bảo hiểm, cũng có cả tiền bồi thường nữa." Tống Đình Thâm nhìn về phía bác gái: "Cháu không biết cụ thể là có bao nhiêu tiền..."

Bây giờ ngay cả Nguyễn Hạ cũng không rõ ý đồ trở về lần này của Tống Đình Thâm là gì.

Là muốn trả miếng cả nhà bác gái sao? Nhìn cũng không giống lắm.

Vậy anh muốn làm cái gì nhỉ?

"Tất nhiên bác nói đã dùng hết, vậy thì coi như hết đi." Tống Đình Thâm đặt đũa xuống, rồi nhìn Nguyễn Hạ một chút, cười nói: "Lần này cũng chỉ có thể nhờ bố mẹ vợ bán nhà giúp cháu giải quyết vấn đề khó khăn này, Hạ Hạ, thật là có lỗi với em."

Nguyễn Hạ phát hiện, nói không chừng Tống Đình Thâm là một người có tố chất làm diễn viên rồi đó, không phải sao, nếu như không phải cô biết tình hình thực tế, sự nghiệp của anh bây giờ lớn bao nhiêu, cô cũng cho rằng là nhà họ Tống không có tiền, còn phải dựa vào việc bán nhà mới có thể vượt qua khó khăn này.

"Không sao." Nguyễn Hạ cũng diễn vở kịch này, tích cực phối hợp với Tống Đình Thâm để diễn cho xong: "Giữa chúng ta còn phân biệt cái gì, của em cũng là của anh, bố mẹ em cũng không có ý kiến gì cả, nói cho cùng, thời điểm quan trọng nhất chỉ có người thân nhất mới sẽ giúp đỡ, những người khác chỉ chờ đến lúc anh có tiền mới đến nhờ vả xin xỏ, cho nên về sau chúng ta phải chăm sóc bố mẹ em tốt hơn nữa."

Vẻ mặt bác gái không chỉ có khó coi, nhưng mà bà ta cũng không thể nói cái gì cả, số tiền này bà ta cũng không trả lại đâu, ở đâu lại có đạo lý lấy rồi còn trả lại chứ, hơn nữa Tống Đình Thâm cũng là cháu của bà ta, nó đã từng ở nhà bà ta thì làm sao dám quá đáng chứ? Tiền bồi thường của cháu, bà ta dùng thì đã làm sao? Nói ra bà ta đều lấy lý do kia, dù sao Tống Đình Thâm nhỏ như vậy lại còn gửi nuôi trong nhà, chi phí ăn mặc cái nào mà không phải bỏ tiền ra chứ?

Đương nhiên, bà ta hoàn toàn quên mất rằng, sau khi Tống Đình Thâm thi vào đại học, thì bà ta chẳng cho anh đồng nào cả, mà tiền bảo hiểm và tiền bồi thường năm đó bố mẹ anh tại nạn để lại cũng không phải là một con số nhỏ...

Tống Đình Thâm dừng một chút, lại nhìn về phía một thanh niên trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, cười híp mắt nói: "Lăng Phong, hiện tại cháu có bạn gái đúng không, vừa nãy nghe bác nói bạn gái cháu làm ở cục tài chính, bố của cô ấy là phó cục trưởng cục thủy lợi đúng không?"

Người thanh niên gọi là Lăng Phong ngồi thẳng người, nhìn Nguyễn Hạ một chút, lại nhìn Tống Đình Thâm, gật đầu: "Vâng, đúng thế."

Mặc dù dáng dấp của bạn gái anh ta không được đẹp lắm, nhưng mà lại có gia cảnh tốt.

Tìm vợ thì phải tìm người có thể giúp mình không phải phấn đấu hai mươi năm, Tống Đình Thâm quá ngu, mặc dù nói vợ anh là người ở thủ đô, nhưng cũng chẳng có tiền, gương mặt xinh đẹp thì để làm gì, cũng chẳng thể mang lại lợi ích gì cho anh.

Tống Đình Thâm dừng một chút: "Bạn gái của cháu có phải là họ Hà hay không? Cô ấy có phải có một người anh trai tên là Hà Phi đúng không?"

"Sao chú biết?" Lăng Phong kinh ngạc.

Tống Đình Thâm xua tay: "Không chỉ là biết, Hà Phi là bạn cùng bàn hồi học cấp ba của chú, quan hệ vô cùng tốt, đúng rồi, hai nữa, cậu ta còn nói muốn mời anh đến nhà cậu ta ăn cơm." Nói đến đay, anh nhìn về phía Nguyễn Hạ, giọng nói lại càng thêm ôn hòa hơn, giống như đôi vợ chồng trẻ thì thầm trò chuyện với nhau, nhưng âm thanh lại không kiềm chế lại khiến mọi người ở chỗ này cũng có thể nghe thấy được: "Thành tích học tập của Hàn Phi không tốt, cô giáo để cậu ta ngồi cùng bàn với anh, anh liền dạy phụ đạo cho cậu ta để kiếm tiền sinh hoạt và tiêu vặt, thực ra thì cậu ấy cũng là người rất thông minh, cho đến khi thi đại học, lúc có thông báo điểm, thì người anh của cậu ấy nhất định phải mời anh đến ăn cơm, năm ngoái, cục phó Hà đến thủ đô công tác, còn gọi điện thoại cho anh."

Người ở đây, bao gồm cả bác gái có vẻ mặt vô cùng đặc sắc, ai cũng không không biết Tống Đình Thâm và người nhà họ Hà lại có một mối quan hệ như vậy.

Lăng Phong cũng trợn tròn mắt, mặc dù anh ta nói Hà Thanh là bạn gái của mình, nhưng người trong nhà đều biết, bây giờ anh ta còn đang mưu tính theo đuổi cô ấy, vẫn chưa thành công, nếu như Tống Đình Thâm ở trước mặt Hà Phi nói ra một ít lời về việc này...

Vẻ mặt bác gái thay đổi liên tục, ngay cả món chân giò thích ăn nhất cũng không còn tâm trạng để ăn, sau khi ăn xong cơm tối, lúc Tống Đình Thâm chuẩn bị dẫn Nguyễn Hạ và Vượng Tử rời đi, bà ta từ tỏng phòng lấy ra một tấm thẻ, ngay trước mặt mọi người đưa cho Tống Đình Thâm, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng nói: "Đình Thâm, cháu bây giờ làm ăn khó khăn, bác cũng không giúp được gì nhiều cho cháu, trong đây có một trăm ngàn, là bác để dành dụm được, cháu cầm đi."

Tống Đình Thâm từ chối: "Bác, cháu làm sao có thể lấy tiền của bác được? Nếu như không phải là đời sống cháu thực sự khó khăn, thì phải là cháu cho bác mới đúng."

Bác gái nhét vào trong tay anh: "Cũng không hoàn toàn là tiền của bác, năm đó sau khi bố mẹ cháu xảy ra chuyện, tiền bồi thường cũng không sử dụng hết, lại còn có tiền của hai gian nhà kia, bác nghĩ muốn tích góp cho cháu một khoản tiền, để khi nào cháu cưới vợ thì dùng đến, bây giờ con của cháu cũng đi nhà trẻ rồi, cũng là do trí nhớ bác không tốt, sớm nên lấy ra thì phải, mật khẩu là 680817."

"Thật sự là của bố mẹ cháu để lại sao?" Tống Đình Thâm do dự hỏi.

Bác gái khẽ cắn môi, nuốt đắng nói: "Đúng thế."

Tống Đình Thâm lúc này mới cố mà nhận lấy, vẻ mặt xúc động nói: "Bác thật là đã hao tâm tổn trí vì cháu nhiều rồi."

Cả một nhà điều tiễn ba người ra đến cổng.

Tống Đình Thâm vẫy một chiếc taxi, cùng Vượng Tử và Nguyễn Hạ tạm biệt mọi người, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Chờ chiếc taxi đi thật xa rồi, sau khi không nhìn thấy mấy người kia, Tống Đình Thâm mới khôi phục dáng vẻ hờ hững như trước, đưa thẻ cho Nguyễn Hạ: "Trong đây là một trăm ngàn... Chắc là đủ để cô mua một cái túi sách đó, cầm lấy dùng đi."

Bây giờ có thể nói là Nguyễn Hạ bội phục anh sát đất, ba trăm đổi lấy một trăm ngàn, đúng là trời sinh ra anh để làm nhà kinh doanh mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com