Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Ngọc bội trong tay

Bởi vì thời gian được vớt ra cũng không lâu nên đầu tóc Bách Lí Văn Tư còn hơi ướt, tóc sau đầu rối tung lên, một tay khác của hắn nắm chặt lấy thất di nương, bộ dạng giống như đang sợ hãi.

Lúc trước Bách Lí Văn Tư luôn có vẻ mặt ngây ngô cười tươi, hôm nay đột nhiên không cười, ngũ quan cũng liền khôi phục lại được mấy phần tuấn tú, nhìn thấy Bách Lí Văn Tư như vậy, trong lòng Bách Lí Thu Thủy âm thầm kinh ngạc, cảm thán một tiếng.

Vốn dĩ một khuôn mặt ngây ngô cười cười kia nhiều nhất cũng chỉ tạo cho người ta cảm giác vừa buồn cười vừa hứng thú, quá lắm thì cũng chỉ được coi là thanh tú, nhưng người đang xuất hiện trong lúc này ngay trước mặt mọi người, lại là một mỹ thiếu niên không hơn không kém.

Bách Lí Văn Tư có vẻ ngoài giống thất di nương hơn, nhưng sau khi so sánh liền thấy dung mạo của hắn lại xuất sắc hơn thất di nương nhiều, nếu như không phải đôi mắt hắn có hơi hoảng loạn, thì tưởng tượng thử khuôn mặt hắn mày kiếm, mắt sáng thì thiếu niên này liền có vẻ thanh tú, tuấn lãng, nói như thế cũng không quá đáng một chút nào.

Nếu nói Hoàng Phủ Dực Thần tuấn mỹ, trong lời nói một chút tà khí yêu nghiệt, thì Bách Lí Văn Tư lại tuấn lãng, tựa như ánh mặt trời trong sáng chói lóa, chỉ cần nhìn thấy gương mặt này liền khiến người ta từ tận đáy lòng sinh ra một chút cảm giác thân thiện, đôi mắt ôn nhuận đen nhánh kia giống như nai con trong rừng mang lại cảm giác hiền hòa, nho nhã.

Bách Lí Thu Thủy lại thầm thở dài một hơi, bộ dạng tuấn lãng như thế, nếu là ở trên người của người khác, nói không chừng có thể sẽ khiến không ít nữ tử trên thế gian này mê đảo không thôi, nhưng mà nó lại đặt trên người của một bộ túi da, còn là một kẻ ngốc khờ khạo.

Bách Lí Văn Tư sợ hãi di chuyển tầm mắt, nghe thấy câu hỏi của Bách Lí Y Nhân, đôi môi gắt gao mím chặt lại.

Bách Lí Y Nhân cũng không nổi giận, nàng ôn nhu vuốt ve cánh tay hắn một chút, dùng ngữ điệu ôn nhu như của mẫu thân nói với nhi tử của mình, một lần nữa hỏi lại: "Tứ đệ đệ, sao đầu tóc ngươi lại ướt dầm dề như thế, ngươi vừa đi đâu về?"

Bách Lí Văn Tư vẫn không có phản ứng, Bách Lí Tích Niên liền mất kiên nhẫn, hắn lạnh mặt lại, trầm giọng nói: "Y Nhân đang hỏi ngươi, ngươi bị câm hay bị điếc!?"

Thân hình Bách Lí Văn Tư hơi run lên, hốc mắt nhất thời ửng đỏ, giống như tùy lúc cũng có thể bật khóc, Bách Lí Vu Đạo nhìn thấy vậy, trên mặt ông liền lộ ra vẻ chán ghét khác thường. Ông vốn dĩ đã không thích con của vợ lẽ, càng khỏi phải nói Bách Lí Văn Tư lại là một tên ngốc, mỗi khi nghĩ đến đứa con ngốc nghếch của mình trong lòng hắn đều cảm thấy như bị sỉ nhục.

"Đại ca, ta thấy tứ đệ có bộ dạng giống như không được khỏe, ngươi nói chuyện nhẹ nhàng một chút, dọa hắn là được." Bách Lí Y Nhân quay đầu, nói một câu giống như oán trách Bách Lí Tích Niên, giờ phút này nếu việc làm của nàng bị người khác thấy, trong lòng nhất định sẽ cho rằng vị đại tiểu thư của Bách Lí gia này thật là một người thiện lương, đến tiên nữ cũng không bằng nàng.

Bách Lí Y Nhân lại quay đầu nhìn thất di nương rồi hỏi, "Thất di nương, ta thấy Văn Tư sắc mặt không được tốt lắm, là đang bị bệnh sao?"

Cùng lúc đó, tầm mắt của Bách Lí Thu Thủy cũng đặt lên người thất di nương.

Nếu chỉ là yêu cầu xác định xem Bách Lí Văn Tư đã chết chìm trong hồ nước chưa thì chỉ cần cho hạ nhân đi tìm hắn, rồi về báo một tiếng là được, nhưng không cần phải bắt Bách Lí Văn Tư thân thể vẫn còn đang trong trạng thái suy yếu đích thân đến đây một chuyến.

Thất di nương đối với Bách Lí Văn Tư là hoàn toàn yêu thương thật lòng, không có một chút giả tạo nào, yêu thương nhi tử đến tận xương, sẽ không để nhi tử mình sau khi rơi vào hồ băng vừa may mắn nhặt được một mạng về liền nhất định mang hắn ra ngoài, nàng ta làm vậy nhất định có lý do.

Chỉ là nàng không biết, bây giờ thất di nương đến đây, rốt cuộc là muốn báo ân cho mình hay là muốn lấy oán trả ơn. . .

"Bẩm đại tiểu thư, tứ thiếu gia là bị rơi xuống hồ!" Thất di nương nặng nề thở dài, lời nói còn mang theo ba phần trách cứ, nhưng vành mắt sớm đã vì đau lòng mà đỏ lên, "Đợi lúc ta tìm thấy hắn, thì hắn đang ở cửa viện cả người hắn lạnh ngắt, khuôn mặt thì xanh xao, ta gọi hắn cũng không thấy đáp lại, thật đúng là hù chết ta. . ."

Xem ra là như vậy, sau khi Bách Lí Văn Tư bị đẩy ngã vào trong hồ thì bản thân hắn lại tự bò đi lên rồi quay về viện của thất di nương?! Sắc mặt Bách Lí Khả Thanh trở nên khó coi đến cực điểm, nàng cắn chặt răng, ở trong lòng thì điên cuồng buông lời thóa mạ, không ngờ tới tên ngốc này mạng lớn đến như vậy, sau khi bị chìm xuống hồ lâu như vậy mà vẫn tự mình bò lên được!

"Ngươi chăm sóc Văn Tư như thế nào?" Mi tâm đại phu nhân nhíu chặt lại, lời nói mang theo vẻ trách móc, "Loại thời tiết này mà để hắn cả người ướt sũng như vậy, lỡ như sinh bệnh nặng thì làm sao bây giờ?"

Thất di nương hơi hạ tầm mắt, giọng nói ngập ngừng: "Đại phu nhân, người có thể giáo huấn ta, là ta nhất thời sơ xuất, không giúp đỡ tứ thiếu gia thật tốt."

"Mẫu thân, ngài đừng vội trách phạt thất di nương, thật ra ta cảm thấy chuyện này có chút kì quái." Bách Lí Y Nhân nói, "Giống như lúc nãy tam muội muội nói, cho dù tứ đệ đệ có ngốc thì cũng sẽ không chạy đi nghịch nước trong loại thời tiết này, mà có nghịch nước đi chăng nữa thì cũng sẽ không chơi đến nỗi tự làm cho cả người mình ướt sũng cả người tê cứng mới đúng. Tại sao toàn thân tứ đệ đệ lại ướt đẫm đề như vậy?"

"Thất di nương, chẳng lẽ tứ đệ đệ không nói gì với ngươi sao?" Bách Lí Y Nhân có vẻ như quan tâm hỏi han.

"Không có, từ lúc tìm thấy hắn đến giờ, một câu hắn cũng chưa nói câu nào, dường như thấy ai đều rất sợ hãi, may là hắn không bị lạnh cóng làm cho xuất hiện khuyết điểm lớn khác, nếu không ta cũng không biết phải sống như thế nào. . ." Vành mắt thất di nương lại đỏ lên, bàn tay nắm chặt lấy tay của Bách Lí Văn Tư, "Không biết lão gia tìm tứ thiếu gia để làm gì, nếu không có chuyện gì quan trọng, vẫn nên để hắn trở về sưởi ấm toàn thân xong rồi nói sau. . ."

Bởi vì chẳng may sinh ra một đứa con ngốc, thất di nương trong mắt mọi người cũng là một di nương rất không được sủng ái, nghe nàng nói thế thì Bách Lí Vu Đạo liền tỏ vẻ không kiên nhẫn rồi xua xua tay, ý nói bọn họ có thể trở về.

Sắc mặt Bách Lí Khả Thanh có hơi hòa hoãn lại một chút, còn tốt, Bách Lí Văn Tư thật là ngốc, không đem người đẩy hắn xuống hồ nói ra trước mặt mọi người, nếu không. . .

Đúng lúc Bách Lí Khả Thanh cảm thấy may mắn, thất di nương liền xoay người, một tay giữ chặt tay nhi tử của mình, một tay thì luồn ra sau rồi đặt trên lưng hắn khẽ đè xuống, trong nháy mắt, Bách Lí Văn Tư từ đầu tới cuồi còn vẻ ngốc ngốc bây giờ lại bất ngờ gào lên giống như bị châm đâm, hét ầm lên một cái xong rồi liền nhảy sang một bên, mặt đẩy vẻ hoảng sợ mà vừa khóc vừa hô. . .

"Đừng mà! Đừng đẩy ta! Đừng đẩy ta xuống nước mà! Lạnh. . . Nước rất lạnh! Đừng đẩy ta xuống đó!"

"Ngươi đang nói cái gì vậy Văn Tư!?" Thất di nương trợn mắt há mồm, nàng hơi lộ ra vẻ đau lòng rồi tiến lên giữ chặt lấy nhi tử đang trốn tránh, "Văn Tư, ngươi rốt cuộc bị sao vậy, ngươi mau nói đi Văn Tư!"

Mọi người đứng vây quanh đều nghe thấy rõ lời Bách Lí Văn Tư nói, sắc mặt cùng động tác liền thay đổi. . . vì lời Bách Lí Văn Tư nói, biểu đạt không rõ nhưng ý tứ lại quá rõ ràng, chính xác là có người đẩy hắn xuống hồ!

Vào thời tiết này, cố ý đẩy hắn vào trong hồ, rõ ràng chính là muốn lấy mạng hắn! Việc này đối với Bách Lí Vu Đạo mà nói, tuy nhi tử ngu ngốc này căn bản ông không quan tâm, nhưng loại chuyện này phát sinh ở Bách Lí phủ sẽ không tránh khỏi bị gièm pha, như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Bách Lí Vu Đạo chứ! Ông sao có thể không để bụng đến mạng của Bách Lí Văn Tư, ông ta cũng vì mặt mũi của Bách Lí phủ mà suy xét!

Nếu Bách Lí Văn Tư không nói, không có người biết thì chuyện này nhắm một mắt một mắt mở còn có thể cho qua, ông ta cũng lười truy cứu đến cùng, nhưng hiện tại thì tên ngốc này đã hô lên là có người đẩy hắn xuống nước rồi, chuyện này hắn tuyệt đối không xử lý nhẹ tay! Thể diện của Bách Lí phủ, cũng không thể để bị hủy bởi sự tình lần này!

Bách Lí Vu Đạo sắc mặt trầm xuống, chân thì đi lên, một tay giữ chặt lấy Bách Lí Văn Tư, "Ngươi mau nói, là ai đẩy ngươi xuống nước?"

Bách Lí Văn Tư lại hét lên một tiếng, hoảng loạn né tránh Bách Lí Vu Đạo đang tới gần, "Đừng đẩy ta, ngươi đừng đẩy ta! Trong nước thật sự rất lạnh! Thật sự rất lạnh! Ngươi đừng đẩy ta!"

"Không ai muốn đẩy ngươi đâu!" Bách Lí Vu Đạo dồn hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, tay vẫn dùng sức để kéo lấy Bách Lí Văn Tư như cũ, "Phụ thân là muốn cho người đẩy ngươi xuống hồ nhận trừng phạt, nói cho ta biết, rốt cuộc là ai cả gan làm loạn như thế, dám đẩy ngươi vào trong hồ!"

"Đừng đẩy ta xuống!" Bách Lí Văn Tư sống chết muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Bách Lí Vu Đạo nhưng không được, trong lòng lo sợ, thiếu nên choai choai liền gào khóc lên, tiếng khóc kia cảm giác như băng thiên tuyết địa càng khóc càng thấy đáng thương, "Đừng đẩy ra mà, cầu xin ngươi đừng đẩy ta! Nương, cứu ta với, nương!"

Thất di nương đứng một bên trong lòng hơi lo lắng, vừa muốn tiến lên kéo nhi tử về bên mình nhưng lại không dám thất lễ với Bách Lí Vu Đạo nên chỉ có thể đứng ở một bên xoay người, cầu xin ông, "Lão gia, người đừng ép hắn, bây giờ hắn đang sợ hãi, người ép hắn như vậy, hắn càng nói không ra lời!"

Khuôn mặt Bách Lí Vu Đạo hơi âm trầm, lạnh lùng buông Bách Lí Văn Tư ra, phẫn nộ phun ra một câu: "Đồ không có tiền đồ!"

Bách Lí Văn Tư vẫn gào khóc như cũ, hành động vừa rồi của Bách Lí Vu Đạo, thật sự rất đáng sợ, hắn một bên vừa khóc vừa lùi bước, một bên kích động ném vật trong tay xuống dưới đất ngay trước mặt Bách Lí Vu Đạo rồi khóc thét nói: "Cho ngươi! Đồ vật này cho ngươi! Đừng đẩy ta xuống mà! Ta đem đồ vật này cho ngươi!"

Vật bị Bách Lí Văn Tư ném đi là một miếng ngọc bội không lớn, lúc Bách Lí Thu Thủy nhìn thấy rõ hình dạng của ngọc bộ kia, đáy mắt nàng nhanh chóng khơi mào lên ý cười, nàng đừng ở phía sau người khác rồi khẽ liếc mắt nhìn thất di nương tay chân luống cuống thì hơi gật đầu.

Thời điểm Bách Lí Văn Tư được Hoàng Phủ Dực Thần vớt từ trong nước lên, nàng có để ý thấy trong tay hắn đang nắm chặt thứ gì đó, lúc đò nàng muốn cứu người nên hơi sốt ruột, cũng không có nhiều thời gian mà đi xem hắn nắm cái gì trong tay, cũng không biết được vật đó là cái gì.

Bây giờ xem ra, thứ bị Bách Lí Văn Tư nắm chặt, hẳn là miếng ngọc bội này.

Ngọc bội bị ném trên mặt đất thì va phải cục đá, ngay tức khác gãy thành hai miếng, đại phu nhân ấn đường hơi trầm xuống, nàng mở miệng nói: " Xem ra Văn Tư thật sự đã phải chịu sợ hãi quá độ, từ đầu đến cuối đều hồ ngôn loạn ngữ nói không thành câu. Văn Tư, phụ thân ngươi thương ngươi còn không kịp, sao có thể đẩy ngươi xuống nước?"

Bách Lí Tích Niên áp chế hoảng loạn trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng cũng mở miệng phụ họa: "Mẫu thân nói không sai, tứ đệ cũng không nên chỉ ra và nhận người bậy bạ, sao có thể bất kính với phụ thân!"

Bị Bách Lí Tích Niên quát như vậy, Bách Lí Văn Tư càng khóc lớn hơn, hai chân liên tục lui xuống đằng sau, hai tay đưa lên xua xua, giống như trước mặt hắn có gì đó muốn cắn hắn vậy, "Ta đưa đồ vật cho ngươi, đừng đẩy ta, ta thật sự sẽ đưa cho ngươi! Nương, nương mau cứu ta!"

Bách Lí Y Nhân giấu đi sự mất tự nhiên bằng vẻ mặt hòa nhã, nàng đi lên nửa bước, làm người ta không chú ý đến Bách Lí Khả Thanh đang hoảng sợ đến xanh cả mặt, nàng cười nói: "Tứ đệ đúng là bị dọa cho hồ đồ, phụ thân tuyệt đối sẽ không đẩy ngươi xuống hồ."

"Phụ thân chắc chắn sẽ không, nhưng người tứ đệ nói, chắc cũng không phải là phụ thân đâu." Bách Lí Thu Thủy hơi mỉm cười rồi chầm chậm nói.

#MạnThanh

Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com