Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103: Nói, Em thích người nào?

"Lộc Hàm, tớ. . . . . ."

Độ Khánh Thù chần chờ thật lâu, rốt cuộc quyết định nói ra bí mật trong lòng. Nhưng bị vị giáo sư dạy bộ môn chuyên ngành trên bục gặp nên cố ý, lạnh lùng quát:

"Hai nam sinh bên trái hàng thứ chín, khi đi học không được phép thì thầm to nhỏ ở đây. Nếu có nhiều chuyện để nói, mời đi ra bên ngoài!".

*KAO! Lão đầu trọc quản nhiều thế, đại học thì tùy ý chứ! Ông giảng của ông, chúng tôi làm việc của chúng tôi, nước sông không phạm nước giếng, đừng có xấu tính như thế chứ?

*KAO: KAO ở đây là từ chỉ cảm xúc mãnh liệt, chẳng hạn như chửi hoặc là tức giận, nó cũng đồng nghĩa với từ "bad word" trong tiếng anh.

Lộc Hàm tức giận mắng trong lòng, các cậu hôm nay làm sao mà xui xẻo như vậy, mở đầu là một lão vu bà còn chưa đủ, giờ lại thêm giáo sư già thích đem các cậu tưởng tượng thành một đám học sinh cấp 3. Động một tý sẽ yêu cầu này yêu cầu kia, thật sự rất buồn bực nha!

Độ Khánh Thù chỉ cảm thấy thời gian không giúp cậu, đáng lẽ cậu đã muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt đem chuyện này nói với bạn tốt của mình, nhưng cố tình đến một lượt tử như vậy, cứng rắn đem lời nói vọt tới bên miệng của cậu quay trở về.

Có lúc, nói chuyện cũng là cần một cơ hội, mất đi cơ hội tuyệt hảo, giờ muốn nói ra sẽ rất khó.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ từ kẽ tay đang lúc chạy đi, hoàng hôn ảm đạm, mặt trời từ trên Tây sơn chiếu nghiêng tới đây, toàn bộ mọi thứ dưới đất được bao bọc trong một mảnh mơ hồ của màu sắc hoa hồng.

Độ Khánh Thù ôm cuốn sách giáo khoa không mục đích đi bộ ở đường mòn rợp bóng cây của nhà trường, vừa rồi khi tan học Bạch Hiền cùng Lộc Hàm rủ cậu đi sân thể dục xem bóng rổ trên sân thể dục, cậu đã khéo léo từ chối. Bây giờ cậu đâu còn tâm tình để xem bóng rổ, ngày hôm nay.cũng trôi qua vô tri vô giác, không có nhận thức. May là Lộc Hàm bọn họ tưởng rằng cậu là vì tối hôm qua ngủ không ngon mà làm cho hôm nay tinh thần không tốt, còn thân thiết dặn cậu nếu khó chịu phải đi ký túc xá nằm một lúc.

Sau khi tách ra cùng các cậu ấy, cậu chỉ một mình đi dọc theo con đường lớn nhỏ xen kẻ ngẫu nhiên ở trường học, ánh mắt tan rã, suy nghĩ như có như không, lơ đãng đi lộn xộn.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động trong túi chợt vang lên, khiến cậu sợ tới mức giật mình, trong nháy mắt sách giáo khoa rơi xuống mặt đất, cậu vội vàng xoay người lại nhặt, di động cũng chậm chạp không dám nhận.

Cậu có dự cảm, nhất định là ác ma gọi tới, nói không chừng xe anh phái tới đã đến cửa trường học của cậu rồi.

Nhưng cậu thật không muốn đi! hu hu. . . . . .

Tập đoàn Kim thị tầng 68 bên trong phòng làm việc tổng giám đốc.

Kim Chung Nhân phê duyệt phần tài liệu cuối cùng, khép lại, đưa cho Phác Xán Liệt ở bên cạnh.

"Mấy giờ rồi?"

"Thưa cậu chủ, 4 giờ rưỡi rồi."

"Để cho tài xế đi đại học F đón nai con."

Anh xem chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, 7h buổi tiệc bắt đầu, còn phải mang nai con đi chọn lựa lễ phục, mỗi lần cậu mặc quần áo, quả thật là.....thật khó để đánh giá.

"Vâng, mặt khác cần để cho lái xe mang Độ thiếu gia đi đâu chọn may lễ phục?"

Phác Xán Liệt khiêm tốn hỏi, đây là lần đầu tiên cậu chủ mang con trai tham gia tiệc rượu, ý nghĩa so sánh không thể tầm thường!

Kim Chung Nhân hơi trầm ngâm.

"Đi ‘phi sắc’."

Trong lòng Phác Xán Liệt cả kinh, xem ra ở trong lòng cậu chủ phân lượng của Độ thiếu gia quả thật rất nặng,không thể ngờ cậu chủ lại lựa chọn không chút do dự lãnh địa của Tam Thiếu, cái này tương đương với đem Độ thiếu gia mang vào trong hội của cậu chủ.

"Phi sắc" là danh hiệu quần áo đẳng cấp của Tam Thiếu Nam Hoa Cận, bên trong rất ít quần áo, nhưng mỗi một món đồ đều là anh ta tự mình thiết kế, mà mỗi một món đồ đều là giá trên trời, toàn thế giới phát hành số lượng hạn chế, vật hiếm có mới là quý.

Anh ta đã từng nói qua một câu khi được phỏng vấn: Tôi không phải nhà cho năng suất, cũng miễn cưỡng để thiết kế và thiết kế, nhưng mà mỗi một món tác phẩm của tôi đều là tôi dụng tâm thiết kế ra đây, đáng giá được các người tốn tiền tới mua.

Anh ta không phải là người tự tin mù quáng, như những thiết kế có tên tuổi lớn trong ngành thời trang Paris nổi tiếng, và sự hấp dẫn của anh là phi thường. Mỗi một lần họp báo cho ra tác phẩm mới thì gần như là kín người ngồi, người bình thường đó là chen cũng không chen vào được, trong khi rất nhiều người muốn mua một món đồ, đó là khó như lên trời, trên căn bản là ngàn vàng khó cầu nha!

"Dạ, tôi sẽ đi sắp xếp."

Phác Xán Liệt khom người lui ra.

"Chờ một chút, tôi cũng đi."

Kim Chung Nhân đứng dậy phủi vạt áo, đi tới cửa anh ngồi nơi này cũng không tĩnh tâm để làm việc được, tốt hơn hết là đích thân mình đi qua đó đón nai con.

Phác Xán Liệt bị sốc một giây, lập tức kịp phản ứng, đi theo, trong lòng âm thầm chắt lưỡi: Cậu chủ, cậu rơi vào bên trong vòng xoáy của tình yêu rồi, chậc chậc chậc.... Tình yêu thực sự là một điều tuyệt vời, làm cho một người đàn ông lãnh khốc lạnh nhạt trở nên chu đáo cùng hiếm gặp ah!

***

Trên chiếc Cayenne xa hoa, Kim Chung Nhân lấy điện thoại di động ra bấm số của nai con, điện thoại sau đó thông suốt nhưng lại thật lâu không có người nhận, trong lòng anh khó chịu bắt đầu dâng lên.

Cho nên khi nghe được đầu kia có âm thanh nho nhỏ truyền đến thì giọng điệu của anh không tránh khỏi ác liệt rất nhiều.

"Chờ ở cửa trường học!"

Ngay sau đó không đợi bên kia trả lời, liền cúp điện thoại. Trầm mặt nhìn về phía trước, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, bằng thêm vài phần lãnh khí giết người vốn có.

Ống kính lần nữa quay lại sân vườn lớn của đại học F.

Độ Khánh Thù mang theo sách vở ngón tay run run ấn phím nhận điện thoại, nhỏ giọng, “Alo” một tiếng, chợt nghe bên kia truyền đến năm chữ bá đạo lãnh liệt “chờ ở cửa trường học!” sau đó là tiếng vang “Tút, tút, tút” của điện thoại.

Trong lòng cậu không khỏi dâng lên lo lắng không yên: Ác ma hình như đang rất tức giận, cậu phải thương lượng cùng anh thế nào đây!

Vội vàng chạy tới cửa trường học, nhìn từ đông sang tây, vẫn không tìm thấy chiếc xe nổi bật Cayenne hay Rolls Royce, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ là mình đến sớm?

Lúc này cửa trường học sinh viên đi qua đi lại có nhiều không kể xiết, cậu phải đi theo hướng của đường đi để tránh bị các bạn cùng lớp nhìn tháy cậu trên một chiếc xe hơi sang trọng, như vậy thì không tốt lắm.

Có lúc, trong lòng càng sợ ãi cái gì, thì điều đó sẽ xảy ra.

Mới vừa đi mấy bước liền bị một bạn trai trong lớp goi lại chế nhạo mấy câu.

“Ah, Độ Khánh Thù, cậu ôm bài thì đây là muốn đi dâu à? Chẳng lẽ là đi nhầm phương hướng rồi hả? cửa trường học ở bên kia đấy.”

“tớ về nhà, cậu quản được sao?”

Độ Khánh Thù tức giận nhìn hắn chằm chằm, thật là xui xẻo. làm sao lại gặp phải người con trai nổi danh om sòm trong lớp.

“Nhưng cậu đã đi qua trạm dừng xe bus, hơn nữa nhìn dáng vẻ vùi đầu đi bộ của cậu cũng không giống là muốn ngồi xe taxi à?”

Quả nhiên người con trai nổi danh om sòm, có khả năng lải nhải, cũng không quản người khác có thích nghe hay không, liền đứng ở đó nói chuyện không ngừng.

“Này …. Cậu rất là phiền.”

Độ Khánh Thù hung ác trừng mắt liếc cậu ta một cái, sau đó vòng qua cậu ta đi đến phía trước.

“tớ chỉ là tốt tâm nhắc nhở cậu đừng đi qua trạm dừng.”

Người con trai om sòm đôi tay khép lại miệng hướng về phía bóng lưng của cậu gào thét.

Độ Khánh Thù hận khong thể xong tới đạp cho cậu ta một cước, để cho ngươi xen vào việc của người khác, đánh chết ngươi! Dánh chết ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com