Chap 5
Người Nhật thật sự quá ngại ngùng, Fuyu thầm nghĩ như vậy.
Hôm qua vừa nếm được nước mắt của Itsuki, ban đầu thì cô ấy còn ngơ ngác không kịp phản ứng nhưng rồi đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng, có kéo dài đến cả đôi tai. Fuyu thật sự sợ là cô ấy sẽ nổ tung luôn, vậy không phải sẽ biến thành quả bom dâu tây sao?
Mà cô ấy chạy cũng rất là nhanh, đồ đạc của mình cũng không mang theo. Túi máu còn để lại, khiến cho cô phải đấu tranh nội tâm rất lâu, xém chút nữa đã biến thành tinh thần phân liệt luôn rồi mới có thể nhét túi máu đó vào tủ lạnh.
Vốn là Fuyu còn đang lo là Itsuki cứ như vậy mà bỏ lại cô một mình, bản thân cô còn chưa biết phòng học ở đâu nữa mà. May mắn là người kia không phải là vô lương tâm, mới sáng sớm đã xuất hiện trước cửa kí túc xá để chờ đưa cô đi làm những thủ tục còn lại.
Ấn tượng ban đầu đối với người đối tác đầu tiên trong đời mình, Fuyu miễn cưỡng cảm thấy có thể cho max điểm.
-
“Fuyu, về lời đề nghị hôm qua ………….”
Sau khi làm xong hết mọi thủ tục, hai người lần nữa ngầm hiểu ý nhau mà cùng trở về phòng của Fuyu. Mặc dù không biết là có người vì bản năng sợ hãi fork, hay là vì chuyện hôm qua nên vẫn còn ngại ngùng, Itsuki vừa bước vào phòng đã kéo dài khoảng cách giữa hai người, giống như sợ một khi tới gần thì hai người sẽ phát sinh gì đó đụng chạm lẫn nhau.
Hôm qua, sau khi Itsuki chạy trốn thì Fuyu cũng đã tìm hiểu không ít thông tin liên quan tới fork, cũng phát hiện là đa số mọi người đều không hiểu rõ về nhóm quần thể này. Hoặc giả là do tin tức bị cố ý thay đổi, ngoại trừ mấy đoạn văn ngắn rải rác thông tin, hoàn toàn không có những báo cáo hay tin tức, càng không hề thấy xuất hiện những lời giải thích chính thức nào cả. Giống như là khi không đề cập tới thì sẽ không tồn tại vậy.
Mặc dù là bản thân Fuyu thật sự là bị ảnh hưởng, nhưng cô cũng không cho rằng bản thân thật sự sẽ vì thèm ăn mà làm bị thương một người nào đó. Cô biết Itsuki sợ mình, cũng có thể lý giải tâm trạng lo lắng của cô ấy. Nhưng cô không hề hy vọng nhìn thấy biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt Itsuki thêm lần nào nữa.
So với sự thèm ăn của mình, dường như cô càng không muốn làm cô ấy buồn rầu, khổ sở.
Hôm qua cũng là lần đầu tiên, Fuyu nhìn thấy nước mắt của một người con gái, mà còn là vì cô mà rơi nước mắt. Có chút bất an nhưng cũng tò mò, trong mắt Itsuki có một vẻ đẹp mong manh, mà cô lại càng thích đôi mắt mà mình từng thưởng thức.
Từ trước tới nay, Fuyu luôn chỉ có một mình, trong trường thì phải cố gắng học tập, ở nhà thì cùng mẹ của mình diễn kịch quanh năm. Căn tin là nơi mà cô không hề bước chân vào lần nào cả, mấy cửa hàng nhỏ cũng coi như không có duyên với cô. Tới khi cô từ từ nhận ra thì bản thân cũng đã một thân một mình trải qua mấy học kì rồi. Cũng không có vấn đề gì cả, dù sao thì cô cũng không muốn tìm bạn, chỉ là một nhóm người cùng nhau đi ăn, dạo phố, nói chuyện phiếm mà thôi.
Cô vốn không có hứng thú với mấy thú vui cấp thấp này.
“Tôi có thể phối hợp với yêu cầu của cậu, nhưng mà tôi không cần máu của Itsuki, tôi muốn thứ khác.”
“Ví dụ như là…….?”
Itsuki hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của người trước mặt, thân là fork mà lại từ chối máu của mình, chẳng lẽ trên người cô còn có thứ gì hấp dẫn hơn cả việc cô là một cake sao?
“Tôi muốn cậu luôn ở cạnh tôi, cùng tán gẫu, dạo phố, đi ăn, đại loại vậy.”
“Hả?”
Được rồi, Fuyu thừa nhận, bản thân cũng là một con người nông cạn, cũng thích những thú vui cấp thấp đó.
Nhưng cô không muốn, cũng sẽ không chủ động làm bạn với người khác. Nếu như Itsuki tự mình đưa tới cửa thì cô đương nhiên là muốn nắm chặt người này trong tay rồi.
“Mấy chuyện như vậy, cho dù cậu không nói thì tôi cũng làm.”
“Vốn là tôi muốn Fuyu phải cố gắng ở bên cạnh tôi càng nhiều càng tốt. Tôi có chứng sợ fork, tôi ghét bản thân không thể nào phản kháng lại bản năng của mình, nên mới muốn hợp tác với cậu, cũng là muốn cậu giúp tôi vượt qua nỗi sợ trong lòng.”
Itsuki không muốn thừa nước đục thả câu trong chuyện này, không muốn Fuyu cảm thấy là cô đang lợi dụng cô ấy, trong lúc sốt ruột lại chủ động rút ngắn khoảng cách.
“Không giống đâu. Cái đó là Itsuki muốn huấn luyện bản thân, chỉ cần ở trong phòng là có thể làm được rồi.”
“Còn cái tôi muốn là ra ngoài đi chơi, ngắm cảnh nha.”
“Vậy nên, sau này ở bên ngoài thì nghe theo tôi nói, về phòng thì tới phiên tôi nghe lời cậu? Sao, thấy được không?”
Có vẻ như là tốn nhiều thời gian hơn kế hoạch ban đầu thôi nhỉ? Thấy Fuyu thật sự đang đưa ra đề nghị nghiêm túc, bản thân Itsuki cũng không có lý do để từ chối, chỉ là…
“Nói vậy thì chúng ta ngoại trừ thời gian ngủ thì luôn phải ở cùng nhau sao?”
“Muốn tính luôn thời gian ngủ cũng được, trong phòng tôi còn khá rộng nè.”
"Không được. Lúc ngủ thì tuyệt đối không được.”
Ở cùng với fork trong không gian hẹp như vậy cũng đã đủ hù chết một đám cake nhát gan ngoài kia rồi. Nếu còn ngủ chung thì thật sự quá ảo tưởng, không gặp ác mộng đã là do cô có tố chất tâm lý tốt rồi đó, sao mà ngủ cho nổi.
May mà Fuyu cũng không ép buộc, chỉ thể hiện vẻ mặt không mấy vui. Cho dù biết đó chỉ là một biểu hiện mà thôi, có khi còn là làm cho cô xem, nhưng Itsuki vẫn không thể không nghĩ tới việc đền bù gì đó cho người kia.
“Lâu lâu một lần thì cũng không phải không được…”
Fuyu vui vẻ tới mức nở một nụ cười, đột nhiên nhảy tới trước mặt cái người dễ mềm lòng kia, khiến cho cô ấy sợ tới mức vội vàng lùi lại, mà còn không đứng vững, cả người đột nhiên mất thăng bằng, ngã xuống sàn.
“Cậu không sao chứ? Có cần tôi đỡ cậu không?”
"Không cần, không sao đâu, tôi tự mình đứng lên được!”
Có vẻ khá là thú vị, Fuyu đột nhiên có ý định muốn trêu chọc đối phương.
“Hay là, Itsuki khoan đứng lên đã.”
“Lúc cake bị tấn công, chắc cũng có xuất hiện tình huống như vậy, đúng không?”
Một người nằm trên đất, hai tay chống hai bên, bị người kia cản trở việc đứng dậy. Trong đầu cô còn chưa hiểu rõ được tình huống lúc này, không hiểu đối phương muốn nói gì, chỉ ngu ngơ gật đầu coi như trả lời.
“Chúng ta mô phỏng lại tình huống thử đi. Cậu làm sao để thoát khỏi tay tôi.”
Nhẹ nhàng đẩy ngã Itsuki nằm xuống sàn một lần nữa, Fuyu dạng chân ở hai bên sườn của cô ấy, cả người đều ngã tới trước, dùng sức khóa hai tay cô ấy lên đỉnh đầu như tình cảnh hôm qua mà cô bị kiềm chế.
“Nếu như bị bắt lại như vậy rồi thì làm sao Itsuki chạy thoát được?”
Xuất phát từ ý tốt, giọng nói đầy quan tâm, lại thêm hơi thở sát bên người, ba thứ này cộng lại đã phá nát năng lực phản ứng vốn có của Itsuki. Cô đột nhiên không còn ý thức bản thân là đồ ăn, không sợ hãi, không cảm nhận được sự uy hiếp tính mạng, không thể nào sinh ra được cảm giác muốn chạy trốn bằng bất cứ giá nào.
Nhưng mà, trái tim cô lại luôn đập liên hồi và dường như càng lúc càng đập nhanh hơn, chỉ vì động tác quá thân mật của Fuyu, lại còn vẻ xinh đẹp mà không ai có thể bỏ qua được. Cô nhìn thấy Fuyu hoàn toàn không che giấu kĩ khóe môi đang từ từ nhếch lên, mấy sợi tóc của cô ấy lướt qua trên mặt cô, mang theo hương hoa nhè nhẹ như có như không, âm thầm kích thích tiếng lòng của cô.
Ngay lúc mà cô còn đang thẫn thờ thì hơi thở mang đầy nguy hiểm đã dồn dập phả lên động mạch cổ đầy yếu ớt của cô. Fuyu kiềm chế lại ham muốn đang dâng lên trong lòng, liềm qua da thịt mềm mại đó, chỉ để lại một dấu răng nhợt nhạt rồi đứng dậy, coi như là kết thúc.
“Không phản kháng thì sẽ nhanh chóng bị ăn sạch đó.”
“Itsuki có vẻ hơi yếu.”
Vậy mà lại bị xem thường, lòng tự trọng cao nên không thể chịu đựng được sự chế nhạo như vậy, Itsuki bật dậy, muốn phản bác lại lời vừa rồi nhưng miệng đắng lưỡi khô không thể nói nên lời.
“... do Fuyu làm quá đột ngột.”
Lời phản đối này của Itsuki thốt ra nghe chẳng có chút sức lực nào cả, bản thân cô cũng hơi thiếu tự tin. Nếu nói thật ra là vị vẻ đẹp của Fuyu làm cho điên đảo tâm hồn thì dường như là còn xấu hổ hơn cả việc nói mình không thể kiềm chế bản năng sợ hãi của bản thân.
“Mấy chuyện như vậy xảy ra cũng sẽ không đợi Itsuki chuẩn bị sẵn sàng đâu.”
Tranh luận chuyện này chắc chắn không thể thắng được, Itsuki cảm thấy tốt nhất là nên nghĩ cách để dời đi sự chú ý của Fuyu là tốt hơn.
“Tôi biết rồi…”
“Ra ngoài đi dạo đi, không phải Fuyu nói là muốn ra ngoài sao?”
Kỹ năng chuyển chủ đề này cũng quá tệ rồi đó. Fuyu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhìn Itsuki xấu hổ mà xoay xoay ngón tay mình, không đành lòng khi dễ người thật thà như vậy.
“Đi ăn chút gì đi. Cũng sắp tới giờ ăn trưa rồi.”
Đi ăn à? Nhưng rõ ràng Fuyu …
“Tôi đã quen với việc ăn cơm rồi, mặc dù nếm không được mùi vị gì nhưng cũng phải bổ sung dinh dưỡng chứ.”
Trong tình huống không muốn che dấu thì suy nghĩ của Itsuki thật sự rất dễ đoán, chỉ nhìn biểu cảm là có thể đoán được rồi.
“Hơn nữa, cho dù tôi không ăn thì Itsuki cũng cần phải đi ăn mà. Tôi có nghe thấy đó.”
“Nghe cái gì?”
Bụng lại bị sờ qua một lần, xém chút nữa lại ngã rồi, may mà Fuyu phản ứng nhanh, lập tức kéo tay Itsuki.
“Còn không đi ăn thì Itsuki sẽ té xỉu luôn đó, đi nhanh đi.”
Fuyu không buông tay, Itsuki cũng không rút tay lại. Người đang cúi đầu không nhìn thấy gương mặt ứng đỏ đối diện, người đang cố gắng thể hiện tự nhiên cũng không dám quay đầu để lộ nhịp tim đang đập liên tục như trống trong lồng ngực mình.
-------
Tui có hai tin muốn thông báo:
Tin vui là tui đã xong phần truyện chính của fic này
Tin buồn là còn một phần extra nữa.
Và phần extra này có vẻ sẽ mất hết cả ngày của tui như chap 8 cái fic này luôn
Từ giờ là mỗi ngày 1 chap cho tới hết nha, còn extra chừng nào xong up
Mọi người coi tới chap 8 đi rồi biết tại sao tui mất cả một ngày, mà mấy chap khác thì tầm 2 3 tiếng là xong. Quá mợt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com