☆, chương 125 Hội đấu giá
☆, chương 125 Hộiđấu giá
Edit: Shiheco
Diệp Phàm đi trên đường, phát hiện tỉ lệ quay đầu của mình cực kỳ cao.
"Vân Hi, anh phát hiện có rất nhiều người đang nhìn anh, em xem có phải họ xem trọng anh rồi không?" Diệp Phàm đắc chí nói.
Bạch Vân Hi trợn mắt nghĩ thầm: Cái bệnh tự luyến của Diệp Phàm lại tái phát.
"Toàn là mấy người già cả, anh cảm thấy họ có xem trọng anh không?" Bạch Vân Hi cười lạnh nói.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Chắc là không đâu, tuổi họ đều đã lớn vậy rồi."
Bạch Vân Hi nghĩ thầm: Lão quái vật nhà họ Dương kia tựa hồ khá có uy tín trong giới cổ võ, Diệp Phàm đánh lão tàn phế, lập tức chứng minh năng lực bản thân, hình tượng trong mắt chúng tu giả đã trở nên sâu không lường được.
Từ Nguyên Thanh mang theo Mộ Liên Bình đi tới, "Diệp thiếu, thực xin lỗi, chuyện của Liên Bình liên lụy tới cậu và Bạch thiếu."
Bạch Vân Hi lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ có thể trách Dương gia quá mức huênh hoang."
Từ Nguyên Thanh gật đầu, "Dương gia quả rất huênh hoang."
Bất quá qua chuyện lần này người Dương gia chắc sẽ khiêm tốn lại nhiều, trong tụ hội cấm đánh nhau, nhưng nếu cao thủ đỉnh cấp thật sự ra tay, mấy tên cáo già quản lý sợ liên lụy cá trong chậu, e là cũng chỉ sống chết mặc bây.
"Diệp thiếu, hội đấu giá ngầm sắp bắt đầu, chúng ta cùng đi thôi." Từ Nguyên Thanh đề nghị.
Diệp Phàm nghe vậy, lập tức hứng thú.
Hội đấu giá ngầm có bán một loại áo choàng màu đen, trước khi vào hội trường mua một cái có thể che giấu bộ dạng, rất nhiều người đều mua, nhóm Diệp Phàm cũng mua.
So với trấn nhỏ bên ngoài, khâu thẩm tra người tham dự của hội đấu giá nghiêm khắc hơn nhiều.
Diệp Phàm ngồi vào chỗ, nhìn đông nhìn tây, "Cao thủ không ít!"
Ngày thường bên ngoài, Diệp Phàm hiếm khi nhìn thấy cao thủ cổ võ, nhưng trong hội trường nho nhỏ này hắn lại phát hiện không ít người có hơi thở mạnh mẽ chẳng thua gì mình, Diệp Phàm tức khắc cảm thấy tầm mắt được mở rộng.
"Diệp thiếu đừng nhìn ngó lung tung nữa, rất nhiều cổ võ giả không thích bị người khác nhìn trộm." Mộ Liên Bình nhỏ giọng nhắc nhở.
Diệp Phàm thu lại tầm mắt, tiếc nuối nói: "Được rồi."
"Hội đấu giá lần này có thứ gì tốt?" Diệp Phàm hỏi.
"Nghe nói, có một cái đan đỉnh."
"Đồn rằng đan đỉnh ấy là do Tần Thủy Hoàng chế tạo cho Từ Phúc, tính thời gian đã có hơn hai ngàn năm lịch sử, Từ Phúc từng dùng đỉnh này luyện chế thuốc trường sinh bất lão."
Diệp Phàm trừng mắt nói: "Việc này tôi biết, nghe nói, Tần Thủy Hoàng tiêu phí vô số vàng bạc châu báu luyện chế thuốc trường sinh, đáng tiếc, sau lại mất sớm lúc tráng niên, nghe bảo là do ông ta ăn nhiều đan dược quá nên chết. Buồn cười thật, rõ ràng là muốn ăn đan dược trường sinh, kết quả lại vì ăn đan dược mà tuổi xuân mất sớm."
"Nghe nói, trước kia Từ Phúc từng tìm được một loại linh thảo tên Thái Tuế luyện ra thuốc trường sinh, nhưng hắn ta cảm thấy đem thuốc giao cho Tần Thủy Hoàng quá lãng phí, bèn lén đổi một loại thuốc khác, đan dược chân chính thì tự mình chiếm lấy."
Diệp Phàm có chút tò mò hỏi: "Thái Tuế?"
"Nghe nói là một loại linh bảo bên ngoài khá giống linh chi, lại có thể tự do hoạt động, tuy công hiệu không khoa trương đến mức khiến người trường sinh bất tử, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, sinh thịt mới, nối liền xương." Mộ Liên Bình nói.
Diệp Phàm khó hiểu nói: "Thế thì liên quan gì đến đỉnh này?
"Đương nhiên liên quan, đỉnh này năm xưa từng luyện chế nhân sâm, linh chi còn cả Thái Tuế, bên trong đan đỉnh tự nhiên có dược lực còn sót lại, dùng đỉnh này luyện đan, có thể làm ít công to. Ông ngoại tôi cũng rất hứng thú với nó, nhưng giá khởi điểm của đan đỉnh không ít hơn 2 tỷ, ông không đủ sức." Mộ Liên Bình có chút tiếc nuối nói.
Diệp Phàm trợn mắt nói: "Cái đỉnh đó còn dính lại cả đống cặn thuốc quá thời hạn, dùng nó luyện đan, không sợ bị nhiễm bệnh à?"
Bạch Vân Hi: "......"
Không bao lâu hội đấu giá liền bắt đầu, vật đấu giá đầu tiên chính là đan đỉnh mà Mộ Liên Bình nói, Diệp Phàm nhíu nhíu mày, "Đoán sai rồi!"
Bạch Vân Hi liếc mắt nhìn Diệp Phàm, "Sao vậy?"
"Thứ này không tệ." Diệp Phàm nói.
Người chủ trì vừa hô, đấu giá bắt đầu.
"Hoan nghênh quý vị đến tham dự buổi đấu giá hôm nay, lần này vật phẩm đấu giá đầu tiên là đan đỉnh Từ Phúc đại sư lưu lại."
"Đỉnh này có lịch sử hơn hai ngàn năm, không nhắc đến giá trị luyện đan, bản thân nó đã là một kiện đồ cổ vô cùng trân quý."
"Đương nhiên, nó không phải là đồ cổ bình thường, trong đan đỉnh lắng động vô số dược lực linh dược, chỉ cần cho chút nước vào, nước sẽ biến thành linh dịch, uống linh dịch có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh vô lo."
......
Người chủ trì nói có hơi khoa trương, nhưng lại rất có lực kích động, không ít người vừa nghe chủ trì nói xong lập tức thở hốc kinh ngạc.
"Giá khởi điểm của đan đỉnh là ba trăm triệu, bên dưới bắt đầu ra giá."
"Ba trăm triệu."
"Năm trăm triệu"
......
Giá khởi điểm của đan đỉnh là ba trăm triệu, chẳng mấy chốc đã đạt đến 2 tỷ.
"3 tỷ." Bạch Vân Hi xem sắc mặt Diệp Phàm, cũng gia nhập kêu giá.
"3.3 tỷ!"
"4 tỷ." Thấy giá cả bị đè ép, Bạch Vân Hi không chút hoang mang lên tiếng.
Diệp Phàm nghe Bạch Vân Hi báo giá, nhịn không được run rẩy một chút, thầm nghĩ: Thời gian trước hắn chật vật lâu như vậy, cũng chỉ kiếm được hơn 1 tỷ, sau lại vì cưới Bạch Vân Hi vào cửa, đành phải mặt dày đem một đống đồ linh tinh đút ép cho ông cụ Bạch, bây giờ nghe Bạch Vân Hi thuận miệng báo ra giá 4 tỷ, trái tim bé nhỏ của Diệp Phàm đã hơi run run.
"4.2 tỷ."
Nghe thấy cái giá này, Diệp Phàm không vui nhíu mày, vợ hắn đã báo giá cao vậy rồi, thế mà còn có người dám giành.
Cuối cùng Bạch Vân Hi lấy giá 4.5 tỷ, cướp được đan đỉnh.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, chớp chớp mắt, "Vân Hi, chúng ta có nhiều tiền vậy sao?"
Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Có, yên tâm đi, em có tiền tiết kiệm."
Diệp Phàm chớp chớp mắt, "Ờ" một tiếng.
Diệp Phàm cúi đầu thầm nghĩ: Vợ yêu phá sản như vậy, chính mình còn phải muốn nỗ lực kiếm tiền nha!
......
Vật phẩm đấu giá thứ hai là một bức tượng phật, tượng phật khiến cho hai phía Phật giáo và Đạo giáo tranh giành quyết liệt.
"Diệp thiếu, ngài thấy tượng phật kia thế nào?" Mộ Liên Bình không quá hứng thú với tượng phật, chỉ ngồi nghe người khác cạnh giá.
"Miễn cưỡng tạm được, bên trong hình như có ba viên xá lợi tử, làm pháp khí cũng không tệ." Diệp Phàm chẳng chút hứng thú nào với thứ được làm từ di cốt cao tăng, lười biếng đáp.
"Thứ này để trấn trạch, phát sát, hẳn là đều không tệ." Từ Nguyên Thanh mở miệng nói.
Tượng phật cuối cùng bị một cao tăng dùng giá tám trăm triệu bắt được.
Diệp Phàm trừng mắt, nhỏ giọng nói thầm: "Họa thượng bây giờ kiếm nhiều tiền ghê."
Rất nhanh Diệp Phàm đã biết vì sao hòa thượng lại kiếm nhiều tiền như vậy, vật phẩm đấu giá thứ ba là Đại Hoàn Đan do phật môn cung cấp, ba viên đan bán được năm trăm triệu.
Nhân số cổ võ giả không nhiều lắm, luyện đan sư càng hiếm, đan phương truyền từ cổ đại khuyết thiếu không trọn vẹn, đan phương có thể sử dụng ít lại càng ít. Vì thế đan dược có thể tăng tiến tu vi, là vô cùng trân quý.
"Thế mà lại bán đắt như vậy, rõ ràng chỉ là đan dược bình thường thôi mà." Diệp Phàm nói.
"Đan dược của Diệp thiếu và đan dược này không giống nhau." Mộ Liên Bình noia.
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng là không giống." Chỉ tên là tương tự, thành phần linh thảo, phương pháp luyện chế thì hoàn toàn bất đồng, "Tôi tốt hơn nhiều."
"Quả là đan của Diệp thiếu tốt hơn một chút, nhưng đan dược của người ta lại nổi tiếng hơn một ít." Đại Hoàn Đan Thiếu Lâm Tự, đã truyền thừa mấy ngàn năm, đan dược Diệp Phàm tuy tốt nhưng vẫn chưa được công nhận hoàn toàn.
Diệp Phàm trợn mắt, nói: "Hừ, một đám ngu ngốc."
Trên hội đấu giá lục tục xuất hiệu không ít kỳ trân dị bảo, có bảo kiếm ngàn năm, vẫn thiết, còn có linh thạch, bảo ngọc, các loại trân bảo, khiến người ta khó lòng kiềm chế.
Vật phẩm đấu giá cuối cùng, chính là bức tranh mà Họa Tiên Các bán cho Diệp Phàm, là bản gốc do vị họa sư kia đích thân vẽ.
"Bức tranh pháp khí này, thật quá đẹp đẽ." Mộ Liên Bình đầy kinh ngạc cảm thán.
Diệp Phàm gật đầu nói: "Cảnh sắc trong tranh hồn nhiên thiên thành, ẩn ẩn có vài phần đạo vận." So với bức Diệp Phàm mua, không chỉ chênh lệch một ít.
Bức tranh vừa xuất hiện, tức khắc khiến mọi người điên cuồng tăng giá.
Giá cả một đường tăng thẳng tới 3 tỷ.
"Đám người ngu ngốc này, bỏ nhiều tiền như thế mua một bức tranh rách, cứ làm như mua được là nhất định tìm được tiên sơn không bằng."
"Cơ duyên khó được! Đó là tiên sơn trong truyền thuyết đấy!" Mộ Liên Bình nhịn không được nói.
Diệp Phàm bĩu môi, "Thế thì sao, chẳng qua là tiên sơn thôi."
Diệp Phàm cảm thấy người thế giới này rất thích làm quá, trên đường tùy tiện đụng phải tiệm mỳ, đã dám tự xưng đệ nhất mỳ gia; tùy tiện thi đỗ Trạng Nguyên đại học, thì là đệ nhất kỳ tài có một không hai; tùy tiện một nữ nghệ sĩ cũng là tuyệt sắc mỹ nhân. Vậy thì ngọn tiên sơn đó nói không cũng chỉ là khoa trương, là một ngọn núi hoang, phía trên ngẫu nhiên mọc ra vài cọng linh thảo hữu dụng mà thôi.
Mộ Liên Bình lắc đầu thầm nghĩ: Diệp Phàm tựa hồ không quá giống với tu giả bình thường, tiên sơn là nơi vô số cổ võ giả tình nguyện trả giá hết thảy mà theo đuổi, dù sao hiện nay các bí cảnh trong nước hầu như đã bị khai phá cạn kiệt, tài nguyên tu luyện ngày càng ít, chỉ cần tìm được tiên sơn, liền có khả năng một bước lên trời.
......
Sau khi hội đấu giá kết thúc không bao lâu, hội giao lưu cổ võ cũng kết thúc.
Diệp Phàm mang đan đỉnh về biệt thự, "Trong nhà cất một bảo bối thế này, anh phải làm thêm một ít phòng hộ mới được."
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, "Trước đó chẳng phải anh không thèm nhìn cái đan đỉnh này à, sao giờ tự dưng lại xem trọng thế?"
"Lúc đầu, anh nghĩ trong đan đỉnh chỉ sót lại ít cặn thuốc năm xưa, thật ra đan đỉnh bình thường nếu còn đọng lại quá nhiều cặn thuốc sẽ sinh ra độc. Nhưng khi nhìn đến đỉnh này, anh mới phát hiện không phải, dược lực mà đỉnh này hấp thu được, vừa vặn hình thành một loại cân bằng vi diệu, biến nó trở thành dược đỉnh, thật sự có chút chỗ huyền diệu, luyện đan có thể làm ít công to."
Diệp Phàm nghĩ thầm: Nếu dùng đỉnh này luyện chế Trúc cơ đan, nói không chừng có thể thu được hiệu quả không tưởng.
"À." Bạch Vân Hi hiểu rõ gật đầu.
Trong nhà có một bảo bối thế này, Diệp Phàm luôn có cảm giác sẽ đụng phải hạng trộm cướp.
Diệp Phàm đem đan đỉnh đặt dưới tầng hầm, lại bố trí thêm tầng tầng bẫy rập, lăn lộn hồi lâu, mới dừng tay.
..........
Hết chương 125
14.5.20
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com