Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

✅ Chương 69: Cô thật sự như vậy sao?

Nguyễn Hạ nghĩ rằng bản thân mình nhất định sẽ bị mất ngủ, dù sao cả đời trước cộng thêm đời này của cô, cô vẫn chưa từng ngủ cùng một người đàn ông trưởng thành trên cùng một cái giường.

Nhất là hiện tại cố còn có một chút ý nghĩ không nên có với người đàn ông này nữa.

Quả nhiên không thể tùy tiện dựng flag được, nghĩ lại lúc cô vừa mới xuyên qua đây, cô còn đưa ra lời thề son sắt, hạ quyết tâm trong lòng, tuyệt đối sẽ không đụng chạm đến Tống Đình Thâm.

Dù sao người này cũng không phải là người chồng thật sự của mình, xuyên qua đây liền thoải mái yên tâm tiếp nhận chồng và con trai của nguyên chủ... quả thật là có chút không thích hợp. Lúc đấy cô cảm thấy vừa có tiền vừa nhàn rỗi, đàn ông chẳng có điều gì tốt, còn hi vọng được gì vào mấy thứ tình yêu quái quỷ đấy, làm bạn cùng phòng thật ra cũng không tệ rồi.

*Dựng flag: ngôn ngữ mạng, thường chỉ những người nói trước nhưng kết quả không như dự đoán.

Hiện tại có phải đã bị đánh chát chát vào mặt rồi không?

Trên thế giới này có thể có người thật sự không yêu thích việc yêu đương nhưng cô dù sao vẫn là một thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, cả ngày ở cùng với một người đàn ông chất lượng cao như vậy, hiện tại anh còn cố ý hoặc vô ý thường xuyên chọc ghẹo cô. Cô có thể kiềm chế bản thân không lao về phía trước đã là nhờ hiệu quả nhất định của việc ân cần giáo dục dạy bảo bao nhiêu năm của mẹ cô rồi: "Con gái phải rụt rè, phải giữ gìn."

Con gái phải rụt rè, phải giữ gìn...

Ế!

Cảm ơn mẹ!

Nguyễn Hạ lén lút ngắm nhìn Tống Đình Thâm, nương theo ánh trăng, cô nhìn thấy anh đã nhắm hai mắt lại, cũng không biết là đã ngủ hay chưa, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người đàn ông hơn ba mươi tuổi và một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi. Cô bởi vì một vài hành động của anh mà trằn trọc khó ngủ, thế mà anh lại vẫn bình tĩnh tự nhiên, nói không chừng anh còn nhìn thấy toàn bộ tâm trạng hoảng loạn của cô nữa.

Lúc cô không ngủ được, não động luôn mở rộng ra, trong đầu sẽ dệt ra một câu chuyện, cô chính là nữ chính trong câu chuyện đó, có lúc chưa đợi đến lúc nam chính xuất hiện trong câu chuyện, cô đã ngủ mất rồi.

Hôm nay, câu chuyện mà cô tưởng tượng ra rất biến thái.

Trong câu chuyện, Tống Đình Thâm dùng các cách để theo đuổi cô, còn cô lại cao quý lãnh diễm các kiểu...

Trong đầu còn chưa đến tình tiết Tống Đình Thâm tiến hành tỏ tình nồng nàn với cô, cô đã đi vào giấc mộng rồi.

Tiếng hít thở đều đặn truyền đến bên tai, không biết là của Vượng Tử hay là của cô, Tống Đình Thâm mở mắt, nhìn lên trần nhà, rồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Nguyễn Hạ đã nhắm hai mắt lại rồi, có thể là cô đã ngủ mất rồi.

Vẫn còn trẻ tuổi quá.

Dưới tình huống như thế này, cô vẫn có thể ngủ được, Tống Đình Thâm nghĩ như vậy, khó tránh khỏi có chút hâm mộ.

Trong mũi tràn đầy mùi hương của cô, Tống Đình Thâm phảng phất như nhớ lại buổi tối của một vài năm trước.

Không, hoàn toàn không giống nhau.

Buổi tối hôm đó, anh có ý muốn buông xuống rồi, trên tâm lí vẫn rất bình tĩnh, mà ngày hôm nay, rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra, hai người không có bất cứ hành động thân mật gì, anh cũng rất khó khăn để buộc bản thân mình trở nên trấn định lại.

Cũng không biết là anh mở mắt như vậy đến khi nào, tinh thần của anh cũng đã rất mệt mỏi nhưng nhắm mắt lại lại không thể nào mà ngủ được, anh dứt khoát nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, đắp lại chăn mỏng cho Vượng Tử và cô, đi đến bên kia giường. Mùi hương lúc cô ngủ thật sự rất ngọt ngào, không mảy may nhận ra có một người đàn ông đang thâm trầm nhìn cô.

Tống Đình Thâm đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào má của cô.

Giống như bị điện giật, anh nhanh chóng rụt tay lại.

Cuối cùng anh quay về giường bên kia, ngồi ở cạnh giường, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

Lúc trước anh coi Nguyễn Hạ như là đối tượng xem mắt mà nhìn nhưng hiện tại anh lại phát hiện mình có ý định không an phận với đối tượng xem mắt, như vậy, bước tiếp theo nên làm thế nào?

...

Lê Tĩnh ngồi trong phòng ngủ của mình, lật xem bộ sưu tập ảnh của gia đình, dường như mỗi năm cả nhà bọn họ đều ra ngoài chụp một bộ ảnh gia đình.

Hiện tại anh trai hận không thể đem công việc về nhà xử lí, chị dâu tuy chưa nói gì hết nhưng cô ta có thể cảm giác được, chị dâu hiện tại có chút chán ghét cô ta, bởi vì cô ta mang đến phiền toái cho bọn họ.

Hôm nay cô ta vốn có ý nghĩ quay về công ty đi làm, dù sao cũng chưa có chuyện gì hết, cũng không phải là đi làm, mà là muốn đi đưa đơn từ chức.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh trai, nhìn thấy sự chán ghét mà chị dâu có gắng nhịn xuống kia, đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân vô cùng buồn cười, rõ ràng là anh trai muốn tốt cho cô, mà cô vì muốn buộc anh trai phải thỏa hiệp, cư nhiên có thể nghĩ ra một cách làm như vậy.

Đương nhiên là cô sẽ không nghĩ đến việc tự sát nhưng đúng lúc uống thuốc xuống, trong lòng tràn đầy cảm giác tủi thân, cô ta cảm thấy trên thế giới này căn bản sẽ không có ai hiểu cho cô ta, chẳng lẽ cô muốn đi làm người thứ ba sao? Chẳng lẽ là cô muốn thích một người đàn ông đã kết hôn sao? Nếu con người có thể khống chế trái tim của mình thí tốt rồi.

Cuối cùng cô ta gọi điện cho sếp, ngoài mặt nói là để cô nghỉ ngơi thoải mái, lại đang ám chỉ với cô ta, công ty đã sa thải cô ta rồi, đương nhiên nên bồi thường những gì phải bồi thường, công ty tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô ta rất hối hận, cũng rất mệt mỏi, ngay cả cô ta cũng không biết vì lí do gì bản thân không nên đứng ở Tống thị.

Từ đầu đến cuối, cô ta rõ ràng hơn bất cứ ai, Tống Đình Thâm không có chút hứng thú nào với cô ta, thậm chí, anh đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô ta, cho tới bây giờ anh chưa từng đáp lại cô ta, ngay cả nói chuyện cũng chẳng nói được mấy câu, coi cô ta không khác gì những nhân viên khác.

Không, vẫn có sự khác biệt, ít nhất kiểu người như anh, cư nhiên sẽ chủ động hiểu thấu tâm tư của cô ta như anh trai vậy, chỉ có thể nói rằng, cô ta cùng với tình cảm của cô ta làm gai mắt anh. Anh muốn để anh trai cô đi xử lí việc này, muốn để cô ta biết điều một chút tự động cách xa ra.

Cô ta vẫn sợ chết, sợ sẽ không được gặp lại ba mẹ nữa, cuối cùng đến khi không thể hít thở không khí tươi mát được nữa, tình yêu mà cô ta cho rằng vĩ đại, quyết tâm mà cô ta cho rằng có thể hy sinh mọi thứ cho đối phương, trước ba mẹ và sinh mệnh của mình, đều không là gì cả.

Cứ như thế đi.

Cô ta sợ, sợ loại tình yêu đơn phương này không phải là thứ cô ta có thể gánh vác được.

Lê Viễn Hàng gõ cửa, cô ta quay đầu lại nhìn, cười cười với anh trai mình, sắc mặt cô ta vẫn có chút tái nhợt: "Anh à, công ty lần trước anh nói với em, còn chức vịụnào phù hợp với em không? Mấy hôm nữa em muốn đi làm."

...

Vượng Tử bị cơn buồn tiểu gọi dậy, hôm qua cậu uống xong sữa lại uống đến nước trái cây, hiện tại cậu đã đi học mẫu giáo rồi, tất nhiên không thể đeo bỉm được nữa.

Cậu còn có thể vô cùng kiêu ngạo bày tỏ, từ lâu lắm rồi cậu đã không còn tiểu ra giường nữa!

Có thể bây giờ còn rất sớm Vượng Tử đã được Nguyễn Hạ dạy bảo từ lâu rồi, cậu rời khỏi giường sẽ không làm ai bị ảnh hưởng, cậu nhẹ tay nhẹ chân bò xuống giường, tất nhiên Nguyễn Hạ không bị đánh thức, ngay cả Tống Đình Thâm vẫn luôn ngủ không sâu cũng bởi vì mất ngủ đến hai, ba giờ mà lúc này cũng đang ngủ rất sâu, không hề nhận ra nhóc mập nhà mình đã bò xuống giường, tự mình đi chân trần chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu.

Vượng Tử đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy ba mẹ đang ngủ rất ngon trên giường, mà vị trí ở giữa vốn thuộc về cậu, cũng bị mẹ chiếm mất rồi.

Cậu chỉ muốn ngủ ở giữa nhưng hiện tại không thể gọi mẹ dậy được, mẹ có chứng cáu ngủ, đánh thức người đẹp ngủ say, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cuối cùng Vượng Tử không bò lên giường nữa, mà cậu ôm gối đầu ngoan ngoãn nằm lên sô pha lớn ở trong phòng ngủ, tiếp tục ngủ.

Bây giờ đồng hồ sinh học của Nguyễn Hạ vô cùng chính xác, chưa đến bảy giờ, cô đã tỉnh, sau đó cô phát hiện ra một chuyện vô cùng xấu hổ, không biết từ khi nào mà chân của cô đã gác lên trên đùi của Tống Đình Thâm, hai tay cũng vô cùng thiếu nề nếp mà đặt lên trên cơ ngực của của anh.

Nếu như Tống Đình Thâm chưa tỉnh dậy, vậy thì cái này cũng không hẳn là xấu hổ, cô có thể rời khỏi giường mà không ai biết, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vấn đề là, khi cô tỉnh lại, cô không tự giác mà cử động thân thể, Tống Đình Thâm cũng tỉnh lại, hai người nhìn nhau một cái.

Anh giống như con gái nhà lành bị bắt nạt, còn cô lại là tên ác bá cướp đoạt anh.

Ngày hôm qua cô còn rất có tính toán, dùng phấn dành cho giấc ngủ của hiệu nào đó, mặc dù mặc mộc của cô cũng rất có sức mạnh nhưng cô không muốn hôm sau tỉnh dậy, trong mắt Tống Đình Thâm là một khuôn mặt bóng loáng, cô nghĩ xong xuôi rồi, mình phải tỉnh lại trước anh để rửa mặt, tuyệt đối không để anh nhìn thấy dầu trên mặt mình cùng với dỉ mắt có khả năng tồn tại lớn vô cùng, hiện tại xem như cô rất thấu hiểu vì sau khi các em gái qua đêm với bạn trai, buổi sáng sẽ thức dậy sớm như vậy để trang điểm.

Nguyễn Hạ nhanh chóng ngồi dậy, cách xa Tống Đình Thâm một chút, định bụng hủy diệt sự thật cô cướp đoạt.

Kết quả liền nhìn thấy Vượng Tử cong mông thành một tư thế kì lạ nằm ngủ trên sô pha, chẳng khác nào một chú heo, mông cậu vểnh lên, khiến người khác nhìn thấy rất muốn đá một cái.

Nhóc béo này yên lặng rời giường từ khi nào, lại còn ngủ trên sô pha?

Có con nhỏ vẫn là có cái hay, ít nhất không khí xấu hổ giữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm lúc này có thể nhanh chóng chuyển đi, hoàn toàn biến mất, ví dụ như vợ chồng hai người cùng nhau đánh Vượng Tử là được rồi.


Nguyễn Hạ xuống giường, không hề lưu tình đánh thẳng xuống cái mông đang chổng cao của Vượng Tử.


Tống Đình Thâm cũng đi đến đây, ôm lấy Vượng Tử, công chính nghiêm minh đánh thức Vượng Tử khỏi giấc mơ.

Vượng Tử còn đang nằm mơ, mơ thấy mình đang ăn kem, đang ăn kẹo bông, đúng lúc cậu đang nhai nhóp nhém liền bị đánh thức, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, dùng móng vuốt béo mập dụi dụi, nhìn thấy ba mẹ đang nhìn cậu với vẻ mặt tức giận, Vượng Tử cảm thấy có chút lờ mờ, ngơ ngác không nói gì.

"Ai cho con ngủ ở sô pha thế? Bây giờ đã là mùa thu rồi, nếu như con bị cảm thì làm sao?" Nguyễn Hạ cố ý xụ mặt nói.

Tống Đình Thâm bắt đầu dùng cách tung hứng với cô: "Vì sao con tỉnh lại mà không nói với ba một tiếng? Một mình chạy ra sô pha nằm ngủ, như vậy sẽ rất dễ mắc bệnh đấy. Tống Thư Ngôn, sau này không được như vậy nữa."

Vượng Tử cảm thấy rất vô tội, cậu lại dùng móng vuốt béo mập của mình dụi dụi mắt, nói: "Con đi tiểu về, mẹ liền chiếm luôn chỗ ngủ của con, ngủ luôn bên cạnh ba, không còn chỗ cho con nữa."

Nguyễn Hạ: "..."

Vì sao lại miêu tả cô như yêu râu xanh không thể chờ đợi nữa như vậy?

Cô thật sự như vậy sao?

Vẻ mặt Tống Đình Thâm nghiêm túc, nói: "Đừng nói linh tinh, là tự con chạy ra sô pha nằm ngủ, vì sao lại đổ cho mẹ con thế."

"Con đâu có..." Vượng Tử tỏ vẻ những lời mình nói đều là thật.

Tống Đình Thâm không cho cậu cơ hội nói chuyện nữa, công chính nghiêm minh nhấc cậu nhóc mập mạp này lên: "Con có. Được rồi, không phải nói nữa, ba đưa con đi đánh răng rửa mặt."

Đến cả cơ hội nói chuyện cũng bị cướp mất khiến Vượng Tử vô cùng ấm ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com