Chương 6
Thời tiết nóng nực, Lưu Vũ hiếm khi lười biếng gọi taxi đi học, nào ngờ quãng đường bình thường cậu đi học có 10 phút hôm nay lại phải mất tận 20 phút mới tới nơi, nguyên do là đường hôm nay bỗng nhiên tắc kinh khủng. Chỉ còn 5 phút nữa là tới giờ vào lớp, Lưu Vũ thanh toán tiền, nhanh nhanh chóng chóng chạy về phòng học.
Hết tiết, Châu Kha Vũ đang cùng với Trương Gia Nguyên đi ra ngoài liền nhìn thấy Lưu Vũ từ xa đang lao đến như một quả lựu đạn. Mái tóc đỏ rực bởi động tác chạy của cậu mà lay động, làm lộ ra cái trán nhẵn nhụi trơn bóng.
Lưu Vũ vừa chạy vừa cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Mặc: "Tớ sắp tới lớp rồi, nếu thầy điểm danh nhớ nói tớ đi vệ sinh..."
Lưu Vũ không nhìn đường, rầm một cái đâm sầm vào Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ không tránh, bị Lưu Vũ va vào ngã mạnh xuống đất.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi." Lưu Vũ vẫn còn đang ngồi dưới đất đã vội vàng đưa tay muốn đỡ Châu Kha Vũ dậy. "Xin lỗi, cậu không sao chứ? Có cần tới phòng y tế không?"
Trương Gia Nguyên cũng hết hồn, ngay lập tức cất điện thoại đi qua đỡ Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ phất tay: "Không sao. Tiền bối chuẩn bị lên lớp phải không? Nhanh đi đi, sắp tới giờ học rồi."
Lưu Vũ cúi đầu chắp hai tay, lấy thẻ sinh viên từ trong ba lô ra, đặt vào tay Châu Kha Vũ. "Tôi là Lưu Vũ học lớp múa dân tộc số 1, đây là thẻ sinh viên của tôi, nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm tôi." Nói xong lại cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Thời điểm Lưu Vũ chạy tới lớp, thầy giáo đã điểm danh gần xong rồi. Cậu đứng trước cửa chính, hô to một câu: "Thưa thầy em vào lớp!"
Thầy giáo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái. Vẻ ngoài của Lưu Vũ quả thật rất ưa nhìn, khiến cho các vị trưởng bối đều yêu mến, thành tích ngày thường cũng rất tốt nên rất nhiều giáo viên quý cậu. "Vào đi, lần sau nhớ đi sớm một chút."
"Vâng ạ." Lưu Vũ gật đầu, tìm một chỗ ngồi gần Lâm Mặc và Hồ Diệp Thao, vừa ngồi xuống liền không nhịn được mà phun một tràng.
"Tức quá đi mất! Lâu lắm rồi mới đi taxi, lại đúng vào hôm tắc đường!"
Hồ Diệp Thao cười ha hả, sau đó hỏi: "Không phải mấy phút trước cậu nói đã tới trường rồi à, sao lại lâu thế?"
Vừa được hỏi vậy, Lưu Vũ cười cười, ậm ừ nói: "Tớ có thể lên lớp nhanh như vậy là nhờ gặp được người tốt đấy."
"?" Lâm Mặc dừng bút, nghi hoặc nhìn về phía Lưu Vũ.
Lưu Vũ uống một ngụm nước, lau mồ hôi trên trán. "Lúc nãy tớ chạy rất vội, lại cúi đầu nhắn tin cho cậu cho nên không thấy đường, va phải một học đệ làm người ta bị ngã."
"Hả?" Hồ Diệp Thao sửng sốt "Có bị thương không?"
Lưu Vũ lắc đầu. "Hình như không sao. Chắc cậu ấy thấy tớ đang vội lên lớp nên để tớ đi trước. Nhưng tớ đưa thẻ sinh viên cho cậu ấy rồi."
"Cậu đưa thẻ sinh viên cho người ta á?" Hồ Diệp Thao thắc mắc.
"Ừ, ngộ nhỡ cậu ấy có bị thương thì tìm tớ."
"U là trời!" Lâm Mặc khoanh tay nhìn Lưu Vũ. "Cậu chắc chắn đó là học đệ không? Nhỡ đấy không phải sinh viên trưởng mình, nó lấy luôn thẻ sinh viên của cậu xong không trả thì cậu làm thế nào?"
Lưu Vũ quả thật không nghĩ tới khả năng này. Cậu xoa xoa trán, mặt sầu muộn. "Tớ không biết."
—
"Ê, mày thực sự không sao đúng không?" Trương Gia Nguyên đi sau Châu Kha Vũ mấy bước, cẩn thận quan sát. Châu Kha Vũ quay đầu lại càm ràm: "Bị người ta va vào một cái thôi mà, có thể làm sao được?"
Không ổn rồi, Châu Kha Vũ rất không ổn, nhưng mà Trương Gia Nguyên lại không thể nào nói rõ người này không ổn ở đâu, đành trầm mặc đứng nhìn Châu Kha Vũ lấy ra chìa khóa xe, đội mũ bảo hiểm, khởi động xe, ngay cả đầu cũng không quay lại nổ máy đi một mạch.
—
Châu Kha Vũ lái xe về thẳng nhà. Anh mở cặp sách, lấy ra thẻ sinh viên của Lưu Vũ, nâng niu đặt ở giữa lòng bàn tay chăm chú ngắm nhìn.
Khuôn mặt trong tấm ảnh trên thẻ sinh viên thực sự quá đỗi thanh tú. Thời điểm này tóc Lưu Vũ vẫn chưa nhuộm đỏ, tóc mái màu đen mềm mại xõa trước trán, đôi mắt to ngơ ngác nhìn máy ảnh, môi còn hơi mím lại, nhìn qua vô cùng hiền lành.
Ngón tay Châu Kha Vũ vẫn còn đang mân mê trên bức ảnh thì tin nhắn từ Lưu Vũ đến.
"Hôm nay tôi đi học muộn." Ở cuối câu còn gửi kèm mấy cái icon khóc huhu, chỉ sợ người nhận không biết được rằng cậu đang rất rất rất là ủy khuất.
Châu Kha Vũ bật cười, hỏi lại. "Hôm nay dậy muộn?"
"Không phải, là do kẹt xe. Bình thường tôi đi học có 10 phút, hôm nay lại mất tới 20 phút!"
Châu Kha Vũ cảm tưởng như anh có thể nhìn rõ được nỗi oán giận của Lưu Vũ qua màn hình điện thoại, không nhịn được bật cười thành tiếng, thả lỏng người, lưng dựa vào ghế sô pha, chờ Lưu Vũ hồi âm.
Lưu Vũ muốn cao cao: "Hôm nay đi học tôi còn gặp được một học đệ tốt bụng. Lúc chạy lên lớp tôi không may va phải em ấy, vậy mà em ấy còn bảo tôi nhanh nhanh đi học đi."
Lưu Vũ muốn cao cao: *meme nhân tình thế gian đều nằm trong một cái nắm tay*
Lưu Vũ muốn cao cao: *meme khóc lóc hu hu*
Mọi thứ ngày hôm nay của Lưu Vũ đều gắn với từ "muộn" này. Bình thường cậu bắt đầu livestream vào 6 giờ, 4h30 tan học Lâm Mặc ầm ĩ đòi đi ăn lẩu, ăn xong bọn họ lại lang thang đi dạo ở cổng trường một hồi, tới lúc Lưu Vũ nhớ ra thì đã 6 rưỡi rồi. Cậu liền vội vội vàng vàng bắt xe về nhà.
Ngày mai là thất tịch, phòng phát sóng trực tiếp toàn bộ đều biến thành trang bị màu hồng nhạt, tràn ngập hơi thở tình yêu. Lưu Vũ thành thành thật thật ngồi đối diện với camera, hệt như một đứa trẻ làm chuyện sai sợ bị phát hiện. Nhìn bình luận chạy điên cuồng trên màn hình, cậu quyết định giả ngu: "Mai thất tịch rồi, anh em có muốn làm cái gì mới mẻ một tí không?"
[Giải thích giải thích giải thích giải thích giải thích]
Nội dung khu vực bình luận căn bản không bị tác động bởi câu nói vừa rồi của Lưu Vũ, vẫn một mực đòi cậu phải giải thích. Lưu Vũ làm bộ như không nhìn thấy, lảng sang chuyện khác: "Tôi nhớ năm ngoái mọi người còn đòi tôi mở giải đấu thủy hữu (*), hay năm nay cũng làm như vậy?"
(*) Thi đấu thủy hữu (水友赛) là một thuật ngữ trong lĩnh vực eSport, chỉ các hoạt động giải trí trò chơi không chuyên do một số người chơi hoặc một đơn vị nào đó tổ chức, ví dụ như thi đấu giữa streamer và người xem trong Liên minh huyền thoại, DOTA, PUBG...
[Giải thích giải thích giải thích giải thích]
[Giải thích giải thích giải thích!!!!]
Lưu Vũ im lặng một lúc, sau đó lại hoan hỉ vui mừng đáp lời. "Thế này thì sao, hôm nay D thần nghỉ ngơi, tôi tự chơi một mình."
Màn hình máy tính trước mặt Châu Kha Vũ đang hiển thị hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Vũ. Nhìn bạn nhỏ với mái tóc màu đỏ đang xấu hổ cười cười giả ngu, Châu Kha Vũ cũng không nhịn được cười.
Lưu Vũ tính toán thời gian, đánh liền mấy ván game. Kim đồng hồ vừa chỉ 11 giờ, cậu liền tắt camera trực tiếp, chiếu một đoạn movie game. Movie game không cần người chơi phải thao tác điều khiển, chỉ cần thuận theo hướng dẫn của nhà sản xuất tạo nên diễn biến cốt truyện. Lưu Vũ thoạt nhìn như chăm chú vào ván game, thực chất, cậu mở giao diện PUBG trên màn hình chính, vào phần tùy chỉnh máy chủ.
Cậu học theo video hướng dẫn, xếp một đống bình xăng gần nhau, lại đặt xe máy lên phía trên, sau đó ném một quả lựu đạn làm bình xăng nổ tung, Lưu Vũ nhìn hình dạng cùng đường bay của chiếc xe máy khi bình xăng nổ, hài lòng gật gật đầu. Cậu còn cẩn thận thực hành lại mấy lần để đảm bảo độ chính xác. Gần 12 giờ, Lưu Vũ ẩn trang PUBG, cũng tắt luôn movie game: "Hôm nay tôi có chút việc nên nghỉ sớm. Chào mọi người nhé!" Nói xong không chút lưu tình đưa tay tắt livestream.
Phần cuối buổi phát sóng hôm nay Lưu Vũ rất lơ đễnh, Châu Kha Vũ có thể nhìn ra cậu nhất định là đang trộm làm một việc gì đó mà không chăm chú vào game. Không phải là chuẩn bị đêm thất tịch đấy chứ? Lưu Vũ chưa có bạn gái mà? Chẳng lẽ cậu đang thích ai sao?
Châu Kha Vũ khó chịu cau mày. Đang lúc anh chuẩn bị tắt máy tính, tin nhắn của Lưu Vũ lại nhảy ra.
Lưu Vũ muốn cao cao: "Kha Vũ, bây giờ anh có tiện chơi PUBG không?"
Châu Kha Vũ mơ hồ ý thức được chuyện gì, nhưng anh không dám ôm lòng chờ mong quá lớn, đáp lại cậu một chữ "Được." rồi nhanh chóng mở giao diện PUBG.
Nhập vào ID cùng mật khẩu mà Lưu Vũ vừa gửi, Châu Kha Vũ vừa mới vào game, anh đã nghe thấy giọng nói của Lưu Vũ vang lên bên tai. "Đến thành phố P nhé!"
Theo chỉ dẫn của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ bung dù nhảy xuống khỏi máy bay, vững vàng đáp trước mặt cậu. Lưu Vũ dẫn Châu Kha Vũ chạy tới một khoảng đất trống. Trên màn hình của Châu Kha Vũ hiện lên rõ ràng khung cảnh xung quanh vị trí mà anh đang đứng.
Rất nhiều bình xăng xếp sát nhanh thành một hình trái tim, trên mỗi bình xăng đều dựng một chiếc xe máy.
Không đợi Châu Kha Vũ lên tiếng, Lưu Vũ liền châm lửa đốt cháy một bình xăng. Lửa bén vào nhau, từng bình xăng bắt đầu nổ, xe máy lần lượt bay lên trời theo hình trái tim. Giữa tiếng nổ râm ran, Lưu Vũ tặng cho Châu Kha Vũ một trận pháo hoa.
Lưu Vũ bắn thêm một phát súng cách chân cậu không xa, mặt đất bắt đầu bốc cháy. Châu Kha Vũ lúc này mới phát hiện ra Lưu Vũ đã tạt xăng xung quanh vị trí mà họ đang đứng, mà hiện giờ hai người họ đang đứng ở trung tâm của vòng lửa hình trái tim này.
Lưu Vũ điều khiển nhân vật trong game nhảy múa xung quanh Châu Kha Vũ, còn cậu thì nói lớn tiếng vào micro: "Đêm thất tịch vui vẻ, Kha Vũ!" sau đó lại nhỏ giọng oán giận: "Máy tính của anh chậm quá, suýt nữa thì qua 12 giờ rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com