Trung
WARTING: R17+
Hoàng Mân Huyền liếc nhìn y, lửa nóng trong lòng vốn dĩ đã ổn định, những lời này của Bùi Trân Ánh lại giống như một mồi lửa, nháy mắt đem ngọn lửa cháy âm ỷ trong lòng hắn vụt lên cao thêm mấy trượng, Hoàng Mân Huyền cảm thấy bản thân không khác gì đồng lô kia.
Hắn thuần thục cởi bỏ giày vải ngồi lên trên giường, đem Bùi Trân Ánh gắt gao ôm vào trong ngực. Thiếu niên gân cốt nhu mềm, cả người dán vào trong lồng ngực hắn, tựa đầu lên vai hắn, hơi thở phả trên da thịt hắn. Hoàng Mân Huyền thở hắt ra, chỉ cảm thấy cả người vừa bồng bềnh vừa như được tiếp thêm năng lượng, so với lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ còn vui sướng hơn nhiều. Bùi Trân Ánh nghe tiếng trống ngực của hắn, trong lòng có một loại cảm giác an tâm khó nói lên lời.
"Vừa nãy tiên sinh làm ướt ngoại bào của ta."
"Vậy mau cởi ra để hong khô đi, y phục bị ướt thì không thể mặc được."
"Áo trong cũng ướt."
"Không..."
"Còn cả áo lót..."
Hoàng Mân Huyền phản ứng chậm nửa nhịp.
"Trân Ánh...?" Hắn luồn tay vào vạt áo, chậm rãi vuốt ve thắt lưng nhỏ gầy của thiếu niên, "...Có muốn không?"
Bùi Trân Ánh chôn đầu trong ngực hắn, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra, y cảm thấy mình thật khó để mà có thể mở miệng nói với Hoàng Mân Huyền mình có bao nhiêu khao khát được cùng hắn gần kề, tiếp xúc thân mật.
Hoàng Mân Huyền thỏa mãn nguyện vọng này.
Hắn cố ý kéo dây đai lưng xuống thật chậm, âm thanh lọt vào tai kích thích Bùi Trân Ánh khiến y không kìm được mà run nhẹ. Thiếu niên không thể chịu được sự cọ xát thong thả này của hắn, đầu ngón tay giống như vuốt mèo căng cứng, nhưng lại không thể phá hủy trình tự, không thể trực tiếp cởi ngoại bào của nam nhân kia xuống.
Hoàng Mân Huyền khẽ cười, bàn tay vẫn tiếp tục trêu chọc làm loạn, cách một lớp áo lót mỏng manh cúi người hôn liếm hai đầu nhũ hoa của Bùi Trân Ánh, vải mỏng rất nhanh đã bị nước bọt làm ướt đẫm một khoảng, nước đọng lại thành hình một cánh hoa nhỏ, Hoàng Mân Huyền nhìn thỏa mãn lại cúi người hôn.
"Bây giờ thực sự bị ướt mất rồi...phải làm sao bây giờ." Hắn tiếp tục trêu chọc, không để ý đến gương mặt đã đỏ như tôm luộc của y, "Chỉ có thể cởi bỏ thôi."
Hiếm khi nào lại thấy Bùi Trân Ánh nhu thuận như vậy, ậm ừ không nói, thuận theo tay hắn cởi bỏ quần áo lót, giống như một con thú nhỏ nép vào trong lồng ngực của hắn. Trong lòng Hoàng Mân Huyền đã rõ ràng, biết Bùi Trân Ánh cho tới tận bây giờ vẫn xấu hổ khi mở miệng nói về chuyện yêu đương, với bộ dạng hiện nay của y sợ rằng đã không kìm được nhớ nhung, nghĩ như vậy lại càng khiến hắn giống như được uống mật ngọt nhu tình.
Hắn kéo Bùi Trân Ánh sát lại, hôn lên xương quai xanh tinh tế cùng đường vai trơn mượt, lại duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve ngọc hành* đã hơi đứng thẳng của thiếu niên. Bùi Trân Ánh bối rối đưa tay muốn chắn, lại bị Hoàng Mân Huyền dùng tay còn lại dễ dàng chế trụ. Hắn luôn luôn biết làm thế nào để có thể khiến Bùi Trân Ánh thoải mái, liền dùng những vết chai trên ngón tay vuốt ve nếp uốn trên ngọc hành của thiếu niên, phá tan phòng tuyến của y, khiến y run rẩy, trên đầu ngọc hành rỉ ra chất dịch màu trắng. Bùi Trân Ánh bắt đầu nức nở, hai mắt từ từ nhắm lại, lông mi thật dài giống như cánh bướm run rẩy mãnh liệt, vừa khóc vừa nỉ non gọi tên Hoàng Mân Huyền, sau đó liền thét lên phóng thích toàn bộ vào trong tay Hoàng Mân Huyền.
(*ngọc hành: là cậu nhỏ đó =))))
Da thịt y nóng bỏng, ở trong lòng Hoàng Mân Huyền giống như một cái đồng lô nhỏ.
"Không tanh một chút nào...những thứ thuộc về Trân Ánh quả nhiên đều rất sạch sẽ." Nam nhân đem chất dịch màu trắng đục trong tay lên mũi ngửi một chút, ''Ngươi chưa bao giờ tự mình làm sao? Sao lại ngoan như vậy."
"Không được...Ta không làm được..." Bùi Trân Ánh triền miên ôm hắn, dùng gót chân đạp nhẹ, cọ cọ quanh hông của hắn ý tứ thỉnh cầu, cao trào sảng khoái qua đi làm cho người ta cảm thấy vô cùng trống rỗng, "Tiên sinh đi vắng...Ta...Ta không ra được..."
Hoàng Mân Huyền có chút giật mình sửng sốt.
Hương cao* quanh năm bị bỏ trong xó phòng khi được lấy lên đưa đến cửa cúc lại vô cùng trơn mịn, vài giọt theo khe mông của y chậm rãi chảy xuống đến đùi. Hoàng Mân Huyền cảm thấy bản thân như bị Bùi Trân Ánh ảnh hưởng, không thể nhẫn nại mà khuếch trương như bình thường, chỉ muốn nhanh chóng cùng y hòa vào làm một.
(*hương cao là 1 loại bôi trơn các bác ạ)
Thiếu niên sống lưng trơn bóng nằm sấp trước mặt hắn, dưới thắt lưng đệm gối mềm, vì thế mà phần mông hơi nhếch lên, là tư thế mà ngày thường Bùi Trân Ánh cực kỳ bài xích.
"Tiến vào được không..." Hắn nghiêng người hỏi, nhìn Bùi Trân Ánh đã sớm đem môi dưới cắn đến mức trắng bệch, Hoàng Mân Huyền đau lòng mềm lòng, nhưng thiếu niên lại nhẹ nhàng gật đầu, tiến tới hôn lên mu bàn tay chống bên cạnh mặt mình của nam nhân.
"Đừng khiêu khích...tiểu tổ tông." Hắn từ trong ham muốn thân mật kịch liệt miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, "Cẩn thận, ta thực sự rất sợ sẽ làm ngươi bị thương."
Đây không phải câu thoại vô nghĩa, Bùi Trân Ánh rất nhanh liền cảm nhận được. Cửa huyệt phía sau vừa mới nuốt vào phần đầu nam căn*, khi y bắt đầu miễn cưỡng thích ứng với cảm giác khó chịu, Hoàng Mân Huyền đã nắm lấy hông của y, đưa đẩy ra vào. Dù là Bùi Trân Ánh từ khi bắt đầu làm chuyện này vẫn không phát ra âm thanh, cũng không nhịn được mà thấp giọng rên rỉ.
(*nam căn: vẫn là cậu nhỏ)
"Nhanh quá...Ân...Tiên sinh...Chậm...Chậm một chút chậm một chút...Đau..."
Hoàng Mân Huyền vẫn mắt điếc tai ngơ.
Phía bên trong vách huyệt yếu ớt gần như bị căng ra, hương cao trơn nhẵn đã sớm tan ra thành nước, vô cùng thuận tiện cho việc khuếch trương. Nhưng điều này đối với cảm giác căng cứng, ê ẩm và đau đớn mà Bùi Trân Ánh đang chịu đựng thì không xoa dịu được là bao, vòng eo của y trong tay Hoàng Mân Huyền vô lực mà đưa đẩy, không chịu đựng được chỉ muốn thoát khỏi tình yêu mang đến đau đớn này.
"Thật sự...Ân a...Thật sự không được...Tiên sinh...Hoàng Mân Huyền...Đau...Đau quá đau quá..."
"Không sao đâu...Phải ngoan, thả lỏng một chút."
Nam nhân ôn nhu nói một câu trấn an, tinh tế hạ một nụ hôn xuống bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, lại tiếp tục cùng y giao hợp. Nhưng động tác dưới thân của hắn lại không hề ôn nhu giống như nụ hôn vừa rồi, nhân thời khắc dịu dàng này mà tiến quân thần tốc, chọc cho Bùi Trân Ánh nằm úp sấp kêu khóc không ngừng được, cả người y mềm nhũn trong áo ngủ bằng gấm, nức nở từng tiếng.
Thời điểm này đúng vào thời gian thiếu niên đang phát triển, mới hơn một tháng không gặp mặt, vóc người Bùi Trân Ánh đã có thay đổi. Sau khi phát sinh sự việc lần đó, Hoàng Mân Huyền tự nhận cả đời sẽ không thân cận với bất kỳ ai nữa, thế nhưng từ khi Bùi Trân Ánh đánh bậy đánh bạ xông xáo một phen, cái gọi là chịu trách nhiệm cái gọi là hạn chế gặp người của hắn đều trở thành vô dụng. Lần này Hoàng Mân Huyền rời đi, thực tế không đi được xa, công việc chỉ cách nhà trăm dặm đất, ngựa chiến đi ba ngày là có thể tới nơi, nhưng khoảng cách này hắn cũng không thể chịu đựng được.
Bùi Trân Ánh nhớ hắn, hắn làm sao lại không nhớ Bùi Trân Ánh cho được.
Nhớ nhung nhiều như vậy, một chút thay đổi nhỏ cũng khiến hắn cảm thấy buồn bã mất mát.
Thời khắc động huyệt ướt át phía sau Bùi Trân Ánh chặt chẽ bao bọc lấy dục vọng của hắn, Hoàng Mân Huyền rốt cục mới vững tâm, hắn mang theo cảm giác có lỗi mà liếm láp lỗ tai nhạy cảm của thiếu niên, nhẹ nhàng ma sát tìm kiếm điểm nhạy cảm trong cơ thể Bùi Trân Ánh.
Mành che bị Hoàng Mân Huyền đưa tay kéo lên, ánh mặt trời xuyên qua mành gấm, nhảy nhót phản chiếu sắc hồng. Trải qua quan hệ thân mật, tiếng rên rỉ trầm thấp cùng hơi thở nặng nề đan xen vào nhau, mùi xạ hương lẫn cả vào trong than lửa đang cháy.
Tiểu đồng ôm đủ thứ đồ đạc linh tinh trở về, không tìm thấy thân ảnh của thiếu gia ở trong vườn, lúc này mới lớn gan đi về phía gian nhà phía Đông. Vì tân viên không có tôi tớ nên không thể hỏi thăm, cậu không thể làm gì hơn là thấp thỏm đứng ngoài cửa, nghe thấy âm thanh mềm mại của thiếu gia nhà mình từ trong phòng mơ hồ vọng ra.
"Thật xin lỗi, ta gấp quá..."
"Không có gì đáng ngại đâu...cùng nhau ngủ một chút đi. Tiên sinh cũng ngủ đi...có mệt không?"
Tiểu đồng suy nghĩ một chút, đoán rằng cuối thu trời lạnh, thiếu gia chắc chắn là đã luyện kiếm chăm chỉ suốt mấy canh giờ, bây giờ đang nghỉ ngơi, siêng năng như vậy, đợi thêm một thời gian nữa nhất định có thể thành công. Cậu đem đồ đạc ôm trong lòng sắp xếp lại, rồi vui sướng tự mình ngây ngốc đi về hướng cửa lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com