✅Chương 81: Mẹ ngủ với ai?
Nguyễn Hạ cố ý làm như vậy, nhưng khi được Tống Đình Thâm đỡ lấy, tim cô không khỏi đập nhanh hơn, hai người dính sát vào nhau, đây cũng là khoảng cách thân mật gần nhất giữa hai người.
Gần đến mức cô có thể nhìn thấy hình bóng của mình bên trong ánh mắt anh.
Tống Đình Thâm nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Hạ đứng lại, giúp cô sửa lại mái tóc, lúc này mới nói ra: "Sao lại hấp tấp như vậy, nếu như ngã xuống thì làm sao bây giờ, hôm nay em lại còn mặc váy và đi giày cao gót nữa."
Nói xong, Tống Đình Thâm nhìn Tần Ngộ, cười nói: "Cô ấy hấp tấp như này nhưng trong công việc cô ấy rất nghiêm túc và cẩn thận."
Lúc này, Nguyễn Hạ giả bộ dường như mới nhìn thấy Tần Ngộ, vẻ mặt lúng túng, nhỏ giọng lên tiếng chào: "Chào giám đốc Tần."
Tần Ngộ vẫn là dáng vẻ ôn hòa, bản thân hắn luôn khiến cho người ta cảm thấy rất lịch sự và nho nhã, dường như trên mặt luôn mang theo một cười nhẹ, lúc này cũng chỉ thấy hắn cười cười: "Gia đình của nhân viên êm ấm, thì làm việc mới có hiểu quả được, vọ chồng hai người tình cảm tốt, tôi có thể hiểu được."
Nguyễn Hạ có chút xấu hổ hơi di chuyển đến bên cạnh Tống Đình Thâm.
Tần Ngộ thật sự rất là lợi hại, cô khẳng định rằng hắn đã trùng sinh, hắn yêu nguyên chủ như vậy mà còn có thể giả vờ với dáng vẻ thờ ơ, không tranh với đời, còn có thể trơ mắt nhìn người mình yêu sâu đậm ân ái với người đàn ông khác, trình độ của người này phải nói rằng là vô cùng đáng sợ.
Cũng may là cô sẽ từ chức, cũng may Tống Đình Thâm còn sống, cũng may cô không phải nguyên chủ, sẽ không bị người đàn ông như vậy hấp dẫn.
Tần Ngộ nhìn Nguyễn Hạ một chút, giả bộ lơ đãng hỏi: "Hôm nay tôi nghe thấy có người nói, cô muốn từ chức sao?"
Không đợi Nguyễn Hạ mở miệng trả lời, Tống Đình Thâm lập tức đoạt lời trước: "Là tôi muốn cô ấy từ chức."
Anh dừng lại, nhìn Tần Ngộ: "Mặc dù đứa nhỏ trong nhà đã đi nhà trẻ, bình thường cũng có bảo mẫu phụ trách sinh hoạt hàng ngày, nhưng tôi muốn khi tan tầm về đến nhà có thể nhìn thấy cô ấy, hơn nữa..." Tống Đình Thâm ôm lấy vai Nguyễn Hạ: "Chúng tôi dự định sinh thêm đứa nữa, bác sĩ đề nghị chúng tôi trước khi chuẩn bị mang thai thì phải điều chỉnh sinh hoạt cho tốt, nên tôi muốn cô ấy ở hà nghỉ ngơi thật tốt, giám đốc Tần, trong khoảng thời gian này thật sự phải cảm ơn công ty chiếu cố vợ tôi."
Nguyễn Hạ kinh ngạc vô cùng.
Rõ ràng cô và Tống Đình Thâm không có bàn bạc trước gì với nhau cả, thế mà anh cũng có thể nghĩ ra cái cớ mang thai hoàn hảo như vậy!
Xem ra, bọn họ thật sự là tâm ý tương thông.
Tần Ngộ vẫn một bộ dáng như thế: "Mang thai lần nữa? Vậy rất tốt, trong một gia đình có hai đứa trẻ cũng rất náo nhiệt, đúng lúc Vượng Tử bây giờ cũng bốn tuổi, chờ sau khi sinh đứa thứ hai xong, cậu nhóc cũng năm, sáu tuổi rồi, cũng có thể dẫn em mình đi chơi."
"Ừ, chúng tôi cũng tính toán như vậy, Vượng Tử cũng luôn đòi có thêm em." Tống Đình Thâm giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Giám đốc Tần, thời gian cũng không còn sớm, không làm phiền anh nữa, tôi và vợ trở về nhà."
Tần Ngộ gật đầu: "Ừ."
Tống Đình Thâm nắm tay Nguyễn Hạ lên xe, đến lúc xe ra khỏi bãi đỗ xe, Tần Ngộ vẫn còn đứng đó.
Chờ cho đến khi không nhìn thấy xe của hai người, Tần Ngộ mới không cười nữa.
Dưới gọng kính màu vàng là một đôi mặt vô cùng bình tĩnh.
Mới vừa lên xe không lâu, ý chí sinh tồn của Tống Đình Thâm rất mạnh lập tức giải thích: "Bây giờ em muốn từ chức, nhưng công ty này về phương diễn đãi ngộ và cường độ làm việc đều rất tốt, anh sợ công ty bên này giữ em lại, mang thai là lý do tốt nhất, em yên tâm, anh không có suy nghĩ như vậy đâu."
Giọng nói khẩn thiết của anh đã chọc cười Nguyễn Hạ: "Em hiểu, rất hiểu, hôm nay em nộp đơn từ chức cũng nói lí do này với trưởng phòng."
Nghe thấy cô nói như vậy, Tống Đình Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Giai đoạn trước mắt này, đừng nói là mang thai lần nữa, bọn họ về mặt tình cảm cũng không có tiến triển gì đặc biệt, thật sự khiến người ta ưu sầu.
Nghĩ đến Tần Ngộ, nói không chừng hắn còn đang nhìm chằm chằm như hổ đói rình mồi, tâm trạng Tống Đình Thâm càng cảm thấy không tốt, anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hạ, giả bộ lơ đãng nói: "Giám đốc Tần cũng không tệ lắm, mỗi lần gặp đều khách khí."
"Anh ta thật sự là một người tốt." Nguyễn Hạ gật đầu phụ họa.
Không thể phủ nhận là, bên trong nội dung của tiểu thuyết, Tần Ngộ quả thực chính là một trung khuyển, biết rõ nguyên chủ có con, mặc dù hắn có chút đau lòng nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận được, biết rõ nguyên chủ không hề yêu thích hắn, nhưng hắn vẫn coi cô ấy như bảo bối, cưng chiều vô cùng, thật ra nhân vật này trong tiểu thuyết vô cùng hấp dẫn người khác, mặc dù hắn không phải là nhân vật chính.
Tống Đình Thâm: "..."
Rất nhanh anh lập tức giữ vững tinh thần, lại nói: "Nghe nói vợ anh ta đã qua đời, thật ra bây giờ anh ta vẫn còn rất trẻ, tái hôn cũng không phải là không được."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Tống Đình Thâm lập tức hối hận.
Anh cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa, tại sao lại muốn thăm dò Nguyễn Hạ, anh phải biết rằng, việc Nguyễn Hạ từ chức, đã chứng tỏ rằng cô và Tần Ngộ chẳng có gì cả.
Tình cảm là thứ không thể thử thách, anh sao lại có thể có suy nghĩ như vậy.
"Sao anh nói nhiều vậy nhỉ?" Nguyễn Hạ nghi ngờ nhìn anh một cái: "Không giống với tính cách của anh."
Chẳng lẽ Tống Đình Thâm phát hiện ra cái gì ư?
Cô nghĩ hành động mấy ngày nay của mình, thật sự là có chút bất thường, nhưng chắc Tống Đình Thâm sẽ không liên tưởng tới Tần Ngộ đúng không?
Trái lại Nguyễn Hạ lại muốn nói ra toàn bộ câu chuyện, nhưng cô không biết mình nên nói cái gì, càng thêm không biết bắt đầu từ đâu, đương nhiên trong lòng cô cũng có chút cảm giác may mắn, luôn cảm thấy chuyện chưa tới tình trạng xấu, thì cũng không cần nói với Tống Đình Thâm để anh ra mặt giải quyết.
Tống Đình Thâm cười cho có lệ, có chút vụng về chuyển chủ đề nói: "Em từ chức cũng tốt, có dự định tìm việc khác không?"
Nguyễn Hạ lắc đầu: "Không biết."
Lúc đầu cứ tưởng rẳng mình đã tìm được công việc tốt nhất, kết quả ông chủ công ty lại là Tần Ngộ, đương nhiên người này cô tránh không kịp nữa ấy.
Nếu như ông chủ không phải là Tần Ngộ thì thật là tốt biết bao.
Nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối của Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, liền dụ dỗ nói: "Nếu em muốn đi làm, cũng có thể suy nghĩ Tống thị một chút, tiền lương tùy ý em, thời gian làm việc cũng tùy em sắp xếp."
Nguyễn Hạ không hề nghĩ ngợi gì lập tức nói: "Lông dê ở trên người con dê, kiếm tiền cũng không phải là tiền của người khác, một chút cảm giác thành công cũng không có."
Tống Đình Thâm nghe thấy vậy thì bật cười: "Vâng, vâng, vâng, bà chủ nói phải."
Một câu bà chủ, thành công dỗ được Nguyễn Hạ.
Chuyện Nguyễn Hạ xin thôi việc, tất nhiên là không thể nào giấu diếm "người đàn ông" thứ hai ở trong nhà rồi, nếu không thì cậu sẽ có ý kiến ngay.
Trên bàn ăn, Nguyễn Hạ rất nghiêm túc tuyên bố tin tức này với Vượng Tử: "Con trai, mẹ nói cho con biết một chuyện, tuần sau mẹ sẽ không đi làm nữa."
Vượng Tử cũng không thấy bất ngờ, chỉ hỏi: "Mẹ đi làm có phải không vui đúng không?"
"Ừm." Nguyễn Hạ gật đâu, mặc dù Tần Ngộ cũng không phải là ngày nào cũng tới công ty, nhưng nghĩ tới việc đi làm ở công ty hắn, vẫn cảm thấy rất là khó chịu, trước đó cô còn nói rất hùng hồn rằng khi có tiền lương sẽ mua quần áo mùa đông cho hai cha con nữa đó, lần này không chừng tiền lương chưa chắc đã được lấy.
Vượng Tử an ủi cô: "Không vui thì không nên đi, mẹ vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Nguyễn Hạ cảm động trước lời nói này của cậu, ôm Vượng Tử hôn lấy hôn để, Tống Đình Thâm ở một bên ngoảnh mặt làm thinh.
Rõ ràng lời này anh cũng đã nói nhiều mà cũng không thấy cô vui vẻ và cảm động giống như bây giờ.
Thật sự là phân biệt đối xử mà.
Vượng Từ chờ sau khi Nguyễn Hạ cảm động đủ rồi mới nói: "Mẹ ơi, thật ra mỗi ngày con cũng không muốn đi nhà trẻ lắm."
Đối với Vượng Tử xem ra, cậu đi nhà trẻ và mẹ đi làm không có gì khác biệt, mẹ có thể vì không vui nên không đi làm, vậy cậu có thể có suy nghĩ to gan như vậy hay không?
Nào biết được, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm trăm miệng một lời nói: "Con đừng có mơ!"
Bọn họ quá hiểu rõ lời nói này của nhóc mập mạp là có ý gì.
Không muốn đi nhà trẻ ư? Nằm mơ!
Vượng Tử tủi thân: "Tại sao mẹ không vui có thể không đi làm? Con mỗi ngày đi học cũng không cảm thấy vui vẻ lắm."
Tống Đình Thâm: "Bời vì ba của con cần tiêu chuẩn gấp đôi."
Nguyễn Hạ: "Ha! Ha ha ha!"
Bây giờ Vượng Tử cũng bắt đầu có nhận thức về giới tính, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ bàn bạc với nhau rồi quyết định sau nay chỉ cần anh ở nhà rảnh thì sẽ tắm cho Vượng Tử, giống như tối nay, Tống Đình Thâm đã nhận nhiệm vụ này.
Tống Đình Thâm nghĩ với mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, nhìn chiều hướng trước mắt này, có lẽ bọn họ chẳng bao lâu nữa sẽ là một đôi vợ chồng thực sự, cho nên, anh cũng đang suy nghĩ về vấn đề ngủ với nhau sau này.
Mặc dù hiện tại suy nghĩ về cái này có hơi sớm, nhưng loại chuyện này nên nghĩ sớm thì tốt hơn, để luôn trong tư thế sẵn sàng.
"Vượng Tử, con năm nay mấy tuổi rồi?" Tống Đình Thâm hỏi.
"Bốn tuổi ạ." Vượng Tử vừa nói vừa giơ ra năm ngón tay mập mạp của mình.
Tống Đình Thâm sửa đúng cho cậu: "Đây là năm, không phải bốn."
Vượng Tử ồ một tiếng, lại nói: "Đây là ngón tay của con, con nói bốn thì chính là bốn."
Cậu bây giờ rất ngầu, ý kiến của của người khác chưa chắc cậu sẽ nghe theo, có đôi khi còn vịt chết mạnh miệng.
"Con trai phải học được tính tự lập, con cũng bốn tuổi rồi, là lúc học ngủ một mình đó." Tống Đình Thâm dừng một chút: "Mấy ngày nữa sắp xếp phòng của con được không?"
Vượng Tử làm sao có thể chấp nhận chuyện này được, cậu lắc đầu: "Con không muốn ngủ một mình, con muốn ngủ cùng mẹ."
Dường như sợ ba ăn dấm, cậu lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Con cũng ngủ với ba."
"Con là bé trai, sao có thể bốn tuổi rồi còn muốn ngủ với ba, mẹ hả?"
Vượng Tử suy nghĩ, nói ra: "Vậy con ngủ một mình, mẹ ngủ với ai? Ngủ với ba sao?"
Tống Đình Thâm không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Vượng Tử khinh bỉ nhìn Tống Đình Thâm: "Ba lớn tuổi hơn con, ba còn muốn ngủ với mẹ, không phải là càng xấu hổ hơn sao?"
Tống Đình Thâm: "..."
Anh đột nhiên cảm thấy vấn đề ngủ này, anh và con còn phải tranh luận dài dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com