Chương 63.
Chương 63.
Cố Tư muốn tìm tất cả những người tên là Trang Hàn, sau đó điều tra từng người một, cuối cùng cô cũng không thể tìm ra chồng mình.
Nhưng đến giờ, cô thực sự không ôm nhiều hi vọng. Bởi vì Trang Hàn nhớ rõ số điện thoại của cô, nếu hắn trở về biến thành Trang Hàn trước kia, vậy cũng phải có điện thoại chứ? Hắn hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho mình mà.
Chờ đợi từ sáng đến giờ cũng không có một chút động tĩnh gì từ Trang Hàn, điều này chỉ có thể nói lên hai trường hợp. Một là hắn không hề ở nơi này, hai là hắn không nhớ gì về mình cả.
Khả năng đầu tiên làm Cố Tư hoảng sợ không thôi, lúc trước cô cũng có tìm hiểu về xuyên không, mô-típ cô thấy nhiều nhất chính là nhân vật chính xảy ra chuyện gì đó. Ví dụ như tai nạn giao thông, hoặc là gặp một chuyện gì đó nguy hiểm tới tính mạng, sau đó mới xuyên không.
Cô không kìm được bắt đầu suy nghĩ, Trang Hàn liệu có phải đã chết từ lâu rồi không, sau khi chết thì linh hồn hắn mới nhập vào người Trang Hàn này, cho nên mới có bốn năm duyên phận với mình. Nhưng hiện giờ Trang Hàn ban đầu đã trở lại, vậy Trang Hàn kia đã đi đâu? Biến mất rồi sao?
Điện thoại đột nhiên vang lên, Cố Tư cầm lấy nhìn, trong mắt lóe lên một tia sáng. Là Trang Hàn gọi tới, là hắn sao...
"A Hàn à."
"Em đi đâu rồi?" Trang Hàn nói: "Sao buổi trưa không đến công ty? Em có biết là anh chờ em tới bây giờ đến một cốc nước cũng chưa uống không? Em..."
Cố Tư cúp điện thoại, lấy tay bụm mặt mình, cảm giác mệt mỏi thật sâu dâng lên trong lòng.
Cảnh sát trước mặt cô quan tâm hỏi: "Trang phu nhân, có phải ngài không thấy thoải mái không?"
"Không có gì." Cố Tư buông tay xuống hít một hơi thật sâu, nói: "Chuyện này giao cho anh, ngoài ra tôi muốn biết bốn năm trước có người đàn ông nào tên là Trang Hàn bởi vì tai nạn ngoài ý muốn mà tử vong hoặc là trở thành người thực vật hay không, có tin tức gì xin anh nhất định phải lập tức liên lạc với tôi."
Bị Cố Tư cúp điện thoại, Trang Hàn ngây người, quả thật là không thể hiểu nổi, cô dựa vào cái gì mà cúp điện thoại của mình?
Dì Tôn bóc vỏ đậu xong đang chuẩn bị đi, Trang Hàn gọi lại bà, "Dì lại đây."
Dì Tôn đi tới, Trang Hàn nói: "Dì nói cho tôi biết xem rốt cuộc hôm nay cô ấy bị làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Tầm này ra ngoài để làm gì?"
"Tôi không biết, phu nhân không nói gì cả." Dì Tôn nhìn Trang Hàn nói: "Ngài không biết vì sao phu nhân lại khóc sao?"
"Tôi biết thế nào được?" Trang Hàn buồn bực ngửa đầu dựa vào trên ghế sofa, bỗng nhiên hắn cảm giác hơi đau đầu, giống như có thanh âm gì đó xuất hiện ở trong đầu. Hắn cắn chặt hàm răng, dùng tay ôm đầu, lúc này Cố Tư mở cửa bước vào.
Lúc biết đã có chuyện xảy ra Cố Tư không muốn quay về, nhưng cô không thể không về, bởi vì con trai cô Vân Kỳ vẫn còn ở nơi này. Cô vừa mới mở cửa nhà ra đã thấy Trang Hàn một tay che đầu, một tay chống xuống sofa, ánh mắt dừng ở trên người cô.
Cố Tư im lặng liếc nhìn hắn một cái, không biết chuyện gì xảy ra, trước kia Trang Hàn bị hoán đổi thì phải một thời gian sau cô mới dần phát hiện ra sự thay đổi, nhưng người trước mắt này cô chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra sự khác biệt rất lớn. Khác biệt lớn đến mức khiến cô không thể chịu đựng được, nhìn gương mặt kia làm cô có xung động muốn phá hủy tất cả.
Trang Hàn trước đó còn rất cáu kỉnh, nhưng một khắc nhìn thấy Cố Tư hắn bỗng nhiên không còn cáu bực nữa, Cố Tư nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ quái. Hắn bị nhìn thoáng qua mà có một cảm giác cả người ớn lạnh.
"Em về rồi à." Trang Hàn buông tay che đầu xuống, "Em đi đâu vậy?"
Cố Tư không trả lời, cô nhìn về phía dì Tôn, "Bảo bảo đâu?"
"Bảo bảo hôm nay bị hoảng sợ nên giờ đã đi ngủ rồi." Dì Tôn nói: "Tôi bóc vỏ đậu nành mà phu nhân thích, phu nhân đã ăn gì chưa? Tôi đi nấu cơm, một lát nữa là ăn được rồi."
Cố Tư vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ con trai còn phải ăn cơm, vì thế liền gật đầu.
Dì Tôn vào phòng bếp, Cố Tư đang định lên lầu thì Trang Hàn gọi lại cô, "Tư Tư, em có tâm sự gì à?"
Cố Tư dừng một chút, nói cho có lệ: "Không có." Sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.
Trang Hàn nhìn bóng lưng Cố Tư biến mất, luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đó. Vì sao hắn cảm giác ký ức của mình mơ hồ như thế? Vì sao hắn phải cẩn thận nhớ lại mới có thể nhớ ra mình đã có một đứa con trai? Vì sao những chuyện đã xảy ra trong trí nhớ hắn không có một chút cảm giác tham dự nào?
Cố Tư mở cửa phòng con trai, con cô vẫn còn đang ở trên giường cuộn tròn mà ngủ. Cô nhẹ nhàng bước tới, trên mặt con trai còn có vệt nước mắt. Cô yên lặng nhìn một lát, cảm thấy mù mịt vô cùng. Đối với con trai mà nói thì ba vẫn còn ở đây, nếu cô rời khỏi con mình thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng cô không thể chịu đựng được việc sống cùng với người này.
Cố Tư nhìn một lúc, xoay người định rời đi, phía sau lại vang lên thanh âm mềm mại của con trai, "Mẹ ơi."
"Ơi?" Cố Tư quay đầu, nhìn thấy con trai đang mở to mắt đen nhánh nhìn mình.
"Mẹ lại khóc." Trang Vân Kỳ vươn tay nhỏ đi sờ mặt cô, "Mẹ làm sao thế?"
"Mẹ không sao." Cố Tư sờ sờ đầu nhỏ của con trai, nói: "Đừng ngủ nữa, nếu không thì buổi tối con không ngủ được đâu, dậy chuẩn bị ăn cơm đi."
"Con muốn mẹ mặc quần áo cho con."
"Được, mẹ mặc quần áo cho con."
Cố Tư đang mặc quần áo cho con trai, Trang Vân Kỳ duỗi cánh tay nhỏ bé ra, bỗng nhiên ghé vào tai Cố Tư nói: "Mẹ, con phát hiện ra một bí mật."
Cố Tư hơi nghiêng đầu, "Bí mật gì?"
"Con nói cho mẹ biết, mẹ đừng sợ nhé." Trang Vân Kỳ nghiêm túc nói: "Thật ra ba không phải là ba."
"Cái gì?" Cố Tư sợ hãi cả kinh.
"Chính là ba không phải là ba nữa." Trên khuôn mặt non nớt của Trang Vân Kỳ tràn đầy nghiêm túc, "Thật sự, người bên ngoài kia không phải ba, mẹ dẫn con đi tìm ba được không? Ba đã hứa sẽ dẫn con đi thủy cung, ngày mai con muốn đi."
Cố Tư: "Sao con phát hiện được?"
"Dạ?" Trang Vân Kỳ chớp mắt một cái, sau đó nói: "Đó không phải là ba mà."
Buổi tối Trang Hàn tắm xong đi ra, đúng lúc thấy Cố Tư cầm gối rời khỏi phòng. Hắn bước tới hai bước nắm lấy cánh tay Cố Tư, "Em đi đâu vậy?"
Cố Tư theo phản xạ rút tay ra, lui về phía sau một bước cảnh giác nhìn Trang Hàn nói: "Hôm nay em rất mệt mỏi, muốn ngủ ở phòng cho khách."
"Em làm sao vậy? Anh đã làm gì khiến em khó chịu đâu?" Trang Hàn không vui nói: "Chúng ta là vợ chồng, nào có vợ chồng nào ngủ khác phòng?"
"Em nói là em rất mệt, hôm nay em muốn ngủ một mình!" Cố Tư có chút bực bội mở cửa, "Anh ngủ đi, bảo bảo đang hơi khó chịu, em đi ngủ cùng con."
Nhìn cánh cửa trước mắt mở ra rồi đóng lại, Trang Hàn tức giận đá cánh cửa một cái.
Ngủ cùng với Trang Vân Kỳ, Cố Tư không ngủ được, cô suy nghĩ rất nhiều. Cô thậm chí còn nghĩ liệu Trang Hàn của cô có còn ở trong cơ thể Trang Hàn kia không, nếu giết Trang Hàn thì chồng cô có thể quay trở về được không?
Vậy nếu như không về được thì cô nên làm cái gì bây giờ?
Trang Hàn cũng không ngủ được, thái độ hôm nay Cố Tư đối với hắn như vậy, đã vậy trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một ít thanh âm cùng với hình ảnh tra tấn hắn đến mức hắn sắp sụp đổ. Hắn trằn trọc ở trên giường mãi không ngủ được, cuối cùng bò dậy kéo ngăn kéo tìm thuốc, lại phát hiện trong ngăn kéo hoàn toàn không có thuốc, thuốc đau đầu mà hắn trước kia đặt ở bên trong không cánh mà bay.
Cuối cùng phải rất khuya hắn mới đi ngủ, sau đó mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Hắn mơ thấy có một người chiếm cứ cơ thể hắn, dùng thân phận của mình để sống. Ở nhà hắn đi xe hắn, vợ hắn và cha mẹ đều không có phát hiện, Trang Hàn gào thét muốn kéo người kia ra khỏi cơ thể, nhưng hắn làm cách nào cũng không thể chạm được vào người kia.
Vì thế hắn không thể không đi theo người kia, sau đó hắn thấy mẹ mình hành hạ vợ mình như thế nào, thấy vợ mình khóc ở trong ngực người kia như thế nào. Nhìn dáng vẻ Cố Tư khóc nức nở, suy nghĩ đầu tiên của Trang Hàn lại là cô cũng biết đau khổ sao?
Lúc cô thay thế em gái mình để gả cho mình không có khóc, lúc bị mình ức hiếp cũng không có khóc, đôi khi hắn cảm thấy người phụ nữ này rất máu lạnh. Một người thậm chí không quan tâm đến bản thân mình, cũng không có những cảm xúc bình thường của con người, vì thế hắn cứ càng ngày càng thậm tệ hơn để kích động Cố Tư, cố gắng từ trên mặt cô nhìn ra một ít cảm xúc mà một người bằng xương bằng thịt nên có.
Bây giờ hắn lại có chút không rõ, hóa ra cô cũng sẽ khóc như vậy sao?
Sau đó hắn nhìn Cố Tư càng ngày càng có sức sống, cô mỉm cười với tên đóng giả mình kia, làm nũng với hắn ta, thậm chí còn lộ tiểu tâm cơ với hắn ta. Một loại ghen ghét chưa từng có xuất hiện ở đáy lòng, Trang Hàn muốn nói cho Cố Tư biết, người kia không phải là hắn, người kia là tên giả mạo, cô yêu hắn như vậy vì sao không nhìn ra?
Cho đến khi hắn thấy Cố Tư rõ ràng đã biết người kia là giả nhưng cô vẫn như cũ yêu hắn ta. Hắn thật sự không hiểu tại sao Cố Tư lại tươi cười như vậy trước mặt một tên giả mạo, tại sao cô lại sẵn lòng vì tên đó mà sinh con, cô ở trước mặt hắn ta sẽ làm nũng, cô ở trước mặt hắn ta sẽ tùy hứng, vì sao cô ở trước mặt chính mình cũng chỉ có một bộ dáng lãnh đạm cùng vô cảm?
Trước lúc ngủ quên kéo rèm, Trang Hàn bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức.
Hắn mở mắt, ngủ một đêm không làm cho hắn cảm thấy thư thái dễ chịu, thậm chí còn mệt mỏi hơn trước cả khi đi ngủ.
Hắn cái gì cũng nghĩ tới, hắn mất đi bốn năm, bốn năm này vợ hắn yêu một hàng giả. Cho nên hôm qua cô mới đột nhiên khóc lóc mới có thể dùng thái độ như vậy đối với chính mình, bởi vì cô căn bản không hy vọng mình trở về.
Hiểu rõ tất cả mọi chuyện Trang Hàn ngồi ngơ ngác ở dưới ánh mặt trời, oan ức cùng với không cam lòng tràn ngập trong lòng hắn. Hắn muốn bắt lấy Cố Tư nói cho cô biết mình đã trở lại mà cô chỉ có thể là người phụ nữ của hắn, nhưng chuyện trong mơ nói cho hắn rằng Cố Tư cũng là người có máu có thịt cũng sẽ cảm thấy đau, mà trước kia mình đã làm tổn thương cô quá nhiều, nhiều đến mức cô có thể không chút do dự yêu hàng giả kia.
Cố Tư ngủ dậy giúp đỡ Trang Vân Kỳ đánh răng rửa mặt, lúc xuống lầu Trang Vân Kỳ nhìn thoáng qua phòng ba, nói: "Hôm nay ba sẽ về chứ?"
Cố Tư không nói gì, Trang Vân Kỳ lại hỏi: "Khi nào thì ba trở về?"
Cố Tư nói: "Hôm nay mẹ dẫn con đến thủy cung chơi đi."
"Con không muốn."
"Vì sao?" Cố Tư: "Không phải là con muốn đi sao?"
Trang Vân Kỳ: "Con muốn ba dẫn con đi."
Lúc này cửa phòng trên lầu đột nhiên mở ra, Trang Hàn ung dung vừa bước ra ngoài vừa nở nụ cười quen thuộc với Cố Tư. Sau đó hắn bước xuống lầu, ôm Trang Vân Kỳ một cái, cười nói: "Hai mẹ con đứng ở chỗ này nói nhỏ cái gì? Rửa mặt chưa nhóc con?"
"Rửa rồi!" Trang Vân Kỳ nói.
"Vậy ăn sáng thôi." Trang Hàn ôm Trang Vân Kỳ đi tới bàn ăn, "Không phải con nói muốn đi thủy cung sao, ăn sáng xong ba sẽ dẫn con đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com