Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Lâm Duẫn Nhi nhìn tin nhắn cuối cùng Ngô Thế Huân gửi trở lại , ngay trước ở mặt Ngô lão gia tử cùng Trương tẩu , “Vọt” một cái mặt liền đỏ.

“Thiếu phu nhân sao vậy? Không phải là phát sốt lên chứ?” Trương tẩu nhìn ra Lâm Duẫn Nhi sắc mặt khác thường, ân cần hỏi .

“Không sao! Chẳng qua là cảm thấy hơi nóng, không có sao..không có sao. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi vội vàng trượt điện thoại đi động đóng lại, bỏ vào túi áo. Nếu như bị Trương tẩu cùng lão gia tử thấy được tin nhắn ái muội này, cô thật là không có mặt mũi sống!

Cái tên Ngô Thế Huân này, lúc lãnh đạm thì tựa như sông băng Bắc Cực , đối với cô chẳng quan tâm. Nhưng bây giờ lại nồng nhiệt giống như sa mạc ở vùng xích đạo, không có lúc nào là không dịu dàng quan tâm cô. Ô ô. . . . . . Cô rốt cục trải qua vai nữ chính trong tiểu thuyết rồi, còn có cuộc sống “Tính phúc” (chỉ đời sống xxoo của vợ chồng), nhưng mà, nhưng mà. . . . . . Quá độ cũng là không tốt nha! Cô phải tìm thời gian, cùng hắn thật tốt nói chuyện một chút.

Lâm Duẫn Nhi phát hiện trong tay khăn quàng cổ đan khá hoàn chỉnh, mới thu châm không cùng Trương tẩu học nữa, nghĩ tới, dù sao coi như là quà đáp lễ đi! Liền gửi cho chuyển phát viên giúp cô đưa đến công ty của hắn đi.

Không thể nói lý do tại sao, chính là không thể chờ đợi , muốn mình vì hắn đan khăn quàng cổ đưa cho hắn, đây cũng là một loại”Trả lễ lại” nha, hắn không phải là vừa mới tặng hoa cho mình sao? Lâm Duẫn Nhi bắt đầu tưởng tượng, phản ứng khí hắn kích động trở về ! Nghĩ tới, nghĩ tới, Lâm Duẫn Nhi mặt thoắt cái đỏ lên. Cô đây là đang làm gì? Khiêu khích sắc tâm của hắn sao? Nghĩ tới đây, mặt của cô lại càng nóng hơn! Vì để tránh bị ông nội cùng Trương tẩu giễu cợt, vội vàng chạy đi vườn hoa đi dạo một chút.

Lâm Duẫn Nhi hai tay đút ở trong túi áo, trong vườn nhàn nhã tản bộ, trong đầu từng ly từng tý tất cả đều là hình ảnh mấy ngày nay , trừ ăn cơm ra, ngủ cùng đi làm, Ngô Thế Huân thời gian còn lại, cơ hồ tất cả đều nằm ở trên người nàng luận động. Kỷ lục nhất, một ngày một đêm dùng hết một hộp Durex (hộp BCS), nhớ tới thật là đỏ mặt. . . . . (nee: ta choáng..ò e..ò..e~)

Không bao lâu sau, Ngô Thế Huân liền lái xe trở về, mới vừa xuống xe liền chạy thẳng tới phòng khách, muốn lôi kéo Lâm Duẫn Nhi vào phòng, buông thả đè nén dục hỏa trong người hắn. Nhưng mà trong phòng khách có gia gia, có Trương tẩu, nhưng lại không thấy Lâm Duẫn Nhi.

“Tiểu Nhi đâu?” Ngô Thế Huân hỏi thẳng vào vấn đề.

Ngô lão gia tử nhìn trên cổ hắn, quấn khăn quàng cổ màu xanh ngọc, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn hắn một cái, “Gấp như vậy tìm Tiểu Nhi, có chuyện gì sao?”

“Đương nhiên có chuyện.” Còn là đại sự nối dõi tông đường đây! Ông nội làm sao lại không lo lắng chứ, sao lại có thể bình tĩnh như thế chứ?

Ngô lão gia tử chỉ chỉ hướng vườn hoa, “Nói muốn đi vườn hoa dạo một chuyến, nếu như không vội , chờ một chút nó cũng sẽ trở lại .”

Vội! Hết sức khẩn cấp, sốt ruột vô cùng! Hắn không chờ được rồi! Thời điểm khi hắn thấy cái kia khăn quàng cổ , trong lòng tất cả đều sáng tỏ, trong khoảng thời gian này, Lâm Duẫn Nhi cất giấu một món màu xanh ngọc gì đó, hắn còn không có nhìn ra là cái gì,thì ra là cô vì mình đan khăn quàng cổ! Nhớ tới cô tính trơ (vô tâm), cư nhiên chịu vì mình lâu như vậy đan khăn quàng cổ, Ngô Thế Huân trong lòng nói không ra là cái gì cảm giác, chỉ biết là, loại cảm giác này trong trái tim thật ấm áp! Hắn từ chối ngồi ở phòng khách khoanh tay đợi thỏ, liền dùng chân dài, chạy thẳng tới đình viện tìm Lâm Duẫn Nhi .

“Tiểu Nhi!”

Đang lúc thời điểm Lâm Duẫn Nhi chậm rãi đi dạo , chợt nghe sau lưng có người ở gọi cô, còn là thanh âm quen thuộc như vậy, “Thế Huân?” Lâm Duẫn Nhi  khó có thể tin, hiện tại mặt trời còn treo cao như thế, tuyệt đối còn chưa tới giờ tan sở!

Ngô Thế Huân sải bước dài tiến về phía trước, nhanh chóng tóm lấy  Lâm Duẫn Nhi đang xuất thần, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, ôm Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa thở không thông.

“Sao vậy?” Lâm Duẫn Nhi thấy Ngô Thế Huân thở hổn hển, càng thêm khó hiểu, nhưng khi nhìn đến khăn quàng cổ trên cổ hắn, môi dần dần nhếch lên, còn rất đẹp mắt , ban đầu còn sợ hắn không thích!

“Em này tiểu yêu tinh , lại có bản lãnh để cho anh bỏ lại hợp tác dự án to như vậy, trực tiếp đua xe về nhà, thật là có bản lãnh. . . . . .” Ngô Thế Huân hôn vành tai của cô, ở bên tai cô phun nhiệt khí.

“Em thì thế nào? Em rõ ràng cái gì cũng không còn làm a. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi biện giải cho mình.

“Còn dám nói không có?” Ngô Thế Huân cắn cắn vành tai cô, “Dám gửi tin nhắn quyến rũ anh, như thế dụ dỗ , sẽ phải có tâm lý chuẩn bị, tiếp nhận yêu cầu của anh! Tiểu Nhi, em chuẩn bị xong chưa?” Ngô Thế Huân đè nén hơi thở hổn hển.

“Anh. . . . . . anh nói, ở đây. . . . . . Ở chỗ này?” Lâm Duẫn Nhi cả kinh mồm miệng lắp bắp, giữa ban ngày, hơn nữa còn là ở trong vườn hoa. . . . . . Này này này. . . . . . Này nếu như bị người giúp việc thấy, về sau cô còn thế nào gặp người sao?

“Có vấn đề?”

“Đương nhiên là có vấn đề! Thật lớn vấn đề! anh nghĩ ở chỗ này làm? Em tuyệt đối không đáp ứng !” Lâm Duẫn Nhi quay mặt qua chỗ khác, Ngô Thế Huân dám ở bên ngoài tìm kiếm kích thích, nàng cũng không dám!

“Phải không?” Ngô Thế Huân tà mị cười một tiếng, lôi kéo Lâm Duẫn Nhi, đi tới góc khuất bị cây cối bao banh, cởi áo khoác trải lên trên mặt đất, sau đó trực tiếp lật một người, liền đem Lâm Duẫn Nhi đè ở phía dưới, phía dưới nóng bỏng dục vọng, để trên chỗ kín của Lâm Duẫn Nhi.

Cách thật mỏng vải vóc, Lâm Duẫn Nhi l có thể cảm giác được nhiệt độ nơi đó, “Anh mau buông em ra! Bị người khác thấy làm sao bây giờ?” Lâm Duẫn Nhi lo lắng nhìn chung quanh, thật may là lúc này, không có bất kỳ người nào khác.

“Tiểu ngu ngốc! Cho dù có người đi qua, bọn họ cũng sẽ tự động tránh ra , làm sao có thể dám đến quấy rầy? Huống chi, lúc này căn bản không ai rỗi rãnh đi dạo vườn hoa!” Ngô Thế Huân nói xong, liền mãnh liệt hôn Lâm Duẫn Nhi, từ trán đến mặt mày, rồi đến đôi môi, mỗi một chỗ đều không bỏ qua cho.

“Nhưng mà. . . . . . Vạn nhất đây. . . . . . Chúng ta hay là trở về phòng đi. . . . . . A!” Đầu vú đột nhiên bị Ngô Thế Huân  ngậm, Lâm Duẫn Nhi khống chế không được, kêu thành tiếng. Cảm giác được không khí lạnh như băng, nàng mới ý thức tới, áo của mình đã bị cởi ra, đôi bồng đào tuyết trắng lộ ra ngoài không khí, bây giờ đã bị hắn ngậm tại trong miệng.

“Hảo ngọt. . . . . . Thật muốn lúc nào cũng hàm chứa. . . . . .” miệng Ngô Thế Huân ở trước ngực Lâm Duẫn Nhi muốn làm gì thì làm, mà Lâm Duẫn Nhi giờ phút này trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, càng không ngừng thở, hưởng thụ khoái cảm mất hồn này.

Ngô Thế Huân tay chạm vào quần lót vuốt ve chỗ kín Lâm Duẫn Nhi, sau đó, chẳng biết từ lúc nào, đã đem quần lót Lâm Duẫn Nhi bỏ đi, giắt trên nhánh cây, mặc nó theo gió bay động.

“Ngô Thế Huân! Anh quá ghê tởm. . . . . .” Nhìn quần lót mình bị treo như vậy , Lâm Duẫn Nhi mắc cở đỏ bừng cả khuôn mặt. Hắn là chỉ sợ người khác không biết, bọn họ đang làm chuyện như vậy sao?

Thừa dịp Lâm Duẫn Nhi muốn lấy quần lót thì Ngô Thế Huân  đem bành trướng đã lâu vì dục vọng của mình, nhắm ngay hoa tâm Lâm Duẫn Nhi , ra sức thẳng lưng, trực tiếp đi vào.

“A. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa lấy được, nhưng mà bị Ngô Thế Huân bất ngờ tiến công, cánh tay vươn dài đổi thành chống đỡ vòng eo, cấp tốc thở.

Ngô Thế Huân cười đến đặc biệt tà ác, “Tiểu yêu tinh, em không có cơ hội cầm.” Vừa dứt lời, Ngô Thế Huân phía dưới cây gậy cứng rắn nóng bỏng , liền ở trong cơ thể Lâm Duẫn Nhi rút ra đưa vào liên tục, mỗi một lần cũng thật sâu chạm tới hoa tâm. Giờ phút này Ngô Thế Huân chỉ biết là, hắn muốn hung hăng đoạt lấy cô, hung hăng muốn cô!

Ngô Thế Huân  trước sau đẩy thân thể của mình, một cổ khoái cảm từ hai người trên người bộc phát ra, tiếp một cổ nhiệt khí, từ dục vọng chỗ sâu của hắn cuồng phun ra, gieo rắc ở trong cơ thể nàng, mà Lâm Duẫn Nhi cũng ở tại giờ phút này kịch liệt run rẩy, hoa huyệt một hồi khó có thể khống chế co giật.

Ngô Thế Huân rút ra phân thân, nhìn hoa kính chỗ sâu, chảy ra nhàn nhạt dòng sữa trắng đục , khóe miệng vẽ ra một nụ cười. Lâm Duẫn Nhi sau khi hơi thở ổn định lại, đang muốn nói , lại bị Ngô Thế Huân  lại một lần nữa đẩy ngã.

“Anh. . . . . . Anh làm cái gì?”

“Đương nhiên là. . . . . . Muốn em rồi! Thân ái. . . . . .” Ngô Thế Huân phía dưới dục vọng, chẳng biết lúc nào lại cứng rắn như sắt, giờ phút này đang chống đỡ hoa tâm Lâm Duẫn Nhi .

“Nhưng mà. . . . . . Anh mới vừa rõ ràng đã. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi khóc không ra nước mắt.

Thật là “Hạn hạn chết, úng úng chết” , có một vài đàn ông muốn cứng cũng cứng không nổi, mà Ngô Thế Huân lại giống như là ăn phải thứ thuốc thần diệu nào đó, đòi hỏi vô độ! Cô muốn sầu khổ đến chết. . . . . .

“Em cũng nói, là 『 mới vừa rồi 』 nha, bảo bối. . . . . .” Ở trong công ty suy nghĩ cô cả ngày, mới lần thứ nhất sao mà đủ được? Ngô Thế Huân nóng rực dục vọng trực tiếp đi vào mềm mại hoa tâm Lâm Duẫn Nhi . Vì vậy, hai người đắm chìm trong bể lớn hoan ái, thật lâu không có ngừng nghỉ.

Cho đến khi giằng co hai lần nữa, Lâm Duẫn Nhi bị hành hạ đến hai chân vô lực, Ngô Thế Huân mới buông cô ra đứng dậy, khi hai người mặc đồ xong sau, Ngô Thế Huân cuối cùng hài lòng ôm eo Lâm Duẫn Nhi , mang theo cô đi tới nhà chính. Rõ ràng hắn cảm thấy mới một lát, nhưng thực ra là thời gian cũng đã qua hai giờ rồi! Chờ bọn hắn trở về nhà thời điểm, Trương tẩu đang khắp nơi đi tìm bọn họ, chuẩn bị ăn cơm

Trương tẩu nhận lấy áo khoác tây trang của Ngô Thế Huân , ngạc nhiên nói: “Thiếu gia, cậu bị ngã sao?Thế nào y phục bẩn như vậy?” Tây trang đắt giá dính đầy bùn đất cùng cỏ khô lá rụng, cũng đâu phải là đi vào trong ruộng làm việc cơ chứ.

Ngô Thế Huân ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, còn cô lại thẹn thùng cúi đầu.

“Đúng vậy a, trời tối, không cẩn thận liền ngã một cái.” Ngô Thế Huân cười nói.

“Không có sao chứ?” Trương tẩu ân cần hỏi.

“Không có sao.” Ngô Thế Huân thuận miệng trả lời.

Trương tẩu nhìn hắn sắc mặt đỏ thắm, tinh thần thoải mái, cảm thấy sắc mặt của hắn so với úc hắn vào cửa lúc , càng tốt hơn rất nhiều nên cũng yên lòng, “Nhanh lên một chút đi ăn cơm đi! Lão gia đã đợi thật lâu.” Trương tẩu thúc giục.

Thấy Ngô Thế Huân trực tiếp liền muốn đi phòng ăn, Lâm Duẫn Nhi kéo tay của hắn, trừng hắn, “Rửa tay!” Ngón tay của hắn ở chỗ kín của cô trêu chọc lâu như vậy, đã sớm dính đầy chất lỏng của cô, hắn lại muốn không rửa tay, trực tiếp đi ăn cơm? Hắn không ngại, Lâm Duẫn Nhi mình cũng cảm thấy đỏ mặt.

Trương tẩu đi ở phía trước, mà Ngô Thế Huân ôm Lâm Duẫn Nhi ở phía sau đi, hắn cúi ở bên tai cô tà tà cười một tiếng, thấp giọng nói: “Lão bà, chúng ta buổi tối tiếp tục.”

“Lưu manh!” Lâm Duẫn Nhi xấu hổ muốn chết, thật mạnh đẩy ra hắn, người này. . . . . . Làm sao lại không biết thẹn như vậy cơ chứ!

“Em dám nói em không thích. . . . . . Lưu manh?” Hắn đem đôi môi gần sát, nói đùa với cô .

Lâm Duẫn Nhi liếc hắn một cái, không muốn nói chuyện thêm với hắn . Chỉ cho là Ngô Thế Huân gần đây tinh trùng lên não, trong đầu chứa đều là ân ái, đối với những chuyện khác căn bản không quan tâm!

Lúc ăn cơm, Ngô lão gia tử ánh mắt vẫn hướng hai người bọn họ trên người nghiêng mắt nhìn qua nhìn lại, làm cho Lâm Duẫn Nhi đặc biệt không được tự nhiên, vội vã ăn vài hớp cơm, liền nói qua loa đã ăn no.

Ngô Thế Huân vừa ăn cơm, vừa tà ác nhìn Lâm Duẫn Nhi, lầm bầm lầu bầu: “Ăn nhiều một chút, mới có khí lực.”

Nghe được câu này, Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa trượt chân ngã nhào trên đất. Cái tên Ngô Thế Huân này, thật đúng là. . . . . .

Buổi tối hôm đó, Ngô Thế Huân ăn no không có việc làm, nên toàn bộ khí lực liền dùng cho việc ấy, nằm ở trên người Lâm Duẫn Nhi không chịu xuống,hưởng thụ khoái hoạt mây mưa, làm cho Lâm Duẫn Nhi ngày thứ hai đau lưng, thiếu chút nữa không xuống giường được.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa hai người từ từ ấm lên, trở nên càng ngày càng hài hòa. Mà Lâm Duẫn Nhi cũng phát hiện, Ngô Thế Huân cũng không chỉ là một đại thiếu gia cao ngạo, thật ra thì hắn còn rất cẩn thận , thỉnh thoảng sẽ mua một ít lễ vật dụ dỗ cô vui vẻ, thậm chí còn mua AV (phim 18+) cho cô! Đối với điểm này, Lâm Duẫn Nhi chỉ có thể nói, mình thật đã kiếm được, kiếm được một người đàn ông thật tốt, lại còn bao dung cô như thế!

Một ngày kia, Lâm Duẫn nhi đang dọn dẹp lại đồ vật trong phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một dĩa CD.

“『 nửa đêm diệt hoa 』? AV cô giống như chưa có xem qua. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi tự nhủ cầm CD, bỏ vào máy trong đầu máy chiếu phim , quyết định ngừng thu dọn, trực tiếp ngồi ở trong phòng khách xem.

Nghiêm khắc mà nói, đây là một bộ phim lấy nghệ thuật để ngụy trang AV, từ lúc mới bắt đầu pít-tông vận động cho đến kết thúc, như cũ vẫn là pít-tông vận động, thanh âm thân thể nam nữ giao hợp “Bành bạch” , trong không khí yên tĩnh vọng lại, đồng thời còn có vai nữ chính đắm chìm trong dục vọng thanh âm rên rỉ.

Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm phân thân vai nam chính , đen sậm, vài sợi lông thưa thớt, thoạt nhìn một chút cũng không mê người. . . . . . So sánh với Ngô Thế Huân côn thịt béo mập, cứng rắn như sắt, nhìn đã thấy có cảm giác!

Lâm Duẫn Nhi đang đang so sánh Ngô Thế Huân với nam chính kia trong phòng khách yên tĩnh, đột nhiên vang lên một đạo tiếng chuông, vang lên ba tiếng, Trương tẩu còn không có nhận, Lâm Duẫn Nhi liền thuận tay nhận nghe, “Uy, xin chào, đây là Ngô Gia.”

“Tiểu Nhi, là anh.” Điện thoại bên kia truyền đến tai Lâm Duẫn Nhi  thanh âm quen thuộc.

“Ngô Thế Huân?”

“Ừ.”

“Có chuyện gì sao?”

Điện thoại bên kia dừng lại mấy giây, tựa hồ đang suy nghĩ tìm từ, mà Lâm Duẫn Nhi cũng kiên nhẫn chờ đợi, lấy tính tình dứt khoát của Ngô Thế Huân, có chuyện gì cần như thế chần chừ ?

“Lâm Duẫn Nhi, em. . . . . .”

“Thế nào?” Lâm Duẫn Nhi rửa tai lắng nghe.

“Em buổi trưa đưa cơm tới cho anh, cứ như vậy, anh trước bận rộn.” Ngô Thế Huân nói xong, cũng không cho Lâm Duẫn Nhi suy tính thời gian, trực tiếp liền đem điện thoại cúp.

Đưa cơm? Muốn cô đưa cơm, cần suy tính thời gian lâu như vậy sao? Lâm Duẫn Nhi có chút nghi ngờ, bất quá. . . . . . Gần đây cô ở nhà đợi, rất buồn bực ,ra ngoài dạo dạo cũng không tồi, huống chi, cô vẫn luôn không biết, Ngô Thế Huân chỗ làm việc là như thế nào đây!

Lâm Duẫn Nhi liếc nhìn trên cổ tay, bây giờ là mười giờ sáng, giúp Ngô Thế Huân đưa cơm, liền phải chuẩn bị . Vì vậy liền tiện tay tắt máy chiếu phim, mang dép “Ba ba ba” ( tiếng dép kêu lúc chạy ý mà) trực tiếp xuống chạy lầu . Trong phòng bếp, Trương tẩu đang chuẩn bị thức ăn buổi trưa .

“Trương tẩu, Ngô Thế Huânnói, muốn tôi giúp anh ấy đưa cơm tới, bác thấy có hay không rất là kỳ quái?” Lâm Duẫn Nhi từ ngoài cửa ló đầu vào, đứng ở sau lưng Trương tẩu , nhìn đài rau dưa và trái cây được cắt tỉa , cô ban đầu là muốn giúp một tay, nhưng mà trong lúc nhất thời, không biết làm từ từ đâu.

“Đưa cơm cho thiếu gia?” Trương tẩu cũng một bộ mặt khó hiểu “Thiếu gia bữa trưa, luôn luôn ở trong công ty ăn, cho tới bây giờ chưa từng muốn người nhà đưa cơm nha! Thế nào đột nhiên phải đưa? Thiếu gia có nói rõ, muốn ăn món gì không?”

“Cũng không có, chẳng qua là chỉ nói muốn tôi đưa cơm.” Lâm Duẫn Nhi nghi ngờ chỉ chỉ mình.

“Vậy thì mời Thiếu phu nhân đưa đi đi! Dù sao tài xế tư gia cũng biết địa chỉ công ty thiếu gia.” Trương tẩu bắt tay vào chuẩn bị thức ăn mà thiếu gia thích, vì tiết kiệm thời gian, Lâm Duẫn Nhi tự nguyện ở một bên giúp một tay, còn cố ý đem cơm nắm tạo thành hình trái tim. Thật ra thì, trong lòng cô cũng có tế bào lãng mạn nha?

Tài xế quả nhiên đối với công ty Ngô Thế Huân rất quen thụôc, chỉ chốc lát, đến ngay trung tâm thành phố, tìm được tòa nhà công ty cao ngất, nhanh nhẹn lái xe xuống tầng hầm gara.

“Bác ở nơi này chờ đi, ta rất nhanh sẽ ra .” Lâm Duẫn Nhi phân phó xong tài xế, liền xách theo hộp cơm đi vào tìm Ngô Thế Huân.Đến tầng mười chín theo lời Trương tẩu, ra khỏi thang máy, lại bị tiểu thư quầy tiếp tân ngăn lại..

“Tiểu thư, nơi này là Ngô thị công ty xây dựng, xin hỏi cô tìm ai?” Tiểu thư quầy tiếp tân trang nhã , quan sát Lâm Duẫn Nhi một lượt từ trên xuống dưới. Một bộ váy liền thân đơn giản, kiểu tóc cũng là bình thường nhất, trên mặt mặt mộc không trang điểm, không bôi son trang điểm, thoạt nhìn thật giản dị, giống như đất bỏ đi!

“Ta tìm Ngô Thế Huân ” Lâm Duẫn Nhi đáp một câu liền muốn đi vào.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Quầy tiểu thư cao ngạo, ngẩng cao đầu hạ thấp mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái.

Ngô tiên sinh, à , không đúng! Là Ngô tổng. Hắn là ngừơi mà ngừơi khác tùy tiện muốn nhìn là có thể nhìn thấy sao? Cô còn nhớ rõ, Ngô Thế Huân  ba tháng trước, từ kiến trúc sư bình thường , nhảy một cái trở thành Tổng giám đốc ngành kiến trúc sư, giá trị con người lên gấp mấy lần, hơn nữa hắn còn là ngừơi thừa kế của Mộ thị xây dựng!

“Tôi không có hẹn trước, bất quá không quan hệ, tôi tự gọi cho anh ấy.” Lâm Duẫn Nhi cũng không nhiều lời, lấy điện thoại di động ra trực tiếp bấm số điện thoại Ngô Thế Huân.

“Alo! Em không vào được, Anh ra ngoài đón em.” Lâm Duẫn Nhi nói xong câu đó, cũng không chút nào khách khí cúp điện thọai.

Lâm Duẫn Nhi mất hứng, cũng là có thể lý giải . Rõ ràng là Ngô Thế Huân chủ động muốn cô đưa cơm , cô thật vất vả tự mình động thủ, còn chưa tới nơi, một cái quầy tiểu thư nho nhỏ, cũng dám ở trước mặt cô tự cao tự đại, cô có thể cao hứng được sao?

Nghe trong loa truyền tới thanh âm “Đô đô”, Ngô Thế Huân trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, Lâm Duẫn Nhi nha đầu này, lại đang tính đùa bỡn cái gì đây?

Hắn không nói hai lời, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên, bước nhanh ra ngoài, đi chưa được mấy bước, liền nhìn đến Lâm Duẫn Nhi xách theo hộp cơm, ngồi trên ghế sa lon ở phòng ngoài , chờ chán muốn chết.

“Thế nào ngồi ở chỗ này? Mau vào.” Ngô Thế Huân tiến tới dắt cô.

Lâm Duẫn Nhi tức giận trừng mắt nhìn người kia, “Tiếp tân tiểu thư không cho em vào đi, em có biện pháp sao?” Nói xong, Lâm Duẫn Nhi liếc sắc mặt tái nhợt của quầy tiểu thư một cái.

Quầy tiểu thư điềm đạm đáng yêu mím môi, “Ngô tổng, công ty có quy định, ngoại nhân. . . . . .”

Cư nhiên giận dỗi vì việc này ! Ngô Thế Huân cười khổ sờ đầu cô, nghiêng đầu đối với quầy tiểu thư lại thay đổi một bộ sắc mặt, mắt lạnh nghiêm túc nói: “Lâm Duẫn Nhi không phải là ngoại nhân, cô ấy là vợ của tôi.”

Ngô Thế Huân không có phát hiện, lời nói này của mình, khiến quầy tiểu thư sốc nặng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến mức đủ để nhét vừa hai quả trứng gà, “Ngài. . . . . . Ngài . . . . . . Vợ?” Ngô tổng kết hôn? Ngô tổng cư nhiên kết hôn! Thế nào cũng không nghe người ta nhắc qua? Thầm mến hồi lâu, lại bị hắn ngay trứơc mặt nói đã có vợ, đả kích như vậy thật sự là quá thảm thiết, quầy tiểu thư trong lúc nhất thời có chút thất thần..

Ngô Thế Huân trong lòng chỉ có một Lâm Duẫn Nhi, hoàn toàn không để ý ý nghĩ của người khác, hắn tiếp tục mặt lạnh, tăng thêm một câu: “Về sau là Ngô phu nhân , liền trực tiếp cho vào, không cho ngăn!” Nói xong, cũng không nhìn trắng bệch mặt của quầy tiểu thư , lôi kéo Lâm Duẫn Nhi trực tiếp liền tiến vào.

Lâm Duẫn Nhi nguyên muốn chế ngạo mấy câu, bất quá nhìn cô nàng xem ra bi đát– mặt chực muốn khóc, cũng nghiêm chỉnh bỏ đá xuống giếng. Muốn trách, chỉ có thể trách Ngô Thế Huân quá ưu tú, quá dễ coi, thật là làm cho người ta yêu!

“Anh đối với cô ta quá dữ tợn!” Mới vừa đóng cửa lại, Lâm Duẫn Nhi liền hướng Ngô Thế Huân trách móc: “Anh xem, cô ta đều muốn khóc lên đây!”

“Không hung? Chẳng lẻ muốn cô ta tiếp tục nhớ kỹ chồng em,em rất thích cạnh tranh?” Ngô Thế Huân tức giận liếc cô một cái

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ, để cô ta tiếp tục tơ tưởng, cũng đúng là không tốt, liền lại nói: “Vậy cũng tốt, về sau cứ tiếp tục đối với cô ta hung, càng hung càng tốt!”

” Tiểu Nhi!” Mộ tư dạ cánh tay dài chụp tới, ôm chặt cô vào trong ngực, “Bất kể người khác nghĩ thế nào về anh, trong lòng anh đã bị chất đầy bởi một người tên là nha đầu ngốc Lâm Duẫn Nhi.”

“Những lời này nghe rất lọt tai, nói tiếp.” Lâm Duẫn Nhi nép vào trong ngực hắn, được voi đòi tiên.

“Hiện tại đổi lại em nói.” Ngô Thế Huân ôm mặt Lâm Duẫn Nhi , cùng cô nhìn thẳng vào mắt, “Còn em? Cảm giác đối với anh là như thế nào ?”

“Em. . . . . .” Đột nhiên muốn ncô dùng ngôn ngữ biểu đạt, trong lúc nhất thời thật đúng là không thể nói ra, Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ hồi lâu, cũng không còn tìm ra từ thích hợp , chỉ có thể bất đắc dĩ khoát tay, “Chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói.”

“Không thể nói ra cũng không quan hệ, dùng thân thể nhắn nhủ là có thể!” Ngô Thế Huân tà mị cười một tiếng, ôm Lâm Duẫn Nhi tay di chuyển xuống thắt lưng , từ từ dời về phía cái mông của cô.

“Ai nha, anh trước ăn cơm đi!” Lâm Duẫn Nhi mắc cỡ nước mắt ròng ròng, “Anh buổi sáng mới ăn một chút cơm, ăn trước no bụng hãy nói!”

“Quan tâm anh như vậy sao?” Ngô Thế Huân đi đến gần, ở trên mặt cô hôn một cái, “Vậy anh cũng quan tâm em, trước uy em, có được hay không?”

Bởi vì Lâm Duẫn Nhi mặc chính là một bộ váy liền thân, Ngô Thế Huân hơi chút dùng sức, là có thể dò vào dưới váy cô, cách thật mỏng quần lót, Ngô Thế Huân tay ở chỗ kín của cô hoạt động, sau đó linh hoạt đầu ngón tay, xông vào bên trong quần lót.

“Ừ. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi không khỏi phát ra một hồi rên rỉ, rồi sau đó nhớ tới đây là đang trong phòng làm việc, mang mang Ngô Thế Huân đẩy ra, “Nơi này là phòng làm việc, chúng ta không thể. . . . . .”

“Tiểu Nhi, em còn không hiểu không?” Ngô Thế Huân vừa nói chuyện, vừa tiện tay khẽ động kéo dây chớp cửa sổ xuống, đem thủy tinh trong suốt vững vàng che kín, cũng ngăn trở bên ngoài những ánh mắt tò mò.

“Cái gì?” Lâm Duẫn Nhi mờ mịt.

“Lâm Duẫn Nhi ngốc ! Muốn ăn cơm , để cho bí thư đi mua, không phải là đơn giản lại dễ dàng? Anh vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn ăn đồ ăn nhà , còn chỉ định không phải em đưa không thể? Em thật muốn không hiểu?”

“Không hiểu.” Lâm Duẫn Nhi vẫn là mờ mịt.

“Bởi vì anh nhớ em a! Ta nghĩ muốn em, nghĩ đến nổi điên, nghĩ đến hoàn toàn không làm được việc!” Ngô Thế Huân ôm cô, thanh âm có chút kích động: “Anh đầy trong đầu đều là em, đều là hình ảnh em ở đây dưới người của anh thở gấp , nghĩ đến anh mau muốn chết rồi! Xem em làm chuyện tốt gì!” Ngô Thế Huân tay giơ lên ý bảo cô xem, trên cánh tay hắn, đều là hắn mút ra dấu đỏ tử ( là dấu hôn ngân ý, nàng nào ko biết thì lấy tay hôn mạnh thử là biết..hix :”> ), “Anh cho em xem những dấu này, thế nào làm việc, hửm?”

Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng lên tiếng: “Em cũng không phải là cố ý. . . . . .”

Mộ tư dạ đem Lâm Duẫn Nhi tay đặt ở dưới thân của mình, cắn cắn cánh môi trong suốt của cô: “Anh bất kể, em xem, nó cũng tỉnh lại đã lâu rồi. Em nói, nên làm cái gì bây giờ?”

“Anh. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi thế nào cũng không nghĩ đến, Ngô Thế Huân lại là bởi vì muốn cô, mới gọi cô tới đưa cơm, cô còn đơn thuần cho là, Ngô Thế Huân là cảm thấy trong nhà thức ăn tương đối ngon miệng, hợp khẩu vị hơn thức ăn bên ngoài!

Ngô Thế Huân  thấy Lâm Duẫn anhibất động, liền trực tiếp bứt lên quần của cô, đem quần lót của cô kéo ra.

“Không muốn nữa. . . . . . Nếu có người đi vào. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi trong lòng có chút sợ.

“Bây giờ là lúc nghỉ trưa , sẽ không có người tiến vào. Cho dù muốn đi vào, cũng sẽ gõ cửa trước .” Ngô Thế Huân ngón tay chạm vào hạ thể Lâm Duẫn Nhi , tách ra múi hoa của cô, trêu chọc đỏ tươi Tiểu Hoa châu, làm cho Lâm Duẫn Nhi thật không thoải mái.

“Ừ. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi không nhịn được rên rỉ.

Ngô Thế Huân được khích lệ, đem váy liền thân của Lâm Duẫn Nhi cởi ra, bên trong là nội y bao lấy hai bầu vú mĩ lệ, như hai con tiểu bạch thỏ khả ái, e thẹn ngượng ngùng, che che giấu giấu.

Ngô Thế Huân ôm Lâm Duẫn Nhi đi đến trước bàn làm việc, cánh tay dài đảo qua, đem văn kiện trên bàn toàn bộ quét sang một bên, sau đó đem Lâm Duẫn Nhi thả lên. Bởi vì gần đây Lâm Duẫn Nhi vẫn bị Ngô Thế Huân  khai khẩn, cho nên mới hơi bị trêu chọc mấy cái, bộ dáng liền động tình, hạ thân chất mật không khắc chế nổi chảy xuống.

Ngô Thế Huân tròng mắt sâu thẳm, thon dài ngón tay vùi lấp ở trong mật huyệt của cô, càng không ngừng trêu chọc , Lâm Duẫn Nhi  hạ thân động tình gay gắt, mà Ngô Thế Huân cũng không thể khắc chế mình nữa, cây gậy chống đỡ trên hoa kính, ra sức đẩy lên phía trước, cây gậy cứng rắn liền trượt vào trong cơ thể Lâm Duẫn Nhi.

Khi Ngô Thế Huân mãnh liệt đút vào bên trong, Lâm Duẫn Nhi rất nhanh liền đạt tới cao trào vui sướng, nhưng mà Ngô Thế Huân lại trường thương không ngã, chính là bắt đầu cho tới trong quá trình, Ngô Thế Huân một lần lại một lần nữa đút vào, Lâm Duẫn Nhi vô lực chống cự, trong miệng rên rỉ càng ngày càng vang.

Không biết qua bao lâu, Ngô Thế Huân chấn động toàn thân, hắn biết mình sắp đến đỉnh điểm.

Ở nơi này thời khắc mấu chốt, truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Thời khắc mấu chốt bị quấy nhiễu, Ngô Thế Huân rất không bình tĩnh, bất quá hắn không thèm quan tâm đến lý lẽ, đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hăng hái , lại nghe được thanh âm cửa phòng làm việc bị mở ra .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com