Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Cho dù là nhìn qua là một fork không hề có tính công kích thì cũng đều như nhau cả. Đối với đề nghị của Fuyu thì Itsuki cũng không quá bất ngờ. Cô cũng hiểu rõ, liên quan tới bản năng được khắc trong gien, đó là thứ mà hai người đều không thể nào kháng cự được.

Là một fork mà lần đầu gặp cake, Fuyu còn có thể giữ được lý trí, ít nhất là không có lập tức tấn công cô. Nhìn cô ấy như vậy thì chắc là đã ngửi được hương vị của cô từ lúc còn trên xe rồi, vậy mà vẫn có thể ngủ, ngủ dậy rồi còn có thể từ chối một lời mời của cake.

Điều này khiến cho Itsuki rất tò mò, cô chưa từng nhìn thấy một fork như thế này bao giờ, giống như là một fork ít thèm ăn. Hayashi Fuyu thật sự rất đặc biệt. Chẳng lẽ sự thèm ăn của fork là dựa trên thực lực ngang bằng à? Nếu mà như vậy thì Fuyu chắc chắn sẽ không bao giờ ăn được bất kì cake nào mất. Xét tới tình huống ban nãy, chỉ mỗi việc đẩy hai vali hành lý lớn mà Fuyu đã không đi nổi, vậy cô ấy chắc phải tốn tới năm phút để chạy 800m.

Nhưng dù sao thì cũng là fork, nếu như cô ấy nếm được hương vị này rồi bộc phát thì sao? Itsuki hơi do dự, lại nhìn chằm chằm người đang ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách. Mặc kệ đi, dù sao thì người chủ động nói ra chuyện hợp tác là mình, vừa bắt đầu đã nghi ngờ lung tung thì chỉ khiến cho quan hệ hai người không mấy tốt đẹp. Hơn nữa, Fuyu còn bị trói lại, cứ cho cô ấy nếm thử đi, lại theo dõi một thời gian rồi quyết định tiếp.

“OK, tôi ra tiệm thuốc mua dụng cụ, Fuyu ở đây đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Dụng cụ gì chứ? Không phải chỉ cần để tôi cắn một cái là được rồi sao?”

Fuyu không hiểu tại sao phải phức tạp hóa một chuyện đơn giản như vậy. 

Thật ra là do cô còn chưa hiểu rõ ràng về những khái niệm fork cake mà đối phương đang nhắc tới, cũng không lý giải hết được tình huống hiện tại. Cô chỉ cảm thấy rất đói.

Hãy thử tưởng tượng một người sinh ra mười tám năm nay đều chưa từng nếm được một chút hương vị nào, mà ngay bây giờ, trước mặt cô lại đang có một quả dâu tây cực lớn, tỏa ra hương vị ngọt ngào thơm ngon như vậy. Fuyu cảm thấy hành động nuốt nước bọt không ngừng của mình rất mất mặt, rất xấu hổ, nhưng mà cho dù như thế nào thì để cô nếm thử một miếng đi chứ. Lỡ như chỉ là có mùi rất thơm nhưng khi bỏ vào miệng rồi thì vẫn giống như mấy món ăn trước thì sao? Thực tế vẫn không có vị gì thì làm sao bây giờ? Mặc dù là ngửi được mùi hương đã là chuyện khá tốt rồi. 

Vì bản thân không có vị giác nên những mùi hương mà Fuyu ngửi được cũng rất ít, dâu tây cũng là mùi mà cô thích nhất.

“Fuyu còn chưa hoàn toàn hiểu rõ phải không. Lỡ như trong quá trình ăn uống, cậu không thể kiềm chế bản thân thì tôi cũng không dám chắc mình được an toàn.”

Hayashi Fuyu rất nghi ngờ về câu nói này. Một người mà chỉ cần dùng một tay là có thể khống chế cô, giờ đây lại nói không đảm bảo được sự an toàn của mình? Làm ơn đi, rõ ràng là cô mới là người bị trói, càng giống người bị đe dọa mới đúng.

Nhưng cô cũng không dự định cãi nhau với Itsuki. Thứ nhất, đúng là cô còn không xác định được là mình sẽ mất khống chế đến mức độ nào; thứ hai, cô cũng không muốn tranh chấp một cách không cần thiết, từ nãy tới giờ, hai người đã lãng phí rất nhiều thời gian để nói qua nói lại, ít nhất thì bây giờ cô không muốn lãng phí thêm nữa; thứ ba, cô thật sự chưa hiểu rõ những thứ mà Itsuki vừa nói, tạm thời còn chưa lý giải được hết những tin tức vừa biết tới, nhưng cô cũng cảm giác được khoảng thời gian sau này, cuộc sống có lẽ sẽ khá phiền phức.

Có lẽ là tình cảm của chim non, hoặc giả là do Harumoto Itsuki nhìn rất đáng tin cậy, lại còn là người đầu tiên chủ động muốn trở thành đối tượng hợp tác với cô, cô tạm thời không muốn khiến đối phương cảm thấy không thoải mái.

“Cũng được, vậy Itsuki đi nhanh về nhanh, tôi không thích như thế này.”

Fuyu rất trắng, dây thừng siết chặt đôi tay cô rất dễ lưu lại vết hằn. Hơn nữa, cô cũng không nghe lời mà cứ liên tục cử động đôi tay khiến cho dây thừng xước qua, những vết hằn đỏ chỗ đậm chỗ nhạt càng lộ rõ trên tay cô.

Cảm giác khiến người ta nghĩ tới dục vọng…

Tai của Itsuki đột nhiên đỏ lên, cô cúi đầu không dám nhìn nữa.


Itsuki trở về rất nhanh, tăm bông tiệt trùng, kim lấy máu, ống lấy máu, túi máu, băng gạc cầm máu đều có đủ cả.

Fuyu nhìn Itsuki lấy ra từng thứ một, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm xúc mà bản thân không hiểu nổi. Vì sao cô ấy lại có vẻ quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ cô không phải là người đầu tiên hợp tác sao? Hình như chưa từng hỏi qua vấn đề này, là tự cô nghĩ như vậy thôi. Fuyu không thể làm giải thích được tại sao mình lại có những cảm xúc như vậy, chỉ có thể im lặng trầm mặt.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Itsuki lén nhìn lướt qua Fuyu, lại không hiểu sao cảm thấy cô ấy không vui. Chẳng lẽ là do bản thân cô quá chậm? Cô không dám lề mề nữa, nhanh chóng dùng bông thấm cồn để tiêu độc trên tay trái, rồi từ từ ghim tiêm đâm vào mạch máu.

Ngay khoảnh khắc mà mũi tiêm đâm vào mạch máu, Fuyu xém chút đã giật thoát khỏi được dây trói. Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao mà Itsuki không muốn cởi trói cho cô. Chỉ với một vết thương nhỏ, tản ra một chút mùi máu như vậy cũng đủ khiến cho cô không kìm lòng được.

May mà Itsuki cũng không chế giễu cô, thậm chí là không có chút phản ứng nào đối với động tác của cô. Cô ấy chỉ im lặng ngồi tại chỗ, tiếp tục hành động rút máu của mình. Nhưng Fuyu tin chắc rằng bản thân có thể đọc được trong mắt cô ấy là sự bi thương mãnh liệt, vì Itsuki, cũng là vì Fuyu, vì hai con người vô tình bị vận mệnh chọn trúng, cũng vì rất nhiều người ngoài kia đều như họ.

Sự thèm ăn và sự đau lòng cùng nhau trào lên trong tim. Nghe nói khi người ta đau thương thì không cảm thấy đói bụng. Nhưng Fuyu bây giờ rất muốn khóc nhưng vẫn không thể nào kiềm chế sự thèm ăn.

Từ trước tới nay, đối với cô, ăn uống chưa bao giờ là một chuyện hạnh phúc, cô đã từng rất ghét bản năng phản cảm với thức ăn của mình, cô muốn biết ngọt bùi cay đắng mặn có vị như thế nào, cũng muốn ngửi được những hương vị xào nấu món ăn trên bếp. Nhưng bây giờ, khi có được khứu giác nhạy cảm mà mình từng mong chờ, cô lại cảm thấy hóa ra mọi thứ lại hoang đường tới vậy. 

Fuyu từng nghĩ sau khi ngửi được, nếm được mùi vị thì sẽ cảm thấy hạnh phúc, hóa ra lại là đạp lên đau đớn của người khác mà có được. Vì sao cô phải hy sinh đồng loại để bản thân trở nên hoàn chỉnh? Vì sao cô phải khiến cho Itsuki bị thương mới có được sự thõa mãn? Vì sao cô không thể dựa vào bản thân mình để có được hạnh phúc?

“Được rồi, Itsuki, tôi không muốn nếm thử nữa.”

Itsuki rất kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được câu nói này từ một fork. Đến lúc này cô mới nhận ra, hóa ra cô đã lấy chính mình thành đồ ăn, dọn lên để đánh một canh bạc. Không biết nên nói gì thêm, cô dừng lại hành động đang làm. Túi máu từng bị vô số người săn đuổi, khát vọng bị vứt bỏ tùy ý trên bàn ăn. Cô bắt đầu tin tưởng Fuyu, cũng hy vọng cô ấy có cảm giác giống với cô lúc này.

Không màn đến sự phản đối của Fuyu, cô tự tay cởi ra sợi dây thừng tượng trưng cho sự an toàn. Trong biết bao nhiêu lần đấu tranh, cô cũng đã mệt mỏi rồi, nếu như đây là mưu kế của Fuyu thì cô cũng tự nguyện chịu trách nhiệm cho việc tùy tiện đi tin tưởng người khác.

-

Rất ngọt ngào, cũng rất đắng cay.

Fuyu vẫn nếm được hương vị của Itsuki, chỉ là không phải máu, mà là nước mắt của cô ấy. Khi cô ấy nắm lấy đôi tay đã đầy vết hằn đỏ thẫm của cô, nhỏ nhẹ xin lỗi, thật lòng thì cô cũng không có ý muốn trách cứ gì. Lúc mà cô suýt bị bản năng điều khiển, cô cũng đã hiểu rõ người trước mặt.

Giọt nước mắt trong suốt giống như sương sớm rơi xuống lòng bàn tay mình, sự ấm áp sau khi vỡ vụn đã nhanh chóng trở nên lạnh buốt. Cô vô thức đưa tay nếm thử.

“Hương vị của Itsuki, thật ngon.”

Fuyu đặt môi lên khóe mắt của người còn chưa kịp ngẩng đầu.

Hóa ra, nước mắt của một người còn có thể tỏa ra mùi hương như mật ong. Thật sự thì cô chưa từng nếm qua hương vị của mật ong, nhưng cô vẫn cho rằng nó chắc hẳn là như vậy. Mật ong chính là giọt nước mắt còn chưa rơi xuống của Itsuki.

-------------

Fork dù yếu tới đâu thì vẫn là fork nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com